Nhu Phúc Đế Cơ

Chương 4-6: Bút nghiên




Triệu Cấu nhận ra món đồ trong tay nàng là một cuộn giấy, giằng qua mở ra xem, lại trông thấy bên trong là bút tích bài "Lan Đình Tự" của Vương Hy Chi. Bọc ngoài trang bút tích là trang giấy trắng chi chít những chữ mô phỏng, vết mực còn ẩm ướt chưa khô, hẳn là vừa mới viết.


Gò má Anh Phất đỏ bừng lên, lập tức quỳ xuống lần nữa khẩn cầu: "Quan gia tha tội." Thanh âm lí nhí dè dặt, còn có chút run rẩy.


Triệu Cấu hỏi: "Ngươi ở lại là để luyện chữ?"


Anh Phất khẽ khàng thưa vâng, cúi thấp đầu, vừa xấu hổ vừa sợ hãi.


Triệu Cấu tỉ mỉ nhìn những chữ nàng vừa mới viết, mặc dù vẫn còn non nớt, thế nhưng đã sơ bộ nắm được tinh thần của chữ nhị Vương, nếu không liên tục luyện tập trong một khoảng thời gian thì rất khó có được sự thay đổi lớn như thế về mặt phong cách. Bởi thế y bèn hỏi nàng: "Có phải ngươi thường xuyên luyện chữ ban đêm thế này không?"


Anh Phất thoáng do dự, thế nhưng cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận, dập đầu thưa: "Nô tỳ biết sai rồi, về sau tuyệt đối sẽ không ở lại trong thư các của quan gia, tự ý dùng giấy bút."


Triệu Cấu im lặng nhìn nàng, lờ mờ nhớ lại bản thân từng từ chối sử dụng chiếu thư mà nàng viết, nói với nàng "Trẫm vẫn thích phong cách và thần thái của đám người Hoàng Đình Kiên, Mễ Phí, nhị Vương hơn". Ắt hẳn nàng từ ấy đã lưu tâm, đêm nào sau khi y quay về tẩm cung cũng một mình ở lại thư các, luyện viết chữ theo phong cách mà y thích, nỗ lực sửa chữ viết của mình. Khó trách gần đây sắc mặt nàng tiều tụy, quanh mắt lúc nào cũng thâm quầng, hóa ra là do nhiều đêm mệt mỏi không ngừng gây nên.


"Ngoài hầu hạ trẫm ra, ngươi đều dành toàn bộ thời gian rảnh vào việc học tập, ban ngày luyện cưỡi ngựa bắn tên, ban đêm luyện thư pháp?" Triệu Cấu ngồi xuống, ngữ khí đã ôn hòa hơn rất nhiều.


"Vâng." Anh Phất đáp: "Lúc rảnh rỗi nô tỳ cũng không có việc gì để làm, bởi thế nên muốn học chút gì đó hữu ích... Nếu ngày sau có thể giúp quan gia cùng chia sẻ ưu phiền vậy thì đó chính là phúc phận lớn nhất của nô tỳ."


Triệu Cấu có chút cảm khái nhìn nàng, hồi lâu sau mới nhàn nhạt cười nói: "Anh Phất, chúng ta rất giống nhau."


Anh Phất hơi ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia mờ mịt. Triệu Cấu lại nói: "Phụ hoàng trẫm đam mê thư pháp, bởi thế mà tích cực khuyến khích các vị hoàng tử luyện chữ. Cứ qua một thời gian, ông liền mệnh chúng ta tới trước mặt ông cùng viết chữ, sau đó ông sẽ đánh giá từng người một. Lúc trẫm mới biết viết chữ, thư pháp của tam ca đã rất tốt rồi, hơn nữa phong cách còn vô cùng giống với Phụ hoàng, mỗi lần bình phẩm thư pháp của các hoàng tử Phụ hoàng sẽ luôn khen ngợi huynh ấy, bởi thế các anh em khác đều nỗ lực bắt chước theo, muốn luyện thành thể chữ Sấu Kim giống với Phụ hoàng để được ông tán dương."


Anh Phất đại khái đoán được ý của y, nhẹ nhàng nói: "Thế nhưng quan gia ắt hẳn có cách nghĩ riêng của mình."


Triệu Cấu gật đầu, tiếp tục nói: "Phụ hoàng một mình một đường, sáng tạo ra thể Sấu Kim, hơn nữa còn phát huy nó tới cực điểm. Người sau nếu chỉ đơn thuần mô phỏng nó thì sẽ chỉ được hình mà không được thần, vô cùng khó để vượt qua. Huống chi, trẫm đã từng nói qua, loại phong cách ấy không phải phong cách mà trẫm tán thương. Bởi thế trẫm hạ quyết tâm phải học hỏi tinh hoa từ trăm nhà, sau đó dung hòa chúng tạo thành phong cách của riêng mình, để một ngày kia Phụ hoàng sẽ phải nhìn trẫm bằng ánh mắt khác. Từ khi còn nhỏ, trẫm đã chăm chỉ nghiên cứu thư pháp, từ thời Ngụy Tấn cho tới Lục triều, chưa có phong cách viết nào không học qua. Ban đầu trẫm học theo Hoàng Đình Kiên, Mễ Phí, sau đó lại chuyển qua Lục triều, chuyên tâm học hỏi nhị Vương. Bất kể là hờ hững hay tiêu sái, hay thanh thoát, hay quyết liệt, đều từng cái từng cái viết theo, lại phân tích học hỏi điểm mạnh trong đó. 'Lan Đình Tự' mà ngươi học theo hôm nay khi xưa trẫm đã từng sao chép không dưới ngàn lần, hình dáng đường nét của từng con chữ đều khắc sâu trong lòng, bây giờ đặt bút xuống, không kể chữ to hay chữ nhỏ đều có thể thoải mái thi triển. Nhiều năm nay, nếu không phải do việc lớn ngăn trở thì mỗi ngày trẫm ắt đã dành ra thời gian luyện chữ. Lúc thiếu thời thường hay luyện cưỡi ngựa bắn tên lúc ban ngày, ban đêm lại luyện thư pháp - giống như ngươi bây giờ vậy... Từ góc độ này, có thể nói chúng ta là cùng một loại người."


Anh Phất đáp: "Chữ của nô tỳ viết sao có thể cùng so sánh với chữ quan gia. Nô tỳ ngu dốt vụng về, phải hao tốn rất nhiều thời gian mới có thể đạt được tư chất của người bình thường. Mà quan gia thiên tư thông tuệ, lại cộng thêm khắc khổ cần mẫn, tất cả chỉ là vấn đề thời gian, nào có việc gì không thành nổi?"


"Anh Phất, ngươi cũng không cần tự hạ thấp mình như thế." Ngón tay Triệu Cấu gõ nhẹ lên những chữ mà nàng viết: "Học thư pháp cần có thiên phú. Nếu không phải thông minh dĩnh ngộ, lại có thể học không biết mệt, nghiên cứu tới mòn cả sách vở, thì vẫn sẽ không lĩnh hội được chỗ kì diệu trong thư pháp. Trẫm thấy chữ ngươi viết hôm nay mặc dù vẫn còn dấu vết mô phỏng, thế nhưng đã nhìn ra được phong cách trong đó. Nếu tiếp tục rèn luyện, tương lai nhất định sẽ có thành tựu." Ánh mắt dời sang tấm thiếp "Lan Đình Tự" một bên, lại nói: "Về sau cùng trẫm luyện chữ, không cần phải trốn đi một mình vật lộn. Trẫm còn lưu giữ một số ít bút tích nữa của Vương Hy Chi, cũng có thể cho ngươi thưởng thức. Hà Diên Niên thời Đường nói khi viết 'Lan Đình Tự' Vương Hy Chi như được thần tiên trợ giúp, sau đó dù có viết thêm trăm ngàn bản thì cũng không còn bắt chước nổi nữa, lời này rất đáng bàn luận. Các tác phẩm khác của Vương Hy Chi tuy đều không bằng 'Lan Đình Tự' chỉ bởi số lượng chữ không nhiều bằng, giống như gấm vóc kéo dài, mặc người ngắm nhìn, tự khắc sẽ cảm thấy liếc mắt đã khó quên. Mà các tác phẩm khác đều chỉ vỏn vẹn mấy hàng mấy chục chữ, giống như một miếng ngọc bích, cầm trong lòng bàn tay chơi sẽ dễ chán. Mấy năm nay trẫm vẫn tích cực tìm kiếm bút tích của Vương Hy Chi, mặc dù chẳng qua cũng chỉ là mấy hàng, hoặc mấy chữ, thế nhưng tỉ mỉ thưởng thức ban đầu cảm thấy ít mùi vị, song sau hương vị kéo dài, khiến người ta khó mà lãng quên. Về sau ngươi cứ chậm rãi lĩnh hội, quan sát những bút tích này sẽ có lợi ích lớn với việc tiến bộ thư pháp."


Anh Phất mừng rỡ, lập tức tạ ơn, niềm vui nhuốm đầy đầu mày cuối mắt, tô điểm cho dung nhan. Nàng e ấp mỉm cười nhìn đấng quân vương, trong mắt sóng gợn như nước, ánh mắt sáng ngời.


Triệu Cấu nghiêng đầu nhìn, như có điều gì suy nghĩ. Dưới cái nhìn chăm chú dị thường của y, Anh Phất lại luống cuống, lần nữa cúi đầu im lặng.


"Ban đầu vì sao ngươi lại từ chối Vận vương?" Triệu Cấu đột nhiên hỏi.


Y hỏi rất bình thản tự nhiên, song vào tai Anh Phất lại giống như sấm chớp xé trời quang, nhất thời tâm trí trống rỗng, sau đó mới dần dần lấy lại ý thức. Nàng chưa từng nghĩ rằng Triệu Cấu có thể nhìn ra việc Triệu Khải từng có ý với nàng. Mặc dù nàng đã nhắc tới việc Triệu Khải cho người cứu nàng và Nhu Phúc đế cơ ra khỏi cung trong loạn Tĩnh Khang, thế nhưng khi trần thuật, nàng đã cố tình xóa mờ đi sự xem trọng của Triệu Khải đối với mình, chỉ nói vì nàng là cung nữ thân cận nhất với Nhu Phúc nên Triệu Khải mới mệnh người đưa cả nàng ra bên ngoài. Lúc này cũng không biết phải trả lời câu hỏi của Triệu Cấu thế nào, chỉ cúi đầu khẽ nói: "Quan gia biết?..."


"Trẫm không biết gì hết." Triệu Cấu thản nhiên đáp: "Chỉ là trẫm rất hiểu tam ca. Huynh ấy sẽ không dành nhiều thời gian tâm sức như thế để dạy thư pháp cho một cung nữ không liên quan... Tam ca khi xưa phong lưu bực nào, luôn thu hút ánh nhìn mọi lúc mọi nơi, các nữ tử trong cung đều nghiêng ngả vì huynh ấy. Huynh ấy đã nhìn trúng ngươi, vì sao ngươi lại từ chối?"


Anh Phất rũ mắt trầm mặc không nói, hồi lâu sau mới khẽ khàng thở dài, đáp: "Quan gia đã từng nói, chúng ta là cùng một loại người."


Triệu Cấu nghe vậy liền ngồi thẳng lưng cẩn thận quan sát nàng, cuối cùng khẽ mỉm cười, sau đó đứng lên giũ tay áo, sải bước ra bên ngoài. Anh Phất vội vã đuổi theo, đứng lại trước cửa, hành lễ tiễn y. Chẳng ngờ Triệu Cấu lại xoay người đi tới trước mặt nàng, không nhanh không chậm ung dung nắm lấy tay trái của nàng.


Anh Phất thoáng ngây ra, không biết hành động này của y có ý gì. Mà y đã bắt đầu bước tiếp, dắt tay nàng tiến về phía trước.


Anh Phất có chút mờ mịt đi theo y, qua mấy khúc cua trên hành lang mới hoảng hốt nhận ra, điểm cuối của con đường mà bọn họ đang đi là tẩm cung của y.