Bữa tiệc gia đình trong kế hoạch được tổ chức vào mấy ngày sau, Vi Thái hậu nói với Triệu Cấu muốn nhân dịp này gặp mặt toàn bộ cung quyến, hoàng thân trong thành Lâm An, bởi thế Triệu Cấu đã mời tất cả mọi người tới, dưới Tần Lỗ Quốc đại trưởng công chúa và Ngô Quốc trưởng công chúa, phàm là người có chút địa vị đều tới tham dự.
Chỉ không mời duy nhất Nhu Phúc, nào ngờ lúc sắp sửa bắt đầu bữa tiệc lại trông thấy phò mã của Nhu Phúc Cao Thế Vinh hối hả chạy tới, sau khi thỉnh an Thái hậu lại quay sang hành lễ với Triệu Cấu.
Triệu Cấu có chút kinh ngạc, hỏi: "Phò mã hồi kinh khi nào vậy?"
Cao Thế Vinh đáp: "Hôm nay vừa về tới nay. Thái hậu nương nương về Nam, thần không kịp tới chúc mừng. Nay được Thái hậu tuyên triệu, thần không dám chậm trễ, lập tức cưỡi ngựa quay về, về đến phủ thay bộ y phục rồi tới đây luôn."
Khẽ cau mày, song Triệu Cấu không hỏi nhiều nữa, chỉ nói với y hai chữ: "Ngồi đi."
Ngô Quốc trưởng công chúa một bên thấy vậy, cảm thấy bất ngờ vô cùng, mỉm cười nói với Cao Thế Vinh: "Cao Phò mã cũng quay về rồi, quả nhiên hôm nay là một bữa cơm đoàn viên... Phúc Quốc trưởng công chúa đâu? Có tới cùng không?"
Cao Thế Vinh cúi người đáp: "Nàng ấy chưa khỏi hẳn bệnh, vẫn không tới... Nhờ tôi thay nàng tạ lỗi với Thái hậu nương nương và quan gia."
Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thái hậu vang lên: "Đây là bệnh gì vậy, kéo dài lâu như vậy vẫn chưa khỏi? Chỉ e là ngự y không tốt, vẫn nên mời nàng ta vào cung đi, ta giúp nàng tìm một người thật giỏi xem bệnh cho." Sau đó lệnh cho hoạn quan bên cạnh: "Ngươi đi tìm một chiếc kiệu lớn một chút, tới phủ Phúc Quốc trưởng công chúa mời nàng ta. Nhất định phải mời cho bằng được, nếu nàng ta ốm tới mức không ngồi dậy nổi thì để nàng ta nằm đó."
Hoạn quan vâng mệnh rời đi. Sắc mặt Triệu Cấu hơi tối đi, song vẫn chưa nói gì.
Vi Thái hậu lại quay sang nhìn Tần Lỗ Quốc đại trưởng công chúa bên cạnh, mỉm cười nói chuyện phiếm với bà. Những người khác cũng đều nhanh chóng tự tìm chủ đề bắt đầu nói cười rộn rã, lại khôi phục bầu không khí hòa thuận vui vẻ lúc đầu.
Khi uống tới tuần rượu thứ tư, có ba nghệ sĩ tiến vào biểu diễn tạp kịch. Chỉ thấy hai trong số ba người đóng vai kẻ sĩ, gặp nhau bèn hỏi năm sinh, một người nói sinh vào năm Giáp Tý, người kia lại nói sinh vào năm Bính Tý, một người khác ngồi bên nghe vậy bèn nói: "Hai kẻ này đều nên bị giam vào Đại lý tự."
Hai vị sĩ nhân vội vã hỏi lý do, người đó đáp: "Giáp tử, Bính tử đều là đồ sống, có tội hệt như Hồn đồn chưa chín."*
(* Giáp tử, Bính tử: Sủi cảo và Bánh hấp, đồng âm với "Giáp Tý" và "Bính Tý".)
Lời này vừa thốt ra, ngoài Vi Thái hậu và Triệu Cấu, chúng nhân đều không thể nhịn cười, lại lén liếc nhìn Triệu Cấu, thấy bản thân y cũng bắt đầu bật cười mới dám lũ lượt cười thành tiếng.
Tần Lỗ Quốc trưởng công chúa có tuổi tác và địa vị cao nhất trong số những người có mặt, Triệu Cấu cũng kính trọng bà nhất, lần nào gặp mặt Triệu Cấu cũng hành lễ trước với bà, bởi thế lần này thấy Vi Thái hậu không hiểu bèn cười giải thích cho bà câu châm biếm có liên quan tới Triệu Cấu này: "Có một câu chuyện phía sau. Thái hậu cũng biết đấy, quan gia thích ăn hồn đồn, một lần nọ nhà bếp nhất thời bất cẩn, hồn đồn nấu cho quan gia hơi sống, quan gia ăn xong long nhan đại nộ, lập tức mệnh người giam ngự trù kia vào Đại lý tự xử tội. Việc này sau đó truyền đi rất nhanh, toàn bộ dân chúng Lâm An đều biết. Mấy người nghệ sĩ này gan lớn, không ngờ lại dám đem chuyện này dựng thành vở kịch chê cười quan gia."
Vi Thái hậu nghe xong cũng vỡ lẽ mỉm cười, lắc đầu nói với Triệu Cấu: "Con thật không hiểu chuyện. Làm vua nên thương dân như con, đối xử với kẻ khác nên khoan dung nhân hậu, nếu vì hồn đồn hơi sống cũng đòi trị tội, truyền tới dân gian, con lại biến thành hôn quân, cũng khiến sử quan được dịp viết thêm vài câu vào sách, khiến tiếng xấu lưu muôn đời!"
Triệu Cấu cúi người ngậm cười đáp phải, lập tức truyền lệnh, thả vị ngự trù bị giam giữ trong Đại lý tự đó ra. Chúng cung quyến thấy vậy đều không nén được kính phục hành động lần này của hai người, không ngớt ca tụng.
Lại qua hai tuần rượu nữa, đột nhiên nghe nội thị nói Phúc Quốc trưởng công chúa đã tới. Vi Thái hậu lập tức thu lại ý cười, ngồi thẳng dậy, lạnh lùng nhìn về phía cửa.
Tiếng nhạc tạm ngưng, chúng nhân thấy nét mặt Thái hậu nghiêm túc như vậy cũng thầm cảm thấy kì lạ, không ai lên tiếng nữa.
Trong hàng ngàn ánh mắt im lặng chiếu tới, Nhu Phúc chậm rãi tiến vào.
Quả nhiên dáng vẻ nàng giống như đã đổ bệnh rất lâu. Nàng gầy đi rất nhiều, trang phục áo rộng tay và váy dài thông thường nay nhìn lại có vẻ quá cỡ, cần cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài cổ áo đỏ thẫm, thấp thoáng trông thấy mạch máu. Mái tóc tùy ý búi lên, khuôn mặt không trang điểm, nét mặt cũng lạnh nhạt hệt như thế. Nàng bước đi nhẹ nhàng, tà váy khẽ khàng lay động, dây lụa quét dài phía sau, giống như một dòng nước êm ái.
Nàng thong thả tiến lại gần, sắc mặt Vi Thái hậu cũng càng lúc càng khó coi. Không đợi nàng hành lễ thỉnh an, Thái hậu đã lên tiếng: "Kẻ này là ai?"
Nhu Phúc dừng bước. Tần Lỗ Quốc trưởng công chúa còn tưởng Vi Thái hậu không nhận ra Nhu Phúc, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đây chính là Nhu Phúc đế cơ trước đây, Viện Viện đó."
"Nhu Phúc đế cơ?" Vi Thái hậu cười lạnh đáp: "Nhu Phúc đế cơ năm ngoái đã qua đời ở Ngũ Quốc thành, vậy nay kẻ này từ đâu mà tới?"
Tất cả mọi người đều kinh hãi, cẩn thận quan sát biểu cảm của Thái hậu, thấy bà không giống như đang nói đùa liền chìm vào im lặng, trong điện nhất thời không một tiếng kim rơi.
Triệu Cấu cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Nhu Phúc. Nhu Phúc ngẩng đầu lên nhìn Vi Thái hậu, cũng không nói một lời.
Vi Thái hậu gật đầu với Dương thị phía sau, Dương thị bèn khom người lui xuống, lát sau, dẫn theo một ông lão râu tóc bạc phơ tiến vào điện.
Ông lão đó ôm một lệnh bài quỳ xuống đất hành lễ, Dương thị cao giọng thúc giục: "Xin hãy nói với những hoàng thân quốc thích ở đây, ông là ai, lại ôm bài vị của ai."
Ông lão đáp: "Thảo dân tên Từ Trung Lập, là cha của phò mã của Nhu Phúc đế cơ Từ Hoàn. Bài vị này, là của Nhu Phúc đế cơ."
Nghe được lời này, khuôn mặt Cao Thế Vinh tức thì trắng bệch. Các cung quyến khác cũng quay sang nhìn nhau, kinh ngạc vô ngần.
Mà sắc mặt Nhu Phúc vẫn trấn định, đứng vững giữa điện không chút suy chuyển, ánh mắt liếc nhìn Từ Trung Lập, nghe ông nói tiếp: "Nhu Phúc đế cơ sau khi bị đưa về phương Bắc ban đầu sinh sống ở Thượng Kinh, sau đó chuyển tới Ngũ Quốc thành. Nhờ ơn huệ của Đạo quân hoàng đế, khuyển tử Từ Hoàn lấy được Nhu Phúc đế cơ. Đế cơ hiền lành nhân hậu lại hiếu thảo, trong nhà trên dưới không ai không khen ngợi. Nào ngờ năm Thiệu Hưng thứ mười một nàng đột nhiên mắc bệnh nặng, chữa trị nhiều ngày vẫn không tiến triển, cuối cùng bỏ lại khuyển tử mà ra đi. Thái hậu nương nương vẫn luôn thương xót đế cơ, khi về Nam đặc biệt ân chuẩn cho thảo dân hộ tống linh cữu đế cơ quay về. Nay linh cữu của đế cơ được đặt trong Long Đức biệt cung cùng Đạo quân hoàng đế."
Ông nói xong, trong điện lại chìm vào yên tĩnh, một lúc lâu sau mới nghe thấy Tần Lỗ Quốc trưởng công chúa lên tiếng hỏi Vi Thái hậu: "Nói vậy, vị Phúc Quốc trưởng công chúa hiện giờ là..."
Vi Thái hậu nặng nề thở dài, nói với Dương thị: "Ngươi nói với đại trưởng công chúa đi."
Dương thị thưa vâng, đáp: "Vị Phúc Quốc trưởng công chúa hiện giờ dĩ nhiên là giả mạo..." Sau đó bèn bắt đầu kể lại từ việc Vi Thái hậu ở nước Kim đã chiếu cố "Nhu Phúc đế cơ" thế nào, cho đến bọn họ đã đích thân chứng kiến đế cơ hạ thổ an táng, lại không nhẫn tâm bỏ lại di cốt Nhu Phúc ở phương Bắc. Những lời này ả ta sớm đã học thuộc làu, nói năng lưu loát, không chút sơ hở, tới cuối cùng bèn đưa ra một kết luận hợp lý: Phúc Quốc trưởng công chúa là một nữ tử bình dân có dung mạo tương tự Nhu Phúc giả mạo.
Lời vừa dứt đã nghe thấy Phan Hiền phi lạnh lùng lên tiếng: "Ta nói rồi mà, nếu ả thực sự là em gái quan gia, sao có thể nói ra những lời lẽ nguyền rủa thái tử. Giả mạo đế cơ nhập cung, chỉ e thứ mà ả mưu đồ chiếm đoạt không chỉ có vinh hoa phú quý, không loại trừ khả năng còn ý đồ khác."
Tần Lỗ Quốc đại trưởng công chúa xem trọng phẩm hạnh của nữ tử, Nhu Phúc ngày thường hành xử lỗ m ãng, bà vốn không vừa mắt, lúc này cũng thở dài một tiếng, nói: "Công chúa bản triều trước giờ vẫn tuân thủ nữ tắc, gần như ai nấy đều ôn hòa hiền lương, đức hạnh hơn người. Năm ấy thấy Phúc Quốc trưởng công chúa đánh chết thị nữ, ta đã cảm thấy người con gái này quá mức kiêu ngạo phách lối, không giống hoàng nữ Tống thất, quả nhiên..."
Nghe bà nhắc tới chuyện đánh chết thị nữ, Dương thị chuyển sang hỏi Cao Thế Vinh: "Cao Phò mã, nghe nói trong số những nữ tử mà Phúc Quốc trưởng công chúa đánh chết có một người là thị nữ trước kia từng hầu hạ Nhu Phúc đế cơ ở Biện Kinh?"
Cao Thế Vinh đã không nói nên lời nữa, tái mặt gật gật đầu.
Dương thị lập tức nói: "Khó trách, thị nữ đó chắc chắn đã biết Phúc Quốc trưởng công chúa là giả, chỉ là không biết đế cơ giả trước đó đã thỏa thuận những gì với nàng ta, hay sao khi vào phủ rồi nàng ta mới phát hiện ra đế cơ là giả..."
Lúc này Cao Thế Vinh đã không suy nghĩ nổi điều gì nữa, chỉ có duy nhất một nghi vấn cuộn trào trong tim: Nhu Phúc đánh chết Trương Hỷ Nhi, ngoài đố kỵ ra, lẽ nào cũng vì muốn diệt khẩu?
Y quay sang nhìn Nhu Phúc đang đứng giữa điện, vẫn là tư thế kiêu ngạo, cằm hơi hếch lên ấy. Cho tới tận hôm nay, hình ảnh nàng trong mắt y vẫn giống lần đầu hai người gặp nhau, mỗi lọn tóc đều nhìn cao quý không dính bụi trần.
Nàng có thể là đế cơ giả được chăng? Một kẻ khi quân mạo nhận hoàng nữ, hơn nữa còn tàn nhẫn sát hại Hỷ Nhi biết sự tình?
"Cao Phò mã," y nghe thấy tiếng Vi thị hỏi mình: "Ngươi suy nghĩ cho cẩn thận, Phúc Quốc trưởng công chúa giết hại nàng ta dã man như vậy, có phải vì tỳ nữ đó đã từng nói ra những lời đáng suy ngẫm nào hay không."
Kí ức liên quan đến Hỷ Nhi gắn với những cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn: hàng trăm vết thương rướm máu chi chít, da thịt xanh tím, y phục dính máu rách vụn... Cao Thế Vinh không nén được nhắm mắt lại, như muốn xóa đi những hình ảnh ám ảnh này.
Lạ thay, một câu trước đây vốn chưa từng lưu tâm lại dần dần trồi lên trong kí ức, đó là lời cuối cùng mà Hỷ Nhi nói với y trước khi chết... Nàng ta nói... "Nàng đã không còn là Nhu Phúc đế cơ ở hoàng cung Biện Kinh năm ấy nữa"...
"Nàng ấy nói, nàng không phải..." Y bất giác lặp lại những lời này, thốt ra vài chữ rồi mới kinh hãi, tức thì ngừng lại.
"Ả ta không phải Nhu Phúc đế cơ thật?" Dương thị thăm dò hỏi.
"Nàng không phải... Nàng không phải?..." Cao Thế Vinh thấp giọng lặp lại, tự hỏi bản thân nhiều hơn là đáp lời câu hỏi. Đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt dừng lại trên người mình, y ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, Nhu Phúc cuối cùng cũng nhìn về phía y, đôi mắt trong suốt như nước không nhìn ra vui buồn, song bên khóe môi lại thấp thoáng ý cười.
Cao Thế Vinh không chịu nổi việc nhìn thẳng vào nàng, ủ rũ cúi đầu, ý thức được, vào khoảnh khắc nàng dịch chuyển ánh mắt, y đã lần nữa thất bại nặng nề.
"Tôi không biết." Y nặng nề lắc đầu: "Tôi không biết gì hết."
Ngô Quốc trưởng công chúa xót thương cho hoàn cảnh khó xử của y, khẽ thở dài: "Phò mã là người trọng tình cảm, đừng ép y nữa."
Dương thị đảo mắt xin ý kiến Vi Thái hậu, Vi Thái hậu cũng ra ý không cần truy hỏi y nữa.
Anh Phất vẫn luôn im lặng lạnh nhạt quan sát tất cả, nào ngờ lúc nào Vi Thái hậu lại gọi nàng một tiếng: "Ngô Quý phi."
Anh Phất lập tức đứng lên, cúi người thưa vâng.
"Con cũng là người từng hầu hạ Nhu Phúc đế cơ ở Biện kinh khi xưa, là thật hay giả hẳn là cũng có thể nhìn ra được chứ? Con nói đi, vị Phúc Quốc trưởng công chúa này có phải là Nhu Phúc đế cơ thật không." Vi Thái hậu nói vậy.
Nhận mặt công khai thế này, là việc Thái hậu chưa từng nhắc đến trong lúc bàn bạc bí mật. Anh Phất cũng chưa có chuẩn bị, nhất thời không biết đáp lời thế nào, mà sự chú ý của tất cả mọi người thời khắc này đều đã đổ dồn lên người nàng.
Nàng hơi rũ mắt, trông thấy tà váy của chính mình, mà không cần ngẩng lên nàng cũng biết Triệu Cấu và Nhu Phúc đang dùng ánh mắt gì nhìn mình.
Vi Thái hậu lại thúc giục nàng: "Nói, nàng ta là thật hay giả."
Tim chỉ đập nhanh trong một khoảnh khắc, nàng nhanh chóng điều hòa nhịp thở, trả lời câu hỏi của Thái hậu: "Những năm này thần thiếp bởi thấy dung mạo Phúc Quốc trưởng công chúa và Nhu Phúc đế cơ giống hệt nhau, bởi thế không nghi ngờ nhiều. Sau khi công chúa hạ giáng, ngày thường cũng không qua lại nhiều, nên chưa từng lưu tâm phân biệt thật giả..."
"Phải, hay không phải?" Vi Thái hậu kiên quyết muốn một đáp án rõ ràng.
Anh Phất thoáng chút do dự, song cuối cùng vẫn rũ mi, đưa ra sự lựa chọn không thể chối từ: "Phúc Quốc trưởng công chúa hiện giờ khác xa Nhu Phúc đế cơ trong cung Hoa Dương năm xưa... Nay ngẫm lại, cử chỉ hành vi như hai người khác biệt."
Thái hậu lúc này mới nhàn nhạt gật đầu, quay sang nhìn Triệu Cấu, đợi y bày tỏ thái độ. Mà Triệu Cấu vẫn ngồi im bất động, đơi Anh Phất nói xong, ánh mắt không lộ cảm xúc của y lần nữa nhìn về phía Nhu Phúc.
Không ngờ Nhu Phúc lại im lặng nở nụ cười, từng bước từng bước thong thả đi tới bên cạnh Anh Phất, đứng lại, hơi nghiêng người về phía nàng, ý cười nhẹ nhàng và bóng hoa cài đung đưa trên mái tóc phủ lên bờ vai nàng. Nàng thì thầm vào tai Anh Phất: "Anh Phất, cô có biết, trước khi ta quay về, Khải ca ca đã dặn dò ta điều gì không?"
Nghe thấy nàng nhắc tới Triệu Khải, Anh Phất thoáng sững sờ, không biết nói gì.
"Huynh ấy nói," Nhu Phúc tiếp tục nhẹ nhàng nói cho nàng: "Sau khi quay về, hãy thay ta hôn Anh Phất... Đây là thứ mà nàng ấy nợ ta."
Bởi thế, chưa đợi Anh Phất định thần lại, Nhu Phúc đã khẽ nghiêng đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, nhẹ nhàng áp bờ môi băng giá của mình lên đôi môi cũng thiếu độ ấm của Anh Phất.