Nhu Phúc Đế Cơ

Chương 10-6: Bướm đen




Mấy ngày sau đó, Tông Tuyển để Nhu Phúc tĩnh dưỡng, khi nàng tỉnh cũng không tới thăm nàng, nhưng lại lệnh cho Thụy Ca hầu hạ bên cạnh nàng, một khắc cũng không được phép rời đi, nếu có biểu hiện kỳ lạ nào phải lập tức tới bẩm báo.


Tang lễ của Tông Vọng sắp sửa được cử hành. Theo phong tục Nữ Chân, người thân, bạn bè, gia nô của người chết phải chuẩn bị gia súc, cơm rượu thiêu trước tang lễ để cúng cho người chết, gọi là "thiêu phạn". Tông Tuyển cũng không ngoại lệ, nhiều ngày sai gia nô trong phủ giết gia súc, mua cơm rượu chuẩn bị cho tang lễ của Tông Vọng. Tới sáng sớm ngày cử hành tang lễ, Tông Tuyển mệnh người mang hết gia súc và cơm rượu ra giữa sân, chuẩn bị đưa tới phần mộ Tông Vọng. 


Số lượng đồ cúng tế vô cùng nhiều, gần như toàn bộ các gia nô đều bận bịu, chạy qua chạy lại giữa phòng bếp, hầm rượu và sân vườn, động tĩnh rất lớn. Hẳn là đã thu hút sự chú ý của Nhu Phúc, sau khi hỏi Thụy Ca, nàng liền vội vã đuổi theo Tông Tuyển trước khi y sắp sửa ra khỏi cửa, nói với y câu đầu tiên sau mấy ngày hôm nay: "Nhị ca ngươi chết rồi, ngũ tỷ tỷ của ta về sau sẽ thế nào?"


"Nàng muốn biết?" Tông Tuyển hỏi. Thấy Nhu Phúc gật đầu, y bèn gọi Thụy Ca tới, chỉ vào Nhu Phúc tóc tai xõa xượi mặt mũi hốc hác ra lệnh: "Thay quần áo trắng cho tiểu phu nhân, chải tóc cho nàng."


Lệnh cho gia nô đưa đồ cúng tế đi trước, Tông Tuyển một mình ở lại đợi. Một lát sau, Thụy Ca dẫn Nhu Phúc mặc áo vạt trái tay hẹp của người Nữ Chân quay lại. Váy áo đều là một màu trắng tinh, may bằng vải lụa, không có bất kỳ hình vẽ nào, chỉ thêu vài hoa văn bên gấu áo, cũng là màu trắng. Thị nữ chải mượt mái tóc buông xõa sau lưng của Nhu Phúc, lại chọn lấy vài lọn tết thành búi, thắt lại bằng dây trắng, cắm lông vũ vào. Khi nàng tới trước mặt Tông Tuyển, y đánh giá trên dưới một lượt, hài lòng nở nụ cười, nhìn về phía sau: "Lên xe."


Y dẫn theo nàng ngồi xe ra khỏi thành, đi rất lâu mới tới nơi. Nhu Phúc xuống xe ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện phía trước là một khu lăng mộ, cách đó không xa là một đống đất mới chất, bên dưới là huyệt, hẳn là để hạ quan tài. Xung quanh đã có rất nhiều người tụ tập, hoặc quỳ hoặc đứng trước linh cữu, khuôn mặt đều đượm vẻ đau xót, mấy chục nữ tử đang quỳ thành hai hàng khóc lóc quỳ bái. 


Nhu Phúc cẩn thận tìm kiếm, vẫn không thấy Mậu Đức trong đó, lo lắng hỏi Tông Tuyển: "Ngũ tỷ tỷ ta đâu?" 


Tông Tuyển phóng tầm mắt qua đỉnh đầu Nhu Phúc nhìn về bên trái: "Ở kia."


Nhu Phúc nhìn theo ánh mắt y. Chỗ mà y chỉ có rất nhiều gia nô đang ôm nhà cửa, tùy tùng, ngựa xe và các loại vật dụng khác bằng giấy, cờ trắng bay phần phật. Có mấy người giấy khuôn mặt cứng đờ, mang nụ cười quỷ dị. 


Có chút lạnh sống lưng, Nhu Phúc càng cảm thấy bất an hơn, lại hỏi: "Ngũ tỷ tỷ đâu?"


Tông Tuyển vẫn đứng đó không nhúc nhích, mỉm cười: "Nhìn kỹ hơn."


Nhu Phúc lại phóng tầm mắt ra xa. Chỉ trông thấy phía sau đám vàng mã sặc sỡ và người giấy khuôn mặt trắng bệch đang phất phơ bay trên chiếc cán mà gia nô cầm có một đống củi, bên trên cắm chi chít cờ trắng, giống như những quái vật có ý thức, không ngừng bay phần phật trong gió rồi lại mệt mỏi rũ xuống. Ánh sáng mặt trời càng lúc càng gắt hơn xuyên qua kẽ hở giữa vàng mã và cờ trắng lỗ chỗ phủ xuống, khiến Nhu Phúc phải đưa tay che trán, chớp chớp mắt, giữa chừng có cơn gió đem theo mùi tiền giấy quái dị thổi tới, và một tràng tiếng vó ngựa càng lúc càng gấp gáp.


Lần nữa mở mắt ra, gió lớn đang thổi bay từng tầng cờ trắng, để lộ ra cảnh tượng trên đỉnh đống củi. Một con ngựa trắng bị xích chằng chịt khắp thân, bị trói khuỵu gối trên đống củi. Mà bên cạnh nó có một cột gỗ cao, trên đó cũng trói một nữ tử đang mặc y phục trắng.


Khuôn mặt Nhu Phúc nhất thời tái nhợt, hét lên gọi: "Ngũ tỷ tỷ!"


Bên dưới đống củi bất ngờ truyền tới tiếng nữ tử kêu gào chói tai, gần như vang lên cùng một lúc với tiếng Nhu Phúc: "Buông tôi ra! Xin đừng thiêu tôi!"


Đó là người mà cả Nhu Phúc và Tông Tuyển đều quen biết, thị nữ của Mậu Đức - Lý Tiên Nhi. Hai gia nô đang khống chế nàng ta, toan kéo nàng ta về phía đống củi. Tay chân nàng ta ra sức đánh đấm giãy dụa, khàn giọng khóc lóc van xin. Gia nô chẳng dễ dàng gì mới lôi được nàng ta lên trên đống củi, song không cách nào trói nàng vào cột gỗ được, năm lần bảy lượt đều bị nàng giãy ra. Cuối cùng một gia nô tức giận, rút dao găm ra đâm mạnh về phía nàng. Lý Tiên Nhi buồn bã hô lên một tiếng, hai tay ôm lấy vùng bụng bị đâm ngã xuống trên đống củi, gia nô còn lại bèn lấy một thanh gỗ tương đối lớn đập mạnh lên đầu nàng ta, thấy nàng ta không còn nhúc nhích gì nữa mới rút dao găm ra, lôi nàng tới dưới chân Mậu Đức, sau đó hai người lần lượt đi xuống.


Chứng kiến một màn máu me này, Nhu Phúc che miệng đau đớn lùi về phía sau mấy bước. Mậu Đức đế cơ bị trói chặt vào cột gỗ không động đậy được, suốt quá trình luôn cúi đầu rũ mắt, nghe tiếng Lý Tiên Nhi gào khóc cũng không ngẩng đầu lên. Dường như đã quá mệt mỏi, không còn tha thiết với cuộc sống nữa, khuôn mặt không cảm xúc của nàng ngây dại, không nhìn ra vui buồn, mái tóc dài tới đầu gối buông xõa đôi khi quét qua gò má trắng ngần của nàng, thê lương tung bay trong gió, tựa như một bàn tay đang vẫy gọi quỷ hồn.


"Bọn họ định làm gì ngũ tỷ tỷ?" Nhu Phúc đột nhiên có chút hiểu ra, hoang mang hỏi Tông Tuyển, giữa lúc sốt ruột nắm chặt lấy cổ tay y.


Trời không lạnh, song bàn tay nàng lại lạnh toát. Tông Tuyển liếc nhìn nàng, đáp: "Thiêu sống tuẫn táng cùng con ngựa mà sinh thời Tông Vọng yêu quý nhất."


Mặc dù đã đoán được, Nhu Phúc vẫn sững sờ: "Các ngươi định thiêu sống tỷ ấy?"


Tông Tuyển ngầm thừa nhận. Cảm thấy được bàn tay Nhu Phúc dần dần lỏng ra, y nghe thấy nàng hỏi, "Thiêu sống tuẫn táng tàn nhẫn tới mức nào, người Kim các ngươi có còn là người nữa không?"


Tông Tuyển không đáp lời. Nhu Phúc đờ đẫn hồi lâu, giống như đã đưa ra được quyết định nào đó, nói với y: "Nếu ngươi chịu cứu ngũ tỷ tỷ, ta..."


"Ta đã nói với nàng, ta không phải Dã Lợi," Tông Tuyển ngắt lời nàng, "Sẽ không làm bất cứ giao dịch gì với nàng."


Y ngẩng đầu lên không nhìn nàng nữa, mặc kệ nàng có thất vọng khóc lóc thế nào. Lúc này đột nhiên có tiếng bánh xe vang lên, một đoàn kiệu xe chậm rãi tiến lại gần, nghi trượng và tùy tùng vừa nhìn đã biết là từ trong cung tới, chúng nhân thấy vậy đều đứng lên nghênh đón. Phượng liễn chính trong đó dừng lại trước ngôi mộ, thị nữ vén rèm lên, dìu một giai nhân mặc y phục màu trắng xuống.


Mắt mày như khói, ngoảnh đầu khiến thành quách ngả nghiêng. Tông Tuyển nhận ra nàng chính là Triệu phi Ngọc Tương mà Hoàn Nhan Thịnh mới nạp.


Cung nhân, nội thị đi cùng nàng nói với phu nhân Đường Quát thị của Tông Vọng: "Triệu phu nhân phụng mệnh Lang chủ tới đưa tiễn Nhị thái tử."


Đường Quát thị vội vã dẫn chúng nhân đi tới hành lễ, Ngọc Tương cũng duyên dáng mỉm cười đáp lại, sau đó rời bước tới trước linh cữu thắp hương.


Nhu Phúc vừa trông thấy Ngọc Tương đã giống như trông thấy một tia hy vọng, gạt nước mắt lập tức chạy lại phía nàng, giữ ống tay áo của nàng khẩn khoản nói: "Ngọc Tương tỷ tỷ, mau cứu ngũ tỷ tỷ, bọn họ sắp sửa thiêu sống tuẫn táng ngũ tỷ tỷ!"


Ngọc Tương quay sang nhìn nàng, không nói một lời, thản nhiên rút ống tay áo ra khỏi tay Nhu Phúc, tiếp tục ung dung đi tới trước linh cữu, đốt hương, thần sắc nghiêm trang vái ba cái, lại cắm hương xuống, xoay người lại nhìn Nhu Phúc đang tràn đầy mong chờ nói: "Nhị thái tử sinh thời sủng ái Mậu Đức đế cơ nhất, nay Nhị thái tử hoăng thệ, Mậu Đức đế cơ cũng nên theo cùng. Thiêu sống tuẫn táng là tập tục của người Nữ Chân, thỉnh cầu của Đường Quát phu nhân đã được Lang chủ cho phép, mọi việc đã định, sẽ không thay đổi nữa."


Nhu Phúc sững sờ, khó tin nhìn nàng: "Ngọc Tương tỷ tỷ?"


Ngọc Tương lạnh lùng liếc nàng một cái, lại nói: "Mau quay về bên cạnh Bát thái tử đi. Đây là tang lễ của Nhị thái tử, không được phép chạy loạn hô hoán khắp nơi."


Nhu Phúc thoáng trầm mặc, sau đó liền cau mày ngẩng đầu, nói với Ngọc Tương: "Tỷ hạ mình trước người Kim, liền thực sự coi bản thân là người Kim rồi đấy à? Mới làm hoàng phi nước Kim chưa được mấy ngày, chút thủ đoạn luồn cúi nịnh bợ đó lại học xong hết rồi."


Ngọc Tương không buồn không giận, đưa mắt nhìn Tông Tuyển đuổi tới: "Bát thái tử, quản cho kỹ nữ nhân của ngài."


Tông Tuyển gật đầu: "Vâng, phu nhân." Rồi lập tức ôm lấy eo Nhu Phúc, cưỡng chế lôi nàng rời đi.


Nhu Phúc bị y kéo đi, song vẫn căm phẫn ngoái đầu, nhìn Ngọc Tương nghiến răng nói: "Đáng thương thay Hiếu Khiên thúc thúc một đời trung nghĩa, lại sinh ra đứa con gái đáng vứt đi như tỷ!"


Sau khi Ngọc Tương lễ bái xong, Đường Quát thị liền hạ lệnh đốt lửa thiêu vật phẩm bồi táng. Mấy gia nô vội vã đốt đuốc, sải bước đi về phía đống củi.


"Đừng mà!" Nhu Phúc thấy vậy lập tức khóc lóc kêu gào, toan chạy về phía đó. Tông Tuyển liền giữ chặt nàng lại, không cho nàng nhúc nhích.


Mấy đốm lửa được nhóm lên dưới chân đống củi, trên củi có tẩm dầu, lửa nhanh chóng bốc lên ngùn ngụt thành một ngọn lửa lớn, cháy dần vào phía trong. Ngựa trắng buồn bã hí lên, mà Mậu Đức đứng giữa khói lửa vẫn yên lặng rũ mắt, ý chí muốn sống dường như đã bị ngọn lửa thiêu rụi.


Một thớt ngựa đột nhiên phi tới từ phía xa. Nam tử trên lưng ngựa nhảy xuống đẩy đám người ra lao về phía đống củi, không ngừng đau đớn gọi: "Phúc Kim! Phúc Kim..."


Nhu Phúc nghe vậy liền mới to đôi mắt đã sưng vù vì khóc lên, nhìn về phía nam tử, sau đó kinh ngạc gọi: "Ngũ tỷ phu!"


Nam tử đó chính là phò mã của Mậu Đức - Sái Du. Y vốn dĩ dung mạo tuấn dật, song lúc này đã hốc hác tiều tụy khôn cùng, giống như từ rất xa chạy tới đây, y phục xanh nhạt bẩn thỉu cũ sờn, khuôn mặt lấm lem bụi đất, mái tóc rối bù dính vài phiến lá và cỏ vụn.


Vài gia nô đã chặn y lại giữa đường, y không cách nào thoát ra được, đành nằm vật xuống mặt đất, đôi mắt đỏ rực, dường như sắp sửa khóc ra máu: "Phúc Kim..."


Mậu Đức đang bị trói chậm rãi ngẩng đầu, nụ cười trong bầu không khí bị đốt nóng lay động như thực như ảo: "Phò mã..."


Khói càng lúc càng đậm đặc, Mậu Đức bắt đầu ho khan, song dường như đã lấy lại chút tinh thần, vừa ho vừa lớn tiếng nói với Sái Du: "Phò mã, Phúc Kim đi trước đây. Chàng hãy bảo trọng, thay ta chăm sóc tốt cho cha..."


Sái Du cố gắng gật đầu, sớm đã khóc không thành tiếng, hai tay đều đã bị trói lại, không thể tiến lại gần Mậu Đức một bước nào nữa.


Ngọn lửa rừng rực không ngừng bốc lên, dần dần bén lại gần ngựa trắng và Mậu Đức. Giữa lúc nguy cấp, Nhu Phúc há miệng cắn mạnh tay Tông Tuyển một cái. Cánh tay y vừa nới lỏng, nàng đã giãy giụa thoát ra, vội vã chạy về phía trước mấy bước.


Lúc này có người đứng bên cao giọng gọi nàng: "Nhị thập tỷ."


Giọng nói này khiến Nhu Phúc thoáng bình tĩnh lại. Nàng rưng rưng ngoảnh đầu lại: "Xuyên Châu..."


Ninh Phúc được Ngọc Tương dẫn tới, ban nãy Nhu Phúc tập trung quấn lấy Ngọc Tương, không chú ý thấy nàng cũng có trong đoàn xe.


"Không có tác dụng gì đâu," Ninh Phúc tiến lại gần nàng nói: "Tỷ không cứu được tỷ ấy, chúng ta đều không cứu được tỷ ấy."


Trong lòng Nhu Phúc biết nàng nói không sai. Trước mặt người Kim, sức lực của bọn họ yếu ớt như châu chấu đá xe. Tự mình còn không cách nào cứu vớt nổi, nói chi tới người khác. Nhu Phúc suy sụp ngã xuống nền đất, trông thấy đống củi đã cháy thành một quả cầu lửa khổng lồ, đã hoàn toàn nuốt chửng Mậu Đức, giống như sẽ còn cháy mãi. Nàng đưa tay che mặt, khóc nói: "Hương Vân, Kim Nhi, Tiên Lang, giờ lại là Phúc Kim tỷ tỷ... Ta giương mắt nhìn từng người từng người biến mất trước mắt mình, song lại không cứu được bọn họ..."


Ninh Phúc cũng quỳ xuống trước mặt nàng, rơi nước mắt ôm lấy nàng, thì thầm bên tai nàng: "Mặc dù không cứu được bọn họ, song chí ít chúng ta vẫn có thể chăm sóc tốt cho bản thân mình. Nếu vẫn còn hi vọng, thì phải sống tiếp." Thoáng ngừng lại, nàng hạ thấp giọng hơn u ám nói: "Yêu, người yêu tỷ. Hại, người hại tỷ."


Hai nữ tử tố y quỳ trên mặt đất ôm nhau khóc. Từng trận gió thổi qua, mang theo những đốm lửa bay tứ tung, nhảy múa khắp trời, chẳng bao lâu sau đã có tro tàn rơi xuống, đậu xuống ống tay áo màu trắng của bọn họ, giống như một con bướm đen yếu ớt tìm cây đậu.