Như Nước Với Lửa

Chương 73




Tác giả: Superpanda

Dịch: Mặc Thủy

Chương 73

Ngoại truyện 2 – Truyền kỳ

Một ngày của tháng 7 năm 2022, một phóng viên tài chính mà Kinh Hồng quen biết đã liên lạc với cha con anh, nói rằng muốn viết về lịch sử phát triển của tập đoàn Phiếm Hải trong 25 năm qua, để xuất bản một cuốn sách loại tiểu sử. Anh ta dự định dành vài năm để viết cuốn sách Lịch sử thăng trầm của các công ty Internet Trung Quốc, trong đó "Phiếm Hải" là cuốn đầu tiên, nội dung sẽ là lịch sử 25 năm của tập đoàn Phiếm Hải từ 1997 đến 2022. Anh ta còn nói đến năm 2047, nếu cả mình và Phiếm Hải còn sống thì sẽ viết thêm 25 năm nữa.

Phóng viên còn nói với cha con Kinh Hồng, rằng cuốn sách này sẽ không khoe khoang hay thổi phồng, điều này trái với ý định ban đầu của anh ta. Anh ta sẽ ghi nhận và đánh giá lại toàn bộ những sự kiện lớn xung quanh Phiếm Hải, như những thất bại trong quá khứ, những khó khăn trong quá khứ, những tranh cãi, những lời chỉ trích tiêu cực của Phiếm Hải... Anh ta hy vọng có thể sử dụng bộ sách này, cũng như lịch sử phát triển của một số công ty để giúp độc giả hiểu rõ hơn về ngành Internet của Trung Quốc, hiểu những sản phẩm, những nhu cầu, đồng thời hiểu được những sự cạnh tranh và bất hòa trong đó. Toàn ngành đang chìm trong khói lửa, các công ty lớn đang sáp nhập với nhau, bên dưới những câu chuyện đặc sắc thú vị là 25 năm của cả một ngành công nghiệp. Dưới ánh đèn sân khấu, ngành công nghiệp Internet của Trung Quốc rất đặc biệt, độc nhất vô nhị.

Kỳ thực Kinh Hồng cũng không quá quan tâm, giao chuyện này cho Kinh Hải Bình và Tưởng Mai quyết định.

Có lẽ vì một cơn bạo bệnh mà trạng thái tâm lý của Kinh Hải Bình thực sự đã có những thay đổi. Lần này ông tỏ ra rất quan tâm đ ến việc "tóm tắt lịch sử phát triển của Phiếm Hải". Phóng viên tài chính này viết hay, có quan điểm chín chắn, dường như Kinh Hải Bình cũng hy vọng 25 năm của tập đoàn Phiếm Hải, đồng thời là 25 năm của chính mình sẽ được biên soạn thành sách. Suy cho cùng, Phiếm Hải và ông từ lâu đã hòa làm một với nhau.

Thế là Kinh Hồng đồng ý.

"Tổng giám đốc Kinh..." Phóng viên tài chính lên tiếng: "Trong 5 năm qua, tức là 5 năm từ 2017 đến 2022, tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi phải phỏng vấn anh. Tôi sẽ sắp xếp nội dung cuộc phỏng vấn, chúng ta sẽ hẹn gặp sau, anh nghĩ sao?"

Kinh Hồng đáp: "Được."

Còn về phần 20 năm trước đó, đối tượng phỏng vấn đương nhiên là cha mẹ anh.

Phóng viên nói tiếp: "Vậy nếu tôi cần phỏng vấn quản lý cấp cao khác ở Phiếm Hải, chẳng hạn như người phụ trách hoặc người đề xuất một sản phẩm nào đó, hy vọng tổng giám đốc Kinh tạo điều kiện nhé."

Kinh Hồng vẫn đáp: "Được."

Anh đương nhiên sẵn sàng làm hết sức mình để thỏa lòng mong đợi của cha.

Hai tuần sau, bản đề cương phỏng vấn của phóng viên được gửi tới, rất dài cũng rất chi tiết, Kinh Hồng ngồi trước bàn ăn đọc từng dòng một, ngón tay lướt trên màn hình cảm ứng máy tính, từng khớp trên tay uyển chuyển.

Chu Sưởng cầm ly trên tay, đi tới hỏi: "Đề cương cuốn tiểu sử kia à?"

"Ừ." Kinh Hồng hỏi: "Hình như anh ta cũng viết về Thanh Huy phải không? Cuốn thứ hai."

Chu Sưởng đáp: "Phải."

Kinh Hồng không quay đầu lại, tiếp tục hỏi: "Sếp Chu lớn đồng ý không?"

Chu Sưởng bật cười: "Tính ông ấy như thế mà không đồng ý à?"

"Cũng phải." Kinh Hồng cười theo: "Nhưng sếp Kinh lớn thì khá nghiêm túc. Khi đó, rất có thể sẽ kiểm tra từng chữ, rồi lại sửa đổi từng chữ một, cuốn nào được phát hành trước còn chưa chắc đâu."

Chu Sưởng không trả lời, thả chiếc ly sang một bên, đặt tay lên mép bàn hai bên Kinh Hồng, hơi cúi người xuống, như đang ôm anh vào lòng. Kinh Hồng cảm thấy ánh sáng trên đầu mình bị tấm thân cao lớn của Chu Sưởng che khuất, ánh sáng mờ đi không ít.

Chu Sưởng nhìn vào màn hình của Kinh Hồng, đọc nội dung phỏng vấn: "Phản ứng với việc bị bán khống... Quá trình trao đổi và chi tiết trong việc mở hệ sinh thái với Thanh Huy... Tâm trạng khi siêu thị Thiên Bình đòi độc lập... Câu chuyện của Phiếm Hải hậu công bố báo cáo tài chính quý 1... Nghĩ gì khi bị sắc lệnh hành pháp dọa hủy niêm yết... Khi Trung Quốc và Mỹ đàm phán về giấy tờ kiểm toán của các công ty niêm yết, có chuẩn bị gì cho việc hủy niêm yết không..."

"Tránh bên." Kinh Hồng nói pha lẫn giọng Bắc Kinh, còn lược bớt chữ, lúc này anh mặc áo choàng tắm màu trắng nói: "Đừng chép bài của em."

"Làm sao bây giờ." Chu Sưởng thở dài nói: "Thấy người khác có đáp án, thế là muốn chép lại."

"Vậy sao..." Kinh Hồng lơ đãng tiếp lời, anh hoàn toàn có thể làm hai việc cùng một lúc: "Hồi đi học, sếp Chu nhỏ chúng ta toàn chép bài của bạn sao?"

"Cũng không phải." Chu Sưởng còn hào phóng thừa nhận: "Sáu năm tiểu học, tôi vừa học vừa chép. Nhưng lên cấp hai cấp ba, tôi thậm chí còn không muốn chép bài, cũng không làm bài tập về nhà. Thầy cô hết cách, chỉ có thể mời phụ huynh. Ba tôi ủng hộ tôi, chẳng phải sợ. Tất nhiên, cho dù họ không ủng hộ thì vẫn không có cách nào, cũng không thể vứt bỏ tôi phải không?"

Kinh Hồng: "..."

Anh tính thử, lúc đó tập đoàn Thanh Huy chưa thành lập hoặc mới thành lập, thế mà Chu Bất Quần ủng hộ con trai không làm bài tập về nhà.

Người gì vậy chứ.

"Nhưng chỉ đến khi học cấp ba thôi." Chu Sưởng nói thêm: "Vào đại học thì phải nghiêm túc, nếu không thì đừng mong tốt nghiệp. Rồi khi vào công ty thì càng phải nghiêm túc hơn, nếu không thì đừng mơ được thăng chức."

"Đó là do anh muốn." Kinh Hồng thở dài: "Thật ra từ khi sinh ra đã không có ai có thể trị được anh."

"Sao lại không có." Chu Sưởng hạ mắt nhìn Kinh Hồng: "Em bắt chẹt được tôi đấy thôi?"

"Em không nghĩ mình thực sự có thể khống chế được anh." Kinh Hồng vẫn nhìn màn hình: "Vẫn là do tự anh muốn. Tiền đề của việc bản thân anh chấp nhận hoàn toàn là..."

Kinh Hồng dừng lại ở đây, Chu Sưởng thấp giọng hỏi: "Là gì?"

"..." Kinh Hồng ngửa cổ, tựa đầu vào lưng ghế, nhìn vào mắt Chu Sưởng phía trên, đáp: "Anh thích em?"

Chu Sưởng nhếch khóe môi, dùng đầu ngón tay vuốt v e trái cổ của Kinh Hồng, sau đó nâng cằm anh, cúi đầu hôn lên môi rồi nói: "Yêu em sâu đậm."

Nụ hôn kết thúc, Chu Sưởng đẩy vai Kinh Hồng khiến anh ngồi thẳng dậy rồi nói: "Được rồi, không chép của em."

"Nên như thế." Kinh Hồng đồng tình với lời Chu Sưởng nói: "Ai làm bài người nấy. Anh trả lời của anh em trả lời của em, không được tham khảo của người khác."

Chu Sưởng cảm thấy buồn cười: "Ừ."

Phóng viên tài chính viết tiểu sử còn muốn có một vài bức ảnh đặc biệt.

Kinh Hồng chọn tới chọn lui, cuối cùng gửi vài tấm.

...

Phóng viên tài chính nổi tiếng kia viết cuốn sách của mình rất nhanh.

Tuy nhiên, đúng như Kinh Hồng dự đoán, vì Kinh Hải Bình là người nghiêm túc nên cuốn tiểu sử của tập đoàn Phiếm Hải cuối cùng cũng được hoàn thành muộn hơn dự kiến, chỉ ra mắt trước tiểu sử của tập đoàn Thanh Huy hơn hai tháng.

Tựa tiểu sử của Phiếm Hải là 25 Năm Phiếm Hải, toàn bộ sách được chia làm 4 tập.

Tập đầu tiên là Khởi nghiệp, thứ hai là Khởi hành, thứ ba là Cát cứ, tập thứ tư là Kỷ nguyên mới. Mỗi tập được chia thành nhiều chương, ví dụ như trong tập Khởi hành, có Giai đoạn đấu tranh đau đớn, cũng có Vị cứu tinh bất ngờ... Kinh Hồng đọc kỹ thì thấy những gì phóng viên tài chính viết nhìn chung là khách quan và công bằng, hơn nữa, như đã nhấn mạnh trước đó, anh ta cũng viết ra hết những tranh cãi, chỉ trích xung quanh Phiếm Hải, chẳng hạn như việc chặn hệ sinh thái của Thanh Huy, v.v., đồng thời thể hiện thái độ phê phán rất rõ ràng.

Hơn nữa, rõ ràng tác giả không tán thành sự "không dám mạo hiểm" của Kinh Hải Bình, thậm chí còn cho rằng ông hơi đạo đức giả, ngược lại lại hết lời khen ngợi Tưởng Mai, vợ của Kinh Hải Bình. Sự "không dám mạo hiểm" của Kinh Hải Bình được thể hiện đặc biệt cụ thể và sắc nét trong chương Trò chơi, bởi Kinh Hải Bình tự xưng là "Nho thương", nhưng khi Phiếm Hải gặp nguy hiểm, ông lại chọn một trò chơi trực tuyến có tính gây nghiện cao để làm viện binh.

Tập cuối cùng của toàn bộ cuốn sách, Kỷ nguyên mới, viết về "Thời đại của Kinh Hồng".

Trong tập này, phóng viên đã dành một đoạn nhất định để viết về việc "Kinh Hồng và Chu Sưởng gần như tiếp quản sự nghiệp cùng một lúc".

Trong phần mở đầu của tập này, phóng viên cũng tiết lộ một số "sự kiện trong quá khứ mà không ai biết đến".

Viết rằng:

[Nói tới Kinh Hồng, không thể không nhắc tới Chu Sưởng. Kinh Hồng và Chu Sưởng rất giống nhau, tốt nghiệp một trường danh tiếng, lý lịch cũng xuất sắc, cùng chọn chuyên ngành Khoa học máy tính, học thẳng một lèo lên lấy bằng tiến sĩ. Ngay cả trường của họ cũng là đối thủ cạnh tranh: một là Stanford ở vịnh San Francisco, một là Berkeley ở California. Hai người sinh cùng năm, mọi thứ dường như đều khẳng định họ sẽ là kẻ thù truyền kiếp. Trên thực tế, thủ đoạn của cả hai cũng vô cùng giống nhau, dường như cả hai đều có "tâm lý kẻ săn mồi" rất mạnh mẽ. Khi đối mặt với đối thủ, đặc biệt là khi đối mặt với nhau, họ sẽ tỏ ra vô cùng phấn khích, thủ đoạn được tung ra cũng trở nên đặc biệt thú vị. Và khi cả hai không tìm được đối thủ trong một lĩnh vực nào đó, họ ít nhiều trở nên lười biếng.]

[Thực ra, Kinh Hồng tiết lộ rằng lần chạm trán đầu tiên với Chu Sưởng không phải là khi ở Phiếm Hải và Thanh Huy, mà là trong một cuộc thi kinh doanh, năm ấy họ 22 tuổi.

Chủ đề của cuộc thi đó là Bán bánh cupcake có thời hạn, Kinh Hồng dẫn đầu đội trường, Chu Sưởng cũng vậy. Ban tổ chức cuộc thi đưa ra hai phương án khác nhau: bán bánh ngọt bình thường và bán bánh ngọt cao cấp. Bánh bình thường bán trong bốn tiếng và phải làm theo ca, trong khi bánh cao cấp chỉ mất hai tiếng và không yêu cầu thay ca, tương đương với việc thêm một người trong đội. Nhưng Kinh Hồng và Chu Sưởng lại bày ra cùng một chiến lược: giả vờ muốn bán bánh ngọt cao cấp, ép đối phương ra giá, sau đó giả vờ "thua" rồi rút khỏi cuộc cạnh tranh, để đối phương tham gia tranh tài với một gánh nặng, còn bên mình thì thi khả năng thực hiện. Vì kế hoạch của cả hai bên hoàn toàn trùng lặp, ban tổ chức chỉ có thể được quyết định bằng cách bốc thăm. Kinh Hồng thắng cuộc thi đó, vì Chu Sưởng nhận được một tờ tiền giả. Nhưng có lẽ lúc đó Kinh Hồng thắng mà "không sảng khoái", còn Chu Sưởng thua mà "không cam lòng", điều đó đã định hình quan điểm sống của họ trong suốt cuộc đời. Trong mười năm sau đó, hai người có lẽ đều mong được đối đầu với nhau một lần nữa.

Trong suốt 5 năm từ 2017 đến 2022, vì cả hai quá giống nhau nên trong cuộc chiến luôn có lúc thắng lúc thua, có lẽ sự "thắng hay thua" giữa họ phải chờ người ngoài đưa ra kết luận khi một trong hai người rời bỏ công ty của mình.]

Sau đó, phóng viên đã tổng kết lại 5 năm qua của tập đoàn Phiếm Hải theo từng chương:

Kinh Hồng liên tiếp tung ra nhiều tính năng mới của sản phẩm ban đầu, tìm kiếm điểm tăng trưởng mới; đẩy mạnh "cho vay" trong mảng tài chính, đưa doanh thu của Phiếm Hải lên một tầm cao mới; mảng trò chơi mở rộng ra nước ngoài, phi vụ thâu tóm thù địch Saint Games có thể gọi là một trường hợp kinh điển trong sách giáo khoa; có tầm nhìn độc đáo trong mảng đầu tư, Xe hơi Phi Trì là điểm nhấn... Về mặt công nghệ mới, AI đã đạt được những kết quả khả quan: có được công nghệ cốt lõi của Mind Medicine, hợp tác với các công ty dược phẩm, nghiên cứu phát triển thuốc, đã giành được một số giải thưởng, và quá trình giành về Mind Medicine cũng là một trường hợp kinh điển trong ngành... Điện toán đám mây cũng phát triển nhanh chóng, Giáo dục đám mây và Văn phòng đám mây đều cạnh tranh với Thanh Huy...]

Đương nhiên, có nhiều chi tiết mà người khác chưa biết:

[Ngày đàm phán Mind Medicine, Chu Sưởng tự pha một ly cà phê. Lúc đó Chu Sưởng mới học pha cà phê bằng máy, đây là lần đầu tiên anh pha cho người khác. Đàm phán xong, anh ép Kinh Hồng uống cà phê, dành tặng vị đắng của cà phê cho Kinh Hồng, và cái đắng thất bại cho chính mình.]

[Khi mua Saint Games...]

[Trương Lệ, trước đây là phó tổng giám đốc cao cấp dịch vụ tư vấn của tập đoàn Thanh Huy, gia nhập Phiếm Hải năm 2018, phụ trách bộ phận Giải trí Phiếm Hải, sau đó tung ra nhiều web drama và show tạp kỹ đình đám, trong đó có các bộ phim XX, XXX và chương trình tạp kỹ XXXX.

Quá trình Trương Lệ gia nhập tập đoàn Phiếm Hải khá hấp dẫn. Vì muốn tự mình thuyết phục Trương Lệ mà không làm to chuyện lên, Kinh Hồng đã tham gia một diễn đàn, đồng thời hẹn gặp Trương Lệ. Khi đó, Kinh Hồng gặp Chu Sưởng ngay ngoài cửa quán cà phê đã hẹn trước, nhưng Chu Sưởng không biết mục đích chuyến đi của Kinh Hồng nên rất nhiệt tình chào hỏi anh. Mãi cho đến khi Trương Lệ từ chức, Chu Sưởng mới bừng tỉnh, gửi một tin nhắn rất không vui cho Kinh Hồng với nội dung: "Đừng săn trộm nữa, sếp Kinh."]

Tác giả cũng phân tích chi tiết một số cuộc khủng hoảng mà Kinh Hồng gặp phải, và tiết lộ thêm chi tiết:

[Trong vấn đề mở hệ sinh thái, có thể nói là Kinh Hồng và Chu Sưởng vô cùng ăn ý. Theo nội dung phỏng vấn Kinh Hồng, hai ngày trước khi mở hệ sinh thái, Kinh Hồng và Chu Sưởng đã gửi tin nhắn cho nhau cùng một lúc, tin nhắn này gửi đi thì tin nhắn của bên kia lại đến, nội dung gần như giống nhau hoàn toàn. Kinh Hồng gửi cho Chu Sưởng là "Có chuyện này, thật ra tôi cân nhắc rất lâu rồi", Chu Sưởng gửi cho Kinh Hồng lại là "Có chuyện này, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi". Vì vậy, hai người hẹn nhau cùng những nhân sự liên quan đến đàm phán vào lúc 8 giờ tối hôm sau.

Cuộc đàm phán thực sự diễn ra rất nhanh chóng, chỉ trong vòng 4 tiếng từ 8 giờ đến 12 giờ, nội dung sơ bộ đã được soạn thảo, cả hai bên đều không muốn lợi dụng vị thế độc quyền của nền tảng để tước đoạt các quyền cơ bản của người dùng. Đương nhiên mở hệ sinh thái trong lúc này cũng tương đương với Thanh Huy giúp Phiếm Hải một tay.]

[Sau khi sắc lệnh hành pháp được công bố dẫn đến nguy cơ hủy niêm yết, Kinh Hồng và Chu Sưởng đã bàn về việc này. Trong cơn khủng hoảng đó, có vẻ như hai người không còn là đối thủ nữa mà là đối tác.]

[Khi Trung Quốc và Hoa Kỳ đang đàm phán về vấn đề kiểm toán các công ty niêm yết của Trung Quốc, Kinh Hồng và Chu Sưởng cũng nói về vấn đề này. Đến đây, mọi người đều có thể thấy mối quan hệ giữa Kinh Hồng và Chu Sưởng thực ra rất phức tạp. Hai người không chỉ như long tranh hổ đấu mà còn thấu hiểu và nương tựa vào nhau, điều này đã tạo nên một khung cảnh tươi đẹp cho ngành Internet Trung Quốc trong 5 năm từ 2017 đến 2022.]

Trong cuốn sách này, Kinh Hồng đưa ra một số bức ảnh.

Đầu tiên là ảnh tập thể của các ông lớn tại hội nghị Internet ở Ô Trấn. Kinh Hồng và Chu Sưởng ở trung tâm, xung quanh là Lý Trí Dũng, CEO một số công ty lớn của Mỹ, một số CEO người Trung Quốc, cũng như một số nhà khởi nghiệp thuộc các công ty khởi nghiệp ngôi sao.

Phóng viên tài chính chú thích: [Năm 2018, Kinh Hồng lần đầu tiên tham gia Hội nghị Internet Thế giới, chụp ảnh tập thể trong bữa tiệc tối.]

Kinh Hồng và Chu Sưởng ngồi cạnh nhau, ở vị trí trung tâm tấm hình. Vì là tiệc tối chào mừng nên trên bàn ăn trước mặt có một bình hoa rực rỡ, chính giữa là vài bông hồng đỏ, trong ảnh, bình hoa nằm chính xác vào giữa hai người. Kinh Hồng khoanh tay cười nhẹ, còn Chu Sưởng đặt tay lên bàn, tay phải với những khớp rõ ràng cầm ly rượu trắng, gương mặt anh tuấn.

Bức tranh thứ hai là "bóng lưng trên sa mạc".

Phóng viên tài chính chú thích: [Hình ảnh Kinh Hồng và Chu Sưởng khi tham gia Đi bộ qua Gobi do Hiệp hội Internet tổ chức. Sau khi Đi bộ qua Gobi kết thúc, sắc lệnh hành pháp của chính phủ Mỹ, và Đạo luật Trách nhiệm của Công ty Nước ngoài lần lượt nối tiếp nhau được đưa ra. Bức ảnh này dường như tượng trưng cho việc cả hai sẽ cùng nhau đối mặt với bão tố ngoài kia.]

...

Sau khi sách ra mắt, lượng tiêu thụ rất tốt, tất cả các kênh lớn đều quảng cáo rất mạnh mẽ, các hiệu sách lớn cũng dành cho nó vị trí dễ thấy nhất.

Ngoài những bình luận bình thường trên mạng xã hội, cũng như trên một website review sách và tác phẩm điện ảnh truyền hình, Kinh Hồng còn thấy được nhiều bình luận lạ lùng.

[Quỹ không xanh thì mình xanh: Tập cuối cùng của cuốn sách này... A A A A, không khác gì một cuốn tiểu thuyết BL nha! A A A A! Tác giả có phải là fanboy không? Sao có thể viết ra cái gì đó mập mờ như vậy! Tôi cảm thấy như mình đã đọc xong một cuốn tiểu thuyết Tấn Giang 1 triệu từ.]

[Hôm nay vò mẻ ngày mai chẳng sợ ngày kia sứt: Tui hít muốn xỉu... Ai hiểu cho... Thế nào là số phận đã định, thế nào là yêu nhau lắm cắn nhau đau...]

[Đội trưởng quét đồi trụy Tấn Giang: "Hai người không chỉ như long tranh hổ đấu mà còn thấu hiểu và nương tựa vào nhau, điều này đã tạo nên một khung cảnh tươi đẹp cho ngành Internet Trung Quốc trong 5 năm từ 2017 đến 2022", sao viết giỏi quá vậy!]

[Sao cục kem lại rớt: Đúng là một bậc thầy BL...]

Sau khi nhận được sách Kinh Hồng, đọc tập cuối trước, nhưng vì quá bận nên mỗi ngày chỉ đọc được một chương. Mỗi tối trước khi đi ngủ, Kinh Hồng ngồi vào bàn ăn, lấy bút gạch chân mỗi một nơi nhắc đến Chu Sưởng, rồi xếp góc sách lại.

Ít ngày sau, Kinh Hồng phát hiện Chu Sưởng cũng làm giống hệt mình. Chẳng qua là anh đọc sách ở tầng dưới, còn Chu Sưởng thì tựa vào đầu giường đọc.

Khi bị phát hiện, Chu Sưởng còn cố ý hỏi Kinh Hồng: "Sao em lại đánh dấu những thứ này?"

Kinh Hồng trả lời ngay vào trọng tâm câu hỏi của Chu Sưởng: "Bởi vì những nơi khác không có gì để nhìn lại. Nhưng những chỗ này... những nơi có liên quan đến anh... có thể đọc đi đọc lại mãi."

Mỗi ngày đọc sách xong, Kinh Hồng để sách ở đầu giường, Chu Sưởng sẽ đặt cuốn của mình ở bên kia giường, rồi hai người im lặng nhìn nhau một lúc.

Nhìn lại 5 năm vừa qua một lần nữa.

Hóa ra ở mỗi một thời điểm quan trọng, dù là khi cạnh tranh hay đang hợp tác, người kia luôn ở bên cạnh mình, chưa bao giờ rời xa. Đến nỗi trong bất kỳ chương nào, trong bất kỳ năm nào, tên của người ấy đều xuất hiện nhiều lần.

Sau đó, hoặc là Kinh Hồng nằm trên người Chu Sưởng, hoặc khi Chu Sưởng nằm trên người Kinh Hồng, Kinh Hồng sẽ hé môi đọc lại những lời miêu tả hai người trong sách:

"Mọi thứ dường như đều khẳng định họ sẽ là kẻ thù truyền kiếp.."

"Khi đối mặt với đối thủ, đặc biệt là khi đối mặt với nhau, họ sẽ tỏ ra vô cùng phấn khích, thủ đoạn được tung ra cũng trở nên đặc biệt thú vị."

"Có lẽ sự "thắng hay thua" giữa họ phải chờ người ngoài đưa ra kết luận khi một trong hai người rời bỏ công ty của mình."

"Đàm phán xong, anh ép Kinh Hồng uống cà phê, dành tặng vị đắng của cà phê cho Kinh Hồng, và cái đắng thất bại cho chính mình."

"Hai người không chỉ như long tranh hổ đấu mà còn thấu hiểu và nương tựa vào nhau..."

Mỗi khi anh đọc xong một câu, hai người lại hôn nhau, mỗi khi đọc hết cả chương nào đó, hai người lại ôm lấy nhau, rồi hôn điên cuồng.

Sau đó, có khi sẽ làm đến cùng, có khi sẽ dùng đến phương pháp khác.

Tiến trình đọc của Kinh Hồng và Chu Sưởng gần như là đồng bộ, mỗi tối cả hai đều đọc một chương. Ngày cuối cùng, sau khi đọc hết tập sách, Kinh Hồng về phòng ngủ thì phát hiện Chu Sưởng đang bật máy chiếu.

Một giao diện được chiếu trên bức tường đối diện với chiếc giường lớn, trong đó là xếp hạng và đánh giá của độc giả về cuốn sách này trên một số trang web.

"Kỳ lạ..." Chu Sưởng chiếu một trang web lên, dùng bút hồng ngoại chỉ vào một số bình luận: "Em đọc mấy cái này này."

Nói xong, Chu Sưởng vừa chỉ vào bình luận vừa trượt màn hình cảm ứng. Chúng được trộn lẫn với những bình luận bình thường còn lại.

Chu Sưởng cầm bút hồng ngoại, khoanh lại những điểm chính, như thể đang giải thích về một dự án lớn cực kỳ quan trọng của công ty.

Kinh Hồng định thần nhìn lại, phát hiện toàn là:

[Rau thơm thật sự quá là ngon: Tập cuối! CP ngang tài ngang sức yêu nhau lắm cắn nhau đau là ngon nhất!]

[Quốc vương đất nước ngốc nghếch ngọt ngào: Đọc xong tập cuối: Hai người mau lên giường, hai người lên giường ngay đi.]

[Cừu côn đồ siêu ngầu lòi của làng cừu: Đọc xong 25 Năm Phiếm Hải, chỉ muốn nói, Kinh Hồng và Chu Sưởng, hai người hãy XXOO điên cuồng đi nhé...]

[Không được bạo lực với khách hàng: Đọc xong 25 Năm Phiếm Hải, Tui mạnh dạn nói: Chu Sưởng, tới đi! Làm chết anh ta đi!]

Kinh Hồng cười khẽ, nói: "Hình như mỗi người trong số họ đều cho rằng với tình trạng trước kia của chúng ta, không ở bên nhau là sẽ bị trời đánh đấy."

Hóa ra họ chỉ là những người bình thường. Đối mặt với sự ăn ý, xứng đôi, đối đầu, va chạm, hấp dẫn, cám dỗ đó, họ không thể không rung động, không chìm đắm, thế là hết thảy kiềm chế, hết thảy do dự, đến giây phút cuối cùng đều phải tan rã.

Những người như họ thậm chí không thể chống chịu được một năm.

Sau đó Chu Sưởng tắt đèn trần, trong phòng ngủ chỉ còn lại ánh sáng của màn chiếu trên tường.

Trang bình luận đang nhấp nháy phát sáng, nhưng Kinh Hồng và Chu Sưởng đã bắt đầu hôn nhau rồi.

Cuối cùng, Kinh Hồng đắm mình vào ga giường. Đôi mắt Chu Sưởng đen thăm thẳm, nóng rực, mang theo tình yêu và khát khao sâu đậm. Trong ánh sáng lờ mờ của màn chiếu, họ có thể nhìn thấy niềm say mê và cuồng nhiệt trong mắt nhau.

Nệm giường Alaskan King Size lõm xuống theo từng nhịp đều đặn, tất cả ánh sáng trong phòng đều đến từ trang web được chiếu trên tường, với đầy những bình luận dễ thương chúc họ l@m tình điên cuồng.

Nhưng những độc giả để lại những bình luận ngẫu nhiên ấy lại không biết rằng tình yêu mà họ yêu thích và hướng đến mà chưa từng nghĩ rằng nó tồn tại trong thực tế kia, đã diễn ra rồi.

Không ai dám nghĩ rằng hai người họ thực sự đã "ở bên nhau". Ngay lúc này, họ ở ngay trên giường lớn, lúc càn quét bằng lưỡi, âm thanh tràn ra từ sâu trong cổ họng, có lúc...

Đến cuối cùng, căn phòng tràn ngập một mùi hương đặc trưng.

...

Hai tháng sau khi 25 Năm Phiếm Hải ra mắt, 25 Năm Thanh Huy cũng được xuất bản.

Nó cũng được chia làm nhiều cuốn, Chu Sưởng chỉ chiếm một cuốn cuối cùng.

Trong cuốn sách này, Chu Sưởng đã cho tác giả biết thêm chi tiết về mối quan hệ của mình với Kinh Hồng.

Phóng viên viết:

[Chu Sưởng, thần thái hiên ngang, phong độ lịch thiệp,có lẽ là CEO đẹp trai nhất Trung Quốc. Chỉ số IQ siêu việt, khả năng xuất chúng, thế nhưng lại đụng phải một Kinh Hồng.]

[Theo trí nhớ của Chu Sưởng, cuộc đối đầu đầu tiên giữa hai người sau khi tiếp quản công ty thực ra là trên bàn Snooker. Lần đó hai người cùng nhau tham dự một diễn đàn ở Boston, ngày hôm đó cũng là lần đầu tiên hai người được nghe bài phát biểu trực tiếp của nhau. Ngày đầu tiên của diễn đàn kết thúc, tuyết rơi dày ở Boston khiến 3 đại diện Trung Quốc chỉ có thể ở lại khách sạn. Lúc đó ba người tụ lại chơi bida, còn Chu Sưởng và Kinh Hồng lại đấu một ván Snooker. Trong ván đấu đó, cả hai cơ thủ đều vô cùng thận trọng, mà Kinh Hồng lại quyết tâm phải cản đường Chu Sưởng lúc này đã hơn mình 7 điểm. Cuối cùng, Kinh Hồng đánh trượt mục tiêu vì tiếng reo hò bất ngờ vang lên ngoài hành lang. Tuy nhiên, do "sự cố tiền giả" (Xem lại trong 25 Năm Phiếm Hải), Chu Sưởng đã chọn cách từ bỏ phần thắng, tuyên bố hòa.]

[Trong cuộc cạnh tranh khốc liệt, Chu Sưởng thậm chí còn đích thân tham gia nhiều cuộc họp báo khác nhau của Phiếm Hải, chẳng hạn như Hội nghị nhà phát triển AI, để nghiên cứu sản phẩm của đối thủ. Anh còn kể một câu chuyện thú vị: Một lần trong giờ nghỉ, bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Phiếm Hải đã tô son cho Kinh Hồng vì cảm thấy sắc mặt của anh không được sáng. Kinh Hồng cảm thấy khó chịu, muốn lau đi nhưng trong tay lại không có khăn giấy, hội nghị thì sắp bắt đầu. Chu Sưởng tình cờ đi ngang qua đó, cuối cùng Kinh Hồng dùng cà vạt của Chu Sưởng để lau sạch son.]

[Chu Sưởng nói thực ra anh và Kinh Hồng là đối thủ nhưng cũng là bạn bè. Kinh doanh là kinh doanh, cuộc sống là cuộc sống. Họ còn tình cờ gặp nhau khi đi nghỉ ở bờ biển Maldives. Khi đó, hai người tạm thời gác lại thân phận đối lập, cùng nhau ăn trưa, đi dự vũ hội lửa trại, cùng nhau uống rượu ngon của địa phương, tình cờ chứng kiến ​​​​một đám cưới kiểu phương Tây điển hình. Nhưng sau khi trở về, cuộc chiến giữa Phiếm Hải và Thanh Huy một lần nữa leo thang. Kinh Hồng đánh chặn sản phẩm Văn phòng đám mây và Giáo dục đám mây của tập đoàn Thanh Huy, Chu Sưởng cũng lập tức đáp trả.]

[Vụ việc an ninh mạng điện toán đám mây là một lần khủng hoảng của Thanh Huy. Giờ đây, từ lời kể của các bên liên quan và hồ sơ vụ án được công bố, chúng ta có thể dựng lại toàn bộ câu chuyện về vụ án được dàn dựng này. Nguyên Trưởng phòng Giám sát an ninh mạng thành phố Bắc Kinh Trịnh XX nhận hối lộ 6 triệu tệ để bôi đen Thanh Huy. Để thoát tội trong tương lai, ông ta cho thành lập một hội đồng chuyên gia thẩm định, với sự tham gia của đông đảo các đối thủ của tập đoàn Thanh Huy. Bên đầu tiên đứng ra phản bác là tập đoàn Phiếm Hải, họ cho rằng "không thể xác định được việc rò rỉ dữ liệu là do sản phẩm của Thanh Huy", rất nhiều người chịu ảnh hưởng bởi nhận định này, cuối cùng phi vụ "gắp lửa bỏ tay người" không có kết quả.]

[Để đền đáp ân huệ này, sau này, khi Kinh Thiên Bình – người sáng lập Siêu thị Thiên Bình – yêu cầu Thanh Huy giúp trả nợ, Chu Sưởng đã từ chối thẳng thừng.]

Để hoàn thiện cuốn sách, Chu Sưởng cũng đưa cho phóng viên một số ảnh chụp, nhưng bị trả lại một lần vì trùng với của Kinh Hồng, vậy là hắn đành phải chọn thêm vài bức.

Thực tế, phòng viên cũng cảm thấy nội dung bài phỏng vấn của Chu Sưởng cũng có quá nhiều điều trùng lặp với Kinh Hồng.

Cuốn sách này ra mắt, càng ngày càng có nhiều bình luận quái dị, tỷ lệ tuy không lớn, thậm chí rất nhỏ nhưng lại rất nổi bật:

[Hạng nhất ăn cơm hồi mẫu giáo: Cuốn này mà ghép với 25 Năm Phiếm Hải thì càng dễ hít ke hơn... Không ngờ tôi có thể tìm ra đồ trong một cuốn tiểu sử kinh doanh nghiêm túc như thế, tôi hết cứu rồi, tôi điên rồi, nhưng mà ngon quá, [Mèo rơi nước mắt.jpg].]

[Omega và Juliet: Hai cuốn này nên gọi là Tình Sử của Kinh Hồng và Chu Sưởng Phần 1Tình Sử của Kinh Hồng và Chu Sưởng Phần 2.]

[1 siêu mạnh của Tấn Giang: Chu Sưởng, anh giỏi! Anh giỏi thật đó!]

[Người im lặng nhất thế giới hi hi hi hi hi hi hi hi: Cưới đi, nhất định phải cưới.]

Đọc xong cuốn sách này, Kinh Hồng cảm thấy tim như tan chảy.

Anh và Chu Sưởng, một lần nữa, lại không hẹn mà cùng chọn sử dụng cuốn sách này để tiết lộ một số chi tiết về mối quan hệ của họ.

Cuốn sách này kể về câu chuyện của hai người họ từ năm 2017 đến năm 2022. Phóng viên tài chính cho biết cuốn sách tiếp theo sẽ mô tả những chuyện xảy ra từ năm 2022 đến năm 2047.

Có thể coi đó là hai bức thư tình thật dày.

Họ không có thời gian để ghi chép từng câu từng chữ về bất cứ điều gì, họ quá bận rộn. Nhưng giờ, chờ đến tương lai khi đã già, khi tóc cả hai đều đã bạc, đầu óc lẩm cẩm rồi, họ vẫn có thể cùng nhau ôn lại quá khứ, cùng nhớ về nhau.

Tối hôm đó, Chu Sưởng lại chiếu mấy bình luận kỳ lạ lên tường, hai người cùng nhau xem một hồi, thấy buồn cười. Họ thậm chí còn tìm thấy một topic thật dài, với hàng trăm bài đăng và bình luận như vậy trong đó.

Rồi họ lại khao khát nhau.

Lần này không phải trong phòng ngủ mà là ngay cạnh giếng trời tầng hai, cạnh gốc cây ấy.

Hai người cùng nhau một lần trên thảm, sau đó Chu Sưởng bế Kinh Hồng đi đến bên tường, đẩy anh vào tường rồi lại hôn.

Trong chốc lát, tia sáng từ máy chiếu rọi vào má Kinh Hồng, làm anh phải hơi nheo mắt.

Thế là Chu Sưởng điều chỉnh lại tư thế đứng của hai người, tiến đến giữa hình chiếu, dùng thân hình cao lớn của mình để che khuất ánh sáng của máy chiếu.

Sau khi điều chỉnh, những con chữ kia chiếu lên cả tấm lưng trần săn chắc của Chu Sưởng, cũng như đùi trong và bắp chân trong lúc này chưa chạm đất của Kinh Hồng.

Vì ánh đèn chiếu nên đôi chân càng trắng hơn, thấp thoáng ánh sáng xanh. Những dòng chữ màu đen vẫn còn chiếu trên cả hai chân, từ đùi, vào mặt trong đầu gối, đến bắp chân, đến mắt cá chân, đến mu bàn chân rồi đến đầu ngón chân.

Các chữ tất nhiên chỉ rải rác không rõ nghĩa, nào là "yêu", "ngọt ngào quá cmn", "làm đến chết", "làm"...

Đến sau đó, đôi chân có chữ trên đó bắt đầu run nhẹ.

Cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau, cảm nhận tình yêu dâng trào cuồn cuộn giữa ánh sáng điện tử xung quanh. Thỉnh thoảng hai người lại dụi tai vào nhau, vì đối mặt trực diện với thiết bị chiếu nên Kinh Hồng chỉ có thể nhẹ nhàng khép hờ mắt lại, một bên má như được in chữ lên.

Cuối cùng, Chu Sưởng ngửa cổ lên, Kinh Hồng tựa vào xương quai xanh của hắn. Mu bàn tay của Kinh Hồng rũ trên tấm lưng trần của Chu Sưởng, chữ ở phía sau trong phút chốc đã trèo lên tay anh. Đầu ngón tay của anh vô thức cào rất mạnh lên lưng hắn, trên mu bàn tay có những con chữ lộn xộn, như "hư hỏng" hay gì đó.

Mãi mãi là say mê và mất kiểm soát như thế.

...

Sau khi tận hưởng thỏa thích, hai người lại nằm trên giường, trò chuyện vu vơ.

Thực ra, chủ đề giữa hai người họ không bao giờ nói hết được. Chuyện bản thân, chuyện gia đình, chuyện đồng nghiệp, chuyện công ty, chuyện trong ngành, chuyện xã hội, v.v.

Hai người quá giống nhau.

"Hôm qua gặp Bành Chính..." Kinh Hồng nhẹ nhàng vuốt v e bụng Chu Sưởng, uể oải nói: "Nói chuyện một lúc, ước mơ thuở nhỏ của ông ấy là trở thành nhà toán học."

Chu Sưởng bật cười: "Thời của Bành Chính, rất nhiều người mơ ước trở thành nhà toán học."

Kinh Hồng tán thành: "Ừ."

"Nói đến chuyện này..." Chu Sưởng kể: "Đối tác của sếp Chu lớn, giám đốc công nghệ của tập đoàn Thanh Huy, khi nộp đơn vào một trường học ở Mỹ, ước mơ ghi trong Personal Statement của hồ sơ ứng tuyển lại là thành lập một công ty công nghệ Trung Quốc có tầm ảnh hưởng quốc tế, đó là năm 1991."

Kinh Hồng lại nói: "...Ừ."

"Sếp Kinh nhỏ..." Chu Sưởng hỏi: "Trong đời em chưa bao giờ nghĩ tới nghề khác nhỉ?"

"Chưa." Kinh Hồng đáp: "Ngay cả trước khi sếp Kinh lớn thành lập Phiếm Hải, đã quyết định là máy tính. Hồi nhỏ đã thích lắm rồi, rất say mê. Nghĩ nó thật kỳ diệu, thật thú vị, có thể làm được rất nhiều thứ, tạo điều kiện thuận lợi cho rất nhiều người, lúc đó nó vẫn là hệ điều hành DOS, máy tính là 386, sau này là 486, sử dụng đ ĩa mềm 3,5 inch."

Nói đến đây, Kinh Hồng cười khúc khích: "Hôm nọ thấy một bài đăng hỏi tại sao ổ đ ĩa hệ thống của máy tính lại là ổ C? Vậy mà bên dưới không ai biết ổ A và ổ B là đ ĩa mềm, mãi sau này mới có Windows, rồi mới có ổ đ ĩa cứng. Chợt thấy mình già đi rồi, nhiều người trẻ ngày nay thậm chí còn chưa từng nhìn thấy đ ĩa CD chứ đừng nói đến đ ĩa mềm, mọi thứ đều có trên Internet. Ngành này đang phát triển quá nhanh."

"Có điều..." Chủ đề trở về với những ước mơ thời thơ ấu, Kinh Hồng nói thêm: "Tất nhiên, đôi khi cũng muốn trải nghiệm một cuộc sống khác."

Chu Sưởng nhìn anh.

"Ví dụ như..."Kinh Hồng nói: "Thật ra trên thế giới có rất nhiều cảnh đẹp mà em chưa từng được ngắm. Đi công tác toàn là đến các thành phố lớn, cũng chẳng có ngày nghỉ. Mấy CEO của các công ty lớn ở Mỹ cứ thế bỏ công ty của họ để đi nghỉ, cũng giỏi thật đấy, em thì không thể. Thế nên sẽ nghĩ đến, ừm, tương lai khi về hưu, sẽ cùng sếp Chu nhỏ đi vòng quanh thế giới, trở thành một lữ khách cũng được, dù không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào. Có điều là mấy doanh nhân Hoa Kỳ kia đến tuổi 50, muộn nhất là 60 tuổi đều có người tiếp quản công việc cả rồi, tất nhiên có người giỏi, có người thì không. Vậy thì mục tiêu của em sẽ được đặt ở mức 60 đi."

Chu Sưởng nắm lấy bàn tay Kinh Hồng đang đặt trên bụng mình, khóe miệng hơi nhếch lên: "Thế mà tôi không biết, chẳng hiểu sao mà tuổi nghỉ hưu của tôi đã được sếp Kinh nhỏ ấn định là 60 tuổi."

"Sao hả..." Kinh Hồng nhướng mi: "Không chịu?"

Chu Sưởng đáp: "Tất nhiên là chịu."

"Ừm..." Kinh Hồng tiếp tục kể về tương lai trong tưởng tượng của mình: "Đến lúc đó, hai chúng ta sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, thăm thú mọi cảnh đẹp, sau đó, mỗi khi thích một nơi nào, sẽ dừng lại, ở đó vài tháng. Khi đã quen với mọi thứ xung quanh, thì lại khởi hành. Sống cả đời, phải nhìn ngắm vào những vẻ đẹp khác nhau trên thế giới này cho đàng hoàng chứ, phải không? Phải rồi, ngoài việc đi du lịch vòng quanh thế giới, em còn muốn làm từ thiện."

Chu Sưởng đáp: "Được."

Chờ mấy giây, hắn lại hỏi: "Việc này quyết định khi nào?"

"Có lẽ là sau vụ tai nạn xe hơi, ở bên nhau hơn nửa năm." Kinh Hồng đáp: "Trước đây em chưa bao giờ nghĩ về cuộc sống sau khi rời khỏi Phiếm Hải. Trong đời em chỉ có Phiếm Hải, không có gì khác. Chưa bao giờ tưởng tượng... sau khi rời Phiếm Hải muốn làm gì, phải làm gì. Ban đầu em dự định sẽ tiếp tục làm việc cho đến khi không thể làm được nữa, đến khi đã quá già, sau đó mới nghỉ hưu. Sau đó, có lẽ đó chỉ là ăn no chờ chết. Chưa bao giờ tưởng tượng việc đi du lịch vòng quanh thế giới, hay nói đúng hơn là chưa bao giờ tưởng tượng bất cứ điều gì. Đã học tất cả những gì muốn học, đã thử tất cả những gì muốn thử, không nghĩ có gì thú vị hơn việc cầm quyền Phiếm Hải, cũng không nghĩ có điều gì có thể tồn tại được nhiều năm như vậy. Nhưng thực ra đó chỉ là vì... theo giả thuyết, em luôn ở một mình."

Ánh mắt Chu Sưởng dịu dàng vô cùng.

"Tuy rằng em cũng biết..." Kinh Hồng nói tiếp: "Thương trường, chiến trường đều như một sân khấu. Một người không thể ở trên sân khấu mãi mãi. Nếu ở trên sân khấu một thời gian dài, cuối cùng sẽ muốn được trở lại cuộc sống bình thường, bình yên. Em không thể chinh chiến mãi, không thể chiến đấu mãi, không thể căng thẳng mãi, quyết chiến đến cùng với ai đó. Nhưng trước đây em không biết cuộc sống bình thường, yên bình này có nghĩa là gì."

Chu Sưởng hỏi: "Bây giờ thì biết rồi?"

"Ừ." Kinh Hồng dùng ngón tay phác họa đường nét khuôn mặt của Chu Sưởng, từ mí mắt, sống mũi, đến môi, rồi nói: "Cùng anh đọc sách, uống trà, trồng hoa, đi dạo vào ngày ấm áp và đếm sao vào đêm trong lành."