Tác giả: Superpanda
Dịch: Mặc Thủy
Chương 53
Phiếm Hải chống bán khống (14)
Vài ngày sau khi trở về Bắc Kinh, Kinh Hồng tham dự một bữa tiệc từ thiện khá cao cấp.
Ban tổ chức là một quỹ do các doanh nhân khởi xướng và thành lập, với mục đích thực hiện công tác trợ giúp xã hội và thúc đẩy phát triển hoạt động từ thiện, Kinh Hải Bình và Chu Bất Quần đều là giám đốc của quỹ.
Không nhiều người ngoài nghe nói đến tiệc tối từ thiện Ái Hoa này, nhưng số tiền quyên góp hàng năm của nó lên tới hàng trăm triệu, gấp hàng trăm lần so với những bữa tiệc phô trương khác.
Đơn vị tổ chức năm nay là tập đoàn Hành Viễn, địa điểm là một khách sạn lớn.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Lần này Kinh Hồng khá cẩn thận, mặc vest xám đậm, thay vì cà vạt vải thông thường, anh đeo cà vạt bolo, dưới trái cổ là một viên hồng ngọc tròn nạm kim cương. Mặc dù hôm nay là một dịp trang trọng nhưng thực ra cũng có phần thoải mái. Anh cũng không mang theo chiếc Apple Watch thường dùng của mình, mà mở ngăn kéo xem qua, chọn ra một chiếc Vacheron Constantin phiên bản giới hạn.
Xe dừng trước khách sạn, Kinh Hồng bước xuống.
Những người nổi tiếng đã tụ tập trước cửa, các nam tài phiệt đến tham dự đều dẫn theo vợ hoặc bạn gái, ngoài ra còn có một số người mà mỗi lần Kinh Hồng gặp thì lại thấy đi cùng một cô gái lạ mặt, mãi mãi chỉ yêu tuổi 25. Nam nữ tay trong tay, trang phục rực rỡ muôn màu.
Bảng đăng ký là đèn hình trái tim màu đỏ, mỗi người một cái, hai bên lối đi sảnh khách sạn treo ảnh các em bé được nhận quyên góp.
Kinh Hồng liếc nhìn một cái rồi đi lên lầu theo sự hướng dẫn của tiếp tân. Anh chê thang máy đông người.
Sảnh tiệc xa hoa tráng lệ. Trên đầu có đèn chùm tinh xảo, dưới chân là thảm mềm mại, bàn phủ khăn trải bàn màu trắng, trên bày bát đ ĩa và ly rượu, giữa mỗi bàn còn có hoa tươi đang nở rộ.
Nhân viên quan hệ công chúng gửi cho Kinh Hồng catalog sản phẩm đấu giá, trình tự của sự kiện và những thứ khác tại cổng, giới thiệu một số thông tin đơn giản rồi hướng dẫn anh tới phòng nghỉ bên cạnh sảnh chính.
Phòng nghỉ có khá đông người, các loại trà và đồ ăn nhẹ được bày ngay ngắn, khách mời thì túm năm tụm ba giao lưu với nhau.
Kinh Hồng liếc một cái đã thấy Chu Sưởng ở trong góc. Chu Sưởng lúc này đang ngồi trên sô pha, bắt chéo chân, xem điện thoại. Ngay cả khi ngồi trong một góc, hắn vẫn thể hiện đầy đủ sự hiện diện và khí thế bức người.
Kinh Hồng: "..."
Đúng lúc này, một ngôi sao nữ nổi tiếng trước mặt Kinh Hồng chợt lấy gương ra, soi lại mình, chỉnh lại mái tóc dài rồi đi về phía Chu Sưởng với ly rượu trên tay.
Thế là Kinh Hồng đứng lại.
Bộ phim mới của ngôi sao này hiện đang phát sóng, cô không phải là dạng nghệ sĩ xinh như em gái nhà bên đang thịnh hành hiện nay, mà là một người đẹp thực sự, lúc này cô đang mặc một chiếc váy hở lưng, ngực cũng trắng nõn, lóa cả mắt.
Kinh Hồng chợt nhớ tới tin đồn Chu Sưởng đặc biệt thu hút ngôi sao, không chỉ sao nữ mà còn cả sao nam. Theo lời đồn, còn có một vị tiếng tăm thuộc top đầu chuyển lời cho Chu Sưởng rằng không cầu gả vào nhà giàu, chỉ mong vui vẻ một đêm, có thể là người này.
Kinh Hồng lặng lẽ đứng nhìn.
Ngôi sao nữ kia ngồi xuống chiếc ghế cạnh Chu Sưởng, giữa họ cách một cái bàn trà. Về phần nói tiếp những gì thì Kinh Hồng nghe không được.
...
Ngôi sao ngồi cách Chu Sưởng một cái bàn, hỏi: "Sếp Chu, một mình à?"
Chu Sưởng lười biếng đáp: "Ừ."
"Tôi chỉ muốn cảm ơn sếp Chu." Cô nói: "Về bộ phim chiếu mạng Huyền Nữ..."
Thanh Huy tổng cộng mới đầu tư vào hai bộ phim chiếu mạng chuyển thể lớn, nhưng thực chất chỉ là chiêu trò nhằm đánh lừa Kinh Hồng thôi, để anh lầm tưởng Thanh Huy sẽ lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh, truyền hình rồi quên mất mục đích thực sự là đầu tư vào Phi Trì. Lần đó hắn đã thắng, thông qua việc trợ giúp Bảo hiểm Phương Đông mua lại Điện ảnh và Truyền hình Tân Động, thành công tiếp nhận vốn chủ sở hữu của Thiên Thông trong tay Ngân hàng Hưng Dân.
Và một trong hai bộ phim chiếu mạng đó có sự tham gia của ngôi sao này. Dù bị chê diễn xuất kém nhưng cô ta vẫn nổi như cồn.
"Tôi nghe nói..." Cô ta nói: "Huyền Nữ là do chính tay sếp Chu lựa chọn, đích thân đầu tư vào. Nếu Thanh Huy không đầu tư thì có lẽ cuối cùng đã không có kết quả này..."
Chu Sưởng cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô: "Không có gì." Nói xong, ánh mắt hắn lại quay về với email.
Cô lúng túng ngồi một lúc, rồi cuối cùng cũng lấy hết can đảm để nói tiếp: "Sếp Chu hôm nay không dẫn theo bạn nữ à? Cứ ngồi đây một mình sao?" Cô nhìn căn phòng đầy khách rồi nói: "Các sếp khác đều dẫn theo vợ, bạn gái hoặc bạn nữ. Có lẽ, tôi có thể giúp sếp Chu tạo thêm chút không khí?"
Chu Sưởng vẫn luôn lạnh lùng, nhướng mi, cười nhạt: "Không khí chỗ tôi, cô tạo thêm nổi?"
Cô ta lập tức biến sắc.
Dù da mặt có dày đến đâu thì lúc này cũng không thể ngồi yên, cô ta nghiến răng nghiến lợi, cầm ly rượu đứng dậy.
Kinh Hồng nhìn một lúc, lại đợi thêm một lúc rồi bước tới, hất cằm hỏi Chu Sưởng: "Chỗ này ngồi được không?"
Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng, dời vị trí ly rượu của mình trên bàn ra một chút, mỉm cười đáp: "Mời."
Kinh Hồng không hiểu sao lại thấy nhẹ nhõm, ngồi lên sô pha, bắt chéo chân rồi hỏi Chu Sưởng: "Ai thế?"
"Thấy hết rồi?"
Kinh Hồng đáp: "Ừ."
"Mấy lần rồi." Chu Sưởng nói: "Trực tiếp, gián tiếp, cũng đủ rồi đấy."
Ánh mắt hai người chạm nhau. Chu Sưởng đưa mắt nhìn xuống viên hồng ngọc trên cổ Kinh Hồng, và cà vạt bolo thắt nút ngay dưới trái cổ anh, toát ra một cảm giác cấm kỵ.
Kinh Hồng không nói gì, nhưng thực ra anh cảm thấy Chu Sưởng là cái đồ tiêu chuẩn kép, hoặc có thể nói là nghiêm khắc với người nhưng lại khoan dung với chính mình. "Mấy lần" của người khác là "đủ rồi đấy", nhưng "mấy lần" của hắn thì không như vậy.
Hình như hắn còn không bằng người ta đâu.
Mắt Chu Sưởng lại lướt lên. Ánh mắt cả hai quấn lấy nhau mấy giây trong ánh sáng mờ ảo.
Chu Sưởng hỏi Kinh Hồng: "Ăn gì chưa?"
"Chưa..." Kinh Hồng đáp: "Tan làm đến thẳng đây luôn."
Chu Sưởng đặt đôi chân dài lên thảm, thân hình cao lớn đứng dậy, hắn nói: "Lót dạ mấy miếng đi, không biết khi nào mới có thể ăn được."
Kinh Hồng ngồi trên sô pha đơn, ánh mắt dõi theo bóng lưng Chu Sưởng về phía khu phục vụ thức ăn.
Một lúc sau Chu Sưởng quay lại, mang theo vài món tráng miệng và một lon nước, đặt lên bàn trà ở giữa.
Kinh Hồng nhặt một viên bánh dừa giòn đưa vào miệng, dùng ngón trỏ khui lon nước, ngửa cổ uống một ngụm. Chu Sưởng lại lướt lên lướt xuống giữa trái cổ đang nhúc nhích và nút cà vạt hồng ngọc của Kinh Hồng.
Ba viên bánh dừa giòn vào bụng, Kinh Hồng cảm thấy tạm đủ rồi, bèn lấy khăn ăn trên bàn trà lau miệng rồi hỏi Chu Sưởng: "Không dính vụn dừa chứ?"
Chu Sưởng ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi xinh đẹp của Kinh Hồng, đáp: "Không."
Thật ra là trước khi anh lau cũng không dính.
Kinh Hồng gật đầu, tựa vào lưng ghế, bắt chéo đôi chân dài, hỏi: "Tối nay anh Chu mua cái gì?"
"Gì cũng được, như nhau." Chu Sưởng nói: "Bức tranh Biển Mây của Trương Đại Thiên vậy."
Hai người tán gẫu vài câu, tình nguyện viên của bữa tiệc dẫn mọi người vào phòng khách. Tiệc tối từ thiện sắp bắt đầu.
Lần này chỗ ngồi được sắp xếp hơi lạ. Hành Viễn là ban tổ chức năm nay, có lẽ vì Bành Chính cho rằng Kinh Hồng và Chu Sưởng không ưa nhau thật, dù sao Kinh Hồng cũng không mở Nhật ký cho Chu Sưởng xem mà, thế nên tối nay hai người họ không được xếp cạnh nhau, có một Bành Chính kẹp ở giữa.
Trong khi Kinh Hồng hàn huyên cùng người khác thì Bành Chính vội vàng bà tám với Chu Sưởng: "Khụ, tổng giám đốc Chu, bên ngoài đồn thổi vụ sếp Kinh nhỏ yêu đương với ngôi sao nổi tiếng nào đó mạng... là do cậu bịa đặt tin đồn, bôi đen người ta, có phải là sự thật không? Cậu làm à? Cuối cùng, cô gái kia buộc phải tiết lộ bạn trai lâu năm mới bác bỏ được tin đồn?"
Chu Sưởng bị Bành Chính chọc giận đến nỗi phì cười: "Tìm người yêu cho sếp Kinh, tôi điên à?"
Bành Chính có vẻ hơi thất vọng: "Vậy ra không phải cậu?"
"Tổng giám đốc Bành..." Chu Sưởng liếc nhìn Bành Chính: "Dân mạng còn không tin, thế mà chú tin à?"
"..." Bành Chính ngồi thẳng dậy, cố gắng chuyển đề tài: "Được rồi được rồi, điệu múa khai mạc sắp bắt đầu rồi."
Tiết mục múa mở đầu được biểu diễn bởi các bé gái câm điếc, các em mặc váy trắng dài vô cùng xinh đẹp.
Sau đó, hai người dẫn chương trình nổi tiếng mời chủ tịch quỹ từ thiện lên đọc bài phát biểu quan trọng, tiếp đến là lễ ra mắt hai hoặc ba dự án gây quỹ vào tối nay.
Quy trình vẫn như thường lệ, giới thiệu vật phẩm đấu giá, các bên đấu giá, ở giữa xen vào một số hoạt động. Ví dụ, trẻ em ở khu vực Tây Tạng nhận được sự quyên góp tặng những bức Thangka thủ công mà chúng tự đan cho Kinh Hồng và mọi người. Một ví dụ khác là việc tổ chức sinh nhật cho một bệnh nhân vị thành niên đã nhận được tiền quyên góp hai năm trước. Ví dụ khác, các giám đốc quỹ từ thiện như Kinh Hồng và Chu Sưởng phát giấy chứng nhận cho những tấm lòng nhân ái, Kinh Hồng phát một tấm, Chu Sưởng cũng phát một tấm, các giám đốc khác cũng vậy. Rồi đến các tiết mục văn nghệ...
Không có gì mới.
Kinh Hồng không thích những hình thức này lắm, nhưng anh thông cảm được.
Đối với các vật phẩm đấu giá, một số là hiện vật, trong khi số khác là tài nguyên của công ty do các CEO cung cấp, chẳng hạn như slot quảng cáo có giá trị trong một tuần. Vào thời điểm này, thay vì nói là các CEO đang giới thiệu vật phẩm đấu giá, chẳng thà nói là họ đang quảng bá công ty, họ đều sử dụng rất nhiều dữ liệu và ví dụ để nói với mọi người rằng slot quảng cáo của công ty chúng tôi siêu tốt, siêu có giá trị.
Cuối cùng, vật phẩm giá cao nhất trong cuộc đấu giá là bức tranh của Chu Sưởng, 30 triệu, hắn thậm chí còn không buồn chớp mắt, tỏ ra không mấy hứng thú.
Sau khi vật phẩm đấu giá chính được hé lộ, bước đấu giá bí mật lại bắt đầu, Kinh Hồng cảm thấy nhàm chán, muốn ra ngoài hóng gió. Và không biết tại sao, nhiệt độ trong khách sạn này cực cao, Kinh Hồng muốn hạ nhiệt.
Anh vào nhà vệ sinh một chuyến, khi đi ra thì gặp Bành Chính.
"Tổng giám đốc Kinh..." Bành Chính kéo Kinh Hồng lại hỏi: "Cho tôi mượn 50 đồng được không?"
Kinh Hồng chậm rãi nhìn lại: "???"
"Tôi mượn 50." Bành Chính nói tiếp: "Tôi muốn mua thuốc lá, nhưng điện thoại hết pin. Nếu tôi quay vào lấy tiền mặt rồi lại ra ngoài lần nữa thì sẽ rất kỳ cục... còn xấu hổ."
"......" Kinh Hồng cởi cúc áo, lấy từ túi trong ra một chiếc ví mỏng khâu tay, mở ra lấy một tờ đưa cho Bành Chính. "Cho chú 100, không cần trả lại."
Bành Chính vui mừng nhận ngay: "Tổng giám đốc Kinh rộng rãi thế."
Kinh Hồng một lần nữa: "..."
Bành Chính đi rồi, Kinh Hồng quan sát cấu trúc của khách sạn rồi quyết định ra ban công lộ thiên cùng tầng để nghỉ một lát.
Sau khi đẩy cửa ra, Kinh Hồng phát hiện ra Chu Sưởng cũng chọn ra nơi này.
Chu Sưởng dường như cũng thấy nóng, cà vạt bị kéo xuống, một nút áo sơ mi bị gỡ ra.
Kinh Hồng bước tới, chống tay lên lan can: "Điều hòa bật cao quá."
Chu Sưởng: "Ai bảo không chứ?"
"Vừa rồi Bành Chính còn đi mượn 50." Kinh Hồng thuận miệng kể lại chuyện vừa rồi, Chu Sưởng khẽ cười.
Hai người trò chuyện linh tinh một lúc, Kinh Hồng nhìn đồng hồ: "Có vẻ như cũng sắp đến giờ, tôi ra ngoài được hơn mười phút rồi, về trước đây."
"Tôi cũng về." Chu Sưởng vừa nói vừa cởi nút áo khoác, kéo cà vạt trên cổ ra, cài lại nút sơ mi, hơi ngửa cổ lên, dùng ngón tay khéo léo thắt lại một nút Windsor rồi hỏi Kinh Hồng: "Thế nào? Tôi không có gương."
Kinh Hồng nhìn rồi thở dài, vươn hai tay ra kéo đoạn dây hẹp của cà vạt khỏi nút Windsor, cởi cà vạt, kéo kéo bên trong cổ áo Chu Sưởng, chỉnh lại vị trí. Anh hơi hạ mắt, những ngón tay trắng nõn mân mê chiếc cà vạt vô cùng thuần thục.
Mười giây sau, một nút thắt Windsor tuyệt đẹp ra mắt. Kinh Hồng hoàn thiện nó, đẩy nút thắt xuống dưới trái cổ cực kỳ gợi cảm của Chu Sưởng, đồng thời nói: "Lát nữa còn chụp hình tập thể, đăng báo đấy, đừng có luộm thuộm."
Chu Sưởng nhướng mày: "Được."
Cuối cùng Kinh Hồng cũng chỉnh xong nút thắt cà vạt trên cổ Chu Sưởng, nhưng không hiểu vì sao lại ngước mắt lên trước khi kịp rút mười ngón tay về.
Ánh mắt họ gặp nhau. Một bên là ánh trăng, một bên là ánh đèn rực rỡ rọi ra từ đại sảnh sáng rực.
Ánh mắt Chu Sưởng sâu thăm thẳm, một lúc sau mới trượt xuống. Hắn nói: "Sếp Kinh nhỏ, nơ của em... có vẻ như đã đến lúc phải thắt lại rồi. Chính em đã nói, lát nữa còn chụp hình tập thể, đăng báo đấy."
"..." Kinh Hồng không nói gì.
Chu Sưởng duỗi vài ngón tay phải ra, khẽ nắm lấy hai sợi dây cà vạt bolo trên cổ Kinh Hồng, để đầu dây hai bên nhẹ nhàng nằm trên lòng bàn tay, nhìn nó rồi nói: "Bên ngắn bên dài nữa này."
Nói xong, không đợi Kinh Hồng trả lời, hắn liền kéo đầu dây ngắn màu đen ra. Sau khi dây mở hẳn, Chu Sưởng cũng điều chỉnh lại độ dài hai bên rồi nói: "Một bên dài hơn, đẹp hơn."
Hắn đẩy viên hồng ngọc trên sợi dây đến dưới cổ Kinh Hồng, ngắm nhìn chiếc cổ thon dài trắng ngần, cổ áo sơ mi không tì vết, và viên hồng ngọc kia.
Cổ của Kinh Hồng tuy dài nhưng thực ra không hề mảnh mai, với những đường nét uyển chuyển nối liền các cơ trên vai.
Chu Sưởng thắt hai sợi dây trong tay lại thành nút, cuối cùng dùng cả hai tay kéo sang hai bên.
Hắn vừa kéo sợi dây, vừa ngước mắt lên.
Mắt hai người lại chạm nhau lần nữa.
Họ cởi cà vạt cho nhau, rồi lại thắt cà vạt vào cho nhau, ánh đèn mờ ảo từ phía bên kia cửa kính rọi sang, khoảng sân nửa sáng nửa tối.
Hai người nhìn nhau thật lâu.
Nhìn vào mắt nhau trước, sau đó là đôi môi.
Không ai hành động, đều biết rằng trong trường hợp này thì không thể làm gì được, nên chỉ có thể thỏa sức mà nhìn.
Đôi môi mím chặt của Kinh Hồng bắt đầu buông lỏng ra trước, khe hở môi không còn là một đường thẳng tắp nghiêm túc nữa, mà chỉ khép hờ, cánh môi khẽ run.
Khóe miệng Chu Sưởng hơi nhếch lên.
Hai người cứ vậy mà nhìn không rời mắt vào nét môi hoàn hảo của người kia trong cự ly gần một lúc lâu, m ơn trớn từng chi tiết, rồi mới nhìn vào mắt nhau.
Trong tâm trí, họ một lần nữa sống lại cảm giác ngày hôm đó.
Dán chặt, ma sát, chuyển động ngày càng dữ dội, diện tích càng ngày càng lớn, chỉ ước mình có thể tiến sâu hơn, giống như phát điên.
Và vài tiếng r3n rỉ trầm thấp trong cổ họng không thể kìm nén được lúc đó.
Bình thường họ có thể âm thầm nhớ lại, nhưng lần này, hai người hồi tưởng cùng nhau, đứng ngay trước mặt người kia, nhìn vào gương mặt của nhau, cùng hồi tưởng.
Mười mấy giây sau, biết mình vẫn còn ở trong tiệc tối từ thiện, Kinh Hồng cuối cùng cũng tìm lại được lý trí, anh thở hổn hển, hai tay ấn vào ngực Chu Sưởng, đẩy hắn ra xa.