Như Những Giọt Nắng

Chương 41




HN vừa về công ty thì HT ra đón anh ở cầu thang:

- Có ông Nhị đến, ông ta đang chờ anh trên phòng đấy, hình như có chuyện gì nghiêm trọng lắm, anh chuẩn bị tinh thần để đối phó với ông ta.

HN thoáng nhíu mày, rồi giọng anh điềm nhiên:

- Ông ta tới lâu chưa?

- Hơn 1 tiếng

- Vậy à? Thôi được, anh cứ làm việc bình thường đi.

- Sao anh không để tôi có mặt bên cạnh anh, 2 cái đầu thì đối phó vẫn hơn chứ

HN khoát tay:

- Không sao đâu, tôi sẽ tuỳ cơ ứng biển, anh về phòng đi.

Nói rồi anh bước nhanh lên phòng mình. Ông Nhị đang ngồi tựa vào salon, dáng điệu uy nghi thong thả, ông cười nhếch một bên mép đáp lại cái chào của HN, rồi nói như thân mật:

- Con đi đâu lâu vậy?

- Dạ, con có chút công việc, sao ba không báo trước để con ở lại chờ ba?

- Thôi, trong nhà không, ba không thích quan trọng như vậy. TV lúc này ra sao rồi, nó khỏe không?

Hỏi thế, chứ ông thừa biết lâu nay cô không sống ở nhà HN.. Ông không cần biết cô buồn vui thế nào. Nhưng chắc chắn HN đối xử tồi tệ nên cô mới bỏ đi. Với ông, điều đó có nghĩ là 1 sự khiêu khích gián tiếp. Và ông im lặng xem HN sẽ tung hoàng đến mức nào

HN cũng thừa biết đó là câu hỏi cạnh khoe, nhưng anh vẫn điềm nhiên:

- Dạ, cổ bình thường

- Sao lâu nay con không đưa nó về thăm ba, con ái gã đi là đi biệt danh, nó không còn nhớ đến ba nó chắc

- Dạ, tụi con bận việc qúa, mấy lúc muốn về thì sợ làm phiền ba, vì con biết công việc của ba còn nhiều hơn cả tụi con.

- Vậy sao?

- Vâng.

Ông Nhị nhịp nhịp tay trên thành ghế, đột ngột đổi đề tài:

- Ba đang chuẩn bị mở 1 hàng đồi nhựa, cái đó phải đầu tư vốn khá nặng. Ba định rút toàn bộ tiền rót vào công ty con chuyển qua cơ sở mới. Ba nói trước để con chuẩn bị

HN choang váng ngồi yên. Ông Nhị liếc phản ứng của anh, rồi nói ung dung:

- Đầu tư vào công ty nầy, tất nhiên là ba vẫn có lợi, nhưng ba đã tính rồi, mở thêm cơ sở khác sinh lợi nhiều hơn. Và ba sẽ giao cơ sở mới cho chồng con Lan.

HN cắn chặt răng, cố trấn áp những ý nghĩ rối ren. Anh hỏi điềm nhien:

- Bao giờ ba sẽ tiến hành việc đó ạ?

- 2 tuần, còn rộng thời gian cho con xoay sở phải không?

- "Đồ nham hiểm". - HN nghiến răng rủa thầm ông ta nhưng vần giữ vẻ mặt tỉnh bơ. Ông Nhị nhìn nhìn anh như đo lường, trong bụng rất khoan khoái. Ông thừa biết hoạt động của HN chủ yếu dựa vào đồng vốn của ông. Tất nhiên anh ta đã sanh lợi khá. Nhưng nếu ông rút toàn bộ tiền mặt. HN sẽ không đủ sức xoay sở để trả. Còn nếu xoay được tiền, thì anh sẽ chẳng còn vốn để hoạt động

Thật chí công còn biết HN sẽ rất vui lòng nếu được bóp cổ ông. Cho nên bề ngoài thân thiện của anh làm ông hơi cụt hứng. Ông không khoái để 1 thằng nhóc con ngang ngửa với mình, và chơi 1 đòn chí tử:

- Ba biết trong 1 thời gian ngắn như vậy, con khó mà xoay sở cho kịp. Nhưng ba không còn nguồn nào để thu hồi. Con chắc chắn sẽ trả kịp thời hạn chứ?

HN hơi cười i:

- Con không chắc chắn, nhưng sẽ cố

- Không chắc làm sao được, trong làm ăn, uy tín là hàng đầu, chỉ "chuyện nhỏ" này mà con đã mất uy tín, mai mốt ai dám làm ăn với con, cha vợ mà con còn chơi ngang được, thì với người ngoài lấy gì làm tin đây?

Đôi mắt HN rực lên tia lửa giận dữ, căm ghét, nhưng anh vẫn cười, và nói giọng ngang ngang:

- Quân tử không hứa tào lao khi chưa nắm chắc kết qủa. Nhưng con đã nói sẽ cố gắng, ba khoan kết luận

- Ờ, vậy à

Ông cười thành tiếng:

- Ba vạch 2 phương án để con chọn lựa. Xem cái nào có lợi cho con hơn. 1 là con hoạt động riêng lẽ, hồi vốn lại cho ba. Còn 2 là.... Ờ, nếu không đủ sức chống đỡ, ba sẽ để chồng con Lan điều hành công ty này, con ở lại làm trợ lý cho nó. Anh em trong nhà, nó không xử ép con đâu.

HN đứng bật dậy, cười gằn:

- Nếu có xảy ra trường hợp đó, thì con giao công ty nầy cho người ngoài. Anh em khó chơi chung lắm ba.

- Ôi, vậy sao? Con làm ba thất vọng đấy, con rễ ạ

- Con cũng vậy, thưa ba.

Ông Nhi cười ung dung:

- Thôi, ba đến chỉ để báo trước cho con chuẩn bị, ba về đây.

- Chào ba.

Ông đứng lên đi ra cửa. Nhưng HN vẫn ngồi yên không hề có ý định ra tiễn. Anh không cần giữ khuôn khép với người đàn ông nham hiểm này. Thậm chí còn khinh ghét hơn khi biết ông ta đã đày đọa TV..

Ông Nhị vừa xuống cầu thang thì HT đã thoát vào phòng HN:

- Thế nào, tôi nóng ruột qúa, có chuyện gì quan trọng không anh Nghiêm?

HN chống tay trên bàn, cố giữ vẻ thản nhiên kể lại những ý đồ của ông Nhị. Đến lượt HT mất bình tĩnh, anh la lên:

- Ông ta đã muốn sang đoạt công ty nầy từ lâu, chứ không phải mới bây giờ, thật là tham lam, đê tiện

- Không phải chỉ riêng mình, bao nhiêu người khác cũng đã mắc lữa, tôi đã hết sức đề phòng ông ta. Nhưng tôi không ngờ mình thua trí như vậy

- Vậy, anh định đối phó ra sao?

- Tôi đã nói, nếu giao công ty nầy, thì tôi sẽ sang cho người ngoài, và tôi sẽ làm đúng như vậy

- Nhưng làm như vậy, TV nó có đồng tình không, dù sao ông ta cũng là người nuôi nó

Nhắc đến TV, HN chợt thấy nhói lên, anh trầm ngâm:

- Tôi không tin TV đồng tình với ông ta. Ngay từ đầu cổ đã đứng ngoài cuộc rồi. Dù có ghét tôi đi nữa, lý trí cũng không cho phép cổ đứng về phía ông ta, tính cổ không xấu xa vậy đâu.

Anh buông tay xuống, chậm rãi:

- Tôi chỉ nói trường hợp xấu nhất, chứa không đầu hàng dễ dàng vậy đâu.

- Bây giờ mình sẽ làm gì vậy?

- Trước mắt, cứ chạy đủ tiền cho ông ta. Anh hãy đến ngân hàng làm thủ tục thế chấp, tôi nghĩ sẽ đủ đấy

- Có lẽ phải như vậy thôi.

- Chiều nay anh bắt đầu chạy được rồi

HT đứng lên, đi ra ngoài. Còn lại 1 mình. HN ngồi lặng lẽ suy nghĩ. Mặc dù đã cố bình tĩnh, anh vẫn không khỏi run lên trước viễn ảnh bị phá sản. Anh sẽ làm mọi cách để có thể đứng vững nhưng vẫn hoài nghi về sự cố gắng của mình

Buổi chiều HT không vào công ty. Anh biệt tăm suốt 2 ngày. Đến nổi HN phải cho người đi tìm nhưng vẫn không gặp. Chiều nay gần giờ HT mới đến. Anh đi thẳng vào phòng giám đốc, về mặt phờ phạc:

- Thua rồi anh Nghiêm, ông ta triệt tàn gốc mình rồi

HN nhạy bén đóan ra ngay:

- Các ngân hàng đều từ chối à?

- Ông ta đã đi trước mìnhh 1 bước. Ban đầu tôi không hiểu tại sao. Nhưng sáng nay gặp thằng bạn, nó tiết lộ là ông ta vận động giám đốc nó không cho mình vay

HN nghiếng răng, đập mạnh bàn:

- Đồ đểu, nhưng tôi sẽ không chịu thua ông ta đâu.

Rồi anh nín lặng, suy nghĩ tìm 1 phương án khác. Hàng chục địa chỉ bạn bè lước qua trong đầu anh. Nhưng tất cả đều không khả thi. Trước mắt anh vần không thể tìm 1 cách đối phó nào khác

Cả HT cũng đờ đẫn vì căng thẳng. Viễn ảnh thất bại của HN làm anh thấy hoang mang. Vì công ty nầy cũng là cuộc sống của anh. Anh và HN đã trải qua bao sóng gió để giữ vững nó. Thậm chí nếu không có sự gắn bó trong sự nghiệp chung, có lẽ anh đã không tha thứ cho HN trong chuyện tình cảm

Cả 2 ngồi yên lặng torng phòng, bóng tối buông xuống mà cũng không ai nghĩ tới chuyện bật đèn. Mãi đến tôi HN mới đứng lên:

- Về thôi, chuyện gì để mai giải quyết

2 người rời khỏi công ty, mạnh ai về nhà nấy. HN định về nhà. Nhưng đến giữa đường anh lại đổi ý và rẽ vào 1 qúan rượu

Anh ngồi 1 mình trong gốc phòng. Buồn day dứt. Cứ mỗi lần có chuyện buồn thì anh lại đến đây. Những lần trước là nghĩ về tình cảm. Còn bây giờ, đứng trước viễn cảnh bị phá sạn. Nỗi buồn cũng không nhẹ nhành gì hơn.

Mãi đến khuya anh mới ra về. Anh uống thật nhiều vậy mà đốc óc vẫn tỉnh táo. Trong khi anh thì chỉ muốn quên.

Trong nhà mọi người đã ngủ. HN lặng lẽ đi lên phòng. Anh đẩy cửa bước vào, TV đang ngồi trên giường tay ôm chiếc gối. Cô có vẻ chờ anh. Điều đó làm anh sửng sốt, không tin vào mắt mình. Anh đến đứng trước mặt cô:

- Có thật là em không Văn, anh không tin mình say đến qúang mắt, em thật phải không Văn?

TV nhỏ nhẹ:

- Em chờ anh từ tối giờ, anh lại đi uống rượu phải khôn g?

HN không trả lời, anh ngồi xuống ôm ghì lấy cô:

- Có nằm mơ anh cũng không tin em ở phòng anh trong lúc nầy, nếu biết vậy anh đã không đi đâu cả. Anh nhớ em lắm

TV không phản đối những cử chỉ dồn dập của anh. Cô ngồi yên đón nhận rồi chợt giữ tay anh lại:

- Anh đang buồn lắm, phải không?

- Đúng, anh rất buồn, nhưng so với sự có mặt của em lúc nầy, thì cái buồn đó không đáng kể, anh cần em, cần ghê gớm Văn ạ, nhất là lúc nầy

- Anh Tri đã nói với em, thế là em vội đến đây ngay, em sợ anh buồn

HN gục đầu xuống ngực cô, dịu dàng:

- Em còn nghĩ đến anh sao?

- Em lo cho anh (ghét bà này qúa).

HN lặng thinh, cảm giác yếu đuối dày vò. Anh xiết chặt lấy TV, rồi chợt khóc như đứa trẻ:

- Anh sắp bị phá sản rồi Văn ạ, đó là sự thật không chối cãi được, anh đang sợ, sợ ghê gớm, vì anh biết mình không đối đầu nổi với ông ta.

TV ngạc nhiên ngồi yên. Lần đầu tiên cô thấy HN khóc. Cô không tưởng tượng nổi 1 HN bản lĩnh lại có lúc khóc với cô. Tự nhiên cô thấy thương anh da diết. Cô thì thầm:

- Ông ta sẽ không làm gì được anh đâu, em sẽ cố gắng giúp anh, anh đừng tuyệt vọng như vậy, bên anh còn có em mà

Nhưng HN vẫn khóc yếu đuối:

- Em chỉ là con cừu non so với ông ta. Nếu anh trắng tay, làm sao anh giữ được em đây, anh sợ bị phá sản và sợ mất em, anh run thật sự khi nghĩ đến điều đó, anh phải làm sao đây Văn?

- Cho dù có xảy ra điều đó, thì em vẫn ở bên anh, 2 đứa sẽ đi làm như bình thường mình sẽ không giàu, nhưng không bị túng thiếu đâu anh.

NH lắc đầu:

- Không thể như vậy được, anh muống sống với anh, em sẽ được sung sướng

TV lắc đầu:

- Em đã lớn lên trong sự giàu sang, nhưng chẳng thấy hạnh phúc về điều đó, chỉ cần 1 người yêu em thật sự, có 1 gia đình hạnh phúc, thế là đủ rồi

HN chợt ngồi thẳng người lên như đã lấy lại nghị lực. Qua phút mềm yếu, anh trở lại với bản chất cứng rắn lì lợm của mình, anh nâng mặt cô lên:

- Em mỏng manh như thế, nhưng lại có bản lĩnh hơn cả anh. Cách nói của em làm anh không cho phép mình đầu hàng hoàn cảnh. Em có coi thường anh không?

- Tại sao em phải coi thường anh?

- Em chịu được khi anh khóc trước mặt em sao?

TV nhìn anh, cái nhìn đắm đuối không cần giấu diếm:

- Anh dám khóc với em, đó mới thật sự là vợ chồng, anh không hiểu điều đó sao?

HN như rung động tột cùng trước cái nhìn của cô. Anh hôn cô nghiến ngấu rồi dịu dàng:

- Đừng đi nữa nghe Văn, trở về sống bên anh và bắt đầu lại nghe em.

- Vâng, em sẽ không bỏ đi nữa

- Và bỏ hẳn sự ngăn cách như trước, anh muốn mình là vợ chồng thật sự, chứ không phải tơi với nhau miễn cưỡng như trước

- Khi chấp nhận trở về, là em đã tự xoá bỏ hết qúa khứ rồi

NH chợt nằm ngửa người ra giường, nhắm mắt lại 1 cách thanh thản:

- Lúc nầy em không ghét ông ta, thậm chí còn cám ơn sự đểu gỉa đó, vì nhờ đó mà anh có được em. Anh chẳng sợ gì nữa, cùng lắm là bắt đầu lại từ số không.