Như Những Giọt Nắng

Chương 24




- Phải nói là cả công ty ai cũng xôn xao về anh ta cả. Các co giữ TV lại hỏi tíu tít:

- Chị phiên dịch ơi, anh đó tên gì vậy chị? Cái người thanh niên mặc áo trắng ấy. Chị có biết tên anh ta không?

- Anh ấy tên là Lê Vin.

- Thế anh ấy bao nhiêu tuổi chị biết không?

TV lắc đầu chịu thua:

- Cái đó thì tôi không biết. Người ta không giới thiêu.

- Vậy anh ấy làm gì hả chị? Cái đó chắc chị phải biệt

- Anh ta là dược sĩ.

- Dược sĩ hả?

- Ôi anh đó đẹp trai quá trời, y như diễn viên điện ảnh luôn.

- Anh ta cao ráo và có phong cách rất là tài tử. Lúc anh ta bắt tay với giám đốc mình thấy anh ta cười, nụ cười đẹp hết ý.

- Sao mà môi anh ta đỏ như con gái ấy nhỉ? Chứng tỏ một sức khoẻ lành mạnh.

Cả đám cười rúc rích bàn tán. TV mỉm cười định bỏ đi thì các cô kéo lại:

- Chị ơi, chị biết chừng nào họ về không?

- Tôi cũng không biết cụ thể, vì công ty chỉ cử tôi qua đây 2 ngày, sau đó có thể ngưỡi của công tuy về phiên dịch. Cũng co thể họ về Pháp, tôi cũng không rõ lắm.

- Họ qua dây làm gì vậy chị?

- Họ tìm hiểu thị trường, theo tôi biết thì họ sẽ đầu tư vào đây đó.

Một cô gái mơ màng:

- Ôi có khi nào họ kết hợp với công ty mình rồi cữ anh ấy qua đây làm việc không nhỉ?

- Co thể lắm chứ.

- Anh ấy mà làm ở đây chắc mỗi ngãy mình phải tìm cách nhìn một cái. Mình chưa thấy người nước ngoài nào đẹp trai như thế. Mà lại có phong cánh quyến rủ như thế.

TV đi xuống phòng khách, cô mím miệng cười thầm một mình. Không ngờ nhân vật đó làm cả công ty xôn xao từ sáng tới giờ. Vậy là lúc đi qua các phòng, tất cả chăm chú làm việc nhìn đâu có biết.

Sáng giờ cô hơi căng thẳng nên không có khả năng để ý chung quanh. Nhưng cô nhớ khi Lê Vin tự giới thiệu mình, cô cũng có một thoáng ấn tượng với anh ta. Nhất là hành động ga lăngcủa anh ta đối với cô.

- Lúc các nhân viên trong công ty tặng hoạ Anh đã tặng lại nó cho cô bằng cữ chỉ rất là lịch duyêt. Đã biết đó là hành động lịch thiệp ngoại giao, cô cũng thấy có một chút cảm đông.

Suốt buổi ăn, hai bên nói chuyện liên tục nên TV không có chút thời gian ăn. Cô đã quen như vậy nên không thấy bị đói, cũng không thấy mệt.Theo chuong trình thì đoàn của Pháp trở về khách sạn nghĩ trưa. Và cô cũng có thể tranh thủ nghỉ trưa. Nhưng khi xong buổi tiệc, Lê Vin (LV) chợt đi đến bên cô nói nhã nhẹn:

- Tôi muốn cô giới thiệu cho tôi một nhà hàng gần đây nhất. Cô có vui lòng hướng dẫn không?

TV ngán thầm trong bụng, nhưng vẫn gật đầu nhiệt tình:

- Rất hân hạnh dược phục vụ, thưa anh.

- Cảm ơn cô!