Như Nguyệt Như Thu

Chương 54




Sơn Tuyết trang.

Nguyệt Như Tuyết ôm Nguyệt Thu Triệt đang buồn ngủ đi rửa mặt cùng chải đầu, nhìn thấy người trong lòng bộ dáng mệt mỏi, Nguyệt Như Tuyết nhíu mày, phân phó Nguyệt Trúc cùng người khác lui xuống, liền đặt người trong lòng nằm xuống.

Khẽ vuốt hai gò má trắng nõn giống tơ lụa làm người khác yêu thích không buông tay, yêu say đắm lưu lại trên trán một nụ hôn, liền sau đó hai mắt cũng nhắm nghiền.

Một lúc sau, bảo bối đang được gắt gao ôm trong lòng người kia lông mi hơi hơi động, chậm rãi mở mắt, mang theo vài phần mông lung, chứng kiến phụ thân đang ngủ say, khóe miệng gợi lên một nụ cười xinh đẹp, trên mặt đều là biểu cảm hạnh phúc. Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, chính mình thiếu chút nữa đã quên! Thật cẩn thận đẩy ra hai cánh tay đang ôm mình, nhẹ chân nhẹ tay đi xuống giường, bỗng nhiên ở nơi nào đó bị sờ soạng một phen, đành phải quay đầu lại.

Chính là nhìn thấy đôi mắt nhu hòa của con người xinh đẹp lạnh lùng như nguyệt kia, miệng đang nở nụ cười.

Hôn một cái, nói,“Sớm an!” Nguyệt Như Tuyết xem xét bảo bối mới sáng sớm đã lén la lén lút, hiện tại lại ngồi trong lòng mình.

“Phụ thân, sớm an!” Nguyệt Thu Triệt nghịch ngợm búng hai cái, “Phụ thân, này cho ngươi.”.

“Thất huyền cầm?” Nguyệt Như Tuyết nhìn thấy tiểu cầm khéo léo, độc đáo trong tay, trong lòng liền vui mừng, dù sao đây cũng là đồ vật đầu tiên Triệt nhi tặng mình.

“Ân, lần trước đi ra ngoài vừa nhìn thấy đã muốn tặng cho phụ thân , chính là sau lại……” Nhớ tới lần trước ở trà lâu nghe được chuyện đó, trong lòng Nguyệt Thu Triệt vẫn cảm thấy rầu rĩ , tuy rằng phụ thân nói chỉ thích một mình mình, hơn nữa hôm nay phải gặp mấy người … người đáng ghét kia, trong lòng càng ngày càng khó chịu……

Nhìn thấy bảo bối như đi vào cõi thần tiên, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng Nguyệt Như Tuyết có điểm buồn rầu, có chuyện không thể nói với mình sao? Tuy rằng như thế, vẫn chi nhắc nhở nói: “Triệt nhi?”.

“A… Quên…” Phục hồi tinh thần lại, Nguyệt Thu Triệt nói tiếp: “Sau lại nhất thời quên , có thể do quá hưng phấn muốn tham gia đại hội võ lâm…… Lúc đánh nhau với Giang Hải Minh, cũng là bởi vì muốn cứu vật nhỏ này. Phụ thân, ngươi thích không?”.

“Thích, Triệt nhi tặng đều thích. Phụ thân sẽ đem nó bên người cả ngày.” Cười, hướng vẻ mặt chờ mong của bảo bối cam đoan.

“Ha ha, ta biết.”.

Nhìn thấy người cười ngọt ngào như thế, đôi mắt Nguyệt Như Tuyết trầm xuống, chậm rãi nói: “Nếu Triệt nhi tặng đồ cho phụ thân, vậy phụ thân cũng nên báo đáp một chút.”.

“A?” Còn chưa kịp phản ứng, đã bị người kia cướp đoạt đôi môi, nụ hôn ngọt ngào say lòng người, Nguyệt Thu Triệt  liền thở gấp, nháy mắt, giãy dụa nói: “Phụ thân, phải rời giường …”.

“Còn sớm…” Một bên ngậm hai điểm hồng anh trước ngực, một bên mặt không đổi sắc nói.

“Chính là, nay… Hôm nay có người đến…”.

“Đừng nhắc đến người khác, Triệt nhi nghĩ phụ thân là được…” Nói xong, liền động thân, tiến vào huyệt động ấm áp rất nhanh được làm ướt kia…h.

Tình cảm mãnh liệt đi qua, Nguyệt Thu Triệt đỏ mặt, đem mặt mình vùi vào trong lòng phụ thân, tùy ý để phụ thân đem mình ôm vào dục trì, rửa sạch sẽ. Xấu hổ chết đi được, nghĩ đến vừa rồi được phụ thân ôm lại muốn càng nhiều, lại phát ra cái loại thanh âm ấy, vì sao chính mình biến thành như vậy… Hơn nữa còn là buổi sáng… Tuy nói ngay từ đầu là phụ thân, nhưng sau lại cũng chính mình… Nghĩ đến vừa rồi nhìn mình trong đáy mắt phụ thân đều mang ý cười, càng nghĩ càng đáng giận, trút căm phẫn ở trên vai phụ thân cắn một cái, thẳng đến miệng có vị máu mới ngừng. Chính là nhìn thấy vết thương thật sâu còn có máu và dấu răng, trong lòng sợ phụ thân đau, đành phải liếm lại .

Nguyệt Như Tuyết kêu lên một tiếng đau đớn, “Triệt nhi, ngươi tái như vậy liếm đi xuống……” Lời tuy chưa nói xong, chỉ ý tứ trong lời nói đã khiến Nguyệt Thu Triệt đỏ mặt, sao mình có thể làm ra chuyện phiến tình như vậy a……

Nhìn thấy người vừa thẹn vừa giận, Nguyệt Như Tuyết trêu chọc nói: “Gần đây Triệt nhi là càng ngày càng nhiệt tình .”.

“Tuyết!” Thật sự thẹn thùng đến không chịu được, Nguyệt Thu Triệt thở phì phì đứng lên, cúi đầu lau khô chính thân mình, mặc quần áo, “Ta đi ăn cơm trước !”.

Đến khi bóng lưng người kia hoàn toàn biến mất, Nguyệt Như Tuyết mới khôi phục sắc mặt lạnh lùng, chính là chỉ cần cẩn thận quan sát một chút, sẽ phát hiện trong đó còn có vài tia ngưng trọng, cái này chưa từng xuất hiện trên người Nguyệt Như Tuyết, cũng chỉ có Nguyệt Thu Triệt mới có thể khiến hắn như thế.

Nguyệt Như Tuyết rõ ràng cảm giác được bảo bối của mình giấu giếm sự tình, mỗi lần hoan ái so với thường ngày đều nhiệt tình, lại khiến người cảm thấy một loại vội vàng cùng bất an, bảo bối của hắn bất an cái gì, không thể nói cho hắn sao? Mỗi lần nghĩ vậy, trong lòng luôn buồn bực , nhưng cũng không muốn bức ái nhân của mình, hy vọng hắn có thể nói cho chính mình. Lập tức nghĩ đến biểu tình run rẩy của Triệt nhi khi cùng Liễu Tương Vân chạm mặt, đôi mắt tối sầm lại, hướng đại sảnh đi đến.

Cơm nước xong, nhìn thấy Triệt nhi ngồi cách xa mình, trong lòng Nguyệt Như Tuyết bất đắc dĩ một chút.

“Cung chủ, mấy lâu chủ cùng Đường chủ đều đều đi ra ngoài, trước khi đi chỉ nói rằng sẽ trở về.” Nguyệt Trúc nhớ tới Thủy Đường chủ lúc chuẩn bị đi ra ngoài trên mặt là biểu cảm khó nén hưng phấn, trong thanh âm mất tự nhiên dẫn theo ý cười.

Nguyệt Như Tuyết cũng không tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu, rồi sau đó hướng tới bên kia kêu: “Triệt nhi?”.

“Hừ!” Nguyệt Thu Triệt cố ý xoay đầu hướng một bên, bỗng nhiên nghe được thanh âm của phụ thân, tim đập rối loạn, chính là xấu hổ đến không dám nhìn.

“Cung chủ, Đông Phương công tử, bọn hắn đến đây, còn có Thiên tà giáo cùng Nhất trang lầu hai nhị thế gia cũng đến bái kiến.” Nguyệt Tinh nói đến Nhất trang lầu hai nhị thế gia, tựa hồ có điểm nghiến răng nghiến lợi.

Như cũ là trầm mặc, gật đầu, tựa hồ căn bản không để trong lòng. Nhưng thật ra Nguyệt Thu Triệt nghe được có người muốn tới, liền rì rì dịch đến gần  Nguyệt Như Tuyết, hai mắt còn trộm nhìn hắn, trong lòng còn cảm thấy may mắn phụ thân không có phát hiện, không biết đến lực chú ý của Nguyệt Như Tuyết đều ở trên người mình, chính mình có động tác gì đều không tránh khỏi mắt của hắn.

“Triệt nhi?”.

“Không được đối người khác cười như thế này!” Nguyệt Thu Triệt bá đạo yêu cầu , Tuyết cười đẹp như vậy, mới không cần cho người khác xem mà!

“Hảo.” Thanh âm Nguyệt Như Tuyết mang theo vài phần sủng nịch, vài phần ôn nhu, vài phần vui mừng.

———————————————————–

Một lát sau, tại đại sảnh Sơn Tuyết trang, biểu cảm của mọi người ở đây thập phần đa dạng, có vội vàng, có hưng phấn, có u buồn, có sợ hãi, có nhàn nhã.

“Nguyệt cung chủ, Thiếu chủ.” Nhìn thấy vị chủ thượng ngay cả ánh mắt đều không có nhìn bọn hắn một chút, mọi người nhất thời không biết phải làm sao.

Nhưng thật ra Lam Vân Thiên một chút cũng không có bộ dáng không được tự nhiên, hướng Nguyệt Thu Triệt hơi vuốt cằm, “Lam Vân Thiên đa tạ Nguyệt Thiếu chủ cứu giáo chi ân.”.

Đối với Lam Vân Thiên, trong lòng Nguyệt Thu Triệt vẫn có vài phần hảo cảm , cũng không trầm mặc , “Nga, không cần cảm ơn.” Quay đầu nhìn mấy người Đông Phương, lại nhìn vẻ thờ ơ phụ thân, trong lòng thoáng thở dài, “Các ngươi đều tự tìm vị trí ngồi xuống đi.”.

Chính là, tựa hồ Nguyệt Thu Triệt trong lòng lâu chủ Nhất trang lầu hai nhị thế gia một chút trọng lượng đều không có, bọn hắn mấy vẫn nhìn chủ vị Nguyệt Như Tuyết. Ngược lại ba người Đông Phương Mạch cùng Lam Vân Thiên thoải mái ngồi xuống. Các ngươi tưởng đứng ta có thể có biện pháp gì? Nguyệt Thu Triệt trong lòng mất mặt nghĩ.

“Chuyện gì?” Lãnh liệt nhìn mấy người đang đứng liếc mắt một cái, thanh âm lạnh lùng của Nguyệt Như Tuyết vang lên.

Giang Hải Minh cung kính nói: “Chúng ta muốn tiếp kiến Nguyệt cung chủ một chút.” Nhìn thoáng qua Liễu Tương Vân cùng Liễu Thanh Vân bên cạnh, nói tiếp: “Thứ hai là bởi vì Liễu lâu chủ cũng muốn tiếp kiến.”.

“Nói.” Lạnh lùng nhìn Liễu Tương Vân cùng Liễu Thanh Vân, nhớ tới Triệt nhi khác thường có lẽ do hai người kia, thanh âm so với thường ngày càng thêm rét lạnh.

Nghe thanh âm lạnh băng như thế, Liễu Thanh Vân hơi kích động cúi đầu, rồi sau đó lại cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Nguyệt Như Tuyết một cái, lại chạm phải ánh mắt lãnh liệt kia, trong lòng run lên, lo lắng nhìn Liễu Tương Vân, trấn an tinh thần.