Như Nguyệt Như Thu

Chương 36




Sơn Tuyết trang.

Trong đại sảnh, bốn nam tử anh tuấn đang ngồi, lại có hai nha hoàn xinh đẹp ở một bên vừa cười vừa nói.

Đông Phương Mạch mặc dù khuôn mặt đang mỉm cười, nhưng không ngừng nhìn ra cửa, nột tâm toát ra sự nôn nóng bất an. Bắc Đường Hạo nhàn nhã uống trà, khi thì trào phúng nói với Hàn Tinh vài câu. Hàn Tinh cười cười cùng Nguyệt Trúc và Nguyệt Tinh nói chuyện phiếm, đôi lúc bị  Đông Phương Thiên chen ngang.

Nguyệt Như Tuyết dừng lại ở ngoài đại sảnh, thản nhiên phân phó: “Nguyệt Trúc, chuẩn bị tắm rửa.” Nói xong, liền vội vàng đi lên phía trước, không để ý đến đám người Đông Phương Mạch.

“Vâng.” Nguyệt Trúc đáp, lại nói với mọi người: “Ta cùng Nguyệt Tinh cáo lui trước.” Lễ phép cười, sau đó cùng Nguyệt Tinh rời đi.

————————————————————–

Thuần thục bỏ đi quần áo hai người, ôm Nguyệt Thu Triệt bước vào dục trì, Nguyệt Như Tuyết sủng nịnh cười, nhẹ nhàng tẩy rửa cho bảo bối.

Cảm giác được làn nước mát dịu, Nguyệt Thu Triệt chậm rãi mở mắt, nhìn phụ thân đang ôn nhu tắm rửa cho mình, nhẹ nhàng nói: “Phụ thân.” Thanh âm có chút khàn khàn.

“Triệt nhi, tỉnh nha? Phụ thân giúp ngươi rửa sạch sẽ, ngủ thoái mái hơn.” Nguyệt Như Tuyết  ôn nhu nói.

“Ân.” Cùng đã thành thói quen, mỗi khi xong việc, phụ thân đều giúp mình xử lý, Nguyệt Thu Triệt ôm lấy cổ Nguyệt Như Tuyết, chậm rãi nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân đã mỏi nhừ.

“Ân….Cha…Phụ thân…”Cảm giác ngón tay phụ thân ở trong cúc huyệt luật động, Nguyệt Thu Triệt lại nhẹ nhàng rên rỉ.

“Triệt nhi, nơi này như thế nào vẫn còn tinh thần mà!” Nguyệt Như Tuyết tà tà cười, nhìn dục vọng bắt đầu ngẩng cao. Bỗng nhiên phát giác được điều không thích hợp, lo lắng hỏi: “Một ngày tình lại phát tác sao?”

“Ân, Tuyết…Khó chịu!” Nguyệt Thu Triệt vặn vẹo thân mình, khát khao đạt nhiều khoái cảm hơn.

“Xem ra thật đúng là làm một ngày mà!” Vậy Triệt nhị đợi ta tới cứu đi!”

Vừa dứt lời, liền đem dục vọng tiến vào tiểu huyệt đã trải qua nhiều lần hoan ái được nước làm dịu, chậm rãi luật động.

“Tuyết…Cha…Phụ thân…Ân…Ân…” Ôm chặt lấy thân hình người trước mặt, nhận khoái cảm và dấu hôn Nguyệt Như Tuyết đề lại trên lưng.

“Còn…Còn…Còn muốn…”

“Không…Không được…Ân…A…Không được…”

Dục trì truyền đến tiếng rên rỉ đứt quãng cùng tiếng gầm nhẹ, thẳng đến gần sáng mới dần dần dừng lại.

————————————————————————-

Mặt trời chiều ngã về Tây, ánh chiều tà chiếu thẳng vào căn phòng thoáng mát thanh lịch. Mái tóc dài rối tung phủ lên thân mình trần trụi của Nguyệt Như Tuyết, một tay chống đỡ đầu, một tay vuốt ve bảo bối đang ngủ say, trong mắt đầy sủng nịnh, ôn nhu cùng yêu say đắm.

Nhìn thấy hốc mắt của Nguyệt Thu Triệt sâu thêm, trong lòng cảm thấy đau đớn, lạnh lùng nghĩ: Thiên tà giáo, hừ!

Bảo bối đang ngủ say tựa hồ có dấu hiệu tỉnh lại, nhúc nhích thân mình, tìm kiếm chỗ ấm áp, lại dùng hai má cọ cọ vài cái, khóe miệng hơi cong lên, mở to đôi mắt thu thủy, ngọt ngào kêu: “Phụ thân!”

“Ngươi nha, càng ngày càng giống mèo.” Nguyệt Như Tuyết cười trộm, sủng nịnh quát.

“Dù sao phụ thân thích là được!” Nguyệt Thu Triệt lại cọ cọ hai má, cười ha ha nói.

“Đừng tưởng rằng nói vài lời hay, ta sẽ không phạt ngươi!” Cố ý dùng khuôn mặt nghiên túc nói, nhưng đôi mắt một chút cũng không lộ ra biểu cảm đó.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ủy khuất hô một tiếng: “Tuyết.” Cùng lúc, bụng lại kêu lên biểu tình, khiến Nguyệt Thu Triệt xấu hổ đỏ mặt.

“Trước tiên phải đem bảo bối đi ăn no rồi nói sau!”

“Ai nha!” Nguyệt Thu Triệt muốn đứng dậy, nhưng phần eo không có lấy một chút khí lực, không khỏi nghĩ đến hôm qua mình trúng một ngày tình, sau đó cùng phụ thân….hơn nữa chính mình giống như rất chủ động…Muốn một lần lại một lần…A, mắc cỡ chết mất! Cả mặt đã đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên, nói quanh co: “Cha…Phụ thân…Cái kia…Ngày hôm qua…”

Nguyệt Như Tuyết nhìn thấy khuôn mặt bảo bối đầy ngượng ngùng, cười nói: “Ngày hôm qua Triệt nhi đúng là rất nhiệt tình a, nếu về sau Triệt nhi cũng nhiệt tình như vậy…”

Còn chưa nói xong đã bị Nguyệt Thu Triệt lấy tay che miệng.

Hôn một cái lên bàn tay nhỏ bé, cười cười: “Hảo, Tuyết không cười, chúng ta ăn cơm trước!”