Nguyệt Thu Triệt buồn bực rời khỏi Thủy Các, cước bộ tiêu sái không chủ đích, đến khi phục hồi lại tinh thần đã thấy mình ở Xuân Các, chính mình đã ở đây ba năm, thật có điểm nhớ nhung, cảnh vật vẫn như trước, từng ngọn cây cọng cỏ vẫn không thay đổi bao nhiêu, chỉ là càng thêm tiêu điều.
Đi đến sơn giả thường ngủ, quá khứ ùa về giống như mới ngày hôm qua, Nguyệt Thu Triệt ngồi xuống sơn giả, vùi mặt vào đầu gối của chính mình ngủ.
Khi Nguyệt Như Tuyết đuổi tới, chứng kiến cảnh tượng như vậy, thân hình nhỏ nhỏ cuộn tròn, giống như một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi, không khỏi yêu thương cùng đau xót, liền thở dài một tiếng, đem thân thể nhỏ bé trước mắt ôm chặt vào lòng.
Cảm giác được cái ôm ấp áp quen thuộc, Nguyệt Thu Triệt cọ cọ trong lòng nam nhân một cách thoải mái, sau đó nghẹn ngào nỉ non: “phụ thân.”
Nghe thấy thanh âm nghẹn ngào gọi, Nguyệt Như Tuyết lập tức nâng đầu Nguyệt Thu Triệt lên, phát hiện đôi mắt trong veo như thu thủy đã nhuốm đỏ, trong lòng không khỏi tự trách bao nhiêu lần, chỉ có thể ôn nhu nói: “Đều là phụ thân không đúng, đã quên mất giờ đánh đàn cho Triệt nhi nghe, phụ thân cam đoan từ nay về sau sẽ không quên, được không?”
“Ân.” Nguyệt Thu Triệt gật gật đầu. “Giờ phụ thân đánh đàn cho Triệt nhi nghe được không?”
“Hảo, Triệt nhi nói gì đều được.” Nguyệt Như Tuyết sủng nịnh cười cười, ôm lấy Nguyệt Thu Triệt, hướng lương đình đi tới.
Tiếng đàn ấm áp vang lên, Nguyệt Thu Triệt cảm thấy trong lòng ngọt ngào, cọ cọ trong lòng Nguyệt Như Tuyết, nghĩ thầm: phụ thân đàn thật dễ nghe nga, phụ thân thật giỏi nga, tay phụ thân cũng rất đẹp nga! Vừa nghĩ, thiếu chút nữa nước miếng đều chảy ra.
Nguyệt Như Tuyết thấy biểu tình ngây ngốc của Nguyệt Thu Triệt, trong lòng đều là cảm giác ngọt ngào, liền hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lại thấy khuôn mặt người trong lòng đỏ ứng, ánh mắt ôn nhu khiến người say đắm.
“Phụ thân, ngươi dạy Triệt nhi đánh đàn được không? Sau này Triệt nhi cũng có thể đánh đàn cho phụ thân nghe a!” Nguyệt Thu Triệt che dấu khuôn mặt đỏ ửng, nhìn Nguyệt Như Tuyết nói.
“Hảo, phụ thân cũng muốn nghe Triệt nhi đàn.”
Ngón tay thon dài của Nguyệt Như Tuyết nắm lấy bàn tay nhỏ bé, giúp Nguyệt Thu Triệt thử thử dây đàn, khiến cho tim Nguyệt Thu Triệt đập mạnh không ngừng, bất giác mặt lại ửng đỏ. Nam nhân thấy hại tử trong lòng đều là biểu cảm ngượng ngùng, ánh mắt càng trở nên ôn nhu.
—————————————————-
Nằm ở trên giường, nhìn hài tử trong lòng mình đang ngủ say sưa, ánh mắt Nguyệt Như Tuyết có vô hạn ôn nhu, vuốt ve khuôn mặt như ngọc, ngón tay dừng lại trên môi lưu luyến không rời, đành thở dài một tiếng, giống như gió khẽ lay động cánh hoa, càng ôm chặt người trong lòng, chính mình cả đời yêu say đắm a.
Từ rất lâu, Nguyệt Như Tuyết đã biết chính mình đối với Nguyệt Thu Triệt không chỉ là tình cảm phụ tử, có lẽ ngày ấy, khi trông thấy ánh mắt mang theo lệ kia liền nhất kiến chung tình, theo thời gian, tình cảm này càng sâu đậm, cơ hồ đã không thể khống chế nổi. Nhưng hắn sợ, một Nguyệt Như Tuyết từ trước đến nay không sợ trời sợ đất, lại sợ bảo bối trong lòng biết được sẽ chán ghét hắn, rời xa hắn, nếu là vậy, hắn tình nguyện đem phần tình cảm này vĩnh viễn chôn chặt trong lòng, vĩnh viễn bảo hộ hắn. Nghĩ đến thật buồn cười a!
Nguyệt Như Tuyết cũng biết, vì chuyện kiếp trước mà Nguyệt Thu Triệt không dễ dàng tin tưởng người khác, luôn luôn cảm thấy trống rỗng, luôn luôn đối với người ngoài vô cùng cảnh giác. Trừ bỏ hắn luôn hướng chính mình làm nũng, có thể khóc trong lòng mình, bày ra tính cách của một hài tử, đáp lại sự ôn nhu của mình đối với hắn; còn lại, nghe Ấn Thủy nói, Triệt nhi cư xử hệt như ông cụ non, một chút cũng không có bộ dáng của một đứa trẻ nên có; nói thật, Nguyệt Như Tuyết cũng cảm thấy có chút vui mừng, ít nhất trong lòng Triệt nhi hắn là đặc biệt, thật thỏa mãn a.
Nhẹ nhàng nói: “Triệt nhi, bảo bối của ta, ngủ ngon.” Nguyệt Như Tuyết cũng nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.
Bảo bối trong lòng không biết mơ thấy cái gì, khóe miệng hơi cong cong, lộ ra một nụ cười hạnh phúc