Như Một Định Mệnh, Anh Gặp Lại Em

Chương 24




Mặt trời leo tót lên đỉnh, trong phòng ánh sáng chiếu rọi vào hai con người đang quấn lấy nhau mà say giấc nồng. Jenna là người dậy trước, cô uể oải ko muốn dậy, thay vì đứng dậy làm VSCN thì cô lại chọn cách ở lại, hôn nhẹ lên môi Kiếm Tử. Đây là lần thứ hai hai người làm tình với nhau. Xem ra sinh lực của cậu vẫn còn vẹn nguyên, hoàn toàn ko có dấu hiệu giảm sút.

Cô mỉm cười mãn nguyện, vậy là đứa bé đã có cha là Kiếm Tử - người con trai ban đầu đã dành cho cô. Tuy nhiên do gặp trở ngại mà ko thể bên nhau. Cầm đt lên xem giờ, đã gần mười giờ, cô mặc kệ tất cả bất chấp ở bên Kiếm Tử.

Đến khi trời đã quá trưa Kiếm Tử mệt mỏi thức dậy, đầu óc cậu trống rỗng như người mất hồn. Chuyện đêm qua thực sự khiến cậu cảm thấy rất hồ hởi, bỗng nhiên trong đầu ánh lên tia hy vọng trốn chạy. Jenna vẫn còn say giấc nồng, cậu cẩn thận xuống giường, nhét quần áo vào một cái túi nhỏ. Ai bảo cậu ko có gan trốn chạy chứ? Chạy ra tới tận cửa và bắt taxi rồi này.

Cậu rất nhớ bố mẹ và Tử Nhiên, ko biết giờ này họ đang làm gì. Về đến nhà cậu phát hiện vẻ già nua được khắc trên mặt bố, đôi mắt sưng quầng thâm, bọng mắt to của mẹ khiến cậu cảm thấy rất có lỗi. Cậu dang rộng hai tay, giọng run run: " Bố mẹ con đã trở về rồi "

Bố cậu đang làm dở tay, nghe thấy giọng nói quen thuộc, ông bất ngờ đến nỗi đóng đinh cả vào tay, ngoảnh lại ko kìm được nước mắt: " Con trai, cuối cùng con đã trở về "

Hai bố con ôm nhau khóc, mẹ cậu thấy ồn quá chạy xuống nhà rồi đứng hình một lúc xong cũng chạy ra ôm chặt hai bố con.

Tối đó là khoảnh khắc sum vầy đầy ấm áp của gia đình cậu cứ ngỡ đây chỉ là mơ sau khoảng thời gian bị giam cầm quá lâu. Chính tay mẹ nấu các món ngon mà cậu thích, bố đóng lại cái tủ quần áo đã bị sập của cậu và Tử Nhiên, đứa em gái bé bỏng của cậu khoe bức tranh đạt giải nhất cấp huyện với tựa đề " Anh trai tôi ". Vâng chính xác thì con bé đã vẽ cậu trong những ngày tháng cậu mất tích để rồi bức tranh đã nhận được sự đồng ý vô cùng hài lòng của ban giám khảo.

" Anh ko ngờ em lại quý anh đến nhường đấy " Cậu châm chọc dù trong lòng đang rất vui.

" Thôi đi, anh có biết em đã sống ra sao trong lúc anh mất tích ko? "

" Chứ ko phải em mất người chép bài hộ, làm bài hộ, sai bảo vặt vãnh, quyét nhà,......"

" Bố mẹ anh Kiếm Tử chỉ nói xấu con thôi " Con bé phụng phịu ra mặt, ko thèm nói chuyện mà tập trung ăn uống.

" Hahahahaha " Bố cậu cười sảng khoái, mẹ cũng bật cười thành tiếng. Có lẽ sau ngần ấy ngày đây là lần đầu tiên Tử Nhiên được nghe thấy bố mẹ cười.