Như Mộng

Chương 7




Hơn nửa năm nay sủng ái thiếp thất là hắn, nay lại đến hỏi han ân cần, có thể có chuyện gì tốt lành?

"Chúng ta là phu thê, cần gì khách sáo? Tú Dung phạt Liên Chỉ, nàng ấy là nha hoàn nàng thương nhất, ta đến xem một chút."

Ta nhìn Liên Văn lui hết đám người hầu, quay lại nhìn: "Vương gia lo lắng quá rồi, vương gia đặc biệt đến một chuyến này, Liên Chỉ dù có uất ức lớn đến đâu cũng nên tan biến rồi."

Trong sân đã thắp đèn, ánh sáng đỏ nhạt xuyên qua khung cửa, lay động trong gió lạnh.

Hắn đến gần ta, cánh tay dài định đặt lên vai ta, ta lại không nhịn được ho khẽ.

"Sao lại ho nữa rồi?"

Ta lắc đầu: "Chỉ là cảm mạo chưa khỏi thôi, để tránh làm phiền vương gia nghỉ ngơi, thiếp không giữ vương gia lại nữa."

Hắn im lặng một lúc, bỗng nhiên trịnh trọng nói với ta: "A Hành, trong lòng ta chỉ có mình nàng là thê tử, không ai có thể thay thế."

"A Hành..." Hắn buông tay đang cứng đờ giữa không trung, gọi tên ta.

"Vương gia còn gì căn dặn?" Ta nắm chặt khăn tay, ngước mắt lên, đôi mắt đỏ hoe có lẽ trông thật đáng thương.

Hắn nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, mới như bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Ba ngày nữa, phụ hoàng mở tiệc trong cung mừng huynh trưởng nàng khải hoàn, đến lúc đó nàng đi cùng ta nhé."

Thì ra là vậy, huynh trưởng thắng trận trở về, hắn cần ta diễn một màn kịch phu thê hòa thuận để an lòng phụ mẫu.

Suy nghĩ kỹ lại, những khoảnh khắc được sủng ái trước đây dường như luôn ẩn sau bóng hình phụ mẫu. Vung tiền mua bản thảo thơ của Thanh Liên cư sĩ, là lúc phụ thân thống lĩnh quân đội đẩy lùi địch ba trăm dặm. Ở bên ta trong thư phòng ba ngày, cùng vẽ một bức "Thu Sơn Dạ Lan Đồ", là lúc phụ mẫu hồi kinh nhậm chức.

Ngày xuân đi lễ chùa Trấn Quốc, hắn đột nhiên phi ngựa đến, nói là lo lắng cho sự an nguy của ta, nhưng lại tình cờ gặp huynh trưởng ở Trấn Quốc tự...

Càng nghĩ, càng thấy lòng lạnh lẽo.

7

Từ khi xuất giá, nhiều chuyện không còn nhanh nhạy như trước khi ở nhà nữa.

Huynh trưởng khải hoàn, trong tiếng reo hò và hoa tươi ngập thành, theo sứ giả của thiên tử, cưỡi ngựa thong thả tiến vào hoàng cung. Được ban ân cưỡi ngựa vào cung, thật là vinh dự biết bao.

Ta đứng trên đài cao, giữa muôn vàn hoa tươi và tiếng chúc tụng vang trời, nhìn chằm chằm vào ống tay áo trống rỗng của huynh trưởng, cố nén nước mắt chực trào.

Huynh trưởng mỉm cười an ủi ta, gò má trên khuôn mặt đen nhẻm hóp sâu, chắc chắn trận thắng này đã phải trả giá đắt.

Trong yến tiệc cung đình, bệ hạ long trọng ban thưởng, huynh trưởng được phong làm Trấn Bắc Hầu, ban phủ đệ Khâm An ở Hoài Bắc.

Cả triều đình hân hoan chúc mừng, huynh trưởng cũng miễn cưỡng cười theo, nhưng ánh mắt không còn vẻ rạng rỡ như xưa.