Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 65: Đại kết cục




Câu nói cuối cùng của mỹ nữ rắn trước khi đi khiến Khương Nhập Vi đứng ở đó đến toàn thân lạnh như băng, mới nhớ ra cô phải về phòng.

Lạnh lẽo như vậy cũng không chỉ vì nhiệt độ bên ngoài thấp, mà còn là vì cô đang có một dự đoán vô cùng đáng sợ trong lòng. Thân thể cứng nhắc, cô đi qua phòng khách tối đen trở lại phòng, soi gương, xoay đèn lại, cẩn thận quan sát đôi mắt của mình. Nhưng cô không nhìn thấy gì cả.

Ẩn chứa trong đồng tử đen sẫm là kinh hãi, là hoảng sợ, là tràn đầy không thể tin nổi, nhưng màu sắc không có gì khác biệt với mọi khi, mọi tâm tình cũng như chim bay về tổ, lông cánh xếp gọn, bình lặng trở lại.

Nhưng nhất định có gì đó không đúng.

Khương Nhập Vi bấm ngón tay nhẩm tính. Tiên sáo có thể thu ngắn khoảng cách, không gian, đánh mất Đường Xuân Sinh khiến mỗi ngày của cô trở nên dài bằng một năm, từ khi A Tước thoát vách ra ngoài, thật sự mới chỉ có hai ngày.

Cô lại nghĩ tới những dòng chữ thấy không rõ và giọng nói nghe không được lúc trước, cuối cùng cô giáo đã nói một câu kia, 72 giờ đồng hồ đầu tiên là thời điểm hoàng kim để cứu nạn khi xảy ra động đất.

Khương Nhập Vi như xuyên qua thời gian mà trở về hai ngày trước, về khoảnh khắc A Tước chầm chậm thoát ra từ trên vách, trời rung đất chuyển, cát đá mù trời, giống như chỉ một giây nữa hang động sẽ sụp đổ. Mà cô vẫn luôn cho rằng đây đều là ảo giác của cô mà thôi, hang động vẫn luôn tồn tại, rung chuyển chỉ là vì thần trí của cô mà thôi.

Nhưng có lẽ, động đất là có thực.

Mặt Khương Nhập Vi trắng bệch, gương trong tay rơi xuống đất phát ra một âm thanh thanh thúy, cô thất tha thất thểu đi ra ngoài, cố sức đẩy ra cửa phòng A Tước.

A Tước ngồi ở phía trước cửa sổ, ngồi xếp bằng, dáng vẻ trang nghiêm dưới ánh trăng.

Nhưng trong mắt của Khương Nhập Vi lại chỉ có cặp chân trần như ngọc kia.

Khương Nhập Vi ngã nhào xuống đất, cô co người, lần đầu tiên cảm thấy bản thân đã sai lầm. A Tước là tiên nhân, cô không nên khinh nhờn, nếu như động đất là do chính cô gây nên, tội nghiệt này cô không thể gánh nổi.

"Ta phải quay lại." Khương Nhập Vi nghẹn ngào.

A Tước chậm rãi mở mắt, nhìn xuống người kia run rẩy trên mặt đất.

"Đưa ta trở về." Khương Nhập Vi bật dậy tới trước đầu gối nàng, kêu lên.

Hai chân A Tước buông xuống đung đưa trước bệ cửa sổ, dải tơ cũng theo đó trượt xuống, chảy xuôi trên mặt đất như một dòng sông bất tận.

"Vì sao không cho ta biết..." Khương Nhập Vi thống khổ nhắm mắt lại, dòng lệ từ khóe mắt chảy xuống.

Một ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt cô, Khương Nhập Vi mở mắt ra, thấy A Tước ngậm ngón tay ban nãy trong miệng.

"Sẽ rất khổ." A Tước thản nhiên nói.

Khương Nhập Vi sững sờ nhìn nàng, nhìn lúm đồng tiền lại hiện bên môi nàng, nhìn nàng vươn tay về phía mình.

Nắm lấy bàn tay kia, Khương Nhập Vi lật lên nhìn, quả nhiên giữa lòng bàn tay nàng là đường chỉ tay rõ nét, đã có từng chi tiết rất nhỏ lan tràn, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ.

"Ha ha, " Khương Nhập Vi bỗng cười phá lên, nước mắt chảy xuống nhanh hơn, "Ngươi xong rồi, nuốt vào nước mắt của ta, ngươi liền biến thành người."

A Tước không nói gì, cũng không giãy tay cô ra.

"Ta có lẽ thực sự là nghiệp chướng nặng nề, nổi lên tham niệm không nên có, dính líu tới người không nên dây dưa." Khương Nhập Vi kéo mạnh, A Tước ngã xuống từ trên bệ cửa sổ, rơi thẳng vào trong lòng cô. Cô thẳng người đỡ lấy A Tước, A Tước liền nhăn mày, bởi vì Khương Nhập Vi đã đặt bàn tay nàng lên khuôn mặt đầy nước mắt của cô, lòng bàn tay trở nên ướt đẫm.

"Ngươi đã làm gì với mắt của ta?" Khương Nhập Vi dùng chóp mũi cọ lên chóp mũi nàng, như vô cùng thân thiết mà hỏi.

Ánh mắt của A Tước chợt lóe, giọng điệu bình thản trái ngược với lồng ngực phập phồng: "Sự đã rồi, biết để làm gì?"

"Ngươi quên ta có thể vẽ tranh à?" Chóp mũi Khương Nhập Vi vừa tách ra, đôi môi đã nhẹ nhàng đụng chạm, nhưng rồi lập tức lui lại giữ khoảng cách vừa đủ để có thể dễ dàng nhìn đối phương.

A Tước bắt được đầu ngón tay cô đang giơ lên.

Đầu ngón tay Khương Nhập Vi chỉ cách con ngươi của cô ước chừng một đường chỉ mảnh, lông mi run rẩy, quét lên ngón tay A Tước.

"Sao phải khổ vậy." A Tước nói.

"Không khổ, " Khương Nhập Vi cười, giãy tay nàng ra, "Người không muốn để ta biết sự thật không phải A Tước, sẽ chỉ có thể là Đường Xuân Sinh ở trong đáy lòng ngươi. Ta một chút cũng không khổ." Ngón tay cô dừng ở trước mắt, không hề chớp mắt, vừa nhìn chằm chằm A Tước vừa chậm rãi vẽ một vết rạch. Tức khắc, con mắt cô như lóe lên một dải cầu vồng, bảy màu rực rỡ tan đi, chỉ lưu lại một dải màu đỏ tươi.

Màu đỏ ấy nhỏ giọt xuống mặt A Tước, ánh mắt A Tước trở nên mê muội, dần dần lại trở nên nôn nóng, nàng cố sức đứng dậy, đỡ Khương Nhập Vi ngã xuống trên mặt đất, khi nàng cúi xuống, máu đỏ đã tràn ra từ con mắt kia của Khương Nhập Vi, rồi sau đó hai tai cũng vậy.

Giống như lần đầu tiên cô tiếp nhận tiếng sáo, yếu đuối như thể chạm vào là sẽ vỡ tan, cũng không biết can đảm cùng dũng khí của cô từ đâu mà ra, lúc trước dám nguyền rủa mà giam cầm nàng trong bích họa.

Tham dục loài người, quả nhiên không còn chỗ cho nỗi sợ.

"Nhập Vi." Hai tay A Tước cắm vào trong tóc Khương Nhập Vi, nơi đó đã thấm đầy máu tươi, một mảnh ấm áp. Nhưng mùi máu tanh dường như đang dệt nên một tấm ma võng căng ra, chực trùm xuống nàng, mỗi một mắt lưới đều là mồ hôi của Khương Nhập Vi khi vẽ tranh mà thành. Nàng nhớ lại khi nét vẽ của cô đã làm hiện lên chính mình, thân thể không một mảnh vải che, lúc này vết cắn trên vai vẫn âm ỉ đau...

Hai tay chuyển lên mặt Khương Nhập Vi, vuốt ve từng tấc một, vết máu trên mặt cũng từng tấc một mà biến mất, cuối cùng đều như chảy vào đường chỉ tay của nàng, vừa nóng lại căng trướng, nàng nhịn không được toàn thân run rẩy.

Khương Nhập Vi chậm rãi mở mắt, cô nhìn hai tay A Tước gắt gao nắm chặt.

"Đường Xuân Sinh." Khương Nhập Vi khẽ thì thầm.

A Tước cảm thấy căng thẳng, máu kia theo đường chỉ tay chảy xuôi vào trong thân thể của nàng, toàn thân nóng rực.

Cúi đầu, A Tước ngăn không cho cô mở miệng thì thầm lần nữa.

Ánh trăng sáng tỏ, trên mặt đất nhân ảnh giao điệp.

Khương Nhập Vi mỉm cười đón nhận nụ hôn, trao cho nhau nước bọt, A Tước đẩy cô xuống, cô cũng liền nhu thuận nằm trên mặt đất, mãi đến khi A Tước cũng bắt chước cắn lên vai cô, cô mới vuột ra thanh âm rêи ɾỉ, hơi giãy giụa.

"Đừng nhúc nhích." A Tước thấp giọng nói, lột tấm áo khoác dày trên người cô, vươn tay qua cánh tay của cô, lần mò trên thắt lưng. Một cây bút tầm thường như vậy, sau khi có linh tính lại biến thành một thân thể như thế, vạn vật tạo hóa xiết bao kỳ diệu.

Khương Nhập Vi chống tay ra sau, lại gần A Tước, trong mắt cô còn tràn ngập tơ máu, khiến cô thoạt nhìn như ác quỷ sa ngã nơi địa ngục, khóe miệng cong lên, thắt lưng và mông cũng cong về phía sau, buộc A Tước phải ngửa người, lúc này lại đè nàng xuống: "Không rung động thì thấy thế nào, tiên tử hạ phàm?"

A Tước nhíu mày vì giọng điệu trêu tức của cô.

"Mau thả Đường Xuân Sinh ra." Khương Nhập Vi liếm khóe môi, giơ chân nhẹ nhàng cọ vào A Tước.

A Tước lập tức ngồi dậy, tựa ở góc tường cúi đầu thở dốc.

Khương Nhập Vi ngửa đầu nhìn trần nhà, một hồi lâu lại cười cười, cũng ngồi dậy.

"Mang ta trở về quanh động xem."

A Tước buông mắt, nhẹ nhàng chỉnh lại vạt áo trước nhàu nhĩ.

"Nếu ngươi không phải là Đường Xuân Sinh, nên nhẫn tâm với ta mới phải." Khương Nhập Vi lại nói.

A Tước ngừng tay, hồi lâu mới nói: "Trở về thì sao nữa?"

Hai má ửng hồng vì du͙ƈ vọиɠ đã trở lại như trước, Khương Nhập Vi tận lực ổn định tâm trí: "Thực sự ở đó đã xảy ra... động đất?"

A Tước nâng mắt nhìn cô, trong đó đã trở lại đạm mạc không gợn sóng: "Đã đổ nát, đã chết rồi, tất thảy không thể trở về, cần gì phải biết."

Khương Nhập Vi kịch liệt run rẩy, cô duỗi tay ôm chặt lấy chính mình, dù vậy vẫn không ngăn nổi bản thân run lên: "Bởi vì thả ngươi ra... sao?"

Khóe miệng A Tước khẽ nhúc nhích, Khương Nhập Vi nói như vậy chẳng khác gì ví nàng là ác ma 18 tầng địa ngục.

"Là vì tham niệm của ngươi." A Tước lạnh lùng nói.

"Đúng rồi, là báo ứng." Từ dưới đất, Khương Nhập Vi bò dậy, hồn bay phách lạc, "Không có trước kia, làm sao có bây giờ."

A Tước chống một chân, tay gác trên đầu gối. Ngón tay nàng đột nhiên như có nghìn cân, kéo tay nàng xuống, trói buộc tay nàng, khiến nàng không thể không tìm cách đỡ lấy. Nàng thản nhiên nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, hoa văn xoắn xuýt rối bời, giống như trái tim người kia, hoàn toàn loạn thành một mớ bòng bong.

Không gian đã bị phá hủy, hẳn cũng sẽ nhanh chóng biến mất.

Khương Nhập Vi lảo đảo đi đến cạnh cửa, chống tay lên đó, ổn định rồi một hồi lâu sau mới thấp giọng nói: "Ta biết ngươi có cách." Cô quay đầu nhìn người dưới bệ cửa sổ, ánh trăng không thể chiếu đến nơi đó, nhưng cô lại có thể vẽ nên từng đường nét của nàng.

Cô mở cửa đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau lại trở về.

A Tước nhìn qua, thấy cô chậm rãi quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống thật sâu, nhỏ bé như vậy: "Xin ngươi."

A Tước buông mắt, thấy bên cạnh cô là một tờ giấy và một cây họa bút. Áo khoác bị nàng cởi ra, trong chỉ còn chiếc áo mỏng, giờ đây cô cong người lại hồ điệp cốt (xương vai) trên lưng nhô lên, như đôi cánh bươm bướm không thể vỗ, vì lạnh mà run rẩy.

Nàng lại nghe thấy Khương Nhập Vi nói: "Ta buông tay ngươi."

Ngoài cửa sổ một tiếng sấm rền, trên trời tia sét chợt lóe sáng ngời.

Tiếng vang dội khắp căn nhà, Khương Nhập Vi lại như không nghe thấy, vẫn nằm rạp dưới đất.

Toàn thân A Tước buông lỏng, bàn tay trên đầu gối trượt xuống đất. Nàng hạ mắt, thấy một đám sương hiện lên nơi ngón tay, chậm rãi lại tiêu tán.

Không còn gì cả.

Kỳ thực họa pháp của chiếc nhẫn cũng không phức tạp, cũng không có pháp lực, níu giữ nàng ở lại tới lúc này chỉ là ước nguyện gửi gắm trong đó mà thôi.

Ước nguyện mãnh liệt như vậy có thể đem đến sự sống mới, cũng có thể làm tiêu vong sinh mệnh người.

Lúc này ước nguyện đã biến mất, tự nhiên là không còn gì cả.

A Tước nâng tay lên, thấy mu bàn tay không còn gông cùm xiềng xích, lật tay lại, thấy lòng bàn tay loang lổ vết máu.

Nàng chậm rãi đứng lên, ánh trăng chiếu trên lưng, trên mặt đất in lên bóng nàng, vẫn luôn phủ lên người Khương Nhập Vi.

"Ngươi nghĩ thông suốt rồi?" A Tước nhẹ giọng nói.

Khương Nhập Vi chậm rãi thẳng người, bình tĩnh ngưỡng nhìn nàng: "Thông suốt rồi."

A Tước suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi không làm được."

"Do ta gây ra, " Khương Nhập Vi càng lộ vẻ bình tĩnh, "Ta nhất định có thể làm được."

A Tước xoay người mở cửa sổ, vầng trăng như ngàn năm trước vẫn lơ lửng ngoài kia. Lúc đó nàng chỉ là một tiên quan nhỏ ở nơi ấy, đột nhiên tới một ngày lại hứng khởi muốn ngắm xem vũ nhạc của nhân gian.

Nghê thường vũ y quá nổi danh, Thiên Đình nức tiếng.

Nhưng nàng vẫn không thấy được điệu vũ ấy, chỉ thấy được một họa quyển về loạn thế nhân gian.

Thế gian không vì nàng mà loạn, đương nhiên Khương Nhập Vi vì nàng mà có mặt trên đời này cũng vậy.

Cần gì phải nếm trải thêm nữa, ước nguyện kia cũng đã không còn.

Nhưng cuối cùng, cũng là qua kiếp của nàng.

A Tước vươn tay về phía Khương Nhập Vi.

Khương Nhập Vi chậm rãi đi về phía nàng, càng lại gần, càng cảm thấy người này vẫn khiến tâm tư cô hỗn loạn. Cô bắt được A Tước, đẩy nàng trên bệ cửa sổ, gắt gao cắn môi nàng, quấn lấy đầu lưỡi nàng, càn quấy trong miệng nàng một hồi mới lui lại, miễn cưỡng nhếch môi nói: "Đến lúc rồi, dù sao cũng phải tranh thủ chút."

Đôi môi A Tước diễm lệ, lông mày lại nhíu chặt, không nói nữa, vung tay lên đã thấy ống sáo trong tay.

Khương Nhập Vi nhắm mắt lại, nắm chặt A Tước, sau đó là tiếng gió quét qua, gần như thể từ trong thân thể ào ra.

Tiếp theo đó hai chân như bị lún sâu, cảm giác quen thuộc này khiến Khương Nhập Vi mở mắt ngay lập tức, trước mắt là một mảnh cát vàng.

Cát xoay vòng trước mắt cô rồi cuốn qua, lộ ra khung cảnh thiên địa xâm thực một mảnh lộn xộn nham nhở.

Sắc mặt Khương Nhập Vi thảm đạm, cô nhìn nơi này đèn đuốc sáng trưng, vô số bóng người xuyên qua màn vải, đều là nặng trĩu nỗi lòng mà lướt qua bên người cô. Cô hơi né ra, sau đó mới phát hiện những người này không nhìn thấy cô và A Tước. Vì vậy cô bước nhanh về phía trước, lại nhìn thấy nhà cửa đều không còn mái, phóng tầm mắt nhìn tới trên sườn núi đã không còn thấy cửa động, tất cả đã sụp đổ hoàn toàn.

Khương Nhập Vi không có đủ dũng khí để tiếp tục tiến lên phía trước, vì sao động bị phá hủy khủng khiếp như vậy không cần suy nghĩ cũng biết. Cô mất hết sức lực mà quỳ gối xuống đất, hai tay gắt gao nắm lên một vốc cát.

Cát vàng chảy xuống từ kẽ tay, trong lòng bàn tay dần dần trống không. Cô đứng dậy, hai mắt trống rỗng nhìn hướng A Tước: "Còn có nơi nào nữa?"

A Tước nhìn cô, đưa tay dắt cô, phóng tầm mắt nhìn phương xa.

Khương Nhập Vi liền cảm giác đôi mắt mình trở nên giống như mắt chim dạ ưng, xuyên thấu tất cả, tới tận cùng thành phố đã từng đến này.

Cô thấy người đông như kiến, sợ hãi giữa thành phố đổ nát này, đèn của máy móc chiếu sáng bầu trời đêm, nối liền thành một mảnh lụa trắng, tiếng than khóc không ngừng như xé rách tấm lụa trắng này. Mặt đất như bị búa tạ quật xuống, nơi vênh lên như một ngọn núi, còn có nửa tòa nhà cao tầng chênh vênh ở một góc; nơi sâu thẳm tựa như tận cùng luyện ngục, cắn xé nuốt chửng vạn vật...

Khắp nơi là lửa không thể dập tắt, cũng không biết lửa từ đâu ra, khói dày đặc như trong cơn ác mộng bao phủ thành phố, tiếng còi inh ỏi, cô nhìn công an, nhìn đội cứu hỏa, nhìn phóng viên, nhìn các đoàn người cứu trợ.

Trên mặt đều là bi thương vô hạn.

Cuối cùng cô đứng ở một ngã tư đường, đèn tín hiệu đổ xuống ngang đường, lại cong lên chỉ hướng trời cao như thể căm phẫn vô tận.

Khương Nhập Vi cảm thấy đây là chỉ vào ngực chính mình, lại cảm thấy như bị đâm vào máu chảy đầm đìa.

"Được rồi, được rồi." Cô lẩm bẩm nói.

A Tước liền thả lỏng tay cô, trước mắt cô lại bắt đầu mơ hồ không thấy rõ bất cứ thứ gì.

"Ta làm được không, thế này đủ không?" Khương Nhập Vi một tay nắm tờ giấy trắng cô mang theo, tay kia siết chặt họa bút, bắt đầu không dám chắc nữa. Bởi vì cô không biết tình cảnh thảm liệt đến vậy, cô hoàn toàn không hề nghĩ đến.

"Tận thế cũng không khác như vậy là bao." A Tước đạm thanh nói, "Nhân loại sớm hay muộn cũng sẽ phải trải qua."

"Đây không phải do ngươi tùy ý quyết định, lại càng không phải do ta." Khương Nhập Vi bắt lấy tay A Tước, "Giúp ta đi, giúp ta."

A Tước nhìn trong mắt cô lại chảy ra huyết lệ, nàng nâng tay quẹt đi, dải tơ trượt xuống trên tay nàng.

"Lão Thiên thực sự đã quá để mắt ta, " Nước mắt Khương Nhập Vi tuôn trào, mặt méo xệch, "Ta quá hối hận, để làm chi... lại thích ngươi..."

Tay A Tước lướt qua tai cô, rơi xuống sau gáy. Người này đã hoàn toàn như không có sống lưng, chỉ có thể theo động tác của nàng, nhu thuận mà bị kéo vào trong vòng tay kia.

"Ta là kiếp của ngươi sao?" Khương Nhập Vi nhỏ giọng hỏi, sợ kinh động đến thiên lôi. "Rõ ràng... Ngươi là kiếp của ta." Cô cắn lên tay A Tước, đó là nơi đã từng có chiếc vòng tay.

A Tước nhìn cát cuốn giữa bầu trời không gió, lại thổi xuống dưới, nơi này liền bị che lấp như chưa hề có ai từng đặt chân tới.

Tới cùng là bị người ta tìm ra là tốt, hay cứ để yên như vậy mới là tốt đây?

Tay A Tước ở sau gáy Khương Nhập Vi, nàng nhìn miệng cô trắng bệch, kịch liệt run rẩy, liền tháo dải tơ xuống, đặt trong bàn tay cô.

"Vẽ lên trên đó đi." Nàng nhẹ giọng nói.

Thời gian không thể trở về, nhưng nhân thế lại có thể khôi phục được.

Khương Nhập Vi đâm bút vào tay A Tước, nơi đó có máu tươi đỏ thắm chảy ra, thấm đẫm ngòi bút.

Dải tơ rơi xuống giữa không trung, di động thành một tờ giấy trắng thật dài.

Khương Nhập Vi đứng ở đầu này nhìn A Tước ở đầu kia, lại cười cười: "Ngươi đã nói trên đời khó nhất là viên mãn, cái gì cũng cầu thì cái gì cũng không thể có, kỳ thực ngươi không phải cũng như vậy sao, cưỡng cầu nhất định phải rời đi."

Thân thể A Tước khẽ run lên, đầu này của dải tơ như nhẹ va phải đá ngầm, dập dờn cuộn lên từng đợt, tới chỗ Khương Nhập Vi đã không còn một gợn.

Tay Khương Nhập Vi nhẹ nhàng chạm tới dải tơ ấy, trong đầu dần dần hiện lên toàn cảnh thành phố gần như đến từng con phố từng góc hẻm, cực kì tinh vi chính xác, cô không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: "Độ khó quả thực tăng vọt, nhưng 72 giờ hoàng kim vẫn sẽ kịp đi."

Vừa nói, cô liền hạ bút, ngòi bút lượn như rắn, toàn cảnh thành phố trải ra trên tấm vải.

A Tước nhìn cô đang cúi xuống, bút vững như sơn, thân thể mỏng manh như vậy lại như ẩn chứa sức lực vô tận. Nàng chuyển mắt nhìn ra xa, thành phố kia như cát chảy thành núi, nhà cao tầng sừng sững mọc lên san sát. Tiếng khóc than biến thành lời nói mê ngọt ngào, ánh đèn mang theo ám ảnh về cái chết cũng lần lượt tắt lịm, bóng tối trước lúc bình minh lại một lần nữa bao phủ bầu trời nơi ấy, chỉ chờ mặt trời ló rạng, toàn bộ thành phố sẽ sống lại một lần nữa.

Ánh mắt A Tước nhìn từng chút một ra xa rồi lại từng chút một thu về. Từ cảnh vật xa xôi tươi tốt tràn đầy sức sống, đến suối Nguyệt Nha nước chảy trong vắt, cuối cùng là từng dãy từng dãy nhà cửa nhô lên.

Vẽ tới đây, Khương Nhập Vi đã tới bên cạnh nàng, dải tơ vừa vặn còn chừa lại một phần.

Khương Nhập Vi cúi đầu hẳn xuống, buông xuống cổ tay đang rảnh. Máu của cô theo ngòi bút chảy xuống chân A Tước thành một dải màu đỏ.

A Tước lùi một bước, lại lùi thêm bước nữa, cuối cùng bay lên không mà đứng.

Không có dải tơ nâng đỡ, nàng có vẻ lảo đảo, thân ảnh dường như càng thêm gầy yếu.

Nàng quay đầu nhìn về phía hang động, nơi đó là thuộc về nàng, một hang động người ngoài không thể tìm thấy, càng không thể đặt chân đến..

Khả năng của Khương Nhập Vi đương nhiên là không đủ để khôi phục lại tất cả, cho nên cô cũng quay về như ngàn năm trước kia, pháp lực tẫn tán. A Tước sờ trên ngực không biết từ bao giờ đã có một chuỗi vòng cổ hình dải tơ, hạ xuống từ không trung.

Nàng nhặt lên một sợi hồng do dòng máu khi nãy hóa thành, quấn quanh ngón tay.

Cũng được, thế giới này sớm hay muộn cũng sẽ đổ nát, cho đến lúc đấy, ngươi theo ta ngao du phía chân trời đi.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ cao cao, rọi vào trong động, chiếu sáng bức họa trên vách.

Trong bức bích họa, dải tơ trong tay A Tước không gió mà múa lượn, nàng ngoái đầu nhìn lại phía sau, là một thân bay trên trời khác, cười tươi như hoa nhìn nàng.

Ánh sáng mặt trời chiếu khắp, mộng rồi cũng tỉnh, mọi người đều phải bắt đầu cuộc sống mới, những gì diễn ra trong mộng có lẽ sẽ không bao giờ gặp phải.

Nhưng còn cây táo kia, chỉ đợi ngày xuân là sẽ nở hoa.

(Hoàn)

Lời tác giả:

Ta đặc biệt tùy tâm sở dục viết tình tiết, ý tưởng và cố sự này thực tùy tâm sở dục. Truyện này kỳ thực thích hợp nhất là phải liền mạch lưu loát, viết thật nhanh giống như một giấc mộng, tất cả mọi người là khách qua đường nhìn cảnh trong mơ, chỉ cần ngồi bàng quan mà thôi. Cũng bởi vì nhiều nguyên nhân ta lại dây dưa rất lâu, viết truyện này gián đoạn nhất, còn hơn cả "Bà sa". Ta sở dĩ không bỏ đi truyện này, đó là vì ta còn chưa viết đến phần cuối ta cực kì thích, trước không có ý định bỏ đi là vì chưa viết đến đoạn Đường Xuân Sinh hóa thành cát vàng A Tước còn chưa thoát ra.

Truyện này ra đời là vì một câu nói, "Tận đến khi thế giới đổ nát, ta còn ở bên ngươi" lúc đó không biết đầu óc làm sao lại nghĩ ra một câu nói như vậy, sau đó là đủ thứ lộn xộn.

Đây kỳ thực không phải bi kịch, thật sự, nghĩ một chút, cho tới khi tận thế, các nàng còn ở bên nhau, cho dù tận thế, các nàng cũng vẫn ở bên nhau, nghĩ như vậy thật đẹp.

Viết xong, thoáng như một giấc mộng, mộng là không có thực, cũng là vô lý, cho nên mọi người hãy tha cho ta được tùy ý lần này đi.

Ta có thể sẽ viết cố sự của Phượng Thành, nhưng lại nghe nói Tấn Giang hiện tại đòi hỏi rất nhiều, tranh luận cũng rất nhiều, trước tiên ta sẽ tìm hiểu tình hình rồi sẽ quyết định khai văn như thế nào khai văn ở đâu.

Lời editor:

Vì thấy nhiều người không hiểu cái kết nên ta muốn giải thích thêm: Bạn A Tước vẫn là Đường Xuân Sinh, và cuối cùng bạn ấy vẫn ở lại nhân gian, cùng Khương Nhập Vi hóa thân vào vách động mãi mãi ở bên nhau.

Mời đại gia qua thăm hố mới của ta: Kiến Ky, cũng của Mộ Thành Tuyết nha. Ta edit bộ này vì thích bạn Đào Dã, người đâu mà nhát gái lại dại gái y như ta vậy. Bạn Thì Kỳ cũng cưng cực.