Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 57




"Ta không nên xuất hiện ở đó vào lúc ấy, ta vốn cũng không nên có cơ duyên khai trí như vậy." Giọng của lão thái tóc bạc già nua mà khàn khàn, tựa như bị mài trên giấy ráp, nghe có đôi chút khó chịu.

Nhưng Khương Nhập Vi đã quá quen thuộc với từ "cơ duyên" này, vì chính cô cũng như vậy.

Thế thì cơ duyên là đã được định trước sao? Khương Nhập Vi nhíu mày, nhưng lão thái tóc bạc lại có vẻ như còn đang chìm đắm trong kí ức của mình.

Luồng sáng rực rỡ tan đi, thiếu nữ kia cũng theo đó mà biến mất, bà ở trong động lúc mơ lúc tỉnh, khổ sở không biết bao lâu, ý thức mới hoàn toàn tỉnh lại. Bà nhặt được một lá vàng lộ ra dưới cát, cảm thấy ánh vàng rực rỡ kia như ánh mặt trời lấp lánh trên gò cát, vì vậy liền ngậm lấy rồi chui ra ngoài cửa động.

Mà từ đầu đến cuối, bà không dám ngẩng đầu nhìn lên bích họa.

Sau khi chui ra từ cửa động, bà lập tức hối hận, nếu như tìm quanh không biết có thể thấy nhiều vật ánh vàng chói lọi như thế nữa không. Nhưng khi bà quay đầu lại, cát chảy như biển nhấp nhô gợn sóng, cửa động còn thấy đâu.

Bà luẩn quẩn hồi lâu, cuối cùng không thể không bỏ đi. Bà trốn vào bóng râm bên gò cát nghỉ ngơi, còn nghi ngờ tất cả đều là trong mơ. Nhưng lá vàng là thật, mà trí óc đột nhiên biến hóa cũng là thật.

Từ đó về sau bà liền độc lai độc vãng không biết bao nhiêu năm, cuối cùng tới một ngày biến ảo thành người, rời khỏi sa mạc.

Bà gặp một người đàn ông tốt, kết hôn cùng hắn. Có lẽ là do khai trí không giống người thường, thân thể yêu quái chưa từng gây cho bà trở ngại gì, sinh nhi dục nữ như người bình thường.

Chỉ là, bà không già đi.

Hiện giờ bà đã biết, bà không phải không thể già đi, chỉ là già đi chậm hơn, chậm đến mức phu quân của bà trước khi chết mới nói hắn biết bà không giống người thường.

Đó là một người rất tốt, lão thái tóc bạc nghĩ. Bà đã không còn nhớ dáng vẻ của hắn, nhưng lại nhớ rõ ánh mắt hắn trước khi qua đời. Hắn tha thiết nhìn bà, mong bà dõi theo con cháu nhà hắn được vạn phúc, đời đời bình an. Bà vốn định chuyển thế đầu thai theo hắn, lại bởi vì vâng theo ước nguyện của hắn mà lưu lại.

Sau đó, bà vì không già đi mà bị coi là quái vật, bị ép phải rời xa con cháu, một đời lại một đời, không xa không gần, bà vẫn ở cạnh bên chúng. Cuộc sống dài đằng đẵng mà tịch mịch, ánh mắt của phu quân khi hấp hối cùng ánh mắt của thiếu nữ trong động như càng chồng chất.

Tới cùng là yêu hay là hận mới có thể nói ra được một lời như vậy, để người kia lẻ loi suốt nghìn năm, như đeo gông xiềng, không có cách nào thoát khỏi, không có cách nào chuyển thế, không có cách nào gặp lại.

Tới cùng là chính mình tham lam, muốn thành toàn cho chút tình cảm này, nhưng là báo ứng, bà nay đã già rồi lại còn không thể chết được.

"Các ngươi đến làm gì?" Giọng lão thái tóc bạc càng thêm khô khốc.

"Ta nhớ ngươi đã nói hai chữ, " Khương Nhập Vi gắt gao nhìn chằm chằm bà, "Ngươi nói ta với nàng, " Khương Nhập Vi chỉ Đường Xuân Sinh, "Là nghiệt duyên."

Đường Xuân Sinh mở to mắt.

"Nga, " lão thái tóc bạc hạ tầm mắt, "Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Tại sao?" Khương Nhập Vi hỏi.

Nếu như hiện tại cô không thân cận với Đường Xuân Sinh như vậy, cô sẽ không để hai chữ này canh cánh trong lòng. Nhưng giờ cô nghĩ thế nào cũng không ra, nghĩ lại, vẫn là nên tới nơi này.

"Ngươi còn nhớ câu nói cuối cùng của mình lúc trước không?" Lão thái tóc bạc nhẹ giọng hỏi.

Mí mắt Khương Nhập Vi khẽ giật. Cô nhớ rõ, cô còn nhớ cảm giác khi nói câu kia chính là không cam tâm, trong lòng tràn đầy đau đớn.

"Là ước nguyện kia à?" Đường Xuân Sinh vội hỏi.

"Ước nguyện?" Lão thái tóc bạc bật cười, nếp nhăn trên mặt thoắt trở nên dữ tợn, "Đó không phải là ước nguyện."

"Thế là cái gì?" Khương Nhập Vi không khỏi nắm tay Đường Xuân Sinh.

"Là nguyền rủa." Lão thái tóc bạc bình tĩnh trả lời.

Khương Nhập Vi kinh hoảng, hít vào một hơi: "Nguyền... rủa?"

"Bởi vì nàng khiến ngươi khai trí, nàng bảo ngươi vẽ tranh, nhưng cuối cùng nàng lại để ngươi xa rời nàng." Lão thái tóc bạc hảo tâm giải thích.

Mạch suy tưởng của Khương Nhập Vi bị kéo đi, vẻ mặt hoảng hốt.

Những chuyện cô có thể nhớ càng ngày càng nhiều hơn.

Rất lâu sau khi khai trí cô mới có thể biến thành nhân hình, nhưng cũng rất không ổn định, bình thường chỉ có thể duy trì liên tục trong thời gian rất ngắn, sau đó đột nhiên biến trở về.

Mỗi lần cô mở mắt, hoặc là Đường Xuân Sinh đã đứng ở trước mặt, hoặc là mới thoát ra từ trên bích hoạ.

Mỗi một lần nhìn thấy như vậy, cô lại ngây ngẩn thật lâu.

Cô không hiểu, khuôn mặt trên vách lạnh lùng như vậy, thế nhưng khi đứng ở trước mặt mình, nét cười lại rạng rỡ.

Như không phải cùng một người, lại có chung khuôn mặt chung dáng hình.

Sau đó, cô có thể giữ nhân dạng rất lâu, Đường Xuân Sinh vui đùa cùng cô một lúc sẽ bay lên nhập lại vào vách động, có một lần cô cũng hỏi nàng tại sao nàng lại quay về trên vách.

"Như vậy không cần nghĩ gì cả còn có thể hoàn thần túc tinh, lần sau sẽ lại chơi đùa cùng ngươi, cũng là vừa khéo."

Nhưng khi Đường Xuân Sinh nhập vào bích họa, cô còn chưa nắm vững cách biến hóa thân thể, chỉ có thể ngồi đấy.

Ngồi không một lúc lâu, không có việc gì làm, cô vẫn luôn ngửa đầu, ngây ngẩn nhìn bức họa người kia phi thiên trên vách động.

Cô tưởng tượng thấy tiên tử lạnh lùng trên vách sẽ đột nhiên chớp mắt trước cô, biết đâu còn mỉm cười nữa, chỉ cần nghĩ như vậy, trái tim sẽ đập loạn.

Cô gắt gao ôm lấy ngực, không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy.

Lần tới Đường Xuân Sinh bay từ trên bích hoạ xuống, trái tim cô lại vẫn bình thản, quên mất không hỏi nàng vì sao mình lại như vậy.

Sau đó nữa, ngưỡng vọng đã lâu, cô liền nhẹ nhàng giơ ngón tay lên, xa xa, ở giữa không trung mà tinh tế miêu tả thân người bay trên trời kia, hoặc gom những mảnh đá vụn rơi vãi trong góc động kết thành thuốc màu, pha trộn bằng nước bọt, lại cắt một lọn tóc bó thành bút, vẽ vài nét bút trên mấy lá vàng không biết từ đâu ra.

Thời gian đằng đẵng tịch liêu, để tìm vài thứ kia, mỗi một tấc đất trong động đều bị cô lật qua, mỗi một hạt cát đều bị cô chạm tới.

Mà ngoài hang đêm ngày luân chuyển, thời gian cô ở một mình càng ngày càng dài, nhưng vẫn luôn hi vọng, dù có chuyện gì xảy ra, Đường Xuân Sinh vẫn sẽ từ bức vẽ trên vách đi xuống, bồi cô một thời gian.

Lúc trước rõ ràng là muốn cô bồi nàng, lại bất tri bất giác mà đảo ngược. Chỉ là có lúc cô cũng không biết ý nghĩa của sự tồn tại của bản thân, đặc biệt là khi Đường Xuân Sinh trở về trong bức họa, lại giống như trước kia bị chủ nhân ném vào một góc, là thừa thãi, là bị vứt bỏ.

Ngày ấy khi cô đang nghĩ như vậy, Đường Xuân Sinh bay lên không, hỏi cô, cô sẽ vẽ bàn đu dây chứ?

Nhìn thân ảnh lơ lửng giữa không trung, bên tai là tiếng sáo ngân vang, cô quên đi những âu lo của chính mình, từ đó về sau một lòng hướng về vách tường.

Mình như vậy, sao lại có thể nguyền rủa nàng?

Đường Xuân Sinh kéo Khương Nhập Vi đang bất động về phía sau, nét mặt lạnh đi: "Ngươi cũng chỉ vô tình chui vào trong động, cũng chỉ liếc qua trong chốc lát, không cần nói như thể đã hoàn toàn nhìn thấu."

"Lão thân vốn không rõ." Lão thái tóc bạc nhìn nàng. Các nàng cũng coi như đã vài lần gặp mặt, nhưng đây lại là lần đầu tiên bà cảm thấy Đường Xuân Sinh và người kia trên vách thật sự có thể là một người. Chỉ là người kia lạnh lùng hơn, lạnh đến mức bà vừa nhìn thấy một lần, liền không dám nhìn lần thứ hai. Người ấy cũng không phải là hàn lãnh, mà là coi như không thấy gì cả, lạnh nhạt và trống rỗng.

"Nhưng lão thân sống đã rất lâu, thời gian quá nhiều, cả ngày không có việc gì không khỏi nghĩ đông nghĩ tây, " lão thái tóc bạc nhấp nháy mí mắt nhăn nheo, "Tin hay không tùy các người."

Đường Xuân Sinh hừ một tiếng thật trầm, kéo Khương Nhập Vi đi: "Chúng ta đi, không muốn nghe nói bậy nữa."

Nhưng Khương Nhập Vi không nhúc nhích.

Lúc trước cho dù lẻ loi càng lúc càng nhiều, cô cũng vui vẻ chịu đựng.

Nhưng cuối cùng người kia lại bảo cô rời đi.

Lão thái tóc bạc lẳng lặng nhìn cô.

Đường Xuân Sinh lại dùng sức giật lấy cô, lúc này mới kéo được Khương Nhập Vi từ trong căn phòng băng lãnh kia ra.

Bên ngoài ánh sáng mặt trời vẫn rực rỡ như nước, dường như có thể làm tiêu biến tất cả quỷ quái yêu ngôn.

Khương Nhập Vi đắm chìm trong ánh mặt trời, sắc mặt mới rạng lên một chút. Cô đi theo Đường Xuân Sinh vài bước, đột nhiên gắt gao kéo Đường Xuân Sinh lại, dừng nhịp bước.

Đường Xuân Sinh quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

Khương Nhập Vi liếm môi: "Cậu sợ à?"

Đường Xuân Sinh không hiểu: "Tôi sợ cái gì?"

"Cậu sợ đó thật ra là nguyền rủa mà không phải ước nguyện?" Khương Nhập Vi thoáng cao giọng, "Nếu không tại sao cậu vội vã phủ nhận bà ấy?"

Đường Xuân Sinh nhìn cô, xoay người lại, hai tay nắm lấy tay cô, hỏi: "Cậu không thích tôi sao?"

Khương Nhập Vi kinh ngạc: "Vì sao lại hỏi vậy?"

"Nếu cậu thích tôi, đã như vậy, sao có thể nguyền rủa tôi?" Đường Xuân Sinh lập tức mỉm cười, "Tôi chỉ cảm thấy bà ta đã già đã hồ đồ, suy nghĩ quá nhiều. Không cần nghe lời bà ta."

Khương Nhập Vi cảm thấy Đường Xuân Sinh nói có lý, hơi an tâm hơn, nhưng cô đi thêm hai bước, dù vẫn ở dưới ánh mặt trời, dưới đáy lòng bỗng dần nổi lên hàn ý.

Thích không có nghĩa là sẽ không hận, lúc trước, vì sao khiến cô khai trí lại muốn cô rời đi.

Khương Nhập Vi lại một lần kéo tay Đường Xuân Sinh: "Khi nào chúng ta đi Đôn Hoàng? Tôi cảm thấy nên sớm giải quyết chuyện này cho thỏa đáng."

Đường Xuân Sinh giương mi: "Lúc nào cũng được." Tay nàng lần sờ trên người, "Đáng tiếc hôm nay cây sáo không ở đây, không thì đã có thể đi rồi."

Khương Nhập Vi chỉ: "Nó ở đây."

Đường Xuân Sinh quay đầu lại, chỉ thấy từ trong ba lô lộ ra cây sáo, nàng không biết nó đã ở đó từ bao giờ.

"Kỳ quái." Đường Xuân Sinh rút cây sáo ra, mơn trớn dọc thân sáo trong lòng bàn tay. Nàng có thể cảm giác được linh lực dồi dào từ cây sáo, dù có phải di chuyển qua vạn lý cũng được. Quả thực, quả thực tựa như ở chỗ này chờ sẵn.

"Cái gì kỳ quái?" Khương Nhập Vi không nhịn được mà hỏi.

Đường Xuân Sinh buông mi một hồi lâu, mới cười nói: "Không có việc gì, kỳ thực tôi cũng rất muốn biết, lúc trước tâm tình của cậu như thế nào mà lại nói ra một lời như vậy."

Khương Nhập Vi căng thẳng, cô nhìn sắc trời, đột nhiên do dự: "Hay để lần sau đi, khi nào rảnh rỗi hơn."

"Không cần." Đường Xuân Sinh lại không chút do dự kiên quyết nắm lấy tay cô, "Tính toán lần lữa không bằng quyết định luôn, chúng ta đi thôi."

Khương Nhập Vi còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy một tiếng kêu dài vui sướng từ cây sáo, cô thấy hoa mắt, liền tạm thời mất đi ý thức.

Nhìn hai thân ảnh tiêu biến vào hư không ngoài kia, lão thái tóc bạc thở dài thật sâu, nếp nhăn trên mặt càng hằn thêm:

"Làm người không thể quá tham lam a, quá tham lam sẽ hại người lại hại mình..."