Đây kỳ thực không phải lần đầu tiên Đường Xuân Sinh nói nàng muốn ở lại, không muốn rời đi.
Khương Nhập Vi từng băn khoăn không biết Đường Xuân Sinh còn nhớ nàng đã từng nói như vậy hay không, nhưng giờ cô đã biết nàng vẫn không quên.
Cô cho rằng nàng đã quên có lẽ là vì từ sau khi những chuyện kia xảy ra cô vẫn luôn cố gắng quên đi, nhưng Đường Xuân Sinh lại một lần nữa gợi lại.
Lần đầu tiên là trong lúc vô tình, cho rằng nàng chỉ nói đùa, lần thứ hai là ở trên giường, Đường Xuân Sinh nói lúc cô hôn nàng.
Chỉ là phản ứng khi lý trí đã bị đập tan, chẳng qua là ý loạn tình mê mà nói vậy.
Cùng Đường Xuân Sinh rời khỏi thao trường, Khương Nhập Vi bước chậm sau nửa bước. Gió lạnh buổi sáng phả vào mặt mà dường như cũng bốc hơi trên mặt cô. Cô sợ Đường Xuân Sinh nhìn thấy mặt mình có gì đó khác thường, giơ tay ra đón gió lạnh, sau đó lại đặt lên mặt để hạ bớt nhiệt độ.
Đường Xuân Sinh hình như không nhận ra cô có chút khác lạ, chỉ nhẹ bước về phía trước. Đuôi ngựa của nàng đong đưa giữa không trung, nhịp nhàng qua lại như quả lắc đồng hồ, lòng Khương Nhập Vi lại càng hoảng hốt.
Cô nhất định không thừa nhận những hàng động thân mật kia là do cô chủ động, thậm chí chỉ cần nghĩ rằng hai người đã từng thân mật như vậy, tựa như có một mũi thuốc mê đâm vào trái tim, ý thức tất thảy đều tan biến. Cô thực căm ghét trạng thái này, tất cả đều do những thứ khoa học không thể giải thích được gây ra, thí dụ như trong đầu nhớ lại nhiều ký ức không thể hiểu, còn có kiếp trước của cô.
Đường Xuân Sinh bảo cô suy nghĩ kĩ, nhưng cô lại không biết nên dùng thân phận nào để nghĩ.
Là chính mình một người phàm trần, hay là kiếp trước chưa rõ tên trong trí nhớ.
Giống như có một lưỡi cưa, một lần lại một lần cưa trong đầu cô.
Mỗi khi cô cảm thấy cô muốn Đường Xuân Sinh rời đi để trở về làm Khương Nhập Vi thật sự, mũi thuốc mê kia sẽ đâm vào khiến trái tim cô quằn quại đau đớn, không thể tránh nổi.
Vì vậy trong giờ học Khương Nhập Vi hoàn toàn không thể tập trung, trên bục giảng cô giáo nói gì đều đi qua hai lỗ tai, lại không thể chạm tới não cô ở ngay chính giữa.
Có thể là do cô đờ người ra quá rõ ràng, rốt cục cô giáo không chịu được, gọi cô đứng lên trả lời câu hỏi.
Khi đứng dậy Khương Nhập Vi đã nghĩ mình chết chắc rồi, cô thậm chí còn không nhận ra đây là môn gì, nhưng sau khi cô đứng lên, câu trả lời lại tuôn ra một cách dễ dàng, cô giáo cũng hiển nhiên bị bất ngờ.
"Trả lời không sai, nhưng vẫn cần tập trung hơn." Cô giáo đẩy đẩy kính trên sống mũi rồi giảng tiếp, Khương Nhập Vi im lặng ngồi xuống rồi mà vẫn còn đương mờ mịt.
Một hồi lâu sau, cô thừa dịp cô giáo không chú ý, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Đường Xuân Sinh.
Trong nháy mắt đó cô tin rằng cô nhất định đã bị Đường Xuân Sinh điều khiển.
Mà Đường Xuân Sinh lại chỉ mỉm cười đáp lại.
"Cậu chết chắc rồi." Khương Nhập Vi nhỏ giọng nói, môi run lên.
Đường Xuân Sinh mạc minh kỳ diệu nhìn cô.
Giờ ra chơi Khương Nhập Vi liền vội đứng lên, kéo Đường Xuân Sinh chạy ra ngoài phòng học.
Khi chạy qua giữa lớp cô nhìn thấy Lâm Mạc Trì yên lặng dõi theo, cũng không biết là nhìn Đường Xuân Sinh hay nhìn cô. Trực giác cô cho là cậu ta nhìn cô, dùng ánh mắt như đâm xuyên qua tình địch vậy.
Chuyện này càng khiến Khương Nhập Vi thêm sốt ruột, cô vẫn kéo Đường Xuân Sinh chạy đi, ra sau một tòa nhà khác. Ở đó có một rừng cây nhỏ sát khu nhà của giáo viên và viên chức, hàng cây xanh phân cách dãy lớp học, nhưng lại có ghế ngồi và một con đường lát đá như một công viên nhỏ.
Thời gian ra chơi quá ngắn, Khương Nhập Vi không chậm trễ lấy một phút, đẩy Đường Xuân Sinh lên ghế đá rồi hạ giọng hỏi: "Vừa rồi có phải cậu ra tay không?"
Lưng Đường Xuân Sinh bị đập vào ghế đá, nàng không khỏi nhăn mi hỏi: "Cậu đang nói cái gì a?"
"Tôi vừa nãy không hề nghe giảng, sao có thể trả lời câu hỏi của cô." Khương Nhập Vi cáu kỉnh đi tới đi lui trước mặt nàng, trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, "Nhất định là do cậu, cậu giúp tôi trả lời."
Con ngươi của Đường Xuân Sinh dõi theo cô từ bên trái qua bên phải, lại từ bên phải qua bên trái, đột nhiên hỏi: "Tai sao cậu không nghe giảng?"
"Còn không phải vì nghĩ tới cậu..." Khương Nhập Vi cao giọng, vừa nhận thấy ánh mắt của Đường Xuân Sinh bỗng ngưng bặt.
Cô nhìn khóe miệng của Đường Xuân Sinh chậm rãi nhếch lên, lúm đồng tiền từ từ hiện ra, trong mắt toàn là nét cười có chút đắc ý.
"Nga..." Đường Xuân Sinh kéo dài giọng, "Đang nghĩ tới tôi a."
"Nghĩ đến lời cậu nói!" Khương Nhập Vi hận không thể đập vào đầu nàng một cái, chỉ có thể chà chà chân, lớn tiếng nói vậy.
Đường Xuân Sinh vẫn cực kì ung dung, nàng để hai tay dưới đầu gối, thân mình hơi nghiêng về phía trước, hai chân đá thẳng lên, thập phần nhàn nhã thong dong: "Nga, cậu nghĩ tới cái gì?"
Khương Nhập Vi hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trí, nhíu mày nói: "Cậu không cần đánh trống lảng, nói đi, vừa rồi cậu có điều khiển tôi không?"
"Điều khiển gì cơ..." Đường Xuân Sinh không hiểu.
"Chắc chắn là thế." Khương Nhập Vi cắn răng nói, "Trước đây... cũng vậy."
Đường Xuân Sinh ngẩng đầu nhìn cô, nghe thấy tiếng chuông vào lớp nhưng nàng không hề động, nhỏ giọng nói: "Cậu nói qua nói lại, chẳng qua là không muốn thừa nhận cậu đã từng thân cận với tôi đúng không?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Khương Nhập Vi cứng rắn hỏi vặn lại, mặt nóng lên.
Đường Xuân Sinh cúi đầu xuống.
Khương Nhập Vi cũng nghe được tiếng chuông, nhưng dưới chân như mọc rễ, trong lồng ngực một trận kinh hoàng.
"Cậu giờ không thể coi là người thường." Đường Xuân Sinh rốt cục chậm thanh nói, "Cậu đã hai lần được tiếng sáo thanh tẩy, nhất định sẽ có đôi chút biến hóa. Cho dù không nghe giảng, cậu vẫn là thần thanh mắt sáng, lợi hại hơn người bình thường." Nói xong, nàng liền đứng lên, đi về lớp.
Thần thanh mắt sáng? Khương Nhập Vi quay đầu nhìn bóng lưng nàng rời đi, siết chặt hai tay.
Cô trước giờ vẫn là vô tri vô giác.
Trở lại phòng học, Khương Nhập Vi hẳn nhiên là đã vào muộn, dù Đường Xuân Sinh vào trước nhưng cũng vẫn bị muộn, ánh mắt cả lớp đều hướng về phía các nàng, trong đó ánh mắt Lâm Mạc Trì mãnh liệt nhất, khiến Khương Nhập Vi phải đổi thói quen đi vào qua lối nhỏ.
Tiếp tục ngơ ngẩn qua một tiết học cuối cùng, tất cả mọi người tranh thủ từng giây chạy đi ăn cơm.
Trong căn tin Khương Nhập Vi gặp em trai, nghe được một tin tốt. Cây táo không tiếp tục chết dần nữa, chỉ cần vượt qua mùa đông hẳn có thể sống sót. Mẹ cô gần đây cũng không đi đánh bạc, đang tìm việc, cũng không biết vì sao mẹ thay đổi như vậy.
Mẹ cô có thể tỉnh ngộ đương nhiên là chuyện tốt, trong lòng Khương Nhập Vi cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến cây táo, cô chợt mím môi, không thể không nhớ tới dấu răng trên môi Đường Xuân Sinh cùng hình ảnh đẹp đẽ kia. Cô lại không dám suy nghĩ nhiều, vội nhắm chặt mắt, như là cầm một cái nắp mà liều mạng đóng kín hình ảnh ấy trong một chiếc hộp, khóa chặt trong bóng tối.
Còn đang buồn bực vì nội tâm giẫy giụa, lúc rửa chén Lâm Mạc Trì không biết từ lúc nào đứng bên cạnh cô, dường như đang chờ đợi. Khương Nhập Vi thẳng đứng dậy nhìn bốn phía, Đường Xuân Sinh không biết đã chạy đi đâu, đầu lại quay thêm một vòng nữa.
"Chúng ta... nói chuyện được không?" Lâm Mạc Trì ấp úng hồi lâu mới nặn ra được một câu.
"Nói chuyện gì?" Khương Nhập Vi tức giận nói, "Nói về chuyện cậu tụt hạng?"
Lâm Mạc Trì nghẹn đến mặt đỏ bừng, cúi đầu lúc lâu không nói gì.
Khương Nhập Vi quét mắt nhìn cậu một thoáng, có chút mềm lòng, nhưng vẫn giữ thái độ cứng rắn.
Chuyện của Lâm Mạc Trì không thể chỉ nói với cô là có thể giải quyết, nửa đường về lớp cô gặp Đường Xuân Sinh mang theo hộp cơm cùng mấy nữ sinh khác nói cười, khi cô đi qua, thấy ánh mắt cô chuyển đến, họ quay đầu thì thầm gì đó.
Phía sau Lâm Mạc Trì đi theo không xa không gần, hiển nhiên còn chưa chịu bỏ đi.
Bước chân Đường Xuân Sinh thoáng do dự, nàng liền đứng ở kia chờ. Sau đó Khương Nhập Vi muốn bỏ chạy nhưng nàng cũng không cho, cứng rắn bắt cô ở lại.
Mắt thấy có bạn cùng lớp nhìn tới, vẻ mặt khó hiểu, cảm giác buồn bực trong lòng Khương Nhập Vi càng đầy thêm.
Trong bể khổ đơn điệu của lớp 12, các nàng muốn cho người ta có thêm đề tài bàn tán sao?
Nhưng Lâm Mạc Trì vốn kiên định vừa nhìn thấy Đường Xuân Sinh lại lộ vẻ do dự, bước chân chậm dừng lại.
Đường Xuân Sinh đợi cậu ta đến, toét miệng cười mà kéo Khương Nhập Vi đi.
Khương Nhập Vi vừa định phản kháng liền nghe thấy giọng nói bên tai: "Cậu muốn tôi lại cho cậu ta niệm tưởng gì sao?"
Khương Nhập Vi không khỏi buồn bực, lời này như thể cô có trách nhiệm với chuyện giữa hai người kia vậy: "Cậu không cần kéo tôi xuống nước."
"Cậu cho rằng cậu thoát được?" Đường Xuân Sinh nhìn cô, lộ ra hàm răng trắng muốt cùng hai má lúm đồng tiền.
Khương Nhập Vi vừa định phản bác nhưng hết lần này tới lần khác Đường Xuân Sinh lợi dụng người qua lại mà nhẹ nhàng cấu trên lưng cô, lại dùng mu bàn tay cọ lên sườn của cô, từ dưới nách mãi cho đến bắp đùi. Hành động này ngay lập tức gợi Khương Nhập Vi nhớ tới đường cong trên ba lá vàng, mặt không khỏi ửng đỏ.
Đường Xuân Sinh cười hai tiếng, không nói gì thêm.
Tiếng cười của Đường Xuân Sinh đã giày vò Khương Nhập Vi trong suốt phần còn lại của ngày hôm ấy. Dường như chiếc hộp cô vẫn luôn ra sức đậy kín bị Đường Xuân Sinh giật tung nắp lên, lộ ra thứ cô đã tận lực che giấu bên trong.
Sau đó cái nắp kia không đậy vừa hộp nữa, dù cô có cố gắng che đậy bằng bất cứ cách nào vẫn có kẽ hở, vẫn như là trong suốt.
Sau khi Đường Xuân Sinh chạm vào cô, Khương Nhập Vi coi nàng như không tồn tại, vội vàng tìm cách trấn định lại, liền khóa trái cửa phòng làm bài thi. Cô vừa làm vừa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nghe thấy Đường Xuân Sinh trò chuyện cùng cây sáo, đi tới đi lui trong phòng khách, kéo qua kéo lại ghế, cuối cùng sau một tiếng mở cửa, tất cả trở về yên tĩnh.
Khương Nhập Vi thở dài một hơi, mở lòng bàn tay ra thấy ướt đẫm mồ hôi. Cô ngẩn ngơ ném bút đi, đôi mắt buông xuống, nhìn bài thi trước mắt mà sửng sốt.
Dù lòng không phút nào yên ổn, cô đã nắn nót giải xong một bài thi thử môn toán. Bình thường toán không phải sở trường của cô, thế nhưng nhìn bài làm trước mắt có vẻ cũng không quá tệ. Vì vậy cô không khỏi nhớ tới lời Đường Xuân Sinh đã nói, hai lần được cây sáo thanh tây, chảy nhiều máu và mồ hôi như vậy, có lẽ, cô thật sự... có biến hóa...
Lời tác giả:
Văn viết sẵn còn bốn chương, mỉm cười.