Khương Nhập Vi cảm thấy cô đã tìm được đáp án.
Tranh vẽ, sa mạc, vách động cao cao còn có tiên tử phi thiên, Đôn Hoàng mà Đường Xuân Sinh vẫn kể, cô tin rằng mình chỉ có thể là một họa sĩ.
Đây nhất định chính là đáp án, Khương Nhập Vi nghĩ, bằng không Đường Xuân Sinh không sẽ lộ ra vẻ giật mình như thế, còn phảng phất chút ngây ngốc.
"Cậu..." Đường Xuân Sinh thay đổi tư thế ngồi đối mặt cô, "Cậu nhớ ra cái gì sao?"
"Không phải." Khương Nhập Vi lắc đầu, "Tôi đoán. Sao, đoán đúng không?"
Đường Xuân Sinh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trần nhà rất lâu mới nói: "Là...không đúng, nhưng cũng không sai lệch bao nhiêu."
Khương Nhập Vi nghe đáp án mơ hồ này, nhưng không vội vã truy vấn thêm. Cô nghĩ trận gió vừa rồi là xuất phát từ đầu ngón tay mình, mà gió từ đầu ngón tay là xuất phát từ nét bút trên lá vàng. Cô đột nhiên hiểu ra nét vẽ này là cái gì. Cho dù Đường Xuân Sinh không bảo cô cũng xem qua hình ảnh bích hoạ phi thiên ở Đôn Hoàng. Đã biết là hình vẽ cảnh phi thiên, đương nhiên sẽ thấy người bay lên không, nhưng trên đời có đủ loại tư thế mà bức vẽ lại là một người tơ quấn quanh cánh tay, thong thả mà bay lên.
Tơ kia, lẳng lặng trong bức bích họa, không gió mà múa lượn.
Giống như dị tượng vừa rồi.
Được rồi, Khương Nhập Vi nghĩ trong lòng, nếu tất thảy không thể trở lại, cô không thể làm một cô gái bình thường, vậy tự cô phải đi tìm đáp án mà không chỉ dựa vào người bên ngoài chỉ đường.
"Tôi sẽ tìm ra chính bản thân tôi là ai." Khương Nhập Vi hạ quyết tâm, liền ngẩng đầu nhìn Đường Xuân Sinh nói.
Đường Xuân Sinh tròn mắt. Trong mắt Khương Nhập Vi có ánh sáng lóe ra như ngọc lưu ly, thoạt nhìn giống có ngọn diễm hỏa sáng rực, cả người như tỏa sáng. Nàng cắn cắn môi: "Vậy, cậu còn nhớ mấy hôm trước sau khi trở về cậu đã làm gì không?"
Khương Nhập Vi mơ hồ biết nàng đang nói đến lúc nào, lại thấy có chút nghi hoặc, cảm giác mình đã quên mất điều gì đó rất đặc biệt, khiến nàng canh cánh trong lòng như vậy.
"Lời đã nói ra thì phải nhận, " Đường Xuân Sinh đấm lên giường, "Tôi cũng không ngại."
Không hiểu đầu đuôi gì cả, Khương Nhập Vi thấy nàng mặt đỏ bừng bừng, bỗng cảm thấy có chút khoan khoái trả được thù. Mặc kệ cô đã quên cái gì, dù sao người đỏ mặt cũng không phải cô.
"Tôi xem bài thi cùng cậu." Khương Nhập Vi cất kĩ từng lá vàng, cô cũng không vội mà đi nghiên cứu sáu lá còn lại kia.
Đường Xuân Sinh lại hầm hừ ngồi không nhúc nhích.
Khương Nhập Vi cất hộp gỗ đi rồi, liền bắt đầu nhặt bài thi đầy đất, thấy nàng còn ngồi ở kia như tượng, tức giận nói: "Cậu có giảng cho tôi không, không thì đi ra ngoài."
Đường Xuân Sinh nổi giận, cầm mấy bài thi ném tới trước mặt cô: "Tự cậu đi mà xem. Tôi tìm người khác."
Bài thi đương nhiên không có trọng lượng nhẹ bẫng, bị Khương Nhập Vi chộp lấy, nhất thời không hiểu hai câu vừa rồi có gì liên quan, cô mắt mở trừng trừng nhìn Đường Xuân Sinh nhảy xuống giường, lao ra cửa, rồi dừng lại đứng ở cửa, mạnh mẽ quay đầu.
Không biết vì sao, Khương Nhập Vi đột nhiên có chút căng thẳng.
"Cậu nói, " Đường Xuân Sinh nói, "Một đời làm người, dù sao cũng phải lưu lại chút gì, đúng không?"
"Ân?"
"Cậu cũng được, người khác cũng không sao, kỳ thực đối với tôi cũng không có gì quá khác biệt." Đường Xuân Sinh nhìn cô, "Có lẽ là bởi vì tôi với cậu đã quá quen thuộc mà thôi."
Khương Nhập Vi vẫn như cũ mờ mịt.
"Nhưng mà cậu cũng đừng hối hận." Đường Xuân Sinh nói xong thè lưỡi với cô, mở cửa đi ra ngoài.
"... Tôi hối hận cái gì?" Khương Nhập Vi quay đầu hỏi cây sáo ngọc vẫn chưa theo ra ngoài.
Sáo ngọc bay đến bên người cô, nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt cô, sau đó chuyển qua cạnh cửa, dùng thân thể gác lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng vặn người... Cửa mở.
Thực sự là thành tinh. Khương Nhập Vi nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, sau đó dùng sức vỗ vỗ mặt mình, tự cười mình còn chưa kịp thích ứng.
Về lời của đồ ngốc Đường Xuân Sinh kia, cô cảm thấy lời nào cũng có thể vào tai trái rồi ra luôn tai phải.
Ngày thứ hai, Khương Nhập Vi lại cùng Đường Xuân Sinh quay về cuộc sống thống khổ của lớp 12.
Khương Nhập Vi tới trường tìm chủ nhiệm lớp, nhiều ngày như vậy không đi học, cũng không tự mình xin phép, cô cảm thấy có chút băn khoăn. Đối lập với cô rất không quan tâm tới chuyện học hành, áp lực với giáo viên lớp 12 đều là rất lớn. Thi cử dồn dập, không chỉ học sinh căng thẳng mà thầy cô cũng rất vất vả.
Cô cảm thấy hẳn nên xin lỗi cô chủ nhiệm, bởi vì lí do mà Đường Xuân Sinh chết tiệt kia nghĩ ra để xin nghỉ cho cô lại là do cô căng thẳng chuyện học tập tới mức xuất hiện các loại ảo giác huyễn hoặc. Chủ nhiệm lớp vừa nghe tự nhiên vô cùng giật mình, lớp 12 trường nào mà chẳng có một hai học sinh bởi vì áp lực quá lớn mà xuất hiện tâm lý bất thường, nếu thật sự truy cứu thì nhà trường không khỏi có liên quan. Mà Đường Xuân Sinh còn kể lại chuyện cha mẹ cô ly hôn, chủ nhiệm lớp liền hết hẳn hoài nghi, nói thẳng để cô về nhà nghỉ ngơi, lúc nào nghỉ ngơi thật tốt rồi, trở lại học cũng không muộn.
Hiện tại, Khương Nhập Vi chỉ có thể ra vẻ đã nghỉ ngơi thật tốt mà đến. Cũng may sau chuyện lần trước hao tâm tổn sức quá mức, sắc mặt có chút không ổn, chủ nhiệm lớp liền cẩn thận khéo léo mà an ủi cô vài câu, để cô về lớp.
Trở lại lớp sắc mặt Khương Nhập Vi vẫn không tốt, sau đó cô thấy bên cạnh không có ai, nhìn quanh lớp mới thấy Đường Xuân Sinh đã ngồi ở chính giữa lớp, Lâm Mạc Trì bên người.
Khương Nhập Vi nhìn thấy nàng nghênh mặt nhìn mình, hơi có ý khiêu khích, liền hung hăng trừng mắt nhìn, sau đó hoàn toàn không nhìn nàng mà về chỗ.
Thấy chuông vào lớp sắp kêu, Lâm Mạc Trì có chút căng thẳng đẩy đẩy cặp kính cậu vừa đeo lên lúc vào giờ: "Cậu không trở về chỗ à?"
"Cậu không muốn tôi ngồi ở đây sao?" Đường Xuân Sinh có chút ngoài ý muốn.
"Đương nhiên không phải." Lâm Mạc Trì vội kêu lên, mặt ửng hồng. Cậu nghe được tiếng cười nhỏ xung quanh, thậm chí có bạn ở phía sau lấy bút nhẹ chọc lưng cậu.
"Tôi ngồi sau vậy." Bạn cùng bàn của Lâm Mạc Trì, một nam sinh đeo kính đứng ngoài hành lang cũng đẩy đẩy kính mắt, nóng lòng muốn thử nói.
Tên kính mắt này quen a, Đường Xuân Sinh rốt cục nhớ ra, lần trước du lịch cậu ta cũng đi. Trong lúc nàng nhớ lại, cậu ta đã ôm lấy sách mình trên bàn trong tiếng cười ầm ĩ của bạn bè, đi ra phía sau.
Lớp 12 vô vị và đơn điệu, tất cả mọi người đều thích xem náo nhiệt.
Khương Nhập Vi đương nhiên vẫn để ý động tĩnh bên kia, thấy người đi tới, liền đứng dậy cho cậu ngồi vào.
"Cám ơn." Kính mắt vội vàng nói.
Khương Nhập Vi nhún vai, ngồi xuống liền vùi đầu vào một đống bài thi, cô thực sự tụt lại nhiều lắm.
Kết quả toàn bộ giờ ra chơi hôm ấy, bên người hai nàng đều đặc biệt náo nhiệt. Hồi trước Khương Nhập Vi có hỏi qua Đường Xuân Sinh về chuyện chỗ ngồi. Thành tích hai nàng đều không phải quá kém, vóc dáng cũng không quá cao, vẻ ngoài hiển nhiên đứng đầu lớp thậm chí đầu khối, nhìn chung thường sẽ không ngồi góc lớp, nhưng các nàng lại an vị trong góc kia.
Kết quả Đường Xuân Sinh nói cho cô, khi cô nhập học, cảm thấy không muốn chỗ nào quá thu hút sự chú ý cho nên liền tùy tâm sở dục tùy tiện ngồi chỗ đấy.
Nga, đúng rồi, chỗ các nàng xác thực là tự do chọn, tùy tiện ngồi thôi.
Nhưng Khương Nhập Vi nghe các học sinh khác nói bóng nói gió mới biết được, hóa ra trong suy nghĩ của bạn học hai nàng là hai tôn cao lãnh nữ thần, bình thường đều có vẻ mặt người lạ chớ gần, cho nên mọi người cũng luôn luôn không dám tiếp cận. Thẳng đến khi Lâm Mạc Trì dũng cảm ra nơi đầu gươm mũi giáo, lúc này tất cả mọi người mới dám đột phá vòng vây...
Khương Nhập Vi cảm thấy nhất định không phải như thế, Đường Xuân Sinh kia vẻ ngoài ngốc nghếch, nàng mà có chút quan hệ gì với cao lãnh thì cô sẽ ăn hết đống bài thi lớp 12. Nhất định là do cô một bước nhảy vào lớp 12 làm ảnh hưởng tới ấn tượng của mọi người về cô, lại còn Đường Xuân Sinh, càng làm tăng thêm ảnh hưởng kia.
Nhưng mặc kệ thế nào, mọi người đối đãi với các nàng cũng giống như bạn học bình thường, Khương Nhập Vi vừa thử đi hòa nhập với mọi người, vừa nhìn Đường Xuân Sinh ở giữa lớp phong thanh thủy khởi.
Thẳng đến một buổi sớm, Khương Nhập Vi theo Đường Xuân Sinh ra cửa, nhìn thấy Lâm Mạc Trì đẩy xe đạp chờ ở bên ngoài tiểu khu.
"Cậu tới rồi." Đường Xuân Sinh nhảy tới, niềm nở kêu lên.
Lâm Mạc Trì dù đã quen thân với Đường Xuân Sinh, vừa thấy nàng liền dễ dàng đỏ mặt. Cũng không biết cậu đang nghĩ tới cái gì, chân tay lại càng luống cuống.
"Tôi muốn ngồi xe cậu ấy đi học, cậu đi một mình thôi." Đường Xuân Sinh kéo ghế sau xe đạp, quay đầu lại hướng Khương Nhập Vi vẫy vẫy tay, trong nắng sớm lúm đồng tiền thoáng hiện.
Khương Nhập Vi nheo mắt.
Gần đây Đường Xuân Sinh rất thích kể cho cô nghe về chuyện của nàng và Lâm Mạc Trì, tỷ như bọn họ cùng nhau làm bao nhiêu đề, người nào tỷ lệ đúng nhiều hơn. Sau đó còn nói Lâm Mạc Trì dùng tên thật đăng một bài văn trên tạp chí, nhận được tiền nhuận bút liền mời nàng ăn đủ thức ngon.
Đường Xuân Sinh hỏi, đây có phải là chuyện người yêu cùng làm với nhau không.
Khương Nhập Vi chưa ăn qua thịt heo, còn chưa từng biết heo chạy như thế nào, liền cười khẩy nói đã nghe qua về ái tình chốn văn phòng, bây giờ cũng coi như được mở mang kiến thức về ái tình nơi lớp học, bởi cô cũng chưa từng thấy hai người ở bên nhau ngoài lớp học cả.
Đường Xuân Sinh nghe được có vẻ không phục, sau đó --
Nhìn hai người đi xa, Khương Nhập Vi nhịn không được giơ một ngón tay cái về phía bọn họ, thật đáng khinh. Tâm hồn tài tử đại nhân đã bay lên đến trời rồi, cô hung hăng đá tung viên sỏi dưới chân, trong lòng thực khó chịu.
Người nào mỗi ngày mệt đến chết đi sống lại nỗ lực học tập đuổi kịp chúng bạn lại có thể bằng lòng nhìn một đôi nam nữ đáng ghét mỗi ngày ân ân ái ái trước mắt mình!