Nhụ Mộ

Chương 82




Edit: Dú

—————————————–

“Ai post lên?” Đàm Hiểu Phong phá vỡ sự im lặng này trước.

Phùng Tử Ngưng lắc đầu, lấy máy tính bảng từ trong cặp ra, “Đồ Đồ, ông lưu bài post đó về, tôi đi tra.”Lòng Lý Gia Đồ nặng trĩu, hoàn toàn không thể dậy nổi chút tinh thần nóng lòng tra cứu như hai người kia. Nhưng cậu vẫn lưu bài post mà mình đã lướt vài trăng, đợi Phùng Tử Ngưng dùng máy tính bảng mở trang chủ, dựa vào mã nguồn để tra địa chỉ IP.

“Phùng Tử Ngưng, đừng chơi máy nữa.” Cô chủ nhiệm đang giám sát học sinh ở bên cạnh thấy cậu ta cư xử lộ liễu như vậy bèn tốt bụng nhắc nhở.

Phùng Tử Ngưng ngẩng lên vội nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu.

Dưới sự kinh ngạc khó tin nổi của Đinh Sở Ngâm, Đàm Hiểu Phong vội nói giúp, “Cô ơi, bọn em đang tra một thứ rất quan trọng, năm phút là xong ngay ạ.”

Đinh Sở Ngâm cau mày, nửa tin nửa ngờ, khoanh tay hết sức bất mãn nhìn Phùng Tử Ngưng bỗng nhiên không nghe lời.

Lý Gia Đồ nhìn mười ngón tay thon dài trắng nõn như hành lá lướt nhanh trên máy tính bảng của Phùng Tử Ngưng, còn chưa tới năm phút sau, cậu ta tắt máy tính bảng, ngẩng đầu cười hối lỗi với cô chủ nhiệm.

Đinh Sở Ngâm nhìn bọn cậu, nén giận, “Tiết đọc bài buổi tối tới phòng làm việc của cô một chuyến.”

Phùng Tử Ngưng sửng sốt, đành chán nản đồng ý, “Vâng ạ.”

Cô chủ nhiệm vừa đi thì mặt Phùng Tử Ngưng đã đổi sắc. Cậu ta nhìn hai cậu bạn của mình với vẻ phức tạp rồi nói, “Địa chỉ IP không ở trong trường, mà là ở gần đường Cộng Hòa.

“Đ*t mẹ, người sống trong thành phố nhiều lắm.” Đàm Hiểu Phong không nhịn được mà nói.

Lý Gia Đồ vẫn tỉnh táo, “Không hẳn vậy. Các ông xem thời gian post bài đi, đó là vào ngay hôm qua. Đường Cộng Hòa cách trường mình, nếu chạy bằng xe điện ít nhất cũng tốn hai mươi phút. Nếu là ra ngoài lên mạng thì không thể đến một nơi xa như vậy được, thế nên phải là học sinh ngoại túc. Chí ít đêm tự học hôm đó người này không đi học.”

Nhưng suy đoán như vậy vẫn không có tác dụng gì lắm, bởi vì người trong trường nhiều đến thế nên vẫn không thể tìm được kẻ đã đăng bức ảnh lên.

Điều duy nhất ba người đều biết là, người post không hề có ý tốt. Bởi vì chủ thớt đã nhanh chóng nhắc tới nguyên nhân Tô Đồng rời trường trong bài post, nội dung trong đó gần như tương tự với những gì mà bọn cậu đã từng nhìn thấy trong tòa nhà khoa Nghệ thuật, rằng vì Tô Đồng bị Lý Gia Đồ quyến rũ, nhà trường biết được nên bị đuổi.

Rất nhiều người ẩn giấu sau những cái tên nick đã lên tiếng ủng hộ vì Lý Gia Đồ, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều người cảm thấy Tô Đồng thiệt thòi. Lời khó nghe đương nhiên cũng có, rất nhiều là đằng khác. Những từ ngữ ghê tởm và bôi nhọ đều xuất hiện đủ kiểu trong bài post, dù gì những người đeo mặt nạ đều là những kẻ không tiếc chút công sức hay cảm thấy có trách nhiệm gì cả.

Trừ chủ thớt ra thì càng ngày càng có nhiều người đăng nhiều chứng cứ phạm tội hơn.

Ngày ấy cậu mặc đồ của Tô Đồng cũng có ảnh chụp làm chứng; cái lần cậu đạt điểm Hóa tối đa, nghe nói kỳ thi ấy Tô Đồng cũng bắt tay soạn đề; khi nào cậu thi không tốt, tâm trạng xấu thì là vì cãi nhau với Tô Đồng, sau đó điểm chác đột ngột tăng mạnh thì lại là vì đã hòa giải với anh.

Sức mạng của cư dân mạng cực kỳ phi thường, ngay cả một số chuyện ngay cả Lý Gia Đồ chẳng hề biết đến cũng bị mấy người đó đào lên hết. Ví dụ như công việc hiện giờ của Tô Đồng cụ thể là làm những gì, lương một năm được bao nhiêu.

Những người đó còn nhiệt tình tính luôn cả khả năng hai người bọn cậu có yêu nhau hay không. Tuy công việc bây giờ của anh kiếm được bộn tiền, nhưng từ nhỏ anh đã là một người cháu ngoan bên cạnh bà ngoại, được cô Hoắc bồi dưỡng thành tài, anh cũng định về trường cũ trở thành một nhà giáo, lại vì gặp phải một học sinh như vậy nên mới lỡ mất ước mơ và hoài bão anh theo đuổi.

Lý Gia Đồ đọc những lý lẽ trong bài post, càng đọc càng thấy xa lạ cứ như mọi người đang nói đến hai người nào khác vậy. Lời họ nói như thể chuyện của kẻ khác, dù có nghĩ như thế nào cũng không trùng với Tô Đồng.

Quá hoang đường.

Vớ vẩn đến nỗi Lý Gia Đồ không thể nghĩ ra nổi phải phản bác, phủ nhận những cách nói ấy, những bằng chứng ấy từ đâu. Và cậu biết rằng, chuyện này không thể kết thúc ngày một ngày hai được.

Bài post được đăng từ hôm qua mà bây giờ đã dài tới mười trang. Nhà trường chưa bao giờ hạn chế học sinh lên mạng nên các phương tiện vào mạng đủ mọi loại kiểu dáng đều được đưa vào trường, cộng thêm cả một truyền mười, mười truyền trăm nên bây giờ chỉ e là không chỉ có một trăm người biết chuyện thôi đâu.

Không biết có phải là ảnh hưởng từ tâm lý hay không mà khi Lý Gia Đồ đọc bài post xong rồi, lúc ngẩng đầu lên lại cảm thấy rất nhiều người từ bốn phía vốn đang nhìn mình đều không hẹn mà cùng dời mắt đi.

Đó không phải cảm giác có tật giật mình, nhưng gần như vậy khiến cậu không khỏi dựng hết cả lông tơ. Càng để lâu thì tin tức này sẽ chọt thủng mạng internet và bùng nổ vào cuộc sống đời thật. Thậm chí nó không cần đến người thật, chỉ cần chỉ tên nói họ, thông tin có ảnh có chân tướng là được.

Chuyện xảy ra quá nhanh, không hề có một lúc nào ngừng lại, một khắc kia lúc Lý Gia Đồ nghe thấy tên của mình, tai cậu đã như bị một cái dùi đánh vào.

Buổi mít-tinh khen thưởng kết thúc, đã tới giờ ăn tối. Ai nấy đều rời khỏi sân vận động, cả đoàn người chạy về phía căn tin.

Khi đi tới bậc thang cổng trước sân vận động, Lý Gia Đồ nghe rõ rành có một người nào đó đã hỏi một bạn học ở phía sau cậu, “Ai là Lý Gia Đồ?”

Cậu quay đầu theo phản xạ thì trông thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Nhưng đối phương lại không hề thấy bỡ ngỡ, một khắc lúc nhìn thấy cậu, trên mặt cậu ta hiện vẻ kinh ngạc đầy phô trương cứ như hai thế giới tiếp giáp với nhau vậy.

“Có chuyện gì?” Lý Gia Đồ lãnh đạm hỏi.

Người nọ vội lắc đầu liên tục, cười ngượng ngùng, thần thần bí bí lôi bạn học của Lý Gia Đồ đi, cứ như thể người đó không thể trông chờ đến lúc nói chuyện với bạn mình được.

Bọn Đàm Hiểu Phong đứng một bên nhìn cũng không khỏi lo lắng.

Phùng Tử Ngưng cắn môi một chốc rồi buông, “Chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé?”

“Không đi.” Lý Gia Đồ không quay đầu lại.

“Tôi quen quản lý viên của tieba. Lát nữa tôi sẽ tìm rồi bảo cậu ta xóa bài post đó đi.” Đàm Hiểu Phong dùng ngữ điệu thăm dò.

Phùng Tử Ngưng nhíu mày, “Cứ như giấu đầu hở đuôi ấy?” Vừa mới dứt lời thì điện thoại trong tay cậu ta reo lên.

Lý Gia Đồ thoáng trông thấy cậu ta mở đường link trên weibo, chưa kịp nhìn hết đã khẽ chửi một tiếng, còn chưa trả lời tin nhắn mà đã dắt điện thoại vào túi.

Câu chửi thốt ra từ miệng Phùng Tử Ngưng có vẻ không hợp lúc cho lắm. Lý Gia Đồ còn tưởng cậu đã nghe lầm.

“Chúng ta lấy cơm về kí túc ăn?” Đàm Hiểu Phong đề nghị.

Lý Gia Đồ không có ý kiến. Vừa nãy cậu thấy một người bạn trong câu lạc bộ cũ, quan hệ cũng được xem là không tệ, rõ ràng là người đó đã trông thấy cậu nhưng lại nhanh chóng cúi đầu lủi đi mất. Lý Gia Đồ không chắc trong đôi mắt lúc người nọ dời mắt đi có chứa sự khinh thường hay không.

Trong trường, cậu luôn là một người cực kỳ giấu mình, tham gia những câu lạc bộ không phải xuất đầu lộ diện, cũng không tham gia những trận đấu hay tiết mục có thể tạo danh tiếng hay thể hiện tài năng. Thậm chí cậu còn thấy bình thường lúc đi trên đường, đầu cậu luôn cúi thấp.

Không chừng là do thần kinh cậu quá thô hoặc cũng có thể là vì cậu đang ở bên cạnh bọn Phùng Tử Ngưng nên mới cảm thấy bị nhiều người nhìn vào.

Không chừng vẫn nên nhờ quản lý viên xóa bài post, khống chế tốt thời gian truyền tin tức này một chút. Cậu vẫn nhớ trước đây trong tieba cũng có một chuyện như vậy, lúc đó chuyện ấy cũng dấy phong ba bão táp trong trường. Bức ảnh hôn môi không hề cần đến một ngày mà đã xôn xao nhốn nháo cả lên, ai nấy đều biết.

Chính cậu lúc ấy cũng là một quần chúng bàng quan, vẫn không biết cảm giác lúc đặt mình vào trong đó là như thế nào. Sự xấu hổ và bứt rứt như lửa đốt như khiến mọi lỗ chân lông trên cả cơ thể đều nở ra, thấm đượm hơi thở nóng rực.

Cậu không giải thích được vì sao lúc ấy đương sự lại đăng ảnh của chính người đó lên.

Rõ ràng đây không phải là một chuyện tốt gì cho cam. Một người đã giấu mình rất lâu như cậu chỉ muốn an yên ở bên người mình thích, không cần cả thế giới đều biết đến, cũng không phải hèn mọn đến nỗi trốn chui trốn nhủi dưới bùn đất để tồn tại.

Nhưng vì sao lại khó đến vậy?

Lúc lấy cơm, cậu cảm giác có người đứng ở hàng bên cạnh chỉ trỏ cậu sau lưng. Cậu mong rằng đó chỉ là ảo giác, cậu không muốn nghe người cậu không quen nhắc đến tên của cậu lần nữa.

Chắc chắn là do cậu quá nhạy cảm nên mới có suy nghĩ kỳ lạ như thế. Cậu có phẩm hạnh gì, năng lực gì mà trở thành tiêu điểm để mọi người chú ý và bàn tán cơ chứ?

Không thể nào.

Dì lấy cơm nhìn cậu thì gắp thêm đồ ăn vào trong cà mèn, lúc cậu hồi thần lại rồi từ chối khéo liên tục, bên cạnh có người cười trộm.

Họ chỉ đang cười chuyện này mà thôi. Chắc chắn họ không biết mình là ai cả. Lý Gia Đồ cà thẻ, trước khi rời khỏi chỗ soát thẻ thì nghe thấy tên lớp của mình.

Là ảo giác thôi, mọi người đang bàn tán về chuyện khác, về người khác.

Bọn Đàm Hiểu Phong đợi ở cửa căn tin. Lúc nhìn thấy cậu, câu đầu tiên của Đàm Hiểu Phong lại là, “Tôi đã gọi cho chủ bar xóa post rồi.”

(*Chú thích: Trong tieba có nhiều chuyên mục, được gọi là các bar. Mỗi bar lại có một người quản trị là chủ bar.)

“À, ừ.” Ngay tại giờ này khắc này, Lý Gia Đồ không muốn đi cùng hai người bạn này cho lắm. Họ đều cao gầu, thành tích tốt, vẻ ngoài xuất chúng, người quen biết rất nhiều. Đi cùng hai người sẽ bị người ta chú ý.

Phùng Tử Ngưng bưng cà mèn rồi nói, “Chủ thớt kia đăng kí tieba mới được một tuần nhưng ăn nói rất thành thạo, chắc chắn là clone.”

“Thôi, xóa cũng xóa rồi.” Lý Gia Đồ cảm thấy đầu mình rối như tơ vò, nhất thời không nặn ra nổi một nét nghĩ rõ ràng nào, “Đợi bão tố đi qua rồi sẽ tìm người đó tính sổ.”

Hai người kia liếc nhau, tức khắc im bặt.

Lý Gia Đồ thấy bất thường bèn hỏi, “Sao vậy?”

“Có người chuyển tiếp bài post đó sang chỗ tieba của trường rồi, bây giờ cực kỳ ầm ĩ.” Giọng điệu Đàm Hiểu Phong nặng nề.

Phùng Tử Ngưng vội giải thích, “Nhưng giờ bài post gốc đã xóa rồi, chắc là không sao.”

“Nếu là cậu, cậu sẽ không cap lại ư?” Lý Gia Đồ điềm nhiên hỏi lại.

Cậu ta sửng sốt, bĩu môi, “Tôi không làm nổi loại chuyện thấp kém vậy đâu.”

Sự ngột ngạt vốn đang tích tụ nơi lồng ngực của Lý Gia Đồ bị lời này của cậu ta mà dần quang đãng hơn, cậu không khỏi bật cười, lắc đầu.

Điện thoại đặt trong túi quần reo lên vào một khắc khi cậu đi vào cửa phòng.

Cậu móc ra thì thấy là Tô Đồng gọi tới.

Chu Thư Uyên đang ở một bên ngó xem cậu gọi đồ ăn gì liếc qua điện thoại cậu một cái rồi nhìn với ánh mắt kỳ lạ. Lý Gia Đồ cầm điện thoại đứng trước bàn học.

Ai nấy trong kí túc đều đã về nhưng chẳng ai nói câu nào.

Sự im lặng này tựa như tầng bọt biển đã đầy tràn và lan rộng, sức dãn cao dần theo bề ngoài, cứ như giây tiếp theo sẽ vỡ tan vậy.

Đột nhiên Trương Cạnh Dư mất kiên nhẫn bảo, “Lý Gia Đồ, sao ông không nghe máy?”

Cậu ta vừa dứt lời, Lý Gia Đồ không nhìn cậu ta nữa mà vừa nhận cuộc gọi vừa ra ngoài cửa phòng.

Hình như cửa được cậu thuận tay đóng lại, hoặc hình như là do gió, đóng “Sầm” một tiếng.

“A lô?” Giọng nói mang theo ý cười của Tô Đồng truyền tới từ đầu bên kia, “Sao lâu như thế mới nghe máy?”

Tay Lý Gia Đồ đặt trên nắm đấm cửa, cứ như giây tiếp theo sẽ có người mở cửa từ bên trong ra vậy. Cậu liếm đôi môi khô khốc rồi nói, “Ban nãy điện thoại không ở bên người.”

Anh cũng không định truy cứu việc nhỏ như thế. Giọng anh rất nhàn nhã, nghe vậy khiến đôi mắt cậu cũng ôn hòa hơn, “Mấy ngày nay không thể gọi được cho em. Dạo này có khỏe không? Không xảy ra chuyện gì chứ?”

Cậu nắm chặt nắm đấm cửa, “Có chuyện gì đâu. Không phải mỗi ngày đều gửi tin nhắn đấy ư? Có thể có chuyện gì được.”

“Vậy là tốt rồi.” Tô Đồng nói xong thì cười tự giễu, “Vừa nãy lúc anh đang viết mấy thứ, không hiểu sao mà tim đập rất nhanh, rất loạn. Còn tưởng là bên em xảy ra chuyện gì chứ.”

Lý Gia Đồ nghe thế thì sửng sốt, đầu cậu tức khắc trống rỗng. Cậu mím môi, gượng cười đáp, “Anh thật sự cho là có chuyện tâm linh tương thông không khoa học vậy sao?”

“Thật ra anh hi vọng là có đấy. Nếu là vậy thì hầu như lúc nào anh thấy rất ổn thì chứng tỏ em cũng thế.” Tô Đồng nửa đùa nửa cười.

Tim cậu thắt lại, nhưng lại nhanh chóng giục bản thân phải bình tĩnh. Lý Gia Đồ che mic, hít một hơi thật sâu để tinh thần và thể xác đều thoải mái hơn một chút rồi mới nói, “Ừ, em rất ổn.”