Nhụ Mộ

Chương 77




Edit: Dú

—————————————–

Mùa thi đại học sắp tới, một tuần trước khi thi, học sinh khóa dưới bắt đầu khua chiêng gõ trống tạo cờ màu và biểu ngữ. Hội học sinh chọn người đại diện từ các học sinh khóa dưới, liên hệ với nhà trường, vào buổi dạy học sáng thứ tư thì toàn bộ học sinh khóa dưới và nhóm công nhân viên chức giảng dạy đều đến dưới tầng của học sinh lớp 12, hô khẩu hiệu “Cố lên” với các đàn anh đàn chị.

Chuông tan học vừa vang lên, trên hành lang được sơn màu trắng và đỏ đều tụ tập nhóm học sinh chuẩn bị bước vào cuộc chiến đại học vào tuần tới. Dưới tàng cây là nhóm đàn em đông đúc, lộ ra từng gương mặt trẻ dại. Mỗi lớp đều giơ lá cờ viết tên lớp mình, vô số ngọn cờ vẽ lô-gô của trường và cờ màu cổ vũ đều phấp phới trong gió.

Phùng Tử Ngưng là đại diện cho toàn thể học sinh, đứng cùng hai bạn học sinh lớp 11 khác và một đàn em lớp 10, sau khi hiểu trưởng phát biểu xong thì nhận mic, gửi lời cổ vũ và lời chúc những đàn anh, đàn chị cho kỳ thi đại học sắp tới.

Một buổi sáng tháng sáu, ánh mặt trời cũng nóng rực như sự nhiệt tình của đám học trò, tràn ngập sức sống bừng bừng nơi khuôn viên trường. Kế tiếp đó là trùng đầu hí(*), mấy nghìn học sinh khóa dưới dùng giọng nói chân thành và nhiệt liệt của mình hô “Cố lên” với tầng trên. Những lá cờ cổ động không ngừng phấp phới trong gió, tiếng hô “cố lên” không dứt bên tai, tiếng này cao hơn tiếng kia tựa như sóng biển.

(*Nguyên văn: 重头戏 – Mình có tra baidu nhưng chả hiểu gì nên để Hán Việt luôn ToT)

Trong tiếng hô nhiệt tình của các đàn em, nhóm học sinh đang đứng ở các tòa dạy học khác cũng nhanh chóng hò hét lại. Những tấm băng rôn được trải dọc từ thành lang và trên cửa sổ của tòa nhà khóa dưới, trên đó đều là những câu nói như “Thi đại học đại thắng”, “Đề tên trên bảng vàng”, “Tương lai sáng lạn”.

Tòa nhà khối 12 ban đầu còn hơi yên ắng cũng sôi trào theo tiếng hò reo của đàn em. Tiếng hô “Cố gắng” ấy trôi dạt qua từng dãy lớp học, mãi đến lúc giờ lên lớp đã chấm dứt vẫn quanh quẩn rất lâu.

Hoạt động hò hét cổ vũ cho lớp 12 là truyền thống từ những khóa trước, hồi lớp 10 Lý Gia Đồ đã từng tham gia một lần. Tuy chỉ mới cách một năm trôi qua nhưng tâm trạng của học sinh lớp 11 và lớp 10 đã khác. Nếu khi ấy chỉ là thuần túy hò reo cổ vũ các anh chị thì giờ đây các học sinh lớp 11 đều mượn cơ hội lần này để cảm nhận được rằng, kỳ thi đại học cũng là một cuộc chiến lớn mà trong tương lai gần mình cũng sẽ phải đương đầu.

Ngẫm lại một năm trước vẫn vô ưu vô lự bỡ ngỡ vào trường, vui vẻ tham gia các hoạt động ngoại khóa của các câu lạc bộ trong trường tổ chức, nhưng lên lớp 11 thì không thể không bắt đầu tém lại, chăm chỉ học hành hơn, tìm điểm cân bằng rạch ròi giữa hoạt động ngoại khóa và học tập, thậm chí là buông bỏ.

Một năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, tựa như giờ này khắc này họ đều mong rằng anh chị trên tầng kia, hay chỉ là bản thân mình trong nháy mắt sẽ trở thành anh chị, cũng sẽ nhận những lời chúc đó.

Những gương mặt hồng hào sau khi phơi nắng cũng chứa sự hưng phấn, kích động, căng thẳng và bất an. Dưới sự sắp xếp đâu vào đấy của giáo viên, nhóm học trò đều về lớp mình, lúc lên tầng còn muốn nói vài chuyện giữa mình và anh chị lớp 12 nữa. Những người bạn cùng kề vai sát cánh trong câu lạc bộ, cùng nhau vui đùa, nhưng với sự áp lựng dần tăng của học hành mà mỗi người dần rời khỏi sân khấu lịch sử của câu lạc bọ. Đây tựa như con đường buộc phải trải qua, dừng ở đâu thì làm chuyện ở đó.

Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, cứ như nếu không cảm nhận những niềm vui thật nhiều thì sẽ đương đầu với khốc liệt ngay vậy. Thỉnh thoảng Lý Gia Đồ cảm thấy tốc độ của thời gian được quyết định bởi nhịp đập của trái tim con người. Càng không mong chuyện nào tới, tim đập càng nhanh thì thời gian càng trôi qua nhanh.

Màn hò reo vừa dứt thì giáo viên chủ nhiệm cũng đã sắp xếp cho học trò của mình viết lên bảng đen thời gian còn lại đến kỳ thi đại học của riêng họ. Suốt ba trăm bảy mươi ngày nữa, dù một ngày có lẽ sẽ không được đếm rõ thì cũng sẽ trôi qua rất nhanh.

“Ủa? Sao thế?” Sau khi tan học, Phùng Tử Ngưng qua nộp bài tập Hóa thì thấy Lý Gia Đồ hốt ha hốt hoảng nên vỗ lên vai cậu một cái, cười hỏi.

Lý Gia Đồ hồi thần, cười gượng rồi lắc đầu.

Phùng Tử Ngưng nháy mắt, cười gian xảo, “Không phải ông bị mắc hội chứng trước khi thi đại học đó chứ?”

“Cái quỷ gì vậy, không đâu.” Lý Gia Đồ liếc xéo cậu ta.

Cậu ta nghĩ một hồi rồi gật đầu, “Tôi cũng hiểu là sẽ không thể. Ông có hẳn giáo viên bồi dưỡng chuyên môn rồi, mấy như Văn, Toán, Lý, Hóa, Anh đều nắm rõ, căn bản là chẳng có lý do gì mà căng thẳng cả.”

Dù biết là cậu ta đang trêu mình nhưng xung quanh lớp đều là bạn học nên Lý Gia Đồ vẫn nói, “Ở trong lớp đừng nói chuyện này.”

“Hả?” Bây giờ Phùng Tử Ngưng mới ý thức được là không đúng, vội cười áy náy, “Xin lỗi nhé.”

Nói là giáo viên bồi dưỡng chuyên môn, nhưng thật ra thời gian hai người gặp nhau rất ít, Tô Đồng cũng không chắc sẽ dạy cho cậu cái gì. Anh sẽ vui vẻ giảng giải một bài bằng nhiều hướng suy nghĩ khác nhau, dạy cậu cách suy một ra ba, còn dạy cậu vừa thấy loại đề nào trên giấy là biết phải tốn thời gian lớn để dùng công thức tính toán, và loại bài nào chỉ cần dùng cách loại trừ và suy luận để ra đáp án.

Sau khi dạy xong, những thứ Lý Gia Đồ có thể hỏi không còn nhiều nữa. Có lẽ anh cũng biết như thế nên trước khi đi cũng không dặn dò gì với cậu về việc học hành cả.

Nhưng anh có để lại một vài cuốn sách, yêu cầu trước khi anh về thì cậu phải đọc xong.

Trước khi lên lớp, Lý Gia Đồ tiện tay giở sách đến câu nói mà trước khi cậu quay về trường và chủ nhật, anh đã ngồi trên sô pha thốt ra: “Mẩn mê quen thói không gìn giữ, lại nẻo đường hoa đến xóm đào”(*), lúc không khỏi nhớ tới khi anh nói câu này, hơi thở của anh như quẩn quanh bên tai, tim cậu đập “thình thịch”, thoáng nhảy nhót nhanh hơn.

Vậy mà Tô Đồng đã phải đi vào trưa hôm nay rồi, cậu ở trong trường nên không có thời gian tiễn anh.

Cho dù được gặp nhau một lần cũng được. Tuy cậu biết rõ là hai người sẽ gặp lại nhau nhưng vẫn không nén được ý muốn, rằng có thể gặp nhau một lần cũng được.

Không biết bây giờ Tô Đồng đã ra sân bay chưa.

Tiếng chuông chuẩn bị vang lên, Lý Gia Đồ xoa nhẹ đôi mắt mỏi mệt, đặt chồng bài tập Hóa đã thu đủ lên bàn giáo viên. Cậu vẫn chưa kịp trở về chỗ ngồi thì điện thoại trong túi reo lên.

Lúc mở máy ra thì thấy là tin nhắn Tô Đồng gửi tới, nói là anh đang ở bên ngoài sân vận động Dật Phu, hỏi cậu có thời giờ ra gặp nhau một lần không.

Lý Gia Đồ ngẩn ngơ, không khỏi mím đôi môi khô khốc. Vậy mà anh lại đến trường cậu, đã thế lúc gửi tin nhắn này cho cậu hẳn cũng đã nghe thấy tiếng chuông chuẩn bị trước giờ học vang lên rồi. Trái tim cậu đập rất nhanh, trở về chỗ ngồi. Ngồi chưa yên được một, hai giây, cậu đã đi giày trượt chạy ra bên ngoài.

Đang trong giờ học nên khu dạy học cực kỳ yên tĩnh, nhưng ngoài sân vận động lại lác đác tiếng người. Cậu phóng vụt qua tầng dưới, rõ ràng đã nghe thấy tiếng chuông vào học nhưng vẫn không quay đầu lại mà chỉ chạy về hướng sân vận động.

Từ xa cậu đã nhìn thấy Tô Đồng đang đứng ở trước cây trúc đào, mặc chiếc áo sơ mi nhạt và quần bò thẳng tắp, tựa như dáng vẻ lần đầu tiên cậu gặp anh.

Thấy Lý Gia Đồ đã chạy tới, Tô Đồng cười với cậu, không ngờ cậu chạy quá nhanh nên không kịp dừng giày trượt trước mặt anh. Tô Đồng giật mình, vội vàng giang hai cánh tay —— Lý Gia Đồ lập tức ngã vào lòng anh.

Tô Đồng bị đẩy về sau vài bước, đụng vào cây trúc đào ở phía sau. Cành cây động vào áo sơ mi của anh, vừa khoát tay thì hai đóa hoa màu hồng đã rơi xuống.

“Sao lại chạy vội vã như vậy?” Tô Đồng cúi đầu nhìn đôi chân vẫn hơi run run của cậu, cười khổ hỏi.

Lý Gia Đồ chạy hồng hộc, cố hết sức nốt nước miếng xuống rồi nói, “Em trốn học.”

Tô Đồng gạt mái tóc bết trên trán do mồ hôi, cười nói, “Không chịu đi học không phải là một học trò tốt.”

“Hả?” Cậu khó tin nổi tròn mắt.

Anh cười, như hơi cân nhắc đến cách nói chuyện, “Nếu em không trốn học thì anh không gặp được em rồi.”

Biết rồi mà còn nói. Lý Gia Đồ mím môi nghĩ một lát rồi nói, “Anh không đến đặt vé máy bay sao?”

“Anh đặt trên mạng rồi.” Tô Đồng ôm kẹp cánh tay cậu, chăm chú nhìn cậu, mãi lâu sau mới tăng thêm lực tay.

Cánh tay của Lý Gia Đồ bị anh siết đau nhói, muốn rút tay ra để ôm lấy anh nhưng lại chỉ đỡ tay anh, mặc cho anh siết.

Một lúc lâu sau, cậu cắn môi nói, “Vừa nãy bọn em mới hô hào cổ vũ cho lớp 12.”

“Là hôm nay à?” Cánh tay của Tô Đồng hơi buông lỏng ra một chút, ngạc nhiên hỏi.

Cậu gật đầu, mỉm cười, “Mọi người đều hô lớn lắm, tai em như điếc luôn.”

“Sang năm sẽ là người khác hô vì các em.” Tô Đồng buông tay, cười nói.

Nghe vậy, Lý Gia Đồ thấy nao nao, vô thức tránh ánh mắt anh rồi lại nghênh đón, cười gật đầu.

Nói chưa thêm được hai câu thì Tô Đồng đã nhận cuộc gọi từ trợ lý, nhắc nhở anh chuyến bay trước không thể muộn hơn nữa, sắp đáp cánh xuống sân bay, nếu anh không đi thì sẽ lỡ thời gian.

Cúp máy xong, Tô Đồng khẽ thở dài, gọi một chiếc tắc xi đi sân bay đến.

Lý Gia Đồ tiễn anh đến cổng trường thì đã thấy tắc xi dừng ở đó rồi. Tô Đồng mở cửa xe, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quay người lại ôm lấy cậu.

Không hiểu sao cơ thể cậu lại không thể tự chủ được mà cứng đờ. Vài giây sau, cậu mới nhớ tới chuyện giơ tay lên để ôm lấy anh.

Cảm giác Tô Đồng sắp buông tay rồi, Lý Gia Đồ bắt lấy quần áo anh, dùng sắc nắm lấy.

“Không sao, anh sẽ về nhanh thôi.” Tô Đồng vỗ nhẹ lên lưng cậu.

Không biết có phải là nhìn lầm không mà Lý Gia Đồ cảm thấy lúc Tô Đồng nói ra lời này, trong giọng nói anh chứa rất nhiều sự không chắc chắn. Cậu chỉ có thể tự trách bản thân nghĩ ngợi lung tung, nhưng lúc Tô Đồng xoay người vẫn không nhịn được kéo anh lại.

Tài xế tắc xi như bị hai người dùng dằng mãi không tạm biệt được mà mất kiên nhẫn, nhìn ra phía ngoài xe.

Lý Gia Đồ buông đôi môi mím chặt, nhìn vào đôi mắt đầy sự thắc mắc và dịu dàng của Tô Đồng, “Thầy, từ trước tới nay anh từng có ước mơ nào không?”

Có lẽ anh chưa bao giờ ngờ được là cậu sẽ hỏi câu này, sau khi nghe xong, đôi mắt anh đều là sự ngạc nhiên. Lý Gia Đồ còn nhớ trước đây đã từng hỏi anh, vì sao lại muốn làm giáo viên, khi ấy anh đã nói đã nghĩ như vậy từ lâu. Mà lúc ấy Lý Gia Đồ không biết rằng đó không phải ước mơ của anh, bởi vì anh đã buông bỏ điều đó dứt khoát đến thế.

Người giống như Tô Đồng hẳn là phải có ước mơ nào đó. Lý Gia Đồ nghĩ, không chỉ riêng mình mà rất nhiều người đều cảm thấy như vậy.

Sắc mặt của Tô Đồng lặng đi một chút như nghe thấy một câu hỏi rất khó trả lời. Lông mày anh nhíu chặt, cười hơi vẻ xấu hổ, “Trước kia anh chỉ nghĩ đến một chuyện, đó là làm bà ngoại anh vui vẻ. Vậy nên những việc anh làm cho tới tận bây giờ đều là vì để sau này có thể hiếu kính với bà thật tốt.”

Nghe vậy, lòng Lý Gia Đồ trống rỗng, nhất thời cảm thấy sự mịt mờ trước nay chưa từng có.

Cậu rút vẻ bối rối không khỏi lộ ra trên mặt, cười nói, “Anh rất hiếu thuận.”

“Thật ra đây không phải là một chuyện tốt. Rằng là phấn đấu và sống vì người đó.” Lúc Tô Đồng nói những lời này, anh đột ngột tránh cái nhìn chăm chú của Lý Gia Đồ. Anh lặng yên thở dài, lại nói lời thấm thía, “Cho nên lúc nào em rảnh rỗi thì hãy suy nghĩ mục tiêu của bản thân. Là mục tiêu chính xác chỉ thuộc riêng mình em. Đừng để cuộc đời mình phải dính líu lấy người khác, lỡ như một ngày nào đó người ấy mất, cảm giác ấy sẽ cực kỳ đau đớn và khó chịu, không chỉ đơn giản chỉ là mất đi người đó thôi đâu.”

Cậu biết rất rõ người đó là ai, nhưng cậu lại cố tình hiểu theo hướng khác. Cậu không cam lòng biện minh, “Em sẽ không để mất anh. Anh cũng sẽ không thể không ở bên em.”

Trong vô thức, cậu đã nâng âm lượng lên. Tô Đồng gần như là luống cuống ôm lấy cậu, hai cánh tay anh vòng lấy cậu rất nhanh, giam cầm cậu rất chặt, “Anh biết. Chúng ta sẽ không tách ra, tuyệt đối sẽ không.”

“Vậy…” Lý Gia Đồ vẫn không biết, “Vậy” này rốt cuộc là gì, đành dằn xuống che giấu ở đáy lòng. Lời của Tô Đồng đều có lý, cậu đều muốn nghe. Nhưng vì sao khi lời nói có lý ấy tiến vào tai cậu lại khó chịu như vậy.

Cậu hiểu được rằng, nếu cần có một người phải sống vì người kia, vậy người đó hẳn phải là cậu. Nhưng… Lý Gia Đồ không nghĩ được rõ, vì sao một đạo lý rõ ràng như vậy, lại nghe thấy từ “Nhưng…” trong lòng.

Phải chăng hai người cậu đã gặp nhau quá sớm? Nếu muộn hơn một chút, đợi đến khi cậu sớm hiểu được bản thân mình muốn cái gì, muốn đặt chân lên nơi nào trên thế giới này, hiểu được rốt cuộc bản thân muốn thành dạng người nào, thậm chí là khi đã trở thành người như vậy, sau đó mới gặp Tô Đồng thì có thể sẽ tốt hơn hay không?

Tô Đồng đã dạy cậu, đừng tiếp tục giẫm lên con đường ban đầu của anh. Nhưng làm sao cậu biết được, rằng mình phải tiến bước về tương lai như thế nào? Đây cũng là lần đầu tiên cậu tinh tường cảm thấy, dù cho Tô Đồng đang ở ngay cạnh cậu, cậu cũng vẫn thấy mịt mờ.

Mà dù có mờ mịt như thế nào, cậu cũng vẫn mong Tô Đồng sẽ ở bên cạnh mình.

“Thầy, em thích anh.” Lý Gia Đồ không nhịn được mà nói.

Cánh tay Tô Đồng ôm cậu thoáng cứng đờ. Mãi lâu sau anh mới nói, “Anh biết, anh cũng thích em.” Tựa như bị thứ gì đó chẹn ở cổ họng, anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp, “Nhưng mà, em đừng quá thích anh.”

Anh lại nói thật nữa rồi. Lý Gia Đồ hít sâu một hơi, dùng đôi tay đã ướt đẫm mồ hôi nắm chặt quần áo anh.

*Chú thích: Đây là hai câu thơ trích trong bài Giá cô thiên kỳ của thi hào Án Kỷ Đạo thời Bắc Tống:

Nguyên văn:

鷓鴣天其二

小令尊前見玉簫, 

銀燈一曲太妖嬈。 

歌中醉倒誰能恨﹖ 

唱罷歸來酒未消。

春悄悄, 

夜迢迢, 

碧雲天共楚宮腰。 

夢魂慣得無拘檢, 

又踏楊花過謝橋。

Hán Việt:

Tiểu lệnh tôn tiền kiến Ngọc Tiêu, 

Ngân đăng nhất khúc thái yêu kiều. 

Ca trung tuý đảo thuỳ năng hận, 

Xướng bãi quy lai tửu vị tiêu.

Xuân tiễu tiễu, 

Dạ điều điều, 

Bích vân thiên cộng Sở cung yêu. 

Mộng hồn quán đắc vô câu kiểm, 

Hựu đạp dương hoa quá Tạ Kiều.

Bản dịch trên là của Nguyễn Đương Tịnh:

Tiệc rượu ca rồi ngắm Ngọc Tiêu 

Đèn soi câu hát giọng yêu kiều 

Say ngã tai ai đừng đổ tội 

Ca xong về vẫn cứ say đều

Xuân nhè nhẹ 

Tối xiêu xiêu 

Trời xanh cung sở tít cao cao 

Mẩn mê quen thói không gìn giữ 

Lại nẻo đường hoa đến xóm đào.