Nhụ Mộ

Chương 71




Edit: Dú

—————————————–

Trịnh Đào và Phùng Tử Ngưng cùng nhau về. Nhìn hai người nói chuyện hợp ý với nhau mà Lý Gia Đồ và Đàm Hiểu Phong chứng kiến đều không thoải mái.

Cậu ta nhanh chóng phát hiện bản thân đã quên bỏ nhật ký khóa trong ngăn bàn, việc đầu tiên khi về bàn học là kéo ngăn bàn ra bỏ nhật ký vào rồi khóa lại.

Vì chuyện cậu ta từng viết thư tình mà Lý Gia Đồ không tiếp xúc gì với cậu ta thêm, bây giờ giả vờ xa cách trước mặt cậu ta cũng không khó.

Còn Đàm Hiểu Phong thì cắt đứt cuộc hội thoại của hai người họ, nói xen ngang với Phùng Tử Ngưng về chuyện đi chơi hè. Phùng Tử Ngưng bị cậu ta phân tán sự chú ý nên không tám chuyện trong câu lạc bộ cầu lông, bắt đầu chăm chú bàn chuyện đi du lịch theo đoàn hay tự túc với Đàm Hiểu Phong.

Sau khi tắt đèn, Lý Gia Đồ đã buông màn kéo mành từ lâu.

Cậu đọc một quyển sách mượn từ chỗ Tô Đồng, vừa lúc giở đến câu “Bậc quân tử rộng lòng nhưng không thất lễ; chính trực nhưng không hại người; có tài biện luận nhưng không khắc khẩu; hiểu lý lẽ nhưng không cực đoan; phẩm hạnh chính trực nhưng không kiêu ngạo vênh váo; kiên cường bất khuất nhưng không thô lỗ cục cằn; cung kính nhu thuận nhưng không gặp chăng hay chớ; kính cẩn dè dặt nhưng khoan dung với kẻ khác”(*) thì im lặng.

(*Nguyên văn: 君子宽而不僈, 廉而不刿, 辩而不争, 察而不激, 直立而不胜, 坚强而不暴, 柔从而不流, 恭敬谨慎而容.” Đây là một tư tưởng của Tuân Tử – một nhà Nho, nhà tư tưởng lớn của Trung Hoa vào cuối thời Chiến Quốc. Do tìm mãi không có bản dịch nào nên mình đành tra baidu xem giải thích nghĩa rồi tự gõ nên rất lủng củng huhu)

Bị chuyện đó dọa sợ nên trước khi đi ngủ, cậu quên gửi tin nhắn cho Tô Đồng. Mãi đến khi sắp ngủ rồi thì anh gửi tin nhắn đến, hỏi cậu đã ngủ chưa.

Lý Gia Đồ quên thiết lập chế độ rung nên khi nghe tiếng chuông điện thoại thì lập tức mở mắt. Cậu nghĩ một lát rồi trả lời là vẫn chưa ngủ.

Tuy vậy cậu đã thấy Tô Đồng đang gõ chữ, tức là anh cũng không định chờ cậu trả lời. Lý Gia Đồ đợi một chốc thì thấy tin nhắn của anh.

Tô Đồng: Đã từng nghĩ đến kế hoạch đi nghỉ hè chưa?

Bây giờ chỉ cách kỳ nghỉ hè một thời gian ngắn nhưng cậu vẫn chưa cân nhắc. Cậu nghĩ một chốc rồi nói: Chưa ạ, sao vậy?

Nếu Tô Đồng vẫn đang đi dạy như trước đây thì được, hai người có thể cùng nhau nghỉ hè, nhưng bây giờ anh đã là tộc đi làm sáng 9 giờ chiều 5 giờ rồi, đương nhiên là không còn kỳ nghỉ hè nữa.

Tô Đồng chần chừ vài phút rồi mới trả lời: Anh vừa mới họp qua video, hội đồng quản trị bảo anh làm visa, tháng sau đi Mỹ. Kỳ nghỉ hè không ở trong nước được.

Đọc những dòng chữ này, lòng Lý Gia Đồ “Thịch” một tiếng. Tô Đồng phải ra nước ngoài? Cậu chậm chạp không kịp phản ứng lại, bản thân cậu phát hiện ra nhiều chuyện đến vậy, vẫn chưa kịp nói cho anh biết mà anh đã đột ngột nói phải ra nước ngoài rồi?

Cậu không hiểu mô tê gì, mãi lâu sau cũng chẳng trả lời tin nhắn.

Chắc Tô Đồng đã dự liệu được tình huống của cậu nên nói thêm: Anh phải đi ba, bốn tháng, trước lễ Quốc khánh sẽ về.

Nhưng Lý Gia Đồ có rất nhiều chuyện muốn nói với anh. Bây giờ nói luôn sao? Cậu cắn môi, mọi chuyện cứ dồn lại một nơi, không biết phải đáp lại như thế nào. Dù vậy, cậu không thể cứ mập mờ như thế được nên cậu vẫn nhanh chóng trả lời lại: Vâng.

Bình thường khi cậu trả lời như vậy, Tô Đồng đều gửi tin nhắn thoại đến luôn, vậy mà lần này anh không gửi mà chỉ dùng chữ để biểu đạt: Cuối tuần khi em tới thì chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện. Dạo này ở trường không xảy ra chuyện gì chứ?

Lý Gia Đồ cắn chặt môi, nghĩ một lát rồi đáp: Không có chuyện gì đặc biệt cả, cuối tuần em tới rồi nói sau.

Tô Đồng: Được. Muộn lắm rồi, em đi ngủ sớm chút đi, mơ đẹp nhé.

Trái tim cậu bỗng nhói đau. Cậu nhanh chóng gõ một hàng chữ: Tô Đồng, anh nhớ em không?

Cậu chưa từng hỏi Tô Đồng câu hỏi này, mà Tô Đồng cũng chưa từng nói những lời nhớ nhung.

Nhưng Lý Gia Đồ đã hỏi, anh cũng trả lời: Nhớ chứ, mỗi giây mỗi phút đều nhớ.

Trong lòng mỗi người đều có những bí mật, nếu người khác hỏi có lẽ sẽ không bao giờ nói ra. Đọc tin nhắn của anh, lòng Lý Gia Đồ bỗng cảm thấy cực kỳ buồn bã và khó chịu.

Cậu muốn ở bên cạnh anh, đặc biệt là vào lúc này. Dù hai người không nói gì, không làm gì đi chăng nữa thì chỉ cần có thể ở bên anh là được rồi.

Chính Lý Gia Đồ cũng từng trải qua việc nhật ký của mình bị người khác đọc trộm. Khi ấy cậu cảm thấy đây là chuyện không thể tha thứ nhất thế giới, đặc biệt là khi người đọc trộm đó lại chính là người thân cận nhất với cậu.

Nhưng cho tới tận bây giờ, cậu vẫn chưa từng nghĩ, rằng một khắc ấy khi đọc nhật ký của cậu, người đó đã mang tâm trạng như thế nào. Đứa con trai vốn luôn được xem là ngoan ngoãn nghe lời ở nhà, nào ngờ trong nội tâm lại thật sự ẩn giấu nhiều bí mật vừa quái lạ vừa dơ bẩn đến vậy, thậm chí nó còn đề phòng, xem mình như kẻ thù nữa chứ. Lý Gia Đồ thầm nghĩ, nếu cậu là người sắm vai nhân vật đó vào chính lúc ấy, phải chăng nội tâm của cậu sẽ vô cùng bàng hoàng và đau khổ hay không?

Cậu đã từng cho rằng, nếu đặt mình vào hoàn cảnh của ba mẹ rồi suy nghĩ, có lẽ cậu sẽ tha thứ cho tất cả những hành vi của hai người. Có khi lúc ấy chính cậu đã vô thức phản nghịch nên mới viết nhiều lời tâm sự trong nhật ký mà bây giờ đọc lại thấy buồn cười không thôi, rồi đợi đến cậu đã hiểu chuyện hơn một ít, chung quy thì vẫn sẽ thông cảm được.

Nhưng thật ra cậu không thể.

Dù cho cậu thật sự trở thành người đọc trộm tâm tư của người khác, cậu cũng vẫn không thể tha thứ cho hành động của hai người.

Cậu tức giận và khinh thường bản thân bởi đã bất cẩn biết được những điều đê tiện sâu trong linh hồn của người khác. Tuy đã đứng vào hoàn cảnh của ba mẹ nhưng cậu vẫn không thể dễ dàng tha thứ chuyện như vậy được.

Quá khứ và hiện tại nhất thời hòa chung với nhau dồn ép Lý Gai Đồ đến nỗi không thở nổi. Cậu mở màn hình điện thoại hết lần này đến lần khác, muốn trò chuyện cùng Tô Đồng nhưng chính cậu phát hiện chính mình cũng không biết nên nói từ đâu.

Rất nhớ anh.

Lý Gia Đồ bịt hơi thở đang bắt đầu phập phồng bất ổn của bản thân, trái tim nặng trĩu như bị đá chèn lên, không biết nên xoay chuyển như thế nào mới được.

Dù là Lý Gia Đồ hay Đàm Hiểu Phong cũng đều che giấu chuyện tình cờ đọc được nội dung quyển nhật ký của Trịnh Đào trước mặt cậu ta rất tốt. Ít nhất là cậu không nhìn ra thái độ bình thường khi Đàm Hiểu Phong đối xử với Trịnh Đào có gì thay đổi.

Nhưng Đàm Hiểu Phong bắt đầu cố ý kiểm soát thời gian tiếp xúc của Phùng Tử Ngưng và Trịnh Đào, thỉnh thoảng lúc giảng bài Trịnh Đào rủ Phùng Tử Ngưng xuống tầng đánh cầu đều bị Đàm Hiểu Phong lấy lý do thảo luận bài vở để chiếm thời gian học hành của Phùng Tử Ngưng. Nếu cậu ta không làm được thì sẽ thuận tay lôi cả Lý Gia Đồ vào.

Qua một hai lần, Phùng Tử Ngưng là người thông minh, nếu không nhìn ra được hai người có vấn đề mới là chuyện lạ. Hôm giảng bài vào thứ sáu, ba người đứng ở hành lang bàn về một bài trong đề tổng hợp môn Lý thì gặp Trịnh Đào và người bên câu lạc bộ cầu lông đến tìm Phùng Tử Ngưng, hẹn chiều tan học đi đánh cầu.

Cậu ta nhìn sang Đàm Hiểu Phong, cười vẻ áy náy, “Tối nay tớ đến câu lạc bộ Hóa với Đàm Hiểu Phong để xem tình trạng tạo tinh thể, chắc là sẽ qua muộn hơn.”

“Phong thần à, cậu bao bọc Ngưng Ngưng quá cũng không đúng đâu.” Thành viên đang cợt nhả kia không cao bằng Đàm Hiểu Phong, lúc choàng qua cổ cậu ta, người cứ rướn lên trên môt đoạn, “Ngưng Ngưng là của mọi người mà.”

Đàm Hiểu Phong nhướn mày, “Vậy à? Thế tôi cứ chiếm lấy đấy, cậu nói gì được?”

Nghe vậy, Trịnh Đào trừng mắt khó tin nổi.

“Ôi, đừng quậy nữa.” Phùng Tử Ngưng buồn cười phất tay, “Vậy tối nay mọi người cứ tập trung ở sân đi, tớ có thể qua đánh một lúc.”

“Nhưng tớ đánh đôi với A Lượng rồi. Nếu cậu không đi thì Trịnh Đào sẽ bị bọn tớ ngược đó.” Người đó cười xấu xa, nhắc nhở Phùng Tử Ngưng.

Phùng Tử Ngưng cười đáp, “Biết rồi, biết rồi ạ.”

Đợi bọn họ rời đi, cậu ta lập tức lộ vẻ mặt mất kiên nhẫn, lầu bà lầu bầu, “Hẹn đánh cầu mà không nói trước, tối nay tôi còn đến đường Trung Sơn ăn cá nướng với anh họ nữa.”

“Cho họ leo cây đi, chuyện này có gì đâu.” Đàm Hiểu Phong thờ ơ nói.

Phùng Tử Ngưng ngạc nhiên nhìn cậu ta rồi quay sang nhìn Lý Gia Đồ không nói lời nào, nghĩ một lát rồi đùa, “Thế tối nay tôi cũng không đến xem tinh thể ở câu lạc bộ với ông được đâu?”

Cậu ta nhún vai, “Chả sao cả.”

Nghe vậy, Phùng Tử Ngưng càng ngạc nhiên hơn.

Một lúc lâu sau, cậu ta lại nhìn Lý Gia Đồ, thắc mắc hỏi, “Hiểu Phong, dạo này ông hơi lạ đó? Xảy ra chuyện gì à?”

Đàm Hiểu Phong đánh giá Phùng Tử Ngưng rồi quay sang nhìn Lý Gia Đồ, cuối cùng cũng nói trắng ra, “Sau này ông vẫn nên ít thân thiết với Trịnh Đào hơn đi. Dù gì ông cũng không thích cậu ta lắm, không cần phải bị cậu ta quấn lấy mãi. Như thế chỉ tổ cưỡng ép bản thân, sống thế không mệt à?”

Phùng Tử Ngưng rầu rĩ nghĩ rồi lẩm bẩm, “Cũng không thể nói như vậy chứ…”

“Lý Gia Đồ.” Đàm Hiểu Phong nháy mắt với cậu, giục cậu nói chuyện.

Lý Gia Đồ sửng sốt, nhìn Phùng Tử Ngưng đang nhìn mình đầy khó hiểu thì âm thầm thở dài, “Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận. Đừng quan tâm đến cậu ta nữa.”

Phùng Tử Ngưng vẫn chưa hiểu vì sao hai người lại có thái độ như vậy. Cậu ta nhíu mày suy nghĩ rất lâu mà vẫn mờ mịt lắc đầu. Nhưng thấy sắc mặt của Lý Gia Đồ và Đàm Hiểu Phong đều rất nghiêm túc nên cậu ta chớp mắt vài cái, “Là để tốt cho tớ?”

Hai người không hẹn mà cùng Truyền trịnh trọng gật đầu.

Phùng Tử Ngưng thở dài, nhanh nhẹn gật đầu, “Được rồi, tôi biết rồi.”

Buổi chiều tan học, vì đã được hai người khuyên nhủ nên Phùng Tử Ngưng đơn phương hủy trận đánh cầu với đám bạn. Tâm trạng của Đàm Hiểu Phong không được tốt nên cũng lười đến câu lạc bộ xem tinh thể mãi mà chưa kết tinh.

Cả bọn cùng quay về kí túc xá dọn đồ đạc rồi tự về nhà. Phùng Tử Ngưng nhìn thấy bản “Tuân Tử” trong cặp của Lý Gia Đồ thì hỏi, “Ông về nhà à?”

Lý Gia Đồ hơi ngẩn ra rồi gật đầu, “Ừ.”

“Tiểu Ngưng, ông đi bằng gì? Đến chỗ đối diện ngồi xe buýt à?” Đàm Hiểu Phong đeo cặp lên lưng, đứng bên cạnh chờ.

Phùng Tử Ngưng cũng đeo cặp, vừa phủi phấn trắng trên mu bàn tay vừa nói, “Anh họ tôi tan tầm sẽ qua đón, tôi đến chỗ đối diện đợi.” Cậu ta dừng một lúc, “Hay là chúng ta đi cùng nhau đi? Để anh ấy chở ông đến bến xe đường dài.”

Đàm Hiểu Phong nghĩ không thành vấn đề, nhìn sang Lý Gia Đồ cũng đã thu dọn xong rồi hất cằm, “Đi thôi. Ôi, đúng rồi, Lý Gia Đồ cũng tiện đường chứ? Có thể cùng nhau đến bến xe đường dài rồi chuyển sang xe buýt.”

Phùng Tử Ngưng vừa nghe vậy thì cười đầy thâm ý, “Cậu ấy có về nhà cậu ấy đâu.”

Nghe thế, bước chân ra ngoài cửa của Lý Gia Đồ hơi dừng một chốc rồi nhìn sang Đàm Hiểu Phong cũng mang một vẻ mặt “Thì ra là vậy”.

Nếu Đàm Hiểu Phong đã vạch trần rồi thì cậu cũng không chống chế được gì nữa. Cậu ra ngoài cửa thắc mắc hỏi, “Sao hai ông biết được?”

“Chẳng rõ mười mươi bằng chuyện tôi mặc đồ của bạn gái đâu.” Phùng Tử Ngưng cười nói.

Lý Gia Đồ sửng sốt, “Ông có bạn gái?”

“Lấy ví dụ thôi được không?” Cậu ta liếc đầy khinh bỉ, ghét bỏ Lý Gia Đồ không có chút hài hước nào, thoải mái nói, “Tôi từng thấy người ta đưa ông tới trường nhưng quên béng mất là lúc nào rồi, vào ngày cuối tuần nào đó?” Cậu ta không chắc chắn nhìn sang Đàm Hiểu Phong.

Đàm Hiểu Phong nhún vai, tỏ vẻ chính cậu ta cũng quên xừ mất rồi.

Lý Gia Đồ vốn không nói nhiều, trên đường đi tới cổng trường vẫn chỉ có hai người kia nói chuyện ríu rít. Nghe thấy họ vạch kế hoạch nghỉ hè đi du lịch tự túc ở Sing-Malay-Thái, sắp xếp thời gian rất chu toàn khiến cậu không khỏi thấy hơi hâm mộ. Nhưng cậu nghĩ lại thành tích lúc lên lúc xuống của mình thì không có tâm trạng chơi bời bên ngoài nữa, dù sao Tô Đồng cũng không ở trong nước, không bằng cậu chui rúc ở nhà học hành còn hơn.

“Này này này, đến đón rồi kìa!” Đi ra cổng trường, Phùng Tử Ngưng cười chọc vào cánh tay Lý Gia Đồ.

Cậu đang suy nghĩ thì nghe thấy lời cậu ta, vừa nhìn ra dòng xe cộ thì thấy Tô Đồng đang lái xe tới. Dù đã bị hai người kia biết chuyện của cậu với Tô Đồng nhưng khi mặt đối mặt như thế này, trái tim Lý Gia Đồ không khỏi thắt lại.

“Không qua đó đâu, thay tôi hỏi han nhé.” Rõ là xe dừng cách hơn 5m nhưng Đàm Hiểu Phong vẫn hất cằm với Lý Gia Đồ, còn ném cho Phùng Tử Ngưng một cái nhìn.

Phùng Tử Ngưng nheo mắt nhìn vào xe, trong chớp mắt đã thấy Đàm Hiểu Phong đã đi vào đường không dành cho xe gắn động cơ nên vội tránh một chiếc xe điện rồi đuổi theo, kéo cặp của Đàm Hiểu Phong lại.

Đợi đến khi hai người kia lên cầu vượt đi bộ thì Lý Gia Đồ mới đi đến xe của Tô Đồng rồi lên xe.

“Sao sớm vậy?” Bình thường lúc cậu đi ra ngoài đều phải chờ một lát.

Tô Đồng không trả lời, phía ghế sau truyền đến một giọng nói trong trẻo mang ý cười trêu chọc cậu, “Người ta nhớ cậu đó.”

Lý Gia Đồ không ngờ trong xe còn có người khác, ngạc nhiên xoay người lại thì nhìn thấy vị Vương tiên sinh đã từng gặp bên ngoài phòng tổ bộ môn Hóa học đang bắt chép chân ngồi đằng sau, trên mặt mang vẻ đùa cợt.