Nhụ Mộ

Chương 62




Edit: Dú

—————————————–

Tối thứ bảy ăn cơm xong, Lý Gia Đồ ôm laptop của Tô Đồng chui vào một góc sô pha lên mạng, đợi anh bỏ bát đũa đã rửa xong vào tủ khử trùng, ngồi xuống sô pha thì cậu nghiêng người gối lên đùi anh.

Chương trình giải trí trên ti vi vẫn hạn hẹp và tẻ nhạt như thế. Anh chuyển kênh liên tục, cuối cùng thì ti vi tắt hẳn luôn.

Lý Gia Đồ liếc mắt thì thấy anh lại bắt đầu chọn phim, “Tô Đồng.” Cậu chỉ vào tin thức trên trang web.

“Hửm?” Không biết có phải là vô tình hay không mà tay của anh đặt lên sườn mặt cậu, ve vuốt vành tai cậu cứ như đang chơi với đồ chơi bằng nhung vậy.

Cậu cầm máy tính nhìn dáng cằm của anh, lại giơ máy tính lên lần nữa điều chỉnh camera, “Anh biết chơi cờ vua không?”

“Biết chứ.” Anh nghe thấy tiếng lách tách chụp ảnh của camera, cúi đầu thì thấy ống kính.

Lý Gia Đồ lại chụp một tấm nữa, phát hiện quả đúng là anh chẳng có góc chết nào, “Chúng ta chơi cờ đi.” Nói xong, cậu dùng máy tính che nửa khuôn mặt, hôn lên ảnh của Tô Đồng.

“Em mê trai vậy?” Tô Đồng vừa thấy thì cười, chuyển máy sang, “Trong nhà không có cờ, dùng máy chơi nhé?”

Cậu càng nhắm ống kính thẳng vào anh, lúc tầm mắt của Tô Đồng rơi xuống thì có ánh sáng nhạt hiện ra, “Chơi cờ mù(*) nhé?”

(*Chú thích: Cờ mù là một nội dung thi đấu đặc thù của môn cờ (như cờ vua, cờ tướng) trong đó một đấu thủ hoặc cả hai đấu thủ chơi cờ bằng tâm trí, không có bàn cờ hoặc các quân cờ trên bàn cờ. Đây là một hình thức thi đấu cờ phổ biến trên thế giới. Tại SEA Games 26 ở Đông Nam Á, nội dung cờ tưởng trong cờ vua lần đầu tiên được đưa vào thi đấu chính thức.)

Tô Đồng chớp mắt ngạc nhiên, “Được.” Anh lấy máy tính trong tay cậu sang, sau khi tắt camera đi thì thấy thông báo tin nhắn QQ, “Đây là nhóm mà em nói?”

Cậu đã treo máy ở trên đó cả một buổi chiều nhưng không thấy Trịnh Đào lên tiếng, chắc là không thấy cậu, “Vâng.”

“Em nói ai là đối tượng yêu đương qua mạng của cậu ấy?” Tô Đồng hiếm khi hóng hớt.

“Hôm nay người đó cũng không nói gì.” Cậu ngồi dậy muốn chỉ cho anh xem nhưng tay chống lên bắp đùi anh chợt bất cẩn trượt một cái, lại ngã người xuống.

“Ôi, thật là.” Tô Đồng đỡ cậu dậy, đợi cậu ngồi vào bên cạnh.

Lý Gia Đồ tìm được người kia, mở thông tin ra thì thấy trống không, nhưng sinh nhật lại giống y như cậu, “Là nick này, Thanh Trạch Cảnh Văn.”

Anh nhìn một lát, “Em cũng là nhóm máu AB?”

Trên thông tin của người này viết nhóm máu AB. Cậu gật đầu, còn nói thêm, “Cậu ấy bị lừa dễ vậy nhỉ?”

Tô Đồng hơi suy ngẫm, “Không phải em nên nói rõ ràng với Trịnh Đào sao?”

“Em giải thích thế nào đây, rằng em biết cậu ấy yêu qua mạng ư?” Lý Gia Đồ hỏi lại.

Bị hỏi câu này, ngay cả Tô Đồng cũng im lặng.

Không nói chuyện này nữa, hai người ngồi trên sô pha vừa xem phim vừa làm một ván cờ mù. Cuối cùng tất nhiên là Tô Đồng thua, bởi vì anh đã tính sai nước đi quân tướng của mình rồi.

Phim vẫn chưa kết thúc, Tô Đồng bỗng nhớ ra mình vẫn còn một quyển sách đến hạn rồi mà chưa trả, quyết định ra ngoài trả sách.

“Anh lái xe đi à?” Cậu nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đóng cửa rồi.

Tô Đồng thay quần áo xong thì đi ra, gật đầu hỏi, “Em muốn ăn gì không? Anh mang về cho em.”

Lý Gia Đồ lắc đầu.

Anh thay giày xong, vừa ra đến cửa thì quay lại sô pha. Cậu nhìn tay anh đưa đến, nâng mặt lên, đôi tay vốn đặt lên đầu lại đi mơn trớn gò má cậu, anh cúi người hôn lên đầu lông mày kia.

Tô Đồng đi rồi, cậu mới ngồi một mình trên sô pha, tiếp tục xem bộ phim tiểu thanh tân giới thiệu về mĩ thực của Nhật Bản. Một lát sau, cậu thoáng nhìn qua thông báo tin nhắn trên máy tính. Thấy người nói là Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi, cậu vội cầm máy lên.

Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi: Hôm nay bọn mày có thấy Cảnh Văn không?

Khoảng năm phút sau, không ai trả lời lại. Rõ ràng là người đang online rất nhiều nhưng lại không có ai lên tiếng. Nick này không khỏi hỏi lại lần nữa: Hôm nay có ai thấy Thanh Trạch Cảnh Văn không?

Lý Gia Đồ lại đợi thêm ba phút nhưng vẫn không có ai trả lời, đành phải lên tiếng: Chiều với tối thì không, sáng nay thì không biết.

Bây giờ mới có người nói tiếp. Manh Thụ Tiểu Lan hỏi: Mày tìm người ta có chuyện gì?

Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi: Không có gì…

Trong lòng cậu có một suy nghĩ, lẽ nào trước đấy nhìn thấy Trịnh Đào là vì cậu ta đang đợi người bạn mạng này sao? Nhìn tình huống trước mắt này, e là không đợi được người rồi, nhưng vì sao cậu ta lại hỏi trong nhóm?

Trịnh Đào nói xong câu đó thì nhóm lại yên tĩnh. Cuối cùng, cậu ta đành nói: Hôm nay bọn tao hẹn nhau gặp ở thư viện một khu chung cư nhưng vẫn không gặp cậu ta, bây giờ cũng không liên lạc được, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.

Lời này vừa xuất hiện, cả nhóm vốn đang yên lặng tức khắc bùng nổ.

Manh Thụ Tiểu Lan: Áu áu áu! Gặp mặt(*)?!

(Từ gốc: 面基 – là một từ phổ biến trên Internet, ban đầu ám chỉ là bạn bè trên mạng gặp nhau ngoài đời, sau này tieba cũng có giải thích một nghĩa khác là bạn gay gặp nhau.)

Ngà Say Giữa Đêm Hè: Gặp mặt á? Thế nào? Là ai? Học sinh lớp nào? Đẹp trai không?

Bít-chuy-ed: Không phải trước đây từng gửi tin nhắn thoại sao? Giọng rất công rất rù quyến ~ Người thật thế nào? Tiểu Mưa Bụi, không rồi nha ~ Tao xem trọng mày ~

Phu Quân Không Có Lương Tâm: Đuỵt mịe, thông đồng từ khi nào đấy? Không một tiếng không một tin gì hết!

Nam Thành Chi Nam: Thật ra tao vẫn luôn nghi ngờ, có phải Cảnh Văn là Gia gia của chúng ta không. Tiểu Mưa Bụi, mày bảo có phải vậy không? Mày gặp người ta chưa?

Manh Thụ Tiểu Lan: Gia gia?! [Đáng thương][Đáng thương]

Nam Thành Chi Nam: Lần trước giọng nói mà Cảnh Văn gửi rất giống Lý Gia Đồ. Mỗi ngày tao đều nghe cậu ta nói, cảm thấy giống y như đúc! Nhưng nói chuyện với cậu ta thì cậu ta lại không thừa nhận.

Bít-chuy-ed: Thừa nhận chẳng phải là come out sao? [Móc mũi]

Mỗi ngày đều nghe cậu nói? Lý Gia Đồ lại xác định thêm đây là một bạn cùng lớp, nhưng bây giờ tạm thời không đoán ra là ai. Mấy phút sau, trong nhóm có hơn ba mươi người nhắn tin, hơn một nửa trong số đó đều hỏi Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi xem đến cùng thì Thanh Trạch Cảnh Văn có phải Lý Gia Đồ không. Rõ là những người này không nhìn thấy tin nhắn trước đó của Trịnh Đào.

Cậu nén giận, mất kiên nhẫn nói: Bọn mày không thấy ban nãy Mưa Bụi nói là không gặp được Cảnh Văn sao?

Trịnh Đào vừa thấy có người nhắc đến cậu ta, chăm chú đọc được lời của cậu thì lập tức gửi tin nhắn riêng, ngay từ ban đầu đã rất khách sáo khiến cậu thấy như người đang đứng trước mặt mình.

Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi: Chào cậu. Hôm nay cậu vẫn luôn online sao?

Lý Gia Đồ trả lời: Sáng nay thì không. Buổi chiều và tối thì có, nhưng không thấy Cảnh Văn. Thật ra dù cậu vẫn luôn online thì không phải lúc nào cũng đọc tin nhắn, bởi vì toàn bộ buổi chiều cậu đều tự học.

Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi: Vậy à, tôi đợi cậu ấy cả ngày ở thư viện nhưng không gặp được. Lên mạng tìm thì lại tìm không thấy.

Cậu nhíu mày: Cậu không có số điện thoại hay cách liên lạc khác với cậu ta sao?

Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi: Không, tôi chỉ có số ID QQ của cậu ấy thôi.

Sao lại ngu ngốc đến vậy? Vậy xem ra Trịnh Đào chẳng hề biết gì đã hẹn gặp người ta rồi. May mà không gặp được người chứ lỡ như đối phương là người xấu thì thật sự là bị bán còn phải đếm tiền cho người ta.

Lý Gia Đồ gõ chữ vào khung chat: Cậu cảm thấy Cảnh Văn là Lý Gia Đồ?

Đang định gửi tin nhắn này thì cậu lại chần chừ. Cậu xóa chữ, sửa thành: Vậy bó tay rồi, tôi cũng không quen cậu ta.

Rất lâu sau, Trịnh Đào mới gửi một câu cảm ơn với cậu, sau đó thì không nói thêm gì nữa.

Chẳng lẽ bây giờ cậu ta vẫn đang đợi ở thư viện? Lý Gia Đồ đang do dự không biết nên gửi một câu quan tâm không thì điện thoại trên bàn đổ chuông.

Thấy tên Tô Đồng, cậu nhận cuộc gọi, “A lô?”

“A lô? Anh vừa gặp Trịnh Đào.” Giọng của anh rất bình tĩnh.

Lòng Lý Gia Đồ bộp một tiếng, “Ở thư viện?”

“Ừ, anh vừa trả sách xong thì thư viện đóng cửa, ra ngoài thì gặp cậu ấy.” Anh ngừng một lát rồi nói, “Ban nãy vừa tiễn cậu ấy bắt xe buýt.”

Cậu không đoán được rốt cuộc là Tô Đồng muốn nói điều gì, chỉ có thể “À” một tiếng.

Anh im lặng một lát, “Em có muốn xuống tầng ngắm hoa không?”

“Hả?” Nhất thời cậu không bắt kịp lời anh.

Anh cười nói, “Trên đường có hoa Tử Kinh mới nở, rất đẹp.”

Mùa xuân gió đêm rất ấm, dịu dàng lướt khẽ qua đám mây, qua ngọn cây, chạm đến đất.

Hơn mười giờ, đường chính của thành phố vẫn ngựa xe như nước, mỗi chiếc xe chạy qua hàng đèn đều phủ thêm một màu tối mờ, hoa rơi trên mặt đất cũng đổi màu.

Cả đường này Lý Gia Đồ vừa đi vừa ngừng, đi được nửa đường thì bắt gặp Tô Đồng đang dắt xe đạp về. Thấy anh cười với mình, cậu cũng chạy qua.

Con đường rất đông đúc nhưng lại không có tiếng còi, người đi bộ cũng không nói chuyện càng tôn vẻ im ắng. Đa số những người ra khỏi thư viện đều ôm sách trong lòng hoặc đeo túi sách sau lưng, hoặc mệt mỏi, hoặc phấn chấn.

Tô Đồng đang cầm hai quyển sách vừa mượn, cậu nhìn anh còn phải dắt xe thì cầm sách hộ.

Gió rất yên lặng, nhẹ thổi qua bóng cây khiến những cái bóng đan xem trên tay anh hơi thay đổi. Lý Gia Đồ thấy một đóa hoa Dương Tử Kinh rụng trên mu bàn tay anh hơi hé nở, không khỏi cúi đầu nhìn bông hoa màu tím kia.

Tô Đồng cũng cúi đầu, vòng qua tay lái, gạt cánh hoa kia.

Thấy thế, Lý Gia Đồ nở nụ cười, “Mềm mại quá.”

“Hửm?” Ban đầu anh không biết cậu chỉ cái gì, quay đầu lại nhìn hoa rơi trên mặt đất thì chỉ cười.

Lý Gia Đồ bước qua một đóa hoa rơi, vòng tay ra sau người, “Anh nói gì với Trịnh Đào? Anh vừa đi thì em thấy cậu ấy hỏi trong nhóm xem có ai thấy người bạn mạng kia không. Hôm nay cậu ta đến đợi người ta thật đấy.”

Tô Đồng gật đầu, “Anh hỏi cậu ấy tới làm gì, ban đầu còn nói là đến tự học. Nhưng không bao lâu sau thì cậu ấy đã chủ động nói là đến gặp bạn trên mạng. Hình như ngoại trừ số ID QQ ra thì cậu ấy hoàn toàn không biết gì nữa cả. Anh nhắc nhở cậu ấy hai câu, có vẻ cậu ấy không vui lắm.”

Lý Gia Đồ vô thức chớp mắt, tò mò hỏi, “Anh nhắc nhở chuyện gì?”

“Anh nói trên mạng dạng người nào cũng có, đừng tùy tiện tin tưởng, cũng đừng tùy tiện đồng ý gặp mặt kẻ khác.” Chẳng khác nào lời khuyên anh thường nói cả. Anh ngừng một chút rồi nói thêm, “Anh hỏi cậu ấy về em.”

“Hả?” Cậu hơi ngừng lại, sau đó lại hỏi tiếp, “Gì cơ?”

Tô Đồng khẽ cười, rất dịu dàng nói, “Thì hỏi em ở trường có cố gắng học hành không.”

Nghe vậy, Lý Gia Đồ trừng mắt với anh.

“Được rồi.” Anh cười giơ tay lên, hơi ôm vai của cậu một lát rồi lại buông, lúc này mới nghiêm túc trả lời, “Anh hỏi cậu ấy, có phải cuối tuần em về nhà rồi không.”

Cậu chẳng hiểu gì, nghĩ một lát rồi nói, “Anh đang nhắc cậu ta là người kia không phải em sao?”

Anh không phủ nhận, ra vẻ suy ngẫm, “Nhưng hình như không có hiệu quả lắm. Lúc cậu ấy trả lời thì rất chần chừ, có vẻ không dám chắc về câu trả lời cho lắm. Chứng tỏ là cậu ấy vẫn cảm thấy người đó là em.”

Thấy Tô Đồng không hiểu vì sao Trịnh Đào lại có niềm tin này, cậu nói, “Ban nãy em lên mạng nghe nói là hình như người kia từng gửi tin nhắn thoại. Họ bảo giọng giống y như em.”

Ban đầu, anh ngạc nhiên nhìn cậu một cái nhưng nhanh chóng thở dài lắc đầu, “Có một ứng dụng biến âm mà, sao có thể tùy tiện tin vậy được?”

“Ồ…” Lúc sắp rời khỏi bóng cây, bóng của hai người đã in dấu dưới đèn đường trước rồi. Lý Gia Đồ khó tin nhìn dáng vẻ già đời của anh, gật đầu ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Tô Đồng cũng dừng lại, cười hỏi, “Sao thế?”

“Nhìn không ra nhá, Tô Đồng…” Cậu phô trương quay ngón tay, bỗng cảm giác có cái gì đó rơi xuống đầu cậu, ngẩng đầu thì chẳng thấy gì nhưng trên mặt đất đã có thêm một đóa hoa Tử Kinh màu tím trầm.

Tay cậu còn giơ ra giữa không trung thì bị Tô Đồng bắt lấy, “Anh nói này, Lý Gia Đồ.”

Cậu sửng sốt, “Hửm?”

“Không có gì.” Anh kéo cậu qua, nhìn chăm chú vào cậu, “Em rất đẹp.”

Cậu ngạc nhiên mở to mắt rồi lại vội khép lại.

Đôi môi mềm mại của Tô Đồng, tựa như làn gió đêm, dịu dàng đặt lên mí mắt cậu.