Nhụ Mộ

Chương 61




Edit: Dú

—————————————–

Cậu hoàn toàn không biết cậu đã thiếp đi như thế nào, ranh giới giữa hiện thực và cảnh trong mơ không rõ ràng, dường như vào giây phút kia khi bước vào giấc mơ, đôi tay của Tô Đồng vẫn vòng quanh eo cậu.

Chuyện sau đó như thế nào thì cậu không nhớ ra.

Một khắc lúc ý thức rõ ràng nhất là khi cậu thấy mình được vuốt ve, được hôn môi, được mở rộng cơ thể, những nụ hôn trải từ ngực đến eo và bụng đều ẩm ướt, vừa nhiệt tình vừa sâu sắc. Cậu nghe thấy tiếng hít thở trầm đục và cả tiếng hừ nhẹ khó nén của chính cậu, rất chân thật, chân thật đén mức cậu không nhìn rõ được người đang ôm mình vào lồng ngực thật sâu ấy là ai.

Ngay cả lúc hai đôi chân dây dưa bên nhau, cảm giác đau đớn khi xương cốt ma sát cũng rất chân thật.

Lý Gia Đồ mơ một giấc mơ vô thức và vẹn nguyên, lúc dư vị còn chưa tiêu tán, cậu lẳng lặng thở dốc rồi mới nhận ra mình đã đạt khoái cảm.

Ánh mặt trời rực rỡ ngày xuân xuyên qua bức màn màu cây đay, xâm nhập vào căn phòng màu trắng.

Lý Gia Đồ khó khăn mở mắt, quanh thân đều lạnh lẽo. Cậu ngẩn ngơ nhìn độ cong khi bức màn bị gió thổi, rất lâu sau mới dần nhớ lại, cậu ngủ trên giường của Tô Đồng.

Cậu ngồi dậy, nhìn xung quanh.

Không biết anh đã thức dậy từ lúc nào, còn cậu ban đầu ngủ ở một bên giường, nếu trong mơ mà xoay người thì thể nào cũng sẽ rơi xuống đất. Hai chân hơi run rẩy, cậu cảm giác vải quần bị dính vào giữa chân thì không khỏi sửng sốt, tiếp đó nhớ tới giấc mơ mà mình đã mơ, lập tức sững sờ.

Hai má nhanh chóng khô nóng dần, cậu nuốt nước bọt, sờ khuôn mặt đang dần đỏ dần nóng. Cũng may là Tô Đồng đã không còn ở trong phòng.

Lý Gia Đồ không biết mình đã mơ lúc nào, nhưng căn cứ vào thời gian mơ, cậu đoán chắc cũng phải là trước khi tỉnh ngủ không lâu.

Dù thời gian của cảnh trong mơ không ngắn, nhưng cậu biết thời gian thật sự luôn ngắn hơn mơ rất nhiều. Không chừng trước khi Tô Đồng thức dậy thì không xảy ra chuyện gì cả. Cậu chỉ có thể an ủi bản thân như vậy, tạm thời không biết xử lý tình hình trước mắt như thế nào.

Lý Gia Đồ liếm đôi môi khô, bước xuống giường, lật ga trải giường và chăn lên, xác định không có vấn đề gì mới thầm thở phào. Cậu khó khăn bước đến tủ quần áo rồi mở ra tìm bộ đồ để thay. Xuất phát từ sự bất đắc dĩ đối với bản thân, cậu mạnh mẽ chà lên gương mặt chết lặng của mình.

Vừa rời khỏi phòng thì cậu đã ngửi thấy mùi bánh mì từ phòng bếp.

Cậu cầm quần áo đi về phía phòng vệ sinh, trước khi thay đồ thì xối nước lên người.

Nhìn thấy bộ vị vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống, Lý Gia Đồ thầm ảo não tặc lưỡi một tiếng, đẩy thẳng van vòi nước sang phía lạnh.

Lần trước xảy ra tình huống này không biết là khi nào, nhưng cậu không ngờ nó lại diễn ra trong nhà của Tô Đồng, còn là ở trên giường cùng Tô Đồng.

Nếu lúc cậu nằm mơ, anh vẫn ở trên giường thì có lẽ nào cậu đã vừa nằm mơ vừa vô thức nói mớ vài điều hoặc làm gì đó khiến Tô Đồng phát hiện ra không? Nghĩ đến đây, da đầu cậu run lên.

Quần đã được thay xong cũng khiến cậu thấy rối rắm, giặt xong mang ra ban công phơi chắc chắn sẽ bị Tô Đồng nhìn thấy. Nếu anh hỏi vì sao mới sáng đã giặt đồ thì phải trả lời như thế nào đây?

Lý Gia Đồ thay đồ xong, đứng cạnh bồn rửa giặt quần, khóe mắt liếc thấy cậu trong gương, lòng tức khắc sinh ra nhiều sốt rột hơn, trừng mắt oán giận bản thân.

“Sao mới sáng ra đã giặt đồ thế?” Quả nhiên là như cậu đã dự đoán, vừa mới cầm đồ đã vắt khô đi qua phòng khách thì Tô Đồng hỏi ngay.

Cơ thể cậu hơi cứng lại, xấu hổ nói, “Vì em muốn giặt thôi.”

Tô Đồng bưng bữa sáng đã làm xong lên bàn, vẫn cảm thấy thắc mắc, “Bỏ vào máy giặt là được mà, tối giặt cùng luôn, cũng không phải không có quần áo để thay.”

“Em…” Lý Gia Đồ nhíu mày, bây giờ mới cảm thấy Tô Đồng chẳng hiểu ý chút nào, cũng lười giải thích nên đi thẳng ra ban công phơi đồ.

Nhưng anh hỏi như vậy chúng tỏ anh thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra. Lý Gia Đồ nên thấy cảm kích vì anh rất đơn thuần không nghĩ nhiều, hay là nên buồn bực vì anh rất đơn thuần không nghĩ nhiều đây? Tốt nhất là anh đừng đã biết còn cố hỏi, nếu không… Cậu quay đầu nhìn thoáng qua bóng dáng của anh, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Phơi đồ xong, cậu lại gãi cái trán ngưa ngứa lần nữa, trở về bàn ăn ở phòng cách ăn sáng.

Sự thật là Tô Đồng thật sự rất đơn thuần, cho nên ngay từ đầu anh đã không nghĩ gì nhiều. Nhưng anh vẫn chưa đủ đơn thuần cho lắm. Lý Gia Đồ ngồi vào bàn ăn thì rõ ràng cảm giác được sự xấu hổ trong cử chỉ của anh.

Tô Đồng đặt chiếc bánh mì nướng kiểu Pháp kẹp giăm bông và pudding trứng trước mặt cậu, rũ mi xuống, lông mi dài tạo bóng nhạt trên mắt. Anh không ngẩng đầu lên.

Lý Gia Đồ cầm thìa, múc một miếng bánh pudding trứng bỏ vào miệng. Bánh nhanh chóng tan chảy ngay trong khoang miệng, vừa ẩm vừa trơn, trượt vào trong cổ họng.

Tô Đồng đun một bình trà sữa, lúc rót vào cốc, tiếng róc rách càng vang dội hơn trong căn phòng không một ai nói chuyện. Cậu liếc sang độ cong khi trà sữa nương theo bình chảy vào trong cốc, mềm mại tựa một làn da nhẵn bóng, cậu nuốt nước miếng, lại xúc thêm một miếng pudding ăn.

Cứ tiếp tục như vậy thì làm sao có thể bình tĩnh hòa nhã trải qua hai ngày ở trong căn phòng này đây? Lý Gia Đồ rũ mi mắt, lặng lẽ ăn bữa sáng, thỉnh thoảng nhìn sang anh một cái.

Anh vẫn rũ mi, im lặng đến nỗi như thể chỉ có một mình anh đang ăn vậy.

Cậu vừa vắt hết óc nghĩ xem nên nói gì để phá vỡ sự xấu hổ và im lặng này, vừa sàng lọc từng câu bắt chuyện đang hiện ra trong đầu, chọn được một câu có lẽ không quá nhạt nhẽo, “Em đã vào nhóm kia của trường.”

“Hửm?” Tô Đồng mù mờ ngẩng đầu, qua hai giây sau mới kịp hiểu cậu đang nói đến chuyện gì, gật đầu vẻ đã hiểu, phối hợp nói, “Sau đó thì sao? Phát hiện ra cái gì không?”

“Đúng là Trịnh Đào ở trong nhóm đó, hơn nữa em cũng biết nick của cậu ta là gì.” Lý Gia Đồ hơi suy nghĩ, nói thêm, “Có lẽ em cũng biết đối tượng cậu ta yêu đương qua mạng là ai.”

Vì kinh ngạc mà đôi lông mày xinh đẹp của anh hơi nhướn lên, hỏi đầy vẻ hứng thú, “Là ai?”

Lý Gia Đồ quơ thìa, bày tỏ Tô Đồng đã hiểu lầm ý của cậu rồi, sửa lại lời, “Em chỉ biết tên nick thôi, còn về việc rốt cuộc là ai thì vẫn chưa kịp tra ra.”

Nghe vậy, anh buồn cười nói, “Chút thông minh này của em dùng ở nơi đứng đắn là được.”

Vốn đang tính đến chuyện thú vị thì đột nhiên bị Tô Đồng nói như vậy, cậu không khỏi nghẹn lời đành thanh minh, “Em hơi bị dư thông minh nhé.”

“Thật hả?” Tô Đồng buông thìa, cầm một miếng bánh mì nướng lên ăn, “Thi giữa kỳ định đạt bao nhiêu điểm vậy? Bạn Lý Gia Đồ.”

Lý Gia Đồ rất mất hứng lấy thìa đảo bánh pudding vẫn chưa ăn hét trong bát, đảo lộn xộn lên, âm thanh rung vang. Một lúc lâu sau cậu mới nhìn về phía anh, “Nếu kỳ thi này em lọt vào top 10, anh thưởng em cái gì?”

Anh mỉm cười hỏi, “Top 10 lớp hay top 10 khối?”

Cậu sửng sốt, im lặng.

Anh ăn xong miếng bánh mì trên tay kia, dùng khăn lau ngón tay, nghĩ một chút rồi nói, “Anh nói lời này có lẽ em sẽ mất hứng. Nhưng mà cố gắng học tập là bổn phận của một học sinh, thi được thành tích tốt cũng thuộc bổn phận ấy. Anh cảm thấy không đáng để yêu cầu phần thưởng gì cả.”

“À…” Đạo lý này đương nhiên cậu cũng biết nhưng trong lòng vẫn hơi mất bình tĩnh, nếu anh cảm thấy mình biết thì sẽ mất hứng, vậy vì sao còn nói, “Hồi còn nhỏ, anh thi tốt mà bà ngoại không thưởng cho anh sao?”

Tô Đồng gật đầu đầy đương nhiên, “Bà nói với anh rằng, thành tích tốt chính là phần thưởng cho bản thân vì đã cố gắng học hành rồi. Em có thấy vậy không?”

Cậu nén giận, há to miệng cắn một miếng bánh mì nướng, vừa nhai nuốt vừa nói, “Nói như vậy không sai…”

“Nhưng từ nhỏ đến lớn, dù thành tích của anh có tốt thì bà ngoại cũng không thưởng gì cho anh cả. Tuy vậy trong lòng anh vẫn hiểu rõ bà thương anh.” Tô Đồng rũ mi mắt xuống, dường như suy nghĩ đã bay tới một nơi rất xa, nhưng giọng nói vẫn thực sự dừng lại trước bàn cơm này.

Lý Gia Đồ nghe rất rõ ràng. Cậu nghĩ, hẳn là cậu đã hiểu Tô Đồng đang nói gì.

Ăn sáng xong, hai người dựa theo kế hoạch từ trước mà cùng nhau ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn cho hai ngày kế tiếp.

Cậu đã thay giày xong, vẫn ở gian để giày mũ đợi Tô Đồng rửa bát và dọn rác. Anh xách túi rác muốn vứt dưới tầng đặt bên cửa, đi giày xong thì ngồi xuống thắt dây.

Mùa xuân đến, thời tiết dần nóng lên, những lớp quần áo bọc kín người của mùa đông dần dần được giảm bớt. Cậu nhìn chiếc gáy lộ ra lúc anh cúi đầu và cả làn da trắng nõn và tinh tế chạy vào trong cổ áo, nghĩ một lát rồi ngồi xổm xuống gọi anh một tiếng, “Này.”

“Hửm?” Dứt lời, Tô Đồng vừa ngẩng đầu lên thì Lý Gia Đồ đột ngột nhào qua hôn.

Anh không chú ý nên trọng tâm không khống chế được, nhận nụ hôn này mà đầu gối khuỵu xuống. Nhưng điều kì lạ là nó không chạm đến sàn nhà, chỉ nghe một tiếng vang trầm mà thôi.

Cậu ngạc nhiên đến nỗi lông mi khẽ run rẩy, lòng bàn tay dưới đầu gối của anh rất mềm mại. Cậu nghĩ đến sự mềm mại của bàn chân mèo, móng vuốt nhỏ bé tựa như đang cào vào lòng. Lý Gia Đồ nâng đầu gối ngăn bàn tay anh lại, nhân lúc anh vẫn chưa kịp thu tay về thì đỡ lấy gáy anh làm nụ hôn càng thêm sâu.

Đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau trong miệng, lúc gắn bó còn dư lại mùi trà sữa, vị đắng chát của lá trà và sự mềm ngọt của sữa hòa lẫn với nhau cùng dính lên đầu lưỡi và bờ môi.

Lý Gia Đồ càng dựa vào gần hơn khiến chân Tô Đồng mất cân bằng. Anh khẽ cười, lập tức ngồi xuống đất, lưng đụng phải máy giặt ở bên cạnh.

Một tiếng “Bộp” vang lên.

Cậu ngơ ngác bởi âm thanh này, dừng nụ hôn lại, hơi mờ mịt nhìn Tô Đồng.

Anh rũ mắt nhìn xuống đôi môi phiếm ánh nước của cậu, đưa tay nhéo nhẹ mũi cậu, “Nên ra ngoài rồi.”

Một tay cậu còn chống trên mặt đứng của máy giặt, bình tĩnh nhìn anh, một lát sau lại đột ngột cúi đầu hôn anh rồi mới nhanh chóng đứng dậy.

Ánh nắng bên ngoài rất đẹp, trong khu chung cư có những người già đang rèn luyện sức khỏe. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua đầu lá, ấm áp rơi xuống mặt đất. Có lẽ là vì đêm hôm trước có gió thổi qua nên rất nhiều hoa dương tử kinh (*) mới nở hoặc chưa kịp nở rụng xuống, lại bị người đi bộ và xe cộ giẫm lên, tựa như đang để lại những ấn kí hình hoa trên nền xi măng.

Thời tiết như vậy luôn khiến người ta cảm thấy nếu không ra ngoài thì rất đáng tiếc. Nhưng cậu biết sự khoan khoái này không kéo dài được lâu trong một ngày, vài giờ nữa, lúc mặt trời lên tới đỉnh trời sẽ nắng gắt đến mức mắt chẳng thể mở ra nổi.

Hai người đến siêu thị mua thức ăn xong, lúc về đi qua thư viện thì kéo xe đẩy hàng đến lối vào chỗ tự do mượn sách tìm xem có sách nào thú vị không.

Tô Đồng nhìn thoáng qua là biết không có quyển sách nào anh muốn đọc cả nên đứng một bên đợi Lý Gia Đồ.

Cậu cúi người cẩn thận tách quyển sách xếp cuối cùng trong chồng sách xem có phải tên sách phiên dịch mà mình muốn đọc không, chợt nghe thấy Tô Đồng gọi tên cậu thì đứng dậy, “Sao vậy?”

Anh hất cằm về phía tầng chính của thư viện, “Em nhìn người kia xem, có phải Trịnh Đào không?”

“Hả?” Cậu vội bước qua, nhìn cửa tầng chính từ phía xa, quả nhiên thấy Trịnh Đào đang đeo cặp đứng ở cửa nhìn xung quanh, hình như đang đợi người. Sao lại trùng hợp đến vậy?

Tô Đồng tò mò, “Đang đợi ai đó chăng?”

“Chúng ta đi đi?” Từ khi biết Trịnh Đào nằm trong nhóm 10 kia, Lý Gia Đồ vẫn luôn cảm thấy chuyện của mình bị Trịnh Đào biết được càng ít càng tốt, dù đó là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Anh nhìn cậu, “Ừ.”