Nhụ Mộ

Chương 54




Edit: Dú

—————————————–

Phòng Tô Đồng thuê ở gần thư viện, cách tiệm cơm là tòa thư viện kia.

Vì không bị ngược đường nên sau khi ăn xong, Tô Đồng lái xe vòng ra phía sau thư viện rồi rẽ về tiểu khu nơi anh ở. Đa số đèn đường đã bị cây cối chặn sáng, Lý Gia Đồ nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc đi ngang qua trạm xe buýt định thấy rõ tên trạm nhưng không xem được gì.

Không bao lâu sau, Tô Đồng đi dọc theo một con đường nhỏ chỉ có thể cho một xe vào, lái xe đến cổng tiểu khu, rẽ vào bãi đỗ xe ngầm.

Dù gì đây cũng là một tiểu khu thương mại được hoàn thiện, xây dựng ở trung tâm thành phố, tỉ lệ phủ xanh rất cao, trong náo nhiệt ngoài yên tĩnh, xung quanh khách sạn có ngân hàng, quảng trường mua sắm đủ cả. Lý Gia Đồ không cần hỏi Tô Đồng cũng biết được tiền thuê nhà ở đây chắc chắn rất đắt.

“Anh thuê phòng ở đây đắt lắm nhỉ?” Trong bãi đỗ xe đầy xe hơi, Lý Gia Đồ không biết vị trí đỗ xe của Tô Đồng là ở đâu.

Tô Đồng lái quanh bãi đỗ xe một lát mới tìm ra chỗ đỗ xe của mình. Anh vừa rẽ xe sang một bên vừa nói, “Cũng bình thường. Anh dùng tiền cho thuê phòng ở phố Thủy để trả, không dùng tiền lương.”

Cậu tò mò, “Vậy tại sao không ở trong nhà?”

“Ừ thì… Phòng đó quá lớn, bốn phòng ngủ hai phòng khách, một người ở rất lãng phí. Hơn nữa, nơi này gần công ty, qua một cái đường hầm, không xa nữa là tới nơi rồi.” Tô Đồng dừng xe lại xong, còn nói thêm, “Nếu em đến, ngồi chuyến số 30 đến Vườn di sản văn hóa xuống xe là được, nhưng còn phải đi bộ một đoạn đường 400m nữa.”

Ban nãy đúng là Lý Gia Đồ tìm tuyến xe buýt từ trường đến nơi này, không biết có phải lúc ấy Tô Đồng đã chú ý rồi hay không. Cậu bước xuống xe, nghĩ một lát rồi nói, “Ai nói em muốn đến?”

“Em chắc chắn là sẽ không tới chứ?” Tô Đồng đùa cậu.

Lý Gia Đồ bước vào trong thang máy với Tô Đồng, bĩu môi.

Thang máy đã được sử dụng rất nhiều năm, trên chỗ ấn phím dán đầy những tấm kiểm tra an ninh, Tô Đồng nhấn tầng 23, ngẩng đầu nhìn số dần cao lên.

Lúc mới vận hành, Lý Gia Đồ cảm thấy mình bị kéo lên trên, cậu cũng nhìn về những con số dần thay đổi theo thứ tự, một lát sau, cậu phát hiện Tô Đồng đang quan sát mình, vội liếc sang anh rồi lại tiếp tục nhìn số, “Gì vậy?”

“Cao lên rồi.” Tô Đồng nói.

Cậu ngẩn ra, lẩm bẩm, “Mỗi ngày em đều uống sữa được không.”

Tô Đồng vẫn đang nhìn cậu bỗng nói, “Khóc đỏ cả mắt rất xấu, sau này đừng khóc nữa.”

Nghe vậy, Lý Gia Đồ ngây ngẩn, đúng lúc này thang máy đã dừng lại, cậu nhìn Tô Đồng vừa cúi đầu rút chìa khóa ra khỏi chùm chìa khóa vừa bước ra ngoài, chính cậu suýt nữa đã quên phải ra thang máy.

“Buổi trưa anh sẽ ở công ty, buổi tối thường sau chín giờ sẽ về. Cuối tuần cũng có thể sẽ đi làm.” Tô Đồng mở cửa, đợi cậu bước vào xong thì đưa chiếc chìa khóa đã lấy ra cho cậu, “Thẻ quẹt cửa tạm thời chưa có thẻ dự phòng, lần tới anh sẽ lấy thêm một cái nữa cho em.”

Lý Gia Đồ ngạc nhiên nhìn chiếc chìa khóa anh đưa tới, nhất thời thất thần.

“Cầm đi.” Tô Đồng buồn cười nói.

Cậu chần chừ nhận lấy chiếc chìa khóa nắm trong tay, mặt trên còn lưu lại độ ấm của bàn tay Tô Đồng.

Tô Đồng bật đèn ở gian để giày cạnh cửa, cởi áo khoác treo lên móc, tìm cho Lý Gia Đồ một đôi dép lê, sau đó cũng thay giày cho chính mình, bước vào trong phòng khách.

Lý Gia Đồ vừa tháo giày vừa dắt chiếc chìa khóa ban nãy đã nhận vào chùm chìa khóa của cậu, bước ra khỏi gian để giày, tất cả mọi thứ trong phòng đã sáng sủa hẳn lên.

Nhà mới của Tô Đồng vẫn là một căn gồm một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng vệ sinh, nhưng nhìn ra ít nhất cũng phải 90m2, đồ gia dụng không nhiều lắm, có vẻ hơi trống trải, hơn nữa có lẽ là mới vừa dọn vào không lâu nên rất nhiều đồ đều phóng bừa cực kỳ lộn xộn. Giữa hai gian phòng khách và phòng bếp không có gì ngăn cách, bên cạnh tủ bếp bày mấy thùng carton lớn, Lý Gia Đồ bước đến, mở ra thì thấy tất cả đều là sách.

Thói quen của anh vẫn giống như trước đây, về đến nhà thì trước tiên là đun một bình nước nóng.

Lý Gia Đồ ngồi trong phòng khách, nhìn xung quanh một lát rồi đến cửa sổ sát đất rộng lớn. Phòng ở hướng Đông Nam, phía Đông đều là tường thủy tinh, phía Nam ra ngoài cửa là ban công. Cậu mở cửa chớp trước cửa sổ ra, cảnh đêm rực rỡ ánh đèn phía ngoài lập tức đập vào mắt, nhìn đến nỗi cậu cũng ngẩn ngơ.

“Mở cửa sổ ra hít thở không khí đi.” Tô Đồng ngồi xổm nơi phòng bếp, sửa sang lại thùng sách kia, nói vọng từ xa.

Lý Gia Đồ quay đầu nhìn anh một cái, cuốn cửa chớp lên, cửa sổ sát đất trước mặt hiện ra. Gió lạnh đột nhiên ập vào phòng, đập vào mặt khiến cậu không khỏi rùng mình một cái. Cậu nhìn quần áo của anh đang phơi trên móc áo ngoài ban công, quay đầu lại hỏi, “Quần áo của anh đã đưa vào được chưa?”

“Gì?” Anh ôm một chồng sách lớn, xoay người bỏ hết lên bệ bếp, “À, được. Em thu quần áo vào giúp anh nhé.”

Tạm thời cậu không tìm thấy đèn của ban công nhưng đèn trong phòng khách đã rất sáng, chiếu rõ xuyên qua bên ngoài. Cậu gỡ từng bộ quần áo trên móc áo xuống rồi lại treo móc lên. Đang thu thì Lý Gia Đồ dừng lại.

“Để anh.” Tô Đồng như thể đoán được sẽ xảy ra chuyện gì nên đi từ phòng khách ra, lấy quần áo Lý Gia Đồ đang ôm vào trong lòng rồi thuận tay lấy quần lót còn treo trên móc áo xuống.

Lý Gia Đồ xấu hổ khụ một tiếng, thấy Tô Đồng chẳng nói gì đã vào phòng, cậu đứng giữa gió lạnh thổi ngoài ban công để khuôn mặt nóng bừng lạnh xuống mới trở về phòng.

Cậu không ngờ Tô Đồng sẽ bỏ hết chỗ sách vào ngăn tủ phía trên tủ bát. Cậu nhìn sách cũ chồng chất ở phía trên, không biết là đã có từ thời đại nào, nhìn vào cách sắp xếp thì có vẻ trong thời gian ngắn sẽ không đọc lại nữa. Lý Gia Đồ lại nhìn chồng sách đặt trên bệ tủ bếp rồi chỉ đơn giản giúp Tô Đồng bỏ quần áo vào tủ.

Bình đun nước bên cạnh bỗng réo lên dọa Lý Gia Đồ nhảy dựng, hơi nước phun ra từ nắp bình bắn lên tay áo của cậu, chẳng mấy chốc đã ướt.

Cậu cầm đoạn khuỷu tay áo len đã bị ướt đẫm, trong lòng bàn tay còn có một ít lông tơ màu xanh lá sẫm.

“Sao thế?” Tô Đồng đi ra từ trong phòng, thấy cậu đứng ngơ ngác bèn hỏi.

Lý Gia Đồ giơ cánh tay lên cho anh xem, “Hơi nước làm ướt áo len của em rồi.”

Tô Đồng đi tới, kéo tay cậu rồi phủi lớp sợi len nhỏ dính ở trên rồi thổi thổi. Luồng khí lành lạnh làm bàn tay Lý Gia Đồ ngứa ngáy, ngón tay không khỏi cong lại rồi giãy ra.

“Cởi áo len ra đi, mở điều hòa nên sẽ không lạnh đâu.” Tô Đồng nói xong, lấy chiếc điều khiển điều hòa từ trên đỉnh tủ lạnh, mở điều hòa tủ đứng trong phòng khách lên.

Cậu cúi đầu nắm phần mép áo len, cảm thấy cởi quần áo trước mặt Tô Đồng có hơi là lạ.

Đang lúc chần chừ thì Tô Đồng hỏi, “Muốn tắm không?”

“Hả?” Lý Gia Đồ bất ngờ, mặt bỗng đỏ bừng, tâm trí đều trống rỗng, không biết phải đáp lại như thế nào.

Thấy vậy, Tô Đồng cay mày, muốn cười lại cười không nổi, nhéo mũi cậu một cái, “Trong đầu thằng nhóc em có những gì vậy? Anh đã đặt hết quần áo lên giường rồi, em phải tắm rồi mới đi ngủ được chứ.” Nói đến đây, chắc là anh cũng tự thấy mình nói hơi “lạ” bèn dừng lại, một lúc lâu sau bỗng thả điều khiển từ trong tay về trên tủ lạnh, thuận tay mở cửa tủ ra hỏi, “Muốn uống sữa không?”

Lý Gia Đồ nhìn thân hình anh bị cửa tủ lạnh ngăn trở, bĩu môi đáp, “Em đi tắm trước.” Nói xong, cậu cúi đầu bước nhanh vào phòng ngủ.

Phòng ngủ hiện giờ của Tô Đồng đã rộng hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng đồ đạc vẫn giống như cũ, ít đến mức thảm thương, có cảm giác như anh đã ôm hết đống đồ trong phòng kí túc xá đơn đó chuyển sang một căn phòng rộng hơn mà thôi.

Trên giường đặt một bộ quần áo ngủ sạch sẽ và cả một cái túi quần lót chưa mở ra. Lý Gia Đồ ôm quần áo lên, cầm cái túi chưa được mở kia rồi thở một hơi thật dài, nhưng trái tim vẫn căng thẳng dường như cũng chẳng thả lỏng sau cái hít thở sâu đó, ngược lại càng đập nhanh hơn.

Không biết là vì lòng cậu rối bời hay không mà lúc cậu đang cởi quần áo trong nhà tắm, áo sơ mi và quần đã cởi ra còn chưa kịp treo lên giá thì đã bị rơi hết vào bồn tắm đầy nước. Cậu nhất thời ngơ ngác, phản ứng đầu tiên chính là — Sáng mai mình sẽ mặc gì bây giờ.

Bởi vậy nên chuyện vốn khiến tâm trạng cậu không yên đều bay đi mất. Cậu vớt quần áo ra từ nước, rầu rĩ gãi trán, mãi đến lúc không khí lạnh lẽo trong phòng tắm khiến cậu lạnh run nổi da gà mới nhớ ra cậu phải bật đèn sưởi và vòi hoa sen để tắm.

Nếu không phải Tô Đồng đã nói thì Lý Gia Đồ chẳng hề ý thức rằng mình đã cao hơn, mà chuyện này được xác nhận là khi cậu mặc đồ ngủ của Tô Đồng.

Mấy tháng trước cậu còn phải khom người xắn ống quần lên một chút mới không để ống quần dài chạm đất mà bây giờ đã vừa vặn hơn, ít nhất là không phải xắn lên nữa.

Nhưng nhìn cái áo sơ mi đã ướt sũng vẫn khiến cậu thấy đau đầu.

Cậu cầm quần áo chưa khô được một nửa ra ngoài, mang theo một thân đầy hơi nước, muốn hỏi Tô Đồng xem trong nhà có máy sấy không để còn sấy khô quần áo.

Tô Đồng đang ngồi trong phòng khách xem phim, thấy cậu trưng vẻ mặt ảo não đi ra từ phòng tắm bèn hỏi, “Sao vậy?”

“Bất cẩn làm rơi quần áo xuống nước.” Lý Gia Đồ hỏi, “Trong nhà có máy sấy không ạ?”

Anh lắc đầu, “Ném vào máy giặt đi, giặt cái là được.”

“Nhưng bây giờ mà giặt thì…” Cậu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, “Chắc chắn sáng mai không khô kịp.”

Tô Đồng đáp lại đầy đương nhiên, “Mặc quần áo của anh không được à? Bây giờ em mặc chắc cũng vừa người rồi.”

Lý Gia Đồ nhất thời nghẹn lời, ấp úng mãi lâu sau mới nói, “Được ạ. Máy giặt ở đâu?”

Anh hất cằm về phía cửa, “Chỗ gian để giày ấy.”

Trên ti vi đang chiếu một bộ phim lịch sử, tiếng kỵ binh chém giết của hai bên trong thời chiến tranh quanh quẩn từng góc phòng. Lý Gia Đồ không tìm thấy đèn ở gian chứa giày nên nương theo đèn phòng khách mà đi đến trước máy giặt rồi ngồi xổm xuống, bỏ áo sơ mi vào, trước khi bỏ quần bò thì cởi dây thắt lưng xuống.

Cậu ngồi xổm trước máy giặt quần áo, không nhìn rõ chữ bên cạnh nút xoay và nút bấm bèn nhảy một bước nhỏ ra chỗ nguồn sáng, “Đèn ở đâu ạ?”

“Em cứ bỏ vào trong đi, tí nữa anh giặt luôn một thể.” Tô Đồng đoán cậu muốn làm gì nên trả lời.

Dùng máy giặt để giặt quần áo suy cho cùng cũng không phải chuyện tiết kiệm nước gì, cho dù là ở nhà hay là ở kí túc xá, tất cả mọi người đều cố gắng bỏ đồ vào giặt cùng nhau.

Lý Gia Đồ vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất một chốc, bỗng cậu đứng dậy bước nhanh đến phòng khách, đứng phía sau sô pha nói với Tô Đồng, “Em không cố ý làm ướt đâu.”

Tô Đồng đang xem phim say sưa, nghe vậy thì mù mờ nhìn cậu một cái, sau khi hồi thần mới nói, “Anh biết.”

Câu này vừa thốt lên mà cứ như cậu đang giấu đầu lòi đuôi vậy. Lý Gia Đồ cắn môi một cái, không lên tiếng.

“Uống sữa rồi đi ngủ sớm chút đi.” Tô Đồng liếc mắt về phía phòng bếp.

Lý Gia Đồ quay đầu thì thấy trên bệ tủ bếp đã có thêm một ly sữa từ lúc nào không hay.

Cậu ủ ly sữa vào lòng bàn tay, trở về bên cạnh sô pha, “Còn anh thì sao?”

“Anh tắm xong thì đi ngủ.” Nói xong, Tô Đồng cầm điều khiển lên, nhấn nút tạm dừng.

Lý Gia Đồ đang đứng tại chỗ chăm chú uống sữa nóng, khóe mắt thấy Tô Đồng đứng dậy đi vào phòng ngủ. Cậu ùng ục uống từng hớp sữa xong, đặt ly sữa vào bồn rửa bát, đi vào trong phòng ngủ.

Vừa mở cửa thì thấy Tô Đồng đang cầm quần áo để tắm đi ra từ bên trong, thiếu chút nữa đã đụng vào người anh.

Tô Đồng nhìn thấy cậu thì sửng sốt hai giây, nín cười lau vệt sữa dính trên môi cậu, xoay người bước vào phòng tắm.

Lý Gia Đồ đứng ở cửa vài giây, mãi đến lúc Tô Đồng đóng cửa lại mới vào phòng ngủ.

Mặt cậu rất khô nên cậu định tìm thứ gì đó có thể bổ sung nước trong phòng, dễ dàng tìm thấy kem dưỡng da cung cấp độ ẩm của Tô Đồng, vừa mới cầm lên thì sự chú ý của cậu đã bị một tờ giấy đặt bên cạnh thu hút.

Tim cậu đột ngột nhảy lên. Lý Gia Đồ biết tờ giấy này là gì, bởi vì trong kì nghỉ đông cậu đã từng thấy một tờ giống y như vậy — là giấy báo thành tích thi cuối kỳ của học kỳ trước.