Nhụ Mộ

Chương 4: “Thì ra Tô Đồng đã biết tên của cậu.”




Điều làm Lý Gia Đồ không ngờ được là, dựa theo cách Tô Đồng lên lớp thì đây hình như không phải là lần đầu anh đứng trên bục giảng. Có lẽ lúc còn học đại học đã từng luyện tập rồi, có khi còn dạy thêm bên ngoài nữa. Tóm lại là, tuy Tô Đồng không phải là giáo viên mới đầu tiên mà Lý Gia Đồ gặp được, nhưng anh lại là giáo viên mới đầu tiên không lộ chút căng thẳng nào.

Nhưng sao Tô Đồng lại có thể ngăn được bầu không khí tẻ nhạt nhỉ? Mỗi một kiến thức mà anh nêu ra luôn có học sinh ngồi ở hàng phía trước tích cực trả lời. Thỉnh thoảng khi anh hỏi một, hai câu, cũng không xuất hiện tình trạng cả lớp im lặng, có khi là một bạn học chủ động giơ tay trả lời, có khi là anh tùy ý chọn một bạn trả lời.

Lý Gia Đồ để ý là anh không hề tập trung gọi những học sinh mà giáo viên chủ nhiệm đã chỉ định, nhưng anh lại có thể làm được chuyện này rất dễ dàng, cứ như anh không hề cố ý gọi các bạn ấy vậy.

Từ trước tới nay, Lý Gia Đồ chưa một lần nào chủ động giơ tay trong lớp. Dù là cấp hai hay tiểu học, trong lớp cậu vẫn chưa từng xuất hiện bầu không khí mà ai nấy đều sẽ giơ tay trả lời câu hỏi của giáo viên, và thông thường nhất là giáo viên sẽ gọi thẳng học sinh trả lời.

Lên cấp ba, bầu không khí học tập ở trường rất sôi nổi, có rất nhiều giáo viên là thần tượng sùng bái của các học sinh, tuy lúc lên lớp, việc tranh nhau trả lời câu hỏi đã rất quen thuộc, nhưng chủ động giơ tay vẫn rất hiếm thấy. Học sinh càng thích ngồi yên trên ghế, thầy một câu trò một câu mà trả lời, tạo ra những cuộc tranh luận ngắn ngủi trong lớp, cực kì sôi nổi.

Tuy Tô Đồng dạy theo phong cách cũ nhưng lại có thể khơi dậy hứng thú của các học sinh, khiến các cô các cậu cảm thấy mới mẻ. Thậm chí có một bạn học sinh vừa giơ tay lên vừa hô to, “Thầy ơi, bên này, thầy ơi! Gọi em đi!”

Ngay cả các vị lãnh đạo và thầy cô đều buồn cười.

“Còn năm phút nữa thôi.” Tô Đồng tắt power point, nhìn học sinh rồi nói, “Bây giờ thầy sẽ chọn một bạn trả lời vài vấn đề mà ban nãy chúng ta đã học. Ai muốn trả lời đây?”

Vừa dứt lời, khắp các góc của lớp đều có học sinh giơ tay lên.

Lý Gia Đồ nghiêm túc nhìn cả lớp đang sôi nổi, cậu chỉ cảm thấy thì ra bốn mươi phút đã qua đi nhanh như thế. Cậu thấy bốn bạn học sinh đã được cô chủ nhiệm chỉ điểm cũng giơ tay lên, ngay cả Đàm Hiểu Phong cũng không ngoại lệ, thầm nghĩ số lượng này phải chăng đã đủ lắm rồi. Đúng lúc này, cậu phát hiện ra ánh mắt của Tô Đồng đang dừng trên người mình.

Anh hơi cân nhắc một lúc rồi nói, “Bạn học sinh ngồi ở ghế thứ hai từ dưới lên, vị trí thứ hai tính từ phía bên phải.”

Lý Gia Đồ giật mình, lúc thấy các bạn xung quanh sắp chú ý cậu không giơ tay thì vội mang theo tâm trạng lúng túng đứng dậy.

“Ừm… Câu hỏi thứ nhất, nguyên nhân chúng ta dùng axit sunfuric đặc để làm chất hút ẩm là vì tính bay hơi của nó sao?” Tô Đồng nhìn cậu hỏi.

Lý Gia Đồ nhìn lại anh, trả lời, “Không phải, mà là vì tính háo nước của axit sunfuric đặc.”

Tô Đồng gật đầu, lại hỏi tiếp, “Về cách bảo quản axit sunfuric đặc, có thể đặt nó ở nơi thoáng khí khi đã được mở lọ hay không?”

“Không thể.” Lý Gia Đồ vẫn nhìn vào mắt anh, nghiêm túc trả lời, “Bởi vì axit sunfuric đặc sẽ hấp thụ nước trong không khí và trong muối hydrat, lúc tiếp xúc với không khí sẽ giảm nồng độ và tăng khối lượng của nó.”

Đôi mắt của anh lộ ra ý cười, “Vậy em có thể chỉ ra tính bay hơi của axit sunfuric và tính háo nước của nó khác nhau ở đâu không?”

Câu này rất đơn giản, cậu gật đầu, “Tính háo nước là tính chất hóa học của axit sunfuric đặc, còn tính bay hơi là tính chất vật lý.”

“Tính chất hóa học?” Tô Đồng nghi hoặc.

Trong lòng Lý Gia Đồ hơi nghẹn một chút, nhưng vẫn kiên định trả lời, “Vâng. Axit sunfuric đặc có thể chiếm nguyên tử H và O theo tỉ lệ 2:1 để khử nước của hợp chất.”

Tô Đồng đăm chiêu gật đầu, cầm phấn viết phản ứng mất nước của đường saccarozơ (đường mía) lên bảng đen, hỏi lại, “Là thế này phải không? Đường saccarozơ tác dụng với axit sunfuric tạo thành 12 nguyên tử C và 11 phân tử nước.”

“Và còn sinh ra lượng nhiệt lớn.” Lý Gia Đồ bổ sung.

Tô Đồng viết thêm kí hiệu nhiệt ở phía sau phương trình, hỏi, “Trong quá trình phản ứng, hiện tượng chúng ta quan sát được là gì?”

Có học sinh ngồi ở hàng phía trước trả lời, “Vì phản ứng tạo thành than nên màu trắng của đường saccarozơ sẽ dần dần biến thành màu đen và càng lúc càng phồng lên như bánh mì lúc lên men.”

“Vì sao?” Tô Đồng mỉm cười với bạn học kia, hỏi Lý Gia Đồ lần thứ hai.

Lý Gia Đồ trả lời, “Bởi vì phản ứng mất nước này đã sinh ra nhiệt khiến axit sunfuric đặc tiếp tục phản ứng với nguyên tử C ——” Cậu chờ Tô Đồng viết xong điều kiện phản ứng của phương trình hóa học, “Tạo thành carbon đioxit, lưu huỳnh đioxit và nước. Tỉ lệ là 1 nguyên tử C, 2 phân tử axit sunfuric và 2 phân tử nước. Chính khí được sinh ra khiến “bánh mì đen” dần phồng lên.”

(*Chú thích: Phương trình hóa học được nhắc tới là phản ứng giữa axit sunfuric H2SO4 đặc và đường Saccarozơ C12H22O11: 

C12H22O11 – – H2SO4 đặc- – – > 6C + 6H2O

C + 2H2SO4 đặc – – > CO2↑ + 2H2O + 2SO2↑)

Tô Đồng cân bằng phương trình hóa học xong, xoay người bỏ phấn lại vào hộp, khen Lý Gia Đồ, “Tốt lắm. Mời em ngồi.”

Cậu ngồi xuống.

“Ông căng thẳng như vầy làm gì?” Dương Bồi Thanh nhỏ giọng hỏi khi cậu đã ngồi xuống.

Lý Gia Đồ ngẩn người, giải thích, “Tôi có căng thẳng đâu.”

“Mặt ông đỏ rồi kìa?” Cậu ta buồn cười nói.

Lý Gia Đồ ngơ ngẩn, vội sờ lên mặt mình, đúng là nóng thật. Cậu ảo não cắn môi, nhất thời hơi nhụt chí.

Cũng không bao lâu sau, tiếng chuông tan học vang lên.

Tô Đồng vẫn vòng tay ở phía sau người, thẳng lưng đứng ở bục giảng, hô, “Tan học!”

“Đứng dậy!” Lớp trưởng cao giọng đáp lại.

Các học sinh và thầy cô đến dự giờ cũng đứng lên.

“Cảm ơn các bạn học sinh đã giúp đỡ trong buổi học này, và chính tôi cũng đã học được rất nhiều thứ.” Anh hơi nghiêng người, đôi mắt nhìn xuyên đến chỗ Lý Gia Đồ ở phía sau lớp, “Bạn Lý Gia Đồ?”

Lý Gia Đồ kinh ngạc, “Dạ?”

“Cảm ơn em.” Tô Đồng mỉm cười nói.

Cậu sửng sốt, không biết nên nói gì mới phải, cười ngại ngùng.

“Vậy nhé, chúng ta hết giờ rồi. Chào các em.” Tô Đồng đến bên cạnh bục giảng, cúi đầu với các học sinh.

Các bạn chỉnh tề đáp lại, “Chào thầy ạ!”

Lúc Lý Gia Đồ đứng thẳng người lại, Tô Đồng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc ở trên bàn. Sau khi tan học còn có học sinh chạy nhanh đến bàn tìm anh nói chuyện, hỏi thăm về tình huống của anh. Lý Gia Đồ nhìn anh từ phía xa, lúc này mới nhớ ra hình như mình chưa từng trả lời nhiều câu hỏi như vậy với giáo viên. Đây chính là lần đầu tiên.

Thì ra Tô Đồng đã biết tên của cậu.

Sau cơn mưa, cảnh dưới tầng của kí túc xá quả thật là không thể nhìn thẳng. Trên mặt đất, trên cây nơi đâu cũng có thể trông thấy quần áo bị gió thổi bay tứ tung, còn có cả đồ nội y, đồ lót nên khiến học sinh đi ngang qua đều mang vẻ mặt phức tạp. Dù dì quản lý kí túc xá đều dặn mỗi cô mỗi cậu phải về kiểm tra nếu có quần áo rơi xuống thì nhặt lên, nhưng những thứ đồ khiến người ta xấu hổ kia chỉ sợ là không có ai dám nhặt.

“Đúng là lạ thật. Biết thế thì tin ba tôi rồi.” Ba Trương Cạnh Dư làm ở cục khí tượng. Cậu ta ôm tấm ga trải giường và vỏ chăn đã ướt sũng, nhăn nheo bỏ vào trong xô nước, chống nạnh, bình tĩnh nhìn, “Mịe, không muốn giặt nữa đâu, làm sao giờ? Hồi trưa giặt nó làm tôi mất luôn nửa cái mạng rồi.”

Lý Gia Đồ đang giặt lại quần áo, đề nghị, “Hay là ông đưa sang phòng bên cạnh, dùng máy giặt của bọn nó cũng được.”

Cậu ta nhìn Lý Gia Đồ, “Ý kiến hay đấy!” Nói xong bèn đổ bột xà phòng vào trong xô, xách xô ra cửa.

Trời xanh trong được mưa cọ rửa nên càng xanh hơn. Không khí trong mát đến mức có thể ngửi được mùi của bùn đất. Ánh nắng chiều nơi phía chân trời bắt đầu ló rạng, chuyển màu rất đẹp. Màu sắc ấm áp của trời chiều chiếu vào ban công khiến mỗi tấm gạch men sứ phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt.

Lý Gia Đồ giặt quần áo xong, đang định phơi nhưng khi thấy giọt nước còn đọng lại trên thanh sắt, cậu vẫn do dự một lúc. Giọt nước sạch trong sáng loáng, phản chiếu hình ảnh học sinh đang ra ra vào vào dưới tầng kí túc xá và cả khuôn mặt của cậu. Lý Gia Đồ vẫn quyết định phơi quần áo ở trên thanh sắt. Vì bị lực động vào, một giọt nước rơi xuống tầng.

“Lý Gia Đồ, ông điền xong tờ nguyện vọng chưa? Dương Bồi Thanh bảo cậu ấy phải nộp cho cô rồi.” Đàm Hiểu Phong mang cà men về kí túc xá, vừa gặp Lý Gia Đồ đã nói.

Lý Gia Đồ lục lọi trong laptop tìm được tờ đơn kia. Những thông tin khác đã điền xong, chỉ còn mỗi phần “phân ban” là chưa động vào. Cậu ngồi xuống, lấy bút ra, do dự một chốc rồi đánh dấu tích vào ô vuông của ban Tự nhiên.

“Há há há! Ban Tự nhiên của chúng ta lại có thêm một thành viên khủng!” La Tử Hào thấy cậu chọn ban Tự nhiên, vỗ tay trầm trồ.

Lý Gia Đồ không nói gì, nhìn cậu ta một cái rồi đưa tờ đơn cho Đàm Hiểu Phong.

Đàm Hiểu Phong rất ngạc nhiên. Cậu ta cầm tờ nguyện vọng rồi hỏi lại lần nữa, “Ông thật sự muốn chọn ban Tự nhiên?”

“Ừ, cũng chỉ có một lựa chọn thôi mà, không phải hả?” Lý Gia Đồ hỏi lại.

Cậu ta miễn cưỡng cười, “Cũng đúng.”

“Tôi không chịu nổi nữa rồi! Học kỳ sau chắc chắn tôi sẽ mua máy giặt!” Trương Cạnh Dư xách một xô nhựa trống không, vừa vào phòng đã ai oán.

La Tử Hào tựa vào một bên khung giường của Lý Gia Đồ, vừa nghe vậy bèn vui vẻ nói, “Lý Gia Đồ chọn ban Tự nhiên kìa.”

“Thật hả? Vậy càng phải đi mua máy giặt!” Nói xong, Trương Cạnh Dư vỗ lên giường Trịnh Đào, lôi kéo sự chú ý của cậu ta, “Trịnh Đào, học kỳ tới đi mua máy giặt đi? Dù sao vẫn ở chung phòng với nhau mà. Máy giặt tiện nghi lắm, tốt nghiệp xong còn có thể bán.”

Trịnh Đào vẫn hơi do dự một chút rồi mới nói, “Được đấy.”

“Yoooo!” Trương Cạnh Dư quơ lấy xô nước của cậu ta, lắc lư ngâm nga, “Ngày được giải phóng là một ngày tươi sáng ~~~”

Sau khi đã xác định được việc phân ban cứ như thể đã đánh dấu một bước ngoặt lớn, học sinh trong lớp bắt đầu chú tâm, vùi đầu chuẩn bị bài thi cuối kỳ.

Bài thi Hóa học cuối kỳ thật sự có liên quan đến tiết học axit sunfuric. Dù đây chỉ là một đề thi nhưng Lý Gia Đồ vẫn nghĩ đến Tô Đồng.

Kể từ ngày đó, cậu không còn nhận được tin tức gì về Tô Đồng nữa.

Thầy ấy qua được phỏng vấn của nhà trường chưa? Có thể sẽ đến dạy Hóa cho trường mình không? Nếu thầy vào tổ Hóa học thật, có phải thầy sẽ dạy môn Hóa lớp mình không?

Những câu hỏi này thường hiện lên trong đầu Lý Gia Đồ nhưng lại không có người giải đáp, mà chính cậu cũng không muốn tìm ra câu trả lời.