Nhụ Mộ

Chương 19




Edit: Dú

—————————————–

Với những món ăn bày đầy bàn như vậy, Lý Gia Đồ ăn hai bát cơm to. Cậu đang vùi đầu cầm bát và sạch sẽ chút cơm cuối cùng thì nhìn thấy Tô Đồng gắp một miếng cá sang, lúng túng ngẩng đầu lên.

“Em ăn nhiều một chút.” Tô Đồng bỏ thịt cá vào trong bát của cậu.

Lý Gia Đồ xấu hổ cúi đầu. Đôi đũa đảo trong bát, trộn thịt cá lẫn cơm với nhau, ăn một miếng to.

“Thầy không ăn nữa ạ?” Cậu hỏi Tô Đồng đang xem điện thoại.

Tô Đồng hồi thần, nhìn chiếc bát trống trơn của mình, mỉm cười đáp, “Tôi ăn no rồi.”

“À…” Lý Gia Đồ bưng bát cơm lên, đưa hết những thứ còn lại bên trong vào miệng khiến miệng phình ra như trống, vừa nhai vừa nói, “Em cũng no rồi.”

Anh ngạc nhiên nhìn cậu, sửng sốt vài giây rồi không nhịn được mà bật cười, rút một chiếc khăn giấy ở bên cạnh ra đưa cho cậu, “Cả mặt cũng ăn kìa.”

Tai Lý Gia Đồ nóng lên, vội nhận lấy chiếc khăn giấy, lau hai bên miệng mình, quả nhiên là có hai hột cơm dính trên khăn.

“Ngon không?” Tô Đồng đứng lên, bắt đầu thu dọn bát đĩa.

Cậu đứng dậy giúp anh dọn, thành thật gật đầu, “Ngon ạ.” Tuy không ngon bằng đồ nhà cậu làm nhưng trước mắt thì Tô Đồng chính là người đàn ông nấu ăn ngon nhất mà cậu từng biết, trừ ba của cậu ra.

Tô Đồng cầm đũa lên, lấy bát trong tay cậu, “Tôi dọn là được. Em rửa tay rồi làm bài đi.”

Hoàn toàn là giọng điệu của một bậc trưởng bối. Lý Gia Đồ thừa dịp anh đang đổ phần sườn thừa vào trong đĩa đậu phụ nhồi thịt kho cà chua thì lấy bát trên bàn đặt lên mấy chiếc đĩa sạch trơn, cầm mấy đôi đũa đi vào phòng bếp.

“Này…” Tô Đồng không kịp gọi cậu lại.

Dù không biết nấu ăn nhưng bát thì cậu biết rửa. Lý Gia Đồ bỏ đống bát đĩa đã dùng bỏ vào trong bồn rửa, đổ một chút dầu rửa bát đặt ở phía trên, lúc tháo đồng hồ xuống nhìn thoáng qua mới kinh ngạc phát hiện đã sắp đến chín giờ.

Cậu ngạc nhiên nhìn thời gian trôi quá nhanh, do dự một lúc rồi bỏ đồng hồ lên đỉnh tủ lạnh.

“Để tôi rửa cho.” Tô Đồng đã vén ống tay áo lên, bước tới bồn rửa.

Lý Gia Đồ từ chối một lượt trong lòng rồi gật đầu, “Thế em đi làm bài trước ạ.” Nói xong, cậu rửa tay, cúi đầu ra khỏi phòng bếp.

Bàn ăn đã được thu dọn sạch sẽ, còn được lau sáng bóng. Tô Đồng đặt đống sách đã được dọn lúc trước để lên bàn, laptop cũng mở ra, đặt sang một bên.

Lý Gia Đồ ngồi trên ghế sa lông, lấy vở bài tập và giấy nháp, hộp bút trong cặp ra, nhìn về phía cửa phòng ngủ đang khép hờ của Tô Đồng.

Vì đây là phòng đơn nên thiết kế phòng bao gồm một phòng bếp, một phòng vệ sinh và một phòng khách, một phòng ngủ và không còn phòng thừa để bố trí thành phòng sách. Lý Gia Đồ đoán bình thường Tô Đồng sẽ tăng ca ở trong phòng khách.

“Trong phòng tôi không có cái bàn trống nào khác.” Tô Đồng cầm một cái đĩa còn dính bọt chảy xuống tí tách, đứng ở cửa phòng bếp nói với cậu, “Bàn ăn rất lớn, em làm bài ở đây đi.”

Lý Gia Đồ sửng sốt, nhìn chiếc bàn ăn kia, còn muốn nói gì đó với Tô Đồng thì anh đã xoay người về phòng bếp.

Cậu ôm sách và cả cặp đến bên cạnh bàn ăn, đặt lên bàn. Ngay từ đầu chắc Tô Đồng cũng không nghĩ đến việc sẽ chiêu đãi nhiều khách ở nhà nên ghế tựa cùng bộ với bàn ăn cũng chỉ có hai cái, mà một trong số đó là lúc chuyển đồ cậu đã giúp anh đưa lên.

Lý Gia Đồ kéo ghế tựa đến chỗ bàn ăn bên kia, cách sách của Tô Đồng hơi xa một chút, còn chưa kịp ngồi vào chỗ của mình, nghĩ một lúc, cậu lại thừa dịp Tô Đồng vẫn chưa rửa bát xong mà đi đến trước phòng ngủ của anh trộm nhìn vào bên trong.

Cậu khẽ đẩy cửa ra, nhanh chóng thấy được chiếc giường được đặt trong căn phòng ngủ nhỏ bé của Tô Đồng. Cậu gấp chăn, gọn gàng đặt ở phía dưới gối. Trên chiếc móc trong tủ quần áo là một cái áo gió mà cậu chưa từng thấy anh mặc bao giờ. Đối diện chiếc giường ngủ là một cái bàn thấp, vuông 1m, phía trên là một số đồ nhỏ đặt tùy ý, là một lọ thuốc xịt muỗi, ổ sạc điện thoại, kính mắt và một tràng hạt nhỏ bằng gỗ cây đàn hương, còn có cả một lọ dưỡng da dành cho nam dạng phun sương, nắp màu xanh lá.

Không có nơi nào đặc biệt khác.

Lý Gia Đồ đóng cửa lại lần nữa, xoay người, nhìn thấy Tô Đồng đang đứng trước mặt mình, sợ tới mức giật bắn người.

Tô Đồng khẽ nâng mày, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cậu.

Lý Gia Đồ xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên nổi, sợ anh sẽ hỏi mình rốt cuộc là muốn làm gì, vội cúi đầu ngồi xuống cạnh bàn ăn, lấy bút ra, soạt soạt soạt mở sách làm bài.

Tô Đồng không lập tức ngồi bên cạnh. Anh mở cửa sổ phía Nam của phòng khách và mở cửa phòng ra khiến không khí có sự đối lưu.

Không khí vốn hơi ngột ngạt đã được gió đêm đẩy lùi đi rất nhiều, mùi dầu, mùi khói và cả mùi thức ăn cũng phai dần. Tô Đồng đun một bình nước sôi, lấy một hộp sữa trong ngăn mát của tủ lạnh ra, đổ vào bát mì đã ngập nước sôi.

Là cái bát mà Lý Gia Đồ thường thấy anh dùng để ăn mì… Lẽ nào là làm theo cách như vậy? Cậu buồn bực trong lòng, cúi đầu vừa phát hiện phương trình hóa học đã quên viết điều kiện, bèn gãi cái trán ngưa ngứa, viết chất xúc tác ở phía trên dấu mũi tên.

Lúc cậu đang chăm chú làm bài tập, không biết Tô Đồng đã đến bên cạnh cậu. Ban đầu Lý Gia Đồ không chú ý, mãi đến khi cậu giở sang một tờ khác, thấy trên trang giấy có chiếc bóng nhạt mới quay đầu phát hiện Tô Đồng đã đứng ở sau lưng mình từ lúc nào.

Mặt cậu cứng đờ rồi vội quay đầu lại.

“Em nói có bài không biết làm?” Tô Đồng vòng hai tay ở phía sau lưng hỏi cậu.

Lý Gia Đồ giật mình nhớ ra, “Vâng, có ạ.”

Cậu tìm quyển sách bài tập lúc chiều đã làm, mở đến cái bài tập tổng hợp mà cậu không hiểu, dùng bút bi gãi lên đầu lông mày, đưa lên cho Tô Đồng xem, “Không phải axit formic (HCOOH) nhiệt phân thành nước (H2O) và carbon monoxit (CO) ạ? Sau đó carbon monoxit (CO) xảy ra phản ứng với oxit đồng nóng (CuO), tạo ra đồng (Cu) và carbon điôxít (CO2). Nhưng thể tích của khí em tính ra cứ không trùng với đáp án.”

Tô Đồng nâng sách bài tập lên nhìn một chốc, tay còn lại chống lên mặt bàn. Lý Gia Đồ nhìn ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên mặt bàn trong suốt, bóng đen của ngón tay chiếu xuống đầu gối cậu dưới mặt bàn.

“Sao em lại cho rằng axit formic nhiệt phân sẽ sinh ra nước và carbon monoxit?” Một lát sau, Tô Đồng mới đặt quyển sách xuống trước mặt cậu rồi hỏi.

Lý Gia Đồ bị hỏi, nghĩ một lúc, lật vài tờ trước rồi trả lời, “Ở đây có một bài tương tự, axit formic dưới sự xúc tác của axit sunfuric (H2SO4) đặc sẽ nhiệt phân thành nước và carbon monoxit.”

(*Chú thích: Dưới xúc tác của Al2O3 hoặc H2SO4 đặc, axit formic đun nóng sẽ nhiệt phân, đây là phương pháp điều chế CO tinh khiết trong phòng thí nghiệm (Theo wikipedia):

PTHH: HCOOH → CO + H2O)

“Nhưng trong bài này có nói axit formic dùng với xúc tác là một loại chất rắn màu trắng khó hòa tan với nước.” Tô Đồng nhắc nhở cậu.

Cậu xoắn xuýt nhíu mày, “Vậy cái chất rắn màu trắng đấy không phải là nhôm ôxit (Al2O3) ạ? Lần thực hành Hóa học trước, thầy đã từng đề cập là nhôm ôxit cũng có thể khiến axit formic nhiệt phân mà?”

Đáy mắt Tô Đồng có một tia kinh ngạc xẹt qua nhưng anh vẫn bình tĩnh nói, “Nhưng nhôm oxit sẽ hòa tan một ít trong nước.”

(*Chú thích: ZnO và Al2O3 đều là chất rắn màu trắng nhưng ZnO không hòa tan trong nước, trong khi Al2O3 thì hoà tan một ít. Lý Gia Đồ đã nhầm ở chỗ đó)

Lý Gia Đồ ngẩn ra, không cam lòng mà lầu bầu, “Thầy đã nói đâu.”

Anh ngạc nhiên, nhìn cậu một láy rồi nói thẳng đáp án, “Chất rắn màu trắng ở đây là kẽm oxit (ZnO). Khi kẽm oxit xúc tác sẽ tạo ra phản ứng khử hiđro, tạo ra khí hiđro (H2) và carbon điôxit (CO2)”. Nói tới đây, Tô Đồng nhíu mày không hài lòng, “Bài này mà thi cử thì trật rồi.”

(*Chú thích: Phản ứng khử hiđro (Theo wikipedia): HCOOH → CO2 + H2)

Nói xong lời này, Tô Đồng như nghĩ ra điều gì đó, về lại chỗ ngồi của mình.

Lý Gia Đồ cầm bút, viết phương trình hóa học dựa theo lời của anh, dựa vào khối lượng đồng đơn chất (Cu) sản sinh ra mà tính được khối lượng của khí hiđro (H2), từ đó suy ra thể tích.

Phản ứng khử của axit formic sẽ tạo ra thể tích của khí hiđro và carbon điôxit bằng nhau. Quả nhiên là vậy, đáp án tính ra được gấp đôi so với thể tích khí carbon điôxit lần trước đã tính, trùng với đáp án chính xác trong sách.

“Tính được không?” Tô Đồng thấy cậu dừng bút, hỏi từ phía sau màn hình laptop.

Lý Gia Đồ gật đầu, “Trùng với đáp án rồi ạ.”

“Ừ. Còn có bài nào không biết làm nữa không? Lấy ra cùng chữa đi.” Anh đặt cuốn sách ở bên cạnh tay ra, “Ngồi vào đây.”

Nghe vậy, Lý Gia Đồ tìm ra vài bài mà lần trước cậu đã bỏ qua không nhìn đến, đặt hết sách và vở nháp trước mặt anh rồi đứng dậy kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

“Chỗ này ấy ạ, số nguyên tử của methanol 2,24 lít (CH3OH) tính ra chính xác được 0.6 Avogadro…” Cậu buồn bực trề môi.

Từ lúc cậu bắt đầu chỉ vào bài trắc nghiệm, Tô Đồng luôn nhìn khuôn mặt cậu. Lý Gia Đồ nói xong, ngước mắt lên thấy anh, nói không chắc chắn lắm, “Không phải ạ?”

“Trong điều kiện tiêu chuẩn, methanol ở dạng gì?” Tô Đồng nhắc nhở.

Lý Gia Đồ sửng sốt, “À, đúng rồi nhỉ…” Cậu vội viết đáp án vào phần sau của bài, vừa khẽ lẩm bẩm, “Trong điều kiện tiêu chuẩn, methanol không ở trạng thái khí, không thể tính theo khối lượng mol của khí…”

“Vậy em nói xem nào, vì sao không thể chọn đáp án B?” Tô Đồng cầm bút máy của mình, ngòi bút điểm vài nét lên sách bài tập, “Số nguyên tử của 0,1 mol gốc amin (_NH2) không phải bằng 1 Avogadro à?”

Cậu lắc đầu, “Không phải.”

“Không phải?” Tô Đồng hỏi lại lần nữa.

Lý Gia Đồ mím môi, dùng bút của mình xóa đi vết tích của Tô Đồng, viết cấu hình electron của amin bên cạnh đáp án B, “Gốc amin có 9 electron.”

“À…” Tô Đồng thu bút về.

Lại cái giọng điệu làm bộ như được khai thông ấy, Lý Gia Đồ thầm buồn cười nhưng lại không cười được nên đành yên lặng cầm sách lên làm tiếp.

Vì không hỏi thêm tiếp vài câu khiến Tô Đồng thấy mình là đứa không chịu động não nên Lý Gia Đồ làm bài rất chăm chú, gặp phải bài không nghĩ ra được cũng không quấy rầy Tô Đồng đang soạn bài. Cậu giở vở ghi và các tài liệu tham khảo, tự mình tìm ra vấn đề, kiểm tra lại một lần nữa để tìm ra đáp án chính xác, nên sau đó không gặp ra nan đề gì cần Tô Đồng giải đáp.

Tô Đồng bận bịu một nửa quãng thời gian rồi đứng dậy, rời khỏi phòng khách.

Lý Gia Đồ cũng dừng bút, quay đầu tìm anh, chỉ thấy sau khi anh đi ra khỏi phòng bếp có cầm trong tay một ly sữa, đặt xuống trước mặt cậu.

Cậu không phản ứng kịp, không hiểu mô tê gì nhìn Tô Đồng.

Tô Đồng nhìn cậu, chạm tay vào cốc, “Uống ngay giờ đi, để tiếp sẽ nguội.”

“Vâng…” Lý Gia Đồ buông bút, hai tay bưng cốc lên uống.

Hình như trong lúc đó Lý Gia Đồ nghe loáng thoáng tiếng chuông từ phòng radio của trường. Ban đầu cậu không để ý nhưng sau khi uống sữa xong, cậu đột nhiên nhớ ra cửa của kí túc xá sẽ đóng cửa vào buổi tối. Cậu bước đến trước máy tính của Tô Đồng thì thấy, quả nhiên vừa rồi là tiếng chuông đóng cửa.

“Mười một giờ.” Lý Gia Đồ thầm mắng “Không xong rồi” trong lòng, đứng dậy vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc.

Tô Đồng nhìn cậu đang vội vã, nhất thời cũng nhớ ra kí túc xá của học sinh còn có vụ tắt đèn, “Mấy thứ đồ thì cứ để đây đã, sáng mai qua lấy cũng được.”

“Dạ?” Cậu luống cuống bỏ bút viết và bút xóa vào trong hộp bút, cúi đầu mới phát hiện ra không tìm thấy nắp bút đâu.

Tô Đồng đưa chìa khóa xe cho cậu, “Em cưỡi xe về đi, tôi sẽ dọn đồ cho em. Dù gì em cũng nên về phòng đi ngủ. Mai tôi ở nhà.”

Lý Gia Đồ chần chừ một lúc, nhận chiếc chìa khóa rồi liên tục xin lỗi, “Em xin lỗi, đã quấy rầy thầy rồi.” Nói xong bèn vội vàng cầm cặp sách mới bỏ đầy một nửa đóng cửa lại, chạy ra ngoài cửa, “Tạm biệt thầy!”

“Xuống tầng cẩn thận nhé.” Tô Đồng đứng dậy đi ra ngoài theo, nhưng Lý Gia Đồ chạy quá nhanh, trong chớp mắt đã biến mất trong hành lang.