Nhụ Mộ

Chương 12: “Anh ấy nhìn thấy mình rồi sao?”




Buổi chiều thứ 4 trước ngày Quốc khánh, thật hiếm khi không thấy mưa rơi, nên buổi kiểm tra bơi lội hàng năm vẫn được tổ chức kịp thời. Từ tháng 6 sau khi có người phát hiện quy luật chiều thứ 4 sẽ đổ mưa này, đã có một số tiên đoán lớp học bơi năm nay sẽ vơi người đi nhiều.

Yêu cầu trong bài kiểm tra của lớp 11 còn khó hơn lớp 10 rất nhiều. Dựa theo quy định, học sinh nam phải hoàn thành bơi hỗn hợp cá nhân 100m, điều này so với yêu cầu “Chỉ cần có thể xuống được nước, nổi được người, lên được bờ” gây khó dễ cho học sinh hơn. Tới gần tháng 10, trời vẫn trong, nắng vẫn gay gắt không chịu nổi, một nhóm học sinh đứng bên cạnh bể bơi ngoài trời xếp hàng, chuẩn bị thi. Giáo viên dạy bơi điểm danh, lúc bắt đầu còn hỏi một câu, “Mặc đồ bơi chưa đấy?”, sau khi nghe được câu trả lời đã mặc rồi của học sinh thì không hỏi tiếp nữa.

“Nam thi trước, thi xong đi ra. Một nhóm bốn người, ai xung phong?” Điểm danh xong, giáo viên dạy bơi mặc quần đi biển cùng chiếc áo phông đã đứng trước bể bơi, trông cứ như đang đứng trước một đàn sơn dương đang chờ bị làm thịt.

Các cậu trai đều đùn đẩy nhau, vất vả lắm mới rút ra được bốn người, chậm rãi bước về phía bể bơi, tâm không ưng lòng không cam cởi quần áo. Dáng người những cậu con trai kia không đồng đều với nhau, có người lộ mỡ bụng, có người như chiếc túi da thấy cả xương sườn, đều bị mấy tên bên cạnh trêu chọc.

Giáo viên dạy bơi sốt ruộc thúc giục, muốn kết thúc nhanh nên vừa chọn tên vừa nói, “Ba mươi lăm độ như vậy mà còn không chịu cởi, không ngại nóng hả?”

Học sinh nữ không muốn đứng bên bể bơi nhìn con trai cởi trần nên đều đến bên cạnh sân bóng rổ xem người khác chơi. Những cậu con trai còn lại vừa thấy các bạn nữ đi rồi, đều bắt đầu cởi đồ, xuống nước để quen nhiệt, còn mang ý định lợi dụng lúc hỗn loạn thế này để qua môn.

Lý Gia Đồ đang ngâm mình ở trong bể bơi nhìn ra bên ngoài, chợt thấy Tô Đồng đang cưỡi xe đạp đi ngang qua, lập tức ẩn mình vào trong nước. Cậu nhìn mấy tên đang thi, đúng là tư thế nào cũng có, theo một khía cạnh nào đó thì đúng là đang bơi hỗn hợp thật. Bỗng nhiên bên cạnh cậu có bọt nước bắn lên, là Trương Cạnh Dư bị đẩy vào trong nước.

“Đờ mờ…” Trương Cạnh Dư trồi lên mặt nước, như một con thủy quái bắt lấy mắt cá chân của Chu Thư Uyên đang đắc ý ở trên bờ, kéo cậu ta xuống nước cùng.

Lý Gia Đồ mới nổi lên đã bị uống một đống bọt nước, ho khan.

Hai người kia đánh nhau trong nước, đánh đến mấy hiệp, mãi đến khi Đàm Hiểu Phong nhắc nhở bọn họ cứ đánh nhau mãi thế sẽ không qua được bài kiểm tra 100m mới dừng lại.

La Tử Hào đứng trên bờ khẽ huých tay Đàm Hiểu Phong, “Hay là ông với tôi vào cùng một nhóm đi? Tôi không muốn ở cùng nhóm với cái tên thủy quái Lý Gia Đồ kia đâu.”

“Sao Phùng Tử Ngưng còn chưa xuống nước? Không phải ông đã bôi kem chống nắng rồi à? Cởi ra đi!” Chu Thư Uyên hô lên.

Phùng Tử Ngưng hơi chần chừ, “Tôi không biết bơi…”

“Thế thì phải mau xuống nước cho quen chứ!” Chu Thư Uyên trừng cậu ta, “Nếu không cởi, tôi kéo ông xuống đấy!”

Cậu ta bị dọa, đành phải chậm rãi cởi, để đồ sang bên cạnh. Sau đó cậu ta vui vẻ chạy tới, đầu tiên là ngồi xổm bên cạnh bể bơi, bỏ hai chân vào nước rồi nắm lan can để chìm xuống. Lúc hai chân chạm được tới đáy bể, cậu ta mới thoáng an tâm, nhưng tay vẫn không bỏ lan can ra.

Đàm Hiểu Phong nhìn, cười đùa hất nước lên mặt cậu ta, nói, “Con trai phải phơi nắng cho đen một tí thì nhìn mới đầy sức sống được.”

Phùng Tử Ngưng kinh ngạc, nước chảy dài trên mặt, lập tức hất nước vào mặt cậu ta, “Ông cũng có đen đâu.”

“Lý Gia Đồ, tôi tìm ra được một tên còn trắng hơn cả ông rồi đây này.” Trương Cạnh Dư nổi bên cạnh cười nói.

Cậu dở khóc dở cười, xem ra Phùng Tử Ngưng không dám buông tay ra, khiến một học sinh đang bơi từ đằng xa cũng lượn qua hỏi, “Có thể bơi bao nhiêu m thế?”

Phùng Tử Ngưng đau khổ lắc đầu, “Chưa đến 5m đã chìm rồi.”

“Thế học nhanh mấy chiêu đi, bơi chó cũng được 100m đó.” Trương Cạnh Dư huých vai Chu Thư Uyên, “Để thằng này dạy cho, nó đứng nhất lớp về bơi chó đấy.”

Mặt Chu Thư Uyên đỏ lên, đè Trương Cạnh Dư xuống nước.

Màn ầm ĩ bên này đã bị giáo viên chú ý. Thầy thổi còi quát không được đùa trong nước rồi chỉ vào mấy người bọn họ, “Em, em, em và cả em nữa! Qua đây! Tiếp theo là đến lượt các em!”

“Thầy ơi, cậu ấy vẫn chưa thạo, để cậu ấy luyện thêm chút nữa đi.” Lý Gia Đồ thấy vẻ mặt suy sụp của Phùng Tử Ngưng, nói giúp cho cậu ta.

Ai ngờ thầy lại nói, “Vậy em qua đây!”

Lý Gia Đồ vừa nghe liền sửng sốt, nhìn sang những người khác. Chu Thư Uyên dùng sức lau bớt nước trên mặt, sau khi lên bờ thì sang chỗ bể bơi bên kia để kiểm tra. Trương Cạnh Dư và Đàm Hiểu Phong đi theo phía sau.

“Ông đừng có bơi nhanh quá.” Trương Cạnh Dư nói thầm bên tai Lý Gia Đồ, “Thầy sẽ nhìn thấy rõ mất!”

Lý Gia Đồ nghĩ thầm, nếu đã bị nhìn thấy rõ, thì không phải nên tốc chiến tốc thắng sao? Nhưng cậu biết làm sao Trương Cạnh Dư lại qua được môn bơi năm lớp 10, nên dùng khăn lau nước dính trên mặt, gật đầu.

La Tử Hào chạy nhanh tới, vui sướng khi người gặp họa mà rút di động ra. “Tôi phải chụp ngay một tấm mới được. Cái vóc dáng này đúng là đẹp nhất lớp mình luôn!”

“Ông đi chết đi!” Trương Cạnh Dư nói xong liền đạp vào mông cậu ta một cái, khiến cả người La Tử Hào lẫn cái di động đều rơi xuống nước tạo thành tiếng “Bùm” rất lớn, trên bụng còn run run.

La Tử Hào ho ra nước, nằm úp sấp bên bờ, đặt di động đã bị ngấm nước ở bên cạnh, “May mà đây là chiếc 三防.”

(*三防: Tra baidu thì đây là dạng điện thoại có công năng chống thấm nước, chống trầy xước thì phải, và tra gg image thì ra mấy loại đt cục gạch thời xưa (?) mình cũng bí không biết nên để tên như nào…)

“Nếu không nghe theo quy định sẽ bị đánh trượt!” Thầy dạy bơi dùng bút chỉ vào mặt bọn họ, “Mau lại đây chuẩn bị.”

Trịnh Đào vẫn chưa xuống nước, bước đến bên chỗ Trương Cạnh Dư, “Cạnh Dư, hay là để tôi thi trước đi?”

Trương Cạnh Dư liếc mắt nhìn cậu ta, phất phất tay, “Dẹp dẹp dẹp, dẹp sang một bên đi.”

Trước khi Lý Gia Đồ xoay người lại đã thấy Trịnh Đào mặt xám xịt vì bị từ chối, đứng sang một bên tiếp tục chờ. Cậu đeo kính bơi lên, nghĩ một lúc rồi lại quay đầu lại xác định xem Tô Đồng có đi ngang qua không rồi mới chuẩn bị.

Tiếng còi vừa vang lên, Lý Gia Đồ đã nhảy vào trong nước, trước khi rơi xuống nước còn nghe được một âm thanh có người hô to “Này!” ở phía sau, mới nhớ ra phải đợi những người còn lại nên bơi chậm hơn.

Bơi lội không phải việc khó đối với Lý Gia Đồ. Lúc còn đang học tiểu học, cậu thường đi cùng ba đến chỗ gần đập chứa nước của huyện để bơi. Kiểu bơi khác có thể không tốt lắm, nhưng bơi tự do thì Lý Gia Đồ rất thành thạo. Đừng nói là 25m, bơi 200m cậu cũng làm được.

Dù đã bơi chậm lại, nhưng Lý Gia Đồ vẫn là người về đích đầu tiên. Cậu ngâm mình trong nước đợi những người khác, thấy Đàm Hiểu Phong bơi xong 10m cuối thì chống tay nhảy lên bờ.

“Bơi giỏi đấy, tên là gì?” Thầy quan sát cậu, hỏi.

“Lý Gia Đồ ạ.” Cậu cầm khăn lên, đến bên cạnh thầy, giúp thầy tìm được tên mình ở trên danh sách.

Thầy dạy bơi viết 100 điểm bên cạnh tên cậu, “Nghỉ ngơi đi.” rồi lại hỏi Đàm Hiểu Phong đang bước đến, “Tên.”

Trịnh Đào đuổi theo Lý Gia Đồ, “Gia Đồ, nước của ông này.”

Cậu cúi đầu, nhận ra đây là chai nước khoáng mà mình đã để rơi xuống bể bơi, “Cảm ơn ông.”

“Ông giỏi quá. Bơi giỏi thật đấy, như vận động viên bơi chuyên nghiệp luôn!” Hai mắt Trịnh Đào tỏa sáng, khen ngợi.

Lý Gia Đồ biết mình bơi như thế nào nên khi được khen, cậu khẽ nở nụ cười.

“Ban nãy lúc ông nhảy vào bể bơi còn có người chụp ảnh ông đấy!” Cậu ta kích động nói.

Trong lòng cậu lộp bộp một tiếng, vội quay đầu lại tìm kiếm, “Ai?”

“Là mấy cô nàng bên kia.” Trịnh Đào chỉ vào thanh sắt chắn sau mấy cô nữ sinh đang mặc đồng phục trường.

Các cô đứng ở phía xa nhìn cậu, thấy cậu chú ý đến mình, có người vẫy tay, có người bàn luận. Lý Gia Đồ hít một hơi thật sâu, nhìn về phía vẻ mặt tha thiết của Trịnh Đào đầy khó hiểu, “Ông không thi à?”

“À, ừ. Lần sau dạy tôi bơi nhé?” Cậu ta nhìn chằm chằm vào mắt cậu rồi hỏi.

Lý Gia Đồ gật đầu, nhìn cậu ta chạy đi, uể oải đến khu nghỉ ngơi tìm đồ của mình.

Cậu nhặt quần áo đặt lên trên ghế, mở nắp ngửa mặt lên trời dốc nước xuống, bỗng phát hiện Tô Đồng đã cưỡi xe đứng bên thanh rào sắt từ lúc nào.

Lý Gia Đồ bị sặc nước khiến nước chảy ra khỏi khóe miệng. Cậu ho khan không ngừng, trong đôi mắt chỉ toàn là nước mắt.

Chỉ có mình cậu ở khu nghỉ ngơi, khiến Tô Đồng vốn đang quan sát các học sinh thi bơi ở bên kia cũng chú ý tới, nhìn sang.

Lý Gia Đồ ho được một lúc lâu mới đỡ, trong tay còn cầm nửa bình nước, vội liếc Tô Đồng một cái rồi lại dời mắt đi, giả vờ như chưa phát hiện ra anh. Cậu đặt bình nước xuống, bước đến bể bơi, một lần nữa rơi mình vào trong làn nước.

Gần ba phút sau, cậu trộm quay đầu lại, phát hiện Tô Đồng đã rời đi. Cậu nhìn nước bể được ánh mặt trời phản xạ lại, nghĩ xem Tô Đồng đã bắt đầu xem bọn họ thi từ lúc nào, và anh có thấy cậu không?

Nếu bơi nhanh một chút nữa thì tốt biết mấy.

Cuộc thi bơi rốt cuộc cũng kết thúc, kiểu bơi nào cũng có, học sinh lại lổn ngổn nên thầy cũng nhắm một mắt mở một mắt cho mọi người đều qua môn.

Chu Thư Uyên dùng bơi chó mà đạt được 95 điểm, cực kỳ vui vẻ tỏ vẻ đêm nay sẽ khao bữa tối cho tất cả mọi người trong phòng. Cả Lý Gia Đồ và La Tử Hào đã đạt được 100 điểm cũng vậy, theo lẽ thường phải khao một bữa ra trò, nhưng trường vẫn chưa tan học, căn tin chưa hoạt động, đành phải về kí túc xá trước.

Khi đi qua kí túc xá của giáo viên, bọn họ nhìn thấy một chiếc xe vận tải nhỏ chở đầy vật dụng gia đình, còn Tô Đồng đang giúp nhân viên của công ty chuyển đồ lên tầng.

La Tử Hào chào, “Ồ? Thầy Tô!”

“Thi xong hết rồi à?” Tô Đồng bưng một cái ghế trong tay, nhìn những cái đầu bết nước của bọn họ, hỏi, “Đều qua môn chứ?”

“Em còn được full điểm cơ!” La Tử Hào vỗ ngực.

Lúc Tô Đồng nhìn về phía mình, Lý Gia Đồ đã quay sang nhìn nhân viên đang bê đồ.

Sau đó hỏi mới biết được, tuy Tô Đồng đã ở trường hơn một tháng nhưng vật dụng trong phòng vẫn chưa chuẩn bị xong.

“Cả một tháng nay thầy bận quá.” Tô Đồng bất đắc dĩ nói.

Nghe nói như thế, Lý Gia Đồ lại nhìn qua mu bàn tay anh, nhưng vì không đứng đủ gần nên không nhìn thấy trên đó còn có vết kim châm không.

“Thầy, để bọn em giúp thầy bê đồ.” Trương Cạnh Dư nói xong đã khiêng chiếc bàn trà lớn ở trên xe vận tải xuống. Một người ôm không xuể, còn lảo đảo, cũng may Phùng Tử Ngưng đã vội đỡ ngay bên cạnh.

Tô Đồng vội hỏi, “Ôi, không cần đâu không cần đâu, em cứ đặt đó đi.”

“Thầy đừng khách sáo ạ!” Bên kia, Chu Thư Uyên cũng đỡ bàn, cười, “Quà Quốc khánh bớt bài tập đi là được ạ!”

Đối mặt với học sinh nhiệt tình và cởi mở như thế này, Tô Đồng á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu mới mỉm cười.

Lý Gia Đồ nhận chiếc ghế giống với chiếc trong tay Tô Đồng từ nhân viên chuyển phát, cúi đầu bước lên tầng theo sau những người khác.