Vệ gia gặp đại hoạ. Lão gia, đại thiếu gia, nhị thiếu gia đều bị mất đầu, nhà bị tịch thu, người khác bị lưu đày hoặc bị bắt làm nô lệ. Đây vốn là chuyện làm người ta đồng tình, nhưng là dân chúng kinh thành lại chỉ cảm thấy vui vẻ, giải hận. Ừ, quan tham ô mà bị trảm thì ngừi dân đồng tình là đúng~
Phong (tên thằng công nhoá~) nhìn thấy Vệ Diêu – Vệ gia công tử nhỏ tuổi nhất, bình thường đều ở nhà đọc sách, rất ít khi bước ra khỏi cửa, cũng là người duy nhất trong Vệ gia không lên triều làm quan, không bị cuốn vào cảnh tham ô – thực tuấn tú, thực sạch sẽ, bởi vì quỳ nên nhìn không ra thân cao bao nhiêu, nhưng hẳn là cao a, so với mình còn cao hơn một chút. Này thực dễ dành làm người ta sinh hảo cảm. “Hừ” – Phong cười, tự giễu, lúc ấy cũng do hảo cảm này mà mình trọng dụng mấy tham quan Vệ gia.
Phong suy tư một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Đem hắn đưa vào hậu cung, ở cùng chỗ với nhóm nhũ mẫu” (*) – quay đầu hướng Lý công công đang trầm mặc nói: “Trẫm nghĩ muốn nếm thử chút cảm giác mới lạ, kêu Tần ngự y kê đơn cho hắn đi”. Nói xong liền đi khỏi Thiên Các.
Mệnh lệnh này mạc danh kỳ diệu làm Lý công công cùng Vệ Diêu thất thần, nhưng hiểu thánh ý, Lý công công rất nhanh mang theo Vệ Diêu đến nhóm nhũ mẫu của Thánh Thượng trong cung.
Vệ Diêu cũng cứ như vậy mạc danh kỳ diệu ở với một đám nữ tử chuyên vì Hoàng đế sinh sữa (giống sữa bà bầu cho con bú~), cho dù sương phòng cũ khiến hắn cực độ không khoẻ, hơn nữa mỗi ngày hắn đều phải uống dược vật. Đây thật sự không phải bằng hai chữ ‘gian nan’ là có thể hình dung.
Bất quá, cho dù có khổ hơn nữa, hắn cũng sẽ không quên: Ở đây hắn là người không có quyền lên tiếng. May mắn là hoàng đế có chút nhân tình, ít nhất khi mình thỉnh đem sách của mình từ Vệ gia đến, y tựa hồ không có cản trở.
Vì thế, ở đây cùng nhóm nhũ mẫu sống cuộc sống đãi ngộ, hắn buổi sáng đọc sách – tuy rằng lấy tâm tình hắn hiện tại, căn bản là không biết cái gì, buổi tối nằm trên giường, trắng đêm miên man, bất tri bất giác rơi lệ.
Ban đầu Vệ Diêu luôn thích đọc sách rồi tưởng tượng về người thời xưa, thời nay thậm chí là tương lai đủ loại. Phụ thân và các huynh đệ thì nói hắn không lớn, mẫu thân thì nói hắn cứ như đứa nhỏ. Lúc ấy thì tâm lý hắn không thoải mái, bây giờ lại ngay cả cái cơ hội theo chân bọn họ nói chuyện đều không có…
Hiện tại đã muốn 19 tuổi, đột nhiên lần đầu mê man, chính mình đến tột cùng vì sao có mặt trên đời này, về sau nên làm gì…Nguyên lai cười nhạo người khác 18-19 tuổi đã cưới vợ, bận rộn công danh, khả hiện tại hắn cảm thấy mình đều không bằng người ta.
Ở trong cung 3 tháng, trong mắt người khác, Vệ Diêu trừ bỏ gầy càng thêm gầy, thon dài, mặt trắng hơn, cũng không có cái gì bất đồng. Chỉ có Vệ Diêu rõ rành, nguyên lai trong lòng mình đã trở nên mưa dầm thấm lâu (ý ẻm là đã quen sống như vậy?).
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Ta là phân cách tuyến, ô~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay, Vệ Diêu như thường lệ đều qua đình viện ríu ra ríu rít (o.0~) cùng nhóm nhũ mẫu, chạy đến ao nhỏ thường tới. Bọn họ được cho phép hoặt động trong phạm vi rất nhỏ, ao này là nơi duy nhất bọn họ được phép đến. Mới vừa mở sách ra, hắn lại cảm thấy đầu nhũ có điểm khác thường, gần đây đều vậy. Hắn nhìn bên cạnh không có người, dùng tay nhu nhu (xoa ấy mà:”>), đầu nhũ liền biến trướng lên, liền dùng sức đè, tức thì hình như có một cỗ nhiệt lưu từ đầu nhũ đi ra, hắn không khỏi lắp bắp kinh hãi. Cúi đầu nhìn lại, tuy rằng tháng chín tháng mười trời có chút lạnh, bản thân lại mặc không ít quần áo, vẫn là có thể thấy trước ngực một khối (hồng đậu:D~) (**).
Lần này Vệ Diêu thật sự là không biết làm sao, lấy sách chạy nhanh về, qua gian phòng của nhóm nhũ mẫu, về lại phòng mình. Các nhũ mẫu tuy rằng biết Vệ Diêu mỗi lần đi ngang đều đi vội vàng, nhưng chưa thấy bộ dánh thất hồn lạc phách như vậy của hắn, nhất thời đều ngừng nói, chỉ ngơ ngác nhìn Vệ Diêu.
Quay về phòng, Vệ Diêu mở rộng vạt áo, thấy hai cái nhũ tiêm trướng lên, bộ ngực cũng nổi lên như hai cái gò đất, hắn lạnh người hiểu được cung nhân mỗi ngày cho hắn uống dược gì (uống dược tạo ngực…thời nay mà có thì các chị đỡ phải bơm silicon hay uống đậu nành v..v… rồi =]]~), động cũng không động, chỉ ngỡ ngàng ngồi trên giường.