Văn Tú suy nghĩ cả đêm, trong lòng vẫn không chắc chắn, Tống Sĩ Chương là một người coi trọng thể diện, không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ hạ mình xuống và nói một câu anh yêu em, nhưng anh ấy đột nhiên chạy đến và nói rất nhiều câu kỳ lạ là vì sao.
Văn Tú không thể hình dung ra được, nhưng luôn cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra.
Cậu quyết định tìm Tống Sĩ Chương.
Trong những năm qua số lần cậu tự mình đến tìm anh không thể đếm hết được.
Cậu gọi điện thoại cho Tống Sĩ Chương, Tống Sĩ Chương nói cậu trực tiếp đến công ty tìm anh, anh rất bận.
Thư ký của Tống Sĩ Chương là người thứ ba biết tình trạng bệnh của anh, cô nhất định phải biết, bởi vì Tống Sĩ Chương có một tài sản thừa kế lớn phải bàn giao.
So với sự ngạc nhiên của luật sư, cô hoàn toàn không ngạc nhiên về việc Tống Sĩ Chương sẽ để lại khối tài sản khổng lồ này cho ai, Tống Sĩ Chương cũng có một cậu con trai, nhưng anh hầu như không có khái niệm này.
Khi Văn Tú đến, thư ký đang dẫn luật sư ra ngoài, khi gặp cô ta liền giới thiệu: "Đây là bác sĩ Văn."
Luật sư không thể không nhìn kỹ, Văn Tú có chút không giải thích được.
Tống Sĩ Chương gọi vào văn phòng: "Đang làm gì vậy, A Tú vào đi."
Ngay khi Văn Tú bước vào, cậu chạy đến bàn và hỏi: "Chú phải cho cháu biết chuyện gì đã xảy ra.
Cháu muốn biết."
Tống Sĩ Chương kéo cậu ngồi trên đùi anh rồi cười nói: "Không có gì nghiêm trọng cả.
Hai ngày trước chú đã đi khám sức khỏe.
Bác sĩ nói rằng chú có thể có vấn đề về hệ miễn dịch.
Chú sợ chết khiếp, nên tối hôm qua tìm bác sĩ Văn chỉ để làm nũng thôi.
"
Văn Tú hỏi: "Hệ thống miễn dịch? Chú chỗ nào cảm thấy không khỏe?"
"Chỉ là có chút sốt."
“Chú khám ở bệnh viện nào? Bác sĩ nào?” Văn Tú lo lắng hỏi, gần như nắm lấy cổ áo anh.
Tống Sĩ Chương dần dần ngừng cười, vòng qua eo cậu, nhìn cậu, ôn nhu nói: "Bác sĩ nói có thể là bệnh bạch cầu cấp tính."
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Gương mặt của Văn Tú đột nhiên trắng bệch, phải một lúc sau cậu mới nói: "Cháu không tin.
Chú đưa hồ sơ bệnh án cho cháu xem.
Loại bệnh hệ thống máu này có thể dễ dàng chẩn đoán sai."
Tống Sĩ Chương nói: "Đến bệnh viện, chú hứa buổi chiều sẽ đến đó."
Văn Tú sững sờ không nói, dường như vẫn chưa phản ứng kịp.
Tống Sĩ Chương ôm lấy người xoa xoa: "Không sao, làm cho cháu sợ rồi."
Văn Tú đột nhiên nói: "Tống Sĩ Chương, cháu không còn ghét chú nữa."
Tống Sĩ Chương cười trong đau khổ nói: "Cháu nói cháu yêu chú, chú nghe xong sẽ vui vẻ hơn một chút."
“Cháu yêu chú.” Văn Tú dứt khoát lưu loát nói, “Cháu yêu chú.”
Trong lòng Tống Sĩ Chương chua xót, ôm người nhìn kỹ, nâng mặt cậu dùng sức hôn một cái thật mạnh: "Nếu như chú không còn nữa, luật sư sẽ thông báo cho cháu, nhưng sau đó thư ký sẽ lo liệu mọi việc cho cháu, đều đổi thành tiền mặt đưa cho cháu, có được không? Chú Tống không có gì, chỉ còn lưu lại cái này cho cháu.
"
Văn Tú chưa phản ứng kịp, cả người chết lặng, hết thảy mọi hành động đều theo bản năng, cậu chỉ cảm thấy rằng cậu muốn Tống Sĩ Chương những điều tốt hơn, nhưng Tống Sĩ Chương một tiếng chú Tống, đã trực tiếp phá vỡ lớp vỏ mỏng manh của anh, ngay cả khi Tống Sĩ Chương đưa 11 triệu nhân dân tệ để bù đắp cho cậu, nhưng anh là người nuôi lớn cậu.
Tống Sĩ Chương tiếp tục nói: "Hứa với chú, đi làm những chuyện mà bản thân cháu muốn làm, đừng từ bỏ lý tưởng vì một số lý do không quan trọng."
Văn Tú nói, " Tống Sĩ Chương, chú là tên khốn nạn!"
Tống Sĩ Chương nhắm mắt lại cười: "Ừ, chú là một tên khốn nạn."
Văn Tú không khóc, cậu gần như nắm chắc, nói: "Trước khi chẩn đoán được chính xác, thì có cả một nửa khả năng đều không phải."
Văn Tú không tin Tống Sĩ Chương sẽ biến mất, làm sao mà tin được? Cậu chưa bao giờ nghĩ có một ngày Tống Sĩ Chương sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, gọi không được, tìm thì không thấy, chuyện gì sẽ xảy ra đây.
Tống Sĩ Chương lại đi xét nghiệm máu, giống như chờ tuyên án tử hình, Văn Tú ngồi cùng vợ cũ và con trai của Tống Sĩ Chương mà đợi, thời gian dài dường như là vô tận.
Văn Tú đi tới đi lui, không ngừng cắn đầu ngón tay, dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng cậu lẩm bẩm, cậu thoạt nhìn giống như một bệnh nhân thần kinh.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Tống Cẩm Khanh nhìn Văn Tú, đây là người yêu của ba cậu, cậu nghe mẹ cậu nhắc đến và bà cậu nói rằng trong nhà họ Tống, người tên Văn Tú này luôn có chỗ đứng cho dù cậu ta chưa từng xuất hiện.
Sự giáo dục của cậu ấy đã ngăn cản cậu ấy không nghĩ về bất cứ điều gì.
Thực tế, cậu ấy tôn trọng sự lựa chọn của ba mình, nhưng cậu ấy thực sự không nhìn ra Văn Tú có gì hơn người.
Cậu trông già như bốn mươi tuổi, bộ dáng lo lắng, hoang mang như thể cậu cũng là một bệnh nhân, còn không bằng cái người thế thân ở "Thiên Xướng" ngày hôm đó.
Nhưng mẹ cậu ấy nói với cậu ấy rằng, ba cậu ấy là cầu mà không được, vì vậy mới tìm một người thay thế để an ủi bản thân.
Tình yêu thật sự quá diệu kỳ, Tống Cẩm Khanh không thể hiểu được, cậu ấy chỉ hy vọng mình sẽ không gặp phải tình cảm như vậy.
Ba người với mối quan hệ kỳ lạ ngồi đó không nói một lời cho đến khi cửa phòng khám mở ra, Tống Sĩ Chương mỉm cười ở cửa bắt tay bác sĩ và nói: "...!Đúng vậy, kiếm được bao nhiêu tiền không quan trọng bằng việc người nhà khỏe mạnh."
Văn Tú đứng dựa vào tường không nhúc nhích, vợ cũ của Tống Sĩ Chương liền chạy tới hỏi: "Thế nào?"
Bác sĩ cười nói: "Không sao, cũng không phải bạch cầu quá nhiều."
Vợ cũ của Tống Sĩ Chương thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức tức giận đến mức sống mũi rung rung: "Vậy lúc đầu anh còn dọa chúng tôi làm gì?! Anh làm bác sĩ thế này à?!"
Bác sĩ có chút xấu hổ, Tống Sĩ Chương cười nói: "Cô ấy là người khó tính, anh đừng để tâm."
Văn Tú nghe thấy những gì bác sĩ nói, cậu từ từ trượt dọc theo bức tường xuống đất.
Tống Sĩ Chương quay đầu nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng, như có một loại sức mạnh, bước tới kéo cậu lên, nói: "Bác sĩ Văn, cháu thật sự rất lợi hại, đó chỉ là một chuẩn đoán sai, chú không sao."
Văn Tú nói: "Xin chúc mừng, chú không chết".
Tống Sĩ Chương buồn cười, nói: "Chú không chết được, cháu có vẻ không được vui."
Văn Tú muốn nói nhiều lời, cậu biết cậu có thể chọc tức khiến Tống Sĩ Chương không vui, nhưng cậu cũng là do bị kinh hách quá lớn, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
"Không có chuyện gì thì tốt." Cậu nói, "Cháu đi trước đây."
Tống Sĩ Chương thở dài một hơi, kéo người ở lại: "Đi đâu?"
"Đi giúp ở quán ăn đêm."
"Không phải nói rồi sao, không được đi, trở lại bệnh viện làm việc."
Văn Tú có vẻ mất kiên nhẫn và nói: " Chú để cho cháu tự mình đưa ra quyết định chứ?"
Tống Sĩ Chương sửng sốt buông lỏng tay ra.
Vợ cũ của anh đứng đằng sau nhìn có chút hả hê:" Có phải đang cảm thấy sống không bằng chết rồi đúng không?"
Tống Sĩ Chương khó có một lần phối hợp với cô ta trả lời với giọng điệu giống y chang:“Đúng là tôi đang cảm thấy như thế đấy."
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Xong vụ ồn ào này, rất nhanh cũng đã qua một năm, Tống Cẩm Khanh cùng với mẹ quay lại Mỹ.
Tống Sĩ Chương và Văn Tú vẫn đang chia tay, Cát Mễ hỏi Tống Sĩ Chương, hiện nay anh không sao, có cần phải tìm Lâm Bạch về cho anh không? Những ngày cuối năm đứa trẻ này bị bắt bởi vì buôn bán thuốc phiện, dựa vào năng lực của Tống Sĩ Chương thì việc đưa Lâm Bạch ra không thành vấn đề.
Cát Mễ nghĩ rằng nếu Tống Sĩ Chương nói ra một chữ dược, vậy cả cuộc đời này, anh với Văn Tú thực sự chấm dứt.
May mắn Tống Sĩ Chương lại nói:" Ai yaa sao anh lại ngốc giống như Vệ Ninh như thế, còn không mau đi giúp tôi."
Cát Mễ rất vui vẻ yên tâm nhắc nhở: "Chẳng phải anh còn hai con rùa đang ở chỗ cậu ấy ư?"
Thế là Tống Sĩ Chương thường mượn cớ này để trở về nhà.
Văn Tú đang tìm một công việc trong phòng khám tư nhân, công việc cũng không quá bận, cho nên mỗi lần Tống Sĩ Chương về nhà đều do cậu mở cửa.
Bệnh lở loét vỏ của rùa cũng đã được chữa khỏi, nên Văn Tú đã bọc chúng lại rồi đưa tới "Thiên Xướng", Cát Mễ không còn cách nào đành mời cậu ở lại uống trà.
Văn Tú vừa thổi cốc trà vừa nói:"Có phải gần đây Thiên Xướng không có món hàng nào tốt đúng không?"
Cát Mễ vừa nghe xong liền mất hứng “Sao anh có thể chê bai ánh mắt nhìn gười của tôi vậy chứ."
Văn Tú không ngại bổ sung thêm,"Có lẽ là không có món hàng nào giống như Lâm Bạch?"
Cát Mễ rất hiếm khi nghiêm túc "Cái lần dọa cậu vào năm ngoái, cứ tính là dọa rồi cậu sẽ quay đầu lại.....!Cậu muốn buông tay anh ấy rõ ràng là không khả thi.
Bản thân cậu thì sao, tự hỏi bản thân mình đi, làm cái gì mà ngang ngược như thế! Cậu thử nghĩ xem nếu lần đó anh ấy đi thật thì sao, bây giờ cậu muốn cùng ai để khoe mẽ? Anh ấy tuổi cũng đã cao rồi, cậu hãy cho anh ấy thêm một cơ hội đi."
Văn Tú dùng ngón tay miết vòng tròn quanh miệng cốc, nói "Tôi không có cách nào, tôi đau."
Cát Mễ nói, chuyện này cần luyện tập nhiều hơn, chỉ cần luyện tập là sẽ tốt hơn.
Văn Tú vì thế mà quay về rồi dựa vào lời của Cát Mễ mà làm, Tống Sĩ Chương sướng muốn điên.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Tống Sĩ Chương gọi cho Cát Mễ khen cậu ấy:"Cậu có công thì nên lì xì."
Cát Mễ chơi chữ châm biến mà nói:"Hồng bao thì thôi đi, ông chủ à, tôi thật sự khâm phục anh, vợ anh còn sống sờ sờ mà anh dán làm loạn như thế ư?"
Tống Sĩ Chương:"Cậu nói gì thế, hai chuyện khác nhau?"
Cát Mễ trợn trắng mắt, "Đúng, đúng là hai việc khác nhau, vậy anh tự đến đi, tôi lại có một hàng mới."
Tống Sĩ Chương cười trách móc, " Con mẹ nó đừng có đến phòng này đấy, tôi không bị mắc lừa đâu."
Cát Mễ nghĩ Tống Sĩ Chương cơ bản bị cái việc ồn ào lộn xộn năm ngoái dọa sợ rồi, nên mới không dám làm loạn nữa.
Anh còn có bao nhiêu tinh lực, tựa như chính anh nói, nếu chuyện này xảy ra thêm một lần nữa, tính mạng của anh cũng nằm trong tay của Văn Tú thôi.
Cơ bản cũng là "vỏ quýt dày có móng tay nhọn", Tống Sĩ Chương gặp được một người như Văn Tú, gặp một lần, như mắc vào một đời..