Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
“Cạch!”
Trên người không cảm thấy đau đớn, mở mắt, cũng không thấy máu bắn ra.
Bên tai bỗng vang lên hai giọng nói xa lạ.
“Lạc Phu, thì ra là ông hả? Ta đang nghĩ sao lại nghe thấy tiếng động lạ, cứ tưởng có con heo nào lạc vào đây? Ha ha…” Thì ra thanh âm vừa rồi không phải tiếng súng, mà là tiếng mở cửa.
Chu Mặc nghiêng đầu cố mở mắt ra nhìn, không biết có phải hoa mắt không mà hai người này trông giống nhau như đúc, trừ… màu tóc.
“Ha ha, Lạc Phu, nghe nói con mồi lần này là cái tên Phí Nhĩ Đức coi trọng?” Tuấn mỹ nam tử có mái tóc màu xanh híp mắt nhìn quét qua nam nhân: “Ơ, Lạc Phu, ông thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, sao lại có thể đánh vào mặt người ta thế kia?”
“Hình như rất đau đó, bất quá… trông cũng có chút ngon lành…” Thở dài, hai tuấn mỹ nam tử vừa nhìn nam nhân vừa liếm liếm môi, phảng phất như chuẩn bị lao thẳng vào con mồi.
“Thì ra là hai vị thiếu gia.” Trung niên nam nhân nhìn hai người, có chút nhíu mày, nhưng ngay lập tức đã cung kính khom lưng chào nói, trong lòng bắt đầu thầm mắng sao hai tên ăn chơi trác táng này lại tự dưng đến đây.
Mặc dù cùng là người trong gia tộc, nhưng đôi anh em song sinh này chỉ thích đùa bỡn người khác, căn bản không thích để ý đến chuyện trong gia tộc.
“Nhị vị thiếu gia, nơi này không thích hợp với hai vị đâu.” Chắn trước người Chu Mặc, trung niên nam nhân cung kính cười nói: “Không bằng chờ tôi dọn dẹp xong rồi mời hai vị đi uống cafe nhé.”
“Lạc Phu, ta thấy ông tuổi không còn trẻ nữa, đánh con mồi một trận chắc cũng mệt lắm rồi, không bằng đi nghỉ ngơi đi, nơi này có anh em bọn ta xử lý là được rồi, ha ha.” Nam tử có mái tóc xanh cười nói.
“Tên này mặc dù không có gì đặc biệt, lại bị ông đánh thành đầu heo, nhưng người Phí Nhĩ Đức coi trọng, khẳng định phải có điểm đặc biệt, ha ha, nói không chừng công phu trên giường của hắn rất giỏi, có thể khiến tên đần Phí Nhĩ Đức thần hồn điên đảo, ha ha…” Liếm môi, nam tử có mái tóc đỏ nói tiếp: “Lạc Phu, chúng ta sẽ không quản việc ông giết hắn, nhưng làm thế hình như có chút lãng phí đấy?”
“Nếu là phải chết, không bằng trước khi chết để bọn ta thoải mái một chút đi.” Tên còn lại phụ họa nói.
“Nhị vị thiếu gia, An Đức Liệt lão gia phân phó tôi phải tiễn Chu tiên sinh…” Trung niên nam nhân vẫn cười nói, không có chút ý tứ nhượng bộ.
Chu Mặc nhìn đám người, hắn tình nguyện bị giết chết, còn hơn là trước khi chết còn phải chịu vũ nhục.
“Lạc Phu, đừng ngoan cố thế, chung ta không phải đã nói sẽ không gây trở ngại cho ông sao? Chờ chúng ta thoải mái, ông thích làm gì cũng được, hay là… Ha ha, ông có ý định một mình thưởng thức con mồi mê người này?” Lúc mới nhìn nam nhân, hắn thấy cũng bình thường, nhưng càng nhìn lâu, lại càng câu dẫn dục vọng của hắn.
Không nhịn được mà nuốt nước miệng, con mồi này, anh em bọn họ phải có được.
“Vậy chờ tôi cho hắn một viên đạn, rồi hai vị thiếu gia thích làm gì cũng được.” Lạc Phu vừa nói vừa giơ súng nhắm vào đầu nam nhân.
“Ha ha, ta không có sở thích gian thi đâu nha.” Nam tử tóc xanh nói, sau đó bước tới bên trung niên nam nhân, thanh âm càng lúc càng trầm: “Lạc Phu, buông súng xuống, lui ra.”
“Ha ha, Lạc Phu, chẳng lẽ ông không muốn quay về thăm cô con gái đáng yêu của mình sao?” Nam tử tóc đỏ cười tiếp lời.
Trực tiếp giết chết tôi đi…. Chu Mặc nhìn trung niên nam nhân có chút phát run, trong lòng gào to.
Nam tử tóc xanh bước tới bên trung niên nam nhân, vươn tay cầm lấy khẩu súng: “Ông có thể đi.” Nói xong, hắn đi tới bên cạnh Chu Mặc.
“Chà, trông bi thảm quá nhỉ.” Nam tử vừa nói vừa xoa gương mặt sưng đỏ của Chu Mặc, Chu Mặc chán ghét mà xoay đầu đi.
“Ha ha, có cá tính.” Nam tử tóc đỏ cũng đi tới bên cạnh, nắm lấy cằm Chu Mặc, ép nam nhân phải nhìn bọn hắn: “Ra máu rồi, có đau không? Tôi giúp anh liếm nhé?” Nói xong, hắn vươn đầu lưỡi liếm lên giương mặt của Chu Mặc.
Cảm giác ghê tởm như bị loài động vật bò sát liếm láp, Chu Mặc giãy dụa, nhưng không cách nào tránh khỏi cái lưỡi kia.
Nhìn về phía trung niên nam nhân, thấy hắn im lặng lui xuống, sau đó đóng cửa lại.
Đừng đi… giết tôi, giết tôi đi!!!
“Đừng—-” Nam nhân kịch liệt giãy dụa, giống như con báo bị rời xuống đầm lấy, càng giãy dụa lại càng chìm xuống sâu.
“Ha ha…” Nhìn Chu Mặc bị người anh em của mình liếm láp, nam tử tóc xanh rút dao ra cắt sợi dây trói trên người nam nhân.
Sau đó bắt đầu cởi quần áo nam nhân ra, không phải là nhẹ nhàng cởi, mà là dùng dao cắt từng cái khuy, một bên đùa bỡn, một bên luồn tay vào trong áo Chu Mặc, bắt đầu vuốt ve thân thể nam nhân.
“Yên tâm, tôi sẽ không cắt vào làn da mịn màng của anh đâu.” Tiếng cười không ngừng vang lên, nam tử xé áo của Chu Mặc, rồi dùng sống dao nhẹ nhàng lướt trên người nam nhân, có lúc còn cố ý đụng vào hai điểm trên ngực, cuối cùng hắn cúi đầu hôn lên thân thể nam nhân, còn lưu lại trên đó chất lỏng trong suốt đầy dâm mỹ.
“Ưm…” Ngực bị đè rất đau, chiếc xương sườn gãy lúc nãy cơ hồ làm Chu Mặc đau đến phát ngất, cảnh tưởng trước mắt mông lung như mưa phùn.
Chu Mặc muốn từ chối, nhưng lại bị gặm cắn.
Chu Mặc muốn hô lên, nhưng lại chỉ có thể đau đớn mà run lên nhè nhẹ.
Chu Mặc muốn chết, nhưng hai anh em kia không dễ dàng chịu buông tha cho hắn.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Dây lưng bị cởi quăng sang một bên, luồng không khí mát lạnh như ngàn vạn cây châm đâm vào da nam nhân, Chu mặc điên cuồng giãy dụa, hắn dùng lực đạp chân, một cước đá vào nam tử tóc xanh khiến nam tử văng sang một bên.
Nhưng nửa người trên vẫn bị giam cầm không cách nào nhúc nhích, Chu Mặc hô gào, mắng chửi, điên cuồng giãy dụa… nhưng tất cả đều vô ích.
Nam tử bực mình nhặt dây lưng trên đất mà quất vào đùi Chu Mặc, một bên mắng, một bên thì điên cuồng quất lên thân thể xích lõa của nam nhân.
Một vết máu lập tức hiện lên trên làn da màu mật sắc.