Editor: Carrot
Beta – reader: Jaeun Jum
“Bây giờ anh nhìn thấy gì?” Ngồi ở bên giường, Mile cúi đầu nhìn Chu Mặc đang tiến vào trạng thái thôi miên, cả người thở dồn dập, giống như đang chịu đựng cái gì đó đáng sợ lắm.
” Cửa… cửa gỗ trắng, tôi không đạp nó ra được…” Người đàn ông nằm ở trên giường đã tiến nhập ký ức bên trong, môi run nhè nhẹ, mí mắt nảy lên rất nhanh, theo sự chỉ dẫn của Mile mà trả lời vấn đề từng bước một .
“Vì sao phải rời khỏi đó?” Tay Mile nhè nhẹ vuốt ve lên mí mắt đang co giật không ngừng của Chu Mặc, thanh âm dịu dàng làm cho người đàn ông đang bất an hơi dịu đi chút ít.
“Không được –!” Đột nhiên cắn chặt đôi môi, người đàn ông lại cuồng loạn gào thét, nhắm chặt hai mắt, tưởng như lại thấy được khóe miệng của tên ấy đang lạnh lùng chế giễu, bước từng bước hướng về phía mình uy hiếp, thụi một cú vào bụng làm mình rất đau, nắm đầu của mình nện vào cửa, đem mình ném lên giường…
Tiếng cười giễu cợt băng giá kia, ánh mắt u ám tối tăm kia, không ngừng lặp đi lặp lại ong ong trong đầu anh.
“Không sao, tôi ở đây mà.” Cầm tay Chu Mặc đang nắm thật chặt, Mile tách ra từng ngón tay của người đàn ông, đem ngón tay của mình cùng ngón tay Chu Mặc đan lại với nhau, ” Đó chỉ là mộng mà thôi, ác mộng quá khứ, không có việc gì, sẽ không đau đâu, cũng không cần sợ nỗi sợ hãi hư vô này.”
Người đàn ông dần dần bình tĩnh trở lại dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng của Mile, từ khuôn ngực đang phập phồng không ngừng, đến đôi môi đang thở hào hển, lướt qua mũi, cuối cùng đứng ở vầng trán đang ứa ra một tầng mồ hôi sương, từng chút một, giống như phải vững vàng khắc ở đầu ngón tay mỗi một tấc thân thể anh.
“Không sao hết , không sao hết …”
Không ngừng trấn an Chu Mặc, Mile khom người xuống đặt trên trán anh một nụ hôn dịu dàng, thật thản nhiên, thật tinh khiết, hệt như những cụm bông tuyết bay phía bên ngoài cửa sổ.
Như là nhấm nháp tất cả hương vị của anh, đầu lưỡi mềm mại theo vầng trán trượt xuống dưới, dừng ở mí mắt, dừng ở chóp mũi, cuối cùng lại dừng ở đôi môi đang có chút run rẩy.
“Thấy chưa, tuyệt đối không đau, đúng không?” Mile vừa nói vừa đem đầu lưỡi vào trong cổ họng Chu Mặc, cướp đoạt vị bạc hà nhàn nhạt, khi chạm đến lưỡi anh thì lập tức như rắn quấn lấy, túm chặt con mồi đang mưu toan chạy trốn kia, không ngừng phun ra nuốt vào chất lỏng, tựa như muốn hút hết không khí của anh.
Chu Mặc nhìn đôi mắt màu lục lam kia, có chút không nhớ rõ Mile đang nói gì, chỉ cảm thấy mình quá mệt mỏi, cuối cùng chỉ có thể nằm yên trên chiếc giường lớn màu trắng mềm mại.
Chu Mặc giống như lại nhớ tới cái đêm ba năm trước, anh ở một phòng trong quán bar, cánh cửa khóa lại gắt gao căn bản không có biện pháp mở ra, phía sau nhìn không rõ gương mặt người đã từng bước tiến tới cưỡng bức anh.
Ác mộng…
Làm cho anh gào thét hoảng sợ .
Vẫn đang nằm trên giường, anh chờ đợi điều khủng khiếp nhất trong ký ức sẽ sớm xuất hiện, thế nhưng… âm thanh ấm áp cùng cách tiến vào mềm mại dần xâm chiếm khoang miệng anh, giống như đang quấn lấy viên kẹo mật ong.
Chu Mặc cố gắng mở to mắt ra để xem là ai đang hôn mình, là ai đang cởi bỏ hết quần áo của mình, là ai đang dịu dàng nhìn chăm chú vào mình.
“Ưm –” thân thể đang được thả lỏng dần dần trở nên cứng ngắc, cảm thấy bóng đen vuốt ve phía dưới, anh lại nhịn không được mà run rẩy, hệt như đứng giữa mưa to gió lớn ban đêm bỗng nhiên lại lọt vào làn hơi của suối nước nóng, chân tay xụi lơ không thể nhúc nhích, nổi bồng bềnh trên mặt nước.
Tâm hồn của anh, dần dần hòa tan …
Cả người anh được ôm đến ngâm suối nước, giống như đột nhiên bị nước nóng bao phủ, một đợt sóng lớn rào rạt đột nhiên ngã về phía anh, mang theo chút đau đớn tràn vào thân thể, làm cho anh nhịn không được há mồm la lên.
“A…”
Một đợt lại một đợt chấn động cả thể xác lẫn tinh thần anh, Chu Mặc thăng trầm trong từng cơn sóng và gió, trước là sóng nhỏ, sau tới sóng to, mặc cho hỗn hợp màu trắng chà xát, đen tối khắc ấn trên cơ thể.
“Thoải mái không?”
Trong mộng, Chu Mặc đang giãy dụa trong nước biển giống như nghe được tiếng nói trên bầu trời truyền đến, theo bản năng anh lắc lắc đầu, không thoải mái… Thật là khó chịu, nóng quá…
“Muốn nhiều hơn sao?”
Âm thanh đầy mê hoặc kia lại xuất hiện, như thể trêu chọc dục vọng trong nội tâm người đàn ông này.
Muốn…
Ý niệm trong đầu mới vừa phát sinh, lập tức biển gầm kinh thiên mang theo sóng lớn đột nhiên ập xuống đỉnh đầu anh, đưa cả người anh quấn vào dục vọng nguy hiểm bên trong, không nhớ rõ cuộn sóng kia lúc nào bắt đầu khởi động, cũng không nhớ rõ mình lúc đó có phải đã suy đồi lớn tiếng la lên hay không, Chu Mặc ở trong nước biển mơ màng thấy được phía chân trời xẹt qua một tia cầu vồng rực rỡ.
Anh muốn nhìn thấy rõ ràng bóng đen kia là ai.
Nhưng chỉ nhìn ra được một khối màu đen mơ hồ, bên cạnh đó lại thấy một chút màu vàng nhạt chói lọi.
Không phải mái tóc màu vàng sẫm như Phí Nhĩ Đức, cũng không phải mái tóc đen tuyền của Lục Hoa Thiên.
Bóng đen chậm rãi biến mất, dục vọng nóng cháy vô hạn của anh tựa hồ dần dần lắng xuống sau cơn bão táp, anh được đưa đến bên bờ cát mềm mại, từ từ nhắm hai mắt lại để vầng dương ấm áp hong khô, cơ thể lười biếng không muốn di chuyển dù chỉ là một động tác nhỏ.
“Thực xin lỗi, lại thừa dịp anh bị thôi miên…”
“Cái tên hỗn đản nhà anh sao lại tin tưởng em làm gì chứ…”
“Chỉ là một lần cuối cùng… để cho em ôm anh một lần thôi, có được không?”
“Mặc kệ người trong mộng của anh là ai…”
Chu Mặc nửa mê nửa tỉnh cảm thấy có một người luôn ở bên cạnh anh nói chuyện, nhẹ nhàng thổi khí vào tai anh, anh giật giật, thân thể chạm phải một thân người nóng như lửa, anh lại vùi mình vào lòng người ấy.
Ngoài cửa sổ, gió từng cơn thổi mạnh, lần lượt như muốn phá cửa sổ xông vào.
Trong phòng, Phí Nhĩ Đức hít một hơi thật sâu ngẩng đầu nhìn người con gái xinh đẹp có ánh mắt sưng đỏ đang cắn cắn đôi môi ngay trước mắt.
Grace rất đẹp, đầu tóc dày mà xoăn quyến rũ thả trên làn da trắng nõn của cô cùng dáng người cao gầy tựa như nữ thần cổ Hy Lạp, nhưng mà người Phí Nhĩ Đức yêu chính là người đàn ông rất đỗi bình thường, hiền hòa kia.
“Đừng khóc nữa, mắt em sưng lên hết rồi kìa.” Phí Nhĩ Đức bước qua, đưa một chiếc khăn lụa trắng cho cô rồi nói: “Anh đi đây.”
Grace ngẩng đầu nhìn người đàn ông: “Anh muốn đi tìm người đó?”
“Ừ.” Phí Nhĩ Đức gật đầu không chút do dự, vốn tưởng rằng Grace sẽ biết về chuyện mấy bức ảnh chụp, nhưng mà hỏi tới hỏi lui, không có được đáp án thì chớ, lại làm cho người con gái đối diện khóc đỏ cả mắt.
“Phí Nhĩ Đức… anh thật sự muốn vì anh ta mà chống lại cả gia tộc sao?”
“Anh sẽ không đối nghịch bất kỳ ai, nhưng anh sẽ chống lại bất luận kẻ nào dám chạm đến người của anh.” Tựa vào cái bàn bên cạnh, Phí Nhĩ Đức châm một điếu thuốc lá, “Chúng ta đã lớn lên với nhau từ nhỏ, không phải em có thể hiểu được anh sao?” Phí Nhĩ Đức nhìn người con gái đối diện mình, lên tiếng hỏi.
Trên mặt lộ ra một tia tiếc nuối, Grace gạt đi giọt lệ trong khóe mắt, cười nói: “Em thật ghen tỵ với Chu Mặc, thật hy vọng em là người anh yêu. Tới bây giờ em cũng nghĩ như vậy. Cho dù anh vẫn xem em là bạn, nhưng xin hãy nghĩ lại, nếu về sau chúng ta kết hôn có lẽ anh sẽ từ từ thích em.”
“Đúng vậy, em quá ngu ngốc, giống như một lòng tình nguyện vậy, ha ha.” Grace cười lắc lắc đầu, “Tình yêu là thứ không phải chỉ mình đơn phương cầu xin là được, cám ơn anh đã tha thứ cho em, Phí Nhĩ Đức.”
“Grace…” Thở dài, Phí Nhĩ Đức bước tới đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô gái, “Là anh phải cảm ơn em đã đem chuyện này nói cho anh biết”
“Được rồi, xin anh đừng dịu dàng với em như thế, em vừa mới quyết định một lần nữa đi tìm người đàn ông khác.” Đẩy Phí Nhĩ Đức ra, Grace cười nói, “Hơn nữa, em cũng đã nói cho anh biết tất cả, anh đi được rồi, đi tìm người kia đi.”
Nhìn người con trai kiên cường lo lắng mà chạy ra phòng, người con gái liền nằm úp sấp ở trên giường khóc nấc lên, hơn hai mươi năm yêu anh say đắm, rốt cuộc đến tối nay thì chia tay.