Như Lang

Chương 25: Sự an ủi của Mile




Ban đêm trầm lắng, nhưng hắn vẫn còn có thể cảm nhận được nam tử kia đang ôm chặt lấy mình vô cùng ấm áp, tiếng thở nhẹ vang lên đều đều, cùng với mái tóc nâu mềm kề sát ngay bên mặt hắn.

Vậy mà sáng nay, Chu Mặc xung quanh chỉ cảm nhận được một từ —— lạnh.

Tháng mười mùa thu vàng rực rỡ, cùng với cái không khí có chút se lạnh, cái lạnh lại lộ ra một chút gì đó bi thương, từng cơn gió lạnh từ ban công thổi vào, thổi lên da thịt của nam nhân, cuối cùng là ngấm vào đến tận xương cốt, lạnh đến thấu tâm.

Chu Mặc không có đứng lên đóng cửa lại, hắn chỉ lẳng lặng nằm yên trên giường, để mặc ngọn gió đang tùy ý tàn phá trên da thịt xanh xao đầy ái dục.

Hắn rất đau, toàn thân đều đau đớn, và đương nhiên ở nơi tư mật đó cũng không cần phải nói, để thỏa mãn cơn dục vọng đêm qua mà hôm nay lại biến thành thê thảm thế này, tay chân hoàn toàn vô lực, cùng với nơi mà hôm qua bị Lục Hoa Thiên thượng cho một quyền cho đến hôm nay vẫn cảm tấy ê ẩm, nhưng điều nghiêm trọng hơn là trong làn gió lạnh buốt đó, cái trán nóng lên, có lẽ là phát sốt.

“Chu Mặc, ngươi nói ngươi có thể hay không vì làm tình mà chết ở trên giường, sau đó vài ngày bị người ta phát hiện là bị chết cóng dưới làn gió lạnh với những vết tích hoan ái trên người, rồi sau đó sẽ biến thành tin cho mọi người đồn thổi một nam nhâm bị cường bạo rồi giết chết.”

Nằm ở trên giường, nam nhân giễu cợt chính mình.

Tên Phí Nhĩ Đức kia đúng là một hỗn đản hạ tiện vô liêm sỉ. Sau khi làm xong cư nhiên đã rời đi, vì từ khi nam nhân tỉnh lại tới giờ không hề thấy bóng dáng của người đó đâu cả.

Mặc dù từ đêm qua Chu Mặc vẫn biết được kết cục của hôm nay, nhưng ở trong lòng vẫn mong rằng sẽ có một bữa sáng ngọt ngào cùng người nọ, sau đó cùng người nọ thổ lộ yêu thương, tiếp theo quang minh chính đại xin phép nghỉ một buổi tại công ty để ôm ấp nhau.

Về kết cục hôm nay, hắn đã không còn muốn nghĩ tới, trước và sau đều cũng không muốn nghĩ tới, bởi vì vốn dĩ nó là sự thật.

Bất quá hắn vẫn không có di chuyển, bộ dạng thảm hại của hắn bây giờ, phỏng chừng bây giờ nếu hắn muốn xuống giường cũng không có đủ khí lực. Chu Mặc một bên tự giễu chính mình quá yếu ớt, một bên hắn muốn điện thoại cho người kia để nói về tình cảnh bi thảm của mình lúc này, hắn muốn chết nhanh đi, mà người đó sẽ cười nhạo hắn khinh thường hắn chứ làm sao mà chịu an ủi hắn chứ.

Đầu giường có điện thoại, tay có thể với tới, đáng tiếc hắn không có còn gì để nói cả.

Giờ khắc này, Chu Mặc mới cảm nhận được cái gì gọi là bi kịch.

Ngay khi Chu Mặc nghĩ cứ nằm ở đây mà chờ chết, thì chuông cửa đột nhiên vang lên, nam nhân chợt mở mắt ra rồi sau đó nhắm lại, không để ý tới, tiếp tục chờ chết, Thiên Vương lão tử giờ có đến đây cũng không thể lôi hắn xuống giường được.

“Đinh linh linh. . . . . .” Một lúc sau khi chuông cửa ngừng reo, cái điện thoại trên đầu giường Chu Mặc reo lên, quả thực ác ma đại ác ma, giống như là đang đòi nợ vậy, gọi không ngừng nghỉ, thẳng đến khi cái người thần kinh kia gọi điện thoại suốt ba mươi phút đồng hồ, nam nhân mới xoa xoa cái đầu đau nhức cầm lấy ống nghe.

“Uy ——”

“Ngươi mẹ nó giả chết a! Mau xuống mở cửa cho ta!” Chu Mặc mới vừa “Uy”, nam tử phía bên kia đã nã một loạt pháo liên hoàn mắng, làm cho Chu Mặc hoa hết cả mắt.

Giọng nói này nghe rất quen, nhưng khẳng định không phải là Phí Nhĩ Đức.

“Không phải giả chết, mà là muốn chết, nếu không phiền thì nhờ ngươi thắp cho nén hương.” Nói vừa xong, Chu Mặc đem điện thoại vứt sang một bên, nhưng từ ống nghe vẫn còn có thể nghe tiếng nam tử kia chửi bậy, bất quá rất nhanh sau đó thì không còn nghe thấy gì.

Thế giới im lặng, ta – Chu Mặc sẽ lên trời.

Di ngôn là: chưa nghĩ ra. . . . . . Quên đi, mặc kệ nó, nhắm mắt lại, tiếp tục chờ phát sốt mà chết đi.

Nhưng mà chỉ im lặng được một lát thôi, ở phía dưới lầu lại nghe một trận hỗn loạn âm thanh, là âm thanh của con chó to và một nam tử, nam tử dường như đang mắng, còn con cẩu thì ư ử kêu.

Sau đó, lại im lặng.

Nhưng là ——

“Bàng!” Một tiếng nổ, cửa phòng Chu Mặc bị người đá văng , tiếp theo đó là một tràn súng liên thanh tiếng mắng: “Ra đây! Con mẹ nó, ngươi ở trong này ngủ lõa thể sao? Còn giả chết?”

Người vừa bước vào tiến nhanh đến bên giường xách nam nhân lên: “Chu Mặc! Con mẹ nó di động của ngươi sao lại ở trong tay tên biến thái kia, mà tên biến thái đó là ai, ngươi làm sao lại quen biết hắn hả!”

“Ngô ——” Đau quá, ho khan vài tiếng, Chu Mặc lắc lắc đầu, miễn cưỡng mở mắt nhìn thấy một nam tử tóc vàng, người này hình như đã từng gặp qua. . . . . .

“Trời đất, ngươi là có phải hay không bị một đám lãnh nam luân phạm?” Nam nhân kêu đau làm cho nam tử thần trí quay về được một chút, cũng thấy được trên cơ thể trần trụi của nam nhân đầy vết xanh tím cùng vết hồng ngân, không biết vì cái gì, bỗng nhiên cảm cổ họng khô khốc, vì thế, hắn hỏi: “Nước để ở đâu hả?”

Đem nam nhân một lần nữa nằm xuống giường, nam tử bắt đầu ở trong phòng tìm nước, Chu Mặc nằm ở trên giường lẩm bẩm nói: “Chúng ta xong rồi, xong rồi. . . . .” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Ngươi chưa xong với ta đâu.” Tưởng tượng đến khi nãy gọi điện cho Chu Mặc lại gặp cái tên điên khùng kiêu ngạo kia, người đó còn uy hiếp hắn không được tới gần Chu Mặc, nam tử ngay tức khắc muốn đem đối phương bóp chết, càng muốn đem Chu Mặc bóp chết.

“Không phải là ngươi sợ tiếp xúc với nam nhân hay sao? Như thế tại sao lại cùng người làm loại chuyện này, ngươi cùng ai trên giường?” Tìm được nước, uống cạn sạch một ly, cảm giác không tồi, nhưng sau khi quay đầu lại nhìn nam nhân trên giường, mặt nhăn mày nhíu, liền uống thêm một ly nước nữa.

“Mile!” Lúc này Chu Mặc mới nhận ra nam tử kia.

“Ha hả, ta cũng muốn cùng ngươi ngủ chung.” Xem xét hai mắt nam nhân, dáng người. . . . . . cũng không tồi.

“Uống một chút nước đi.” Mile đem nước đi tới, Chu Mặc lập tức quay đầu đi, nam tử đang muốn phát hỏa, nam nhân lại đột nhiên lập tức run rẩy đứng dậy gắt gao ôm lấy hắn.

Run rẩy, thấp giọng mà nức nở.

Này nam nhân, đang khóc.

“Ta cùng Phí Nhĩ Đức xong rồi, ta mẹ nó sẽ bị coi thường! Tự chuốc lấy đau khổ! Chúng ta xong rồi, hoàn toàn xong rồi, Phí Nhĩ Đức tên hỗn đản đó đi rồi, đem ta bỏ ta đi rồi!” Kỳ thật, nam nhân này đã ba mươi hai nhưng đây lần lần đầu hắn chủ động, cứ cho là vì thuốc mà mới hành động như vậy đi, hắn trong lòng vẫn nhớ hết những việc hôm qua.

Phí Nhĩ Đức ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có, điều này làm hắn thấy thương tâm.

Gắt gao ôm lấy Mile, nam nhân giao trái tim thống khổ của mình hết thảy đem tất cả nói ra hết.

Đối với nam nhân đang hoàn toàn sụp đổ trước mặt, Mile hơi chút sửng sốt, rồi sau đó cúi đầu lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nam nhân, trong lòng nghĩ: lúc này là thời gian tốt để vui đùa . . . . .

Cảnh tượng này, thật giống như một con dê nhỏ nhào vào lồng ngực của một dã lang để tìm kiếm sự an ủi, nhưng vậy cũng không phải là không tốt sao?