Màn hài kịch ngày hôm đó qua đi, Tống Ngọc Thanh vẫn như cũ thoải mái sai khiến, động một chút là hô tới quát lui Lục Thiết Âm, Lục Thiết Âm lại không giống như xưa cẩn cẩn thận thận. Hắn thường xuyên nói đùa với Tống Ngọc Thanh, thỉnh thoảng còn có thể cãi lại y vài câu. Hai người tưởng như đã trở thành tri kỉ.
Một ngày nọ, rốt cục, hai người tìm được một gian khách điếm bình dân để nghỉ trọ.
Lục Thiết Âm theo thói quen gắp đồ rót trà cho y, vừa ăn cơm vừa cười với y một cách ngớ ngẩn.
Tống Ngọc Thanh bị hắn nhìn như vậy cảm thấy cực kì mất tự nhiên. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, y trừng mắt hỏi, “Ngươi cười cái gì?”
“Có gì đâu.” Khóe miệng nhếch nhếch… lại cười tiếp.
Tống Ngọc Thanh chột dạ đưa tay lên sờ sờ cái mặt nạ quái dị được làm một cách thô ráp kia. Y cắn răng, “Này, không phải là vì thích cái mặt nạ này nên ta mới đeo. Ta chỉ vì không muốn kẻ khác nhìn thấy dung mạo của ta nên mới tạm thời chấp nhận.”
“Tống giáo chủ, ngươi đã nói lời này nhiều lần rồi.”
“…” Y hừ lạnh, “Ta nói thêm một lần nữa để ngươi tỉnh ngộ, không được sao?”
“Được được được, ta nhất định không hiểu lầm đâu.” Lục Thiết Âm khẽ mỉm cười, nhìn lướt qua gương mặt của Tống Ngọc Thanh một cái, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, “Nhưng lúc ngươi không mang mặt nạ trông càng đẹp mắt hơn.”
Vừa dứt lời, hắn đã phải rùng mình vì ánh mắt của Tống Ngọc Thanh. “Cạch” một tiếng bẻ gãy đôi đũa đang cầm trên tay, y ném mạnh về phía hắn.
Lục Thiết Âm sớm đoán được y sẽ nổi giận, lách người một cái đã dễ dàng tránh được. Đưa chiếc đũa của mình cho y, hắn mỉm cười nói, “Đang yên đang lành, tại sao tức giận? Nào, ăn cơm đi.”
Tống Ngọc Thanh không chút cảm kích hất tay hắn ra, lạnh lùng nói, “Không ăn.”
“Ơ?”
“Không hợp khẩu vị.”
“Vậy ngươi muốn ăn gì? Ta sẽ đi mua ngay.”
Tống Ngọc Thanh đảo mắt một vòng rồi chợt chỉ thẳng vào Lục Thiết Âm, “Ngươi nấu cơm đi.”
“Hả?” Hắn ngẩn người kinh ngạc, “Nơi này cũng không phải nơi hoang dã, cần gì phải đốt lửa nướng thỏ?”
“Đã là khách điếm thì nguyên liệu gì mà chả có? Ngươi chỉ cần mượn gian bếp một lúc là được.”
“Nhưng mà…”
“Ngẩn ngơ ngớ ngẩn ra đấy làm gì?! Đi nhanh!”
Lục Thiết Âm vừa nghe y quát thì dở khóc dở cười, vẻ mặt tràn đầy đau khổ, “Tống giáo chủ, ngươi ghét ta cười vui vẻ như vậy nên mới cố ý dằn vặt ta, phải không?”
“Cút!” Tống Ngọc Thanh trừng mắt với hắn, chân cũng nhấc lên đá một cái.
Lục Thiết Âm thấy thế cuống quít khoát tay hô lên, “Chân ngươi vừa mới khỏi hẳn, nhất định không được đá lung tung!”
“Cũng phải.” Tống Ngọc Thanh gật đầu cười khẽ, chân trái lại thay chân phải đá một phát vào bụng Lục Thiết Âm, “Còn không đi mau?”
“Úi.”
Lục Thiết Âm kêu một tiếng đau đớn nhưng cuối cùng cũng chịu đứng dậy đi về phía phòng bếp. Miệng hắn lại không ngừng thì thầm, “Ôi, lần sau ta nhất định không thể cười cợt lung tung nữa.”
Lời tuy nói vậy, thanh âm lại mơ hồ mang theo ý cười.
Đợi hắn đi xa, tức giận trong đôi con ngươi Tống Ngọc Thanh mới dần rút đi. Đôi môi mỏng khẽ cong lên, y không kìm được bật cười. Ánh mắt đảo qua bàn ăn một cái, đôi đũa Lục Thiết Âm vừa rồi đưa tới được y thuận tay cầm lên ngắm nghía.
Một lúc sau mới phát hiện hành động của mình quá mức kì dị, gương mặt không khỏi nóng lên, y vội vàng ném đũa xuống mặt đất. Vừa cắn răng vừa đạp đạp mấy cái lên đôi đũa, y thầm mắng trong lòng, tất cả đều là tại cái tên ngốc nghếch kia!
Còn đang suy nghĩ, bên tai y bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.
Tống Ngọc Thanh ngước mắt nhìn lên, vừa nhìn đã thấy có hai người một trước một sau đang đi vào.
Đi đầu là một thanh niên mặc hắc y, hông đeo trường kiếm, tướng mạo tuấn mỹ. Chỉ tiếc kẻ đó mặt mày lạnh băng, đôi mắt lại càng toát vẻ trong trẻo lạnh lùng đến bức người. Phía sau hắn là một thiếu niên độ mười tám, mười chín tuổi ăn mặc cũng không mấy khác biệt, nhưng trên khuôn mặt lại đầy sẹo lớn sẹo nhỏ, bước đi khập khiễng trông vô cùng vất vả.
Hóa ra là bọn chúng? Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Tống Ngọc Thanh liếc mắt cười nhạt vài tiếng, trong tay đã chuẩn bị sẵn sàng châm độc.
Hai người nọ vừa nhận ra y liền thất kinh. Thanh niên mặc hắc y lập tức rút kiếm rồi đẩy thiếu niên về phía sau mình. Thiếu niên kia tuy run rẩy nhưng đôi mắt lại tràn đầy căm hận. Y nói bằng thứ giọng run run, “Tống Ngọc Thanh…”
“Tề Trữ, lần trước ngươi chạy trốn thật là nhanh, nhưng lần này sẽ không may mắn như vậy đâu!”
Dứt lời, tay phải vừa phất lên, mấy mũi độc châm liền bay vụt ra. Thừa thế, y một chưởng đánh về hướng thiếu niên kia. May mà thanh niên mặc hắc y kia võ công cũng không kém. Hắn vung kiếm đánh rơi ám khí, sau đó xoay người vừa kịp lúc đỡ được chiêu tiếp theo.
Tống Ngọc Thanh cười lạnh nói, “Phó Việt Thanh, võ công của ngươi cũng đã tiến bộ không ít.”
“…” Thanh niên nọ không thèm nói câu nào chỉ lo tiếp tục tấn công.
Tống Ngọc Thanh thấy thế cũng rút nhuyễn kiếm bên hông ra triền đấu với kẻ kia.
Đang đánh bỗng có một bóng người từ phòng bếp chạy tới, trên tay người ấy vẫn còn cầm một cái khay. Hắn ngơ ngác kêu lên, “Tống giáo chủ, chân phải của ngươi vừa mới khỏi, không thể tùy tiện đánh nhau!”
Hắn vừa nói xong, ánh mắt của thanh niên hắc y chợt lóe lên. Kẻ đó thoáng cái thay đổi kiếm pháp, chiêu chiêu đều đánh về phía dưới Tống Ngọc Thanh.
Tống Ngọc Thanh bị buộc phải lùi lại vài bước. Trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, y vẫn bớt chút thời gian quay lại lườm hắn một cái mắng, “Tên ngốc kia, sao ngươi lại để lộ điểm yếu của ta?”
“Á, xin lỗi.” Đặt khay xuống bên cạnh, Lục Thiết Âm toét miệng cười xông về phía trước, “Vậy ta sẽ giúp ngươi.”
Vừa dứt lời, hắn đã không chút do dự gia nhập cuộc chiến.
Thiếu niên tên Tề Trữ thấy tình huống không ổn, vội tách ra khỏi Phó Việt Thanh một mình đấu với Lục Thiết Âm.
Hỗn chiến một hồi.
Một lúc sau, Lục Thiết Âm nhìn chằm chằm Tề Trữ mấy lần rồi bỗng dưng hét to lên, “Vị tiểu huynh đệ này, có phải ngươi họ Tề không? Ta từng nghe sư đệ nhắc tới ngươi, y… Ngươi…”
Miệng lưỡi vụng về không cách nào nói rõ, hắn đành quay đầu lại nói với Tống Ngọc Thanh, “Tống giáo chủ, không nên đánh nữa. Hai vị này đều là người tốt! Vị kia là Phó đại ca thiếu hiệp mấy năm gần đây rất có danh tiếng trên giang hồ, còn đây là Tề huynh đệ…”
“Là bằng hữu tốt của sư đệ ngươi, nhưng lại là cừu gia lớn của ta.” Tống Ngọc Thanh nghe thấy hắn nói thì cười lạnh, kiếm pháp trong tay lại càng trở nên tàn nhẫn.
“A, ta nghĩ bọn họ không phải là người xấu, Tống giáo chủ có thể…”
“Không thể! Sư đệ ngươi có phải chưa từng nói ta và tên tiểu tử họ Tề này có thâm cừu đại hận? Ta không thể không giết nó!” Thân hình nhoáng một cái nhảy đến trước mặt Tề Trữ, Tống Ngọc Thanh xuất thủ điểm huyệt thiếu niên.
Động tác của y cực nhanh, gần như là ma quỷ.
Lục Thiết Âm và Phó Việt Thanh thấy thế sợ hãi không thôi song song nhào tới.
Tống Ngọc Thanh dùng tay cản lại kiếm Phó Việt Thanh, mắt lại nhìn thẳng về phía Lục Thiết Âm. Y lạnh giọng hỏi, “Tên ngốc kia, ngươi định động thủ với ta sao?”
“Cái này…” Lục Thiết Âm ngẩn người nói, “Vị Tề huynh đệ này là bằng hữu của sư đệ ta, ta tất nhiên không thể trơ mắt nhìn ngươi giết người.”
Nghe thấy người kia cứ sư đệ sư đệ liền hồi, Tống Ngọc Thanh chợt cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực. Cơn giận bừng lên, con ngươi cũng theo đó mà lộ rõ sát khí, giọng y nói khàn khàn, “Những lời sư đệ ngươi nói ngươi đều ghi khắc ở trong lòng, mà những chuyện của ta, ngươi sẽ không buồn để ý, có đúng không?”