Như Lai Thần Chưởng

Chương 61: Thuyền ra Đông Hải




Một trận đấu chiến kinh hoàng tàn bạo thế là kết thúc, Hoa Minh Viên sau khi băng bó vết thương mời mọi người vào bên trong nghỉ ngơi.

Đêm ấy, sau khi tiệc rượu đã tàn, mọi người sắp sửa lui ra, Tà Thần vội nói cho mọi người biết kế hoạch sắp đặt trong ba năm của ông.

Năm thứ nhất, mọi người cư ngụ tại Lăng Vân sơn trang để luyện tập một lớp người mới cho Nộ Giang phái.

Năm thứ nhì, cùng nhau lên đường để ngao du sơn thủy, viếng khắp danh lam thắng cảnh trong toàn quốc để rồi.

Năm thứ ba, đồng cùng nhau đến Song Phi đảo đón rước Toàn Linh Linh, để cử hành hôn lễ với Giang Thanh.

Mọi người đều đồng ý.

Tiệc tan, mọi người thảy đều lui về phòng riêng yên nghỉ, chỉ có Giang Thanh và Hạ Huệ, không sao nhắm mắt, hai người đồng cùng nhau ra huê viên, ngồi dưới một tàng cây mà bóng nguyệt xuyên qua mờ ảo, Giang Thanh bá lấy vai Hạ Huệ, cười chua chát mà nói rằng :

- Hạ Huệ, huynh đang nghĩ mọi việc trên đời dường như do cao xanh định sẵn. Năm năm về trước, nếu Nộ Giang phái không ruồng rẫy anh, thì ngày nay người chịu đau đớn không phải là Hầu Anh, mà chính là Giang Thanh vậy.

Hạ Huệ trầm ngâm một chút, đoạn nói :

- Muội cũng nghĩ rằng, cao xanh đã định sẵn, định sẵn muội phải thuộc về huynh.

- Còn nữa, còn Linh Linh...

Hạ Huệ tát yêu vào má của Giang Thanh, rúc đầu vào vai chàng sẽ bảo :

- Mi là một gã đa tình.

Đêm càng về khuya, sương sa càng đầy, hai bóng người dán chặt vào nhau, trong màn đêm mờ ảo, mãi đến khi gà rộ sáng, hai người mới trở vào.

Thời gian trôi qua một cách êm đềm như nhung lụa một năm, dưới sự tận tâm dạy dỗ của Giang Thanh, Trường Ly Nhất Điểu và Chiến Thiên Vũ, v. v... mười tên đệ tử của Nộ Giang phái đã luyện đến mức tinh vi thuần thục.

Thu qua rồi Đông đến, năm gần tàn, đoàn người giã biệt Hoa Minh Viên để lên đường chu du thiên hạ.

Hoa Minh Viên râu tóc bạc phơ, hết lời nài nỉ mà không sao cầm chân được Tà Thần.

Sáng hôm ấy, cả Lăng Vân sơn trang đồng đưa đoàn người của Giang Thanh ra khỏi ba dặm đường, mới bùi ngùi mà chia tay dứt áo.

Giang Thanh nước mắt ràn rụa, ngoảnh đầu lại nhìn Lăng Vân sơn trang ẩn hiện sau những cây xanh, chàng bồi hồi không biết chừng nào mình mới trở lại nơi này một lần nữa.

Kể từ đó, đoàn người của Giang Thanh lê chân hầu hết các ngõ đường trên toàn cõi Trung Hoa, chàng đã từng ngồi ngắm cảnh bao la bát ngát của những cánh đồng cỏ mênh mông ở vùng Tây Bắc.

Chàng cũng đã đi qua những vùng sa mạc miên man vô tận ở khắp một cõi biên thùy Tân Cương, Mông Cổ.

Chàng cũng đi qua những cảnh non xanh nước biếc, nghìn tía muôn hồng của vùng Giang Nam trù mật.

Ba tháng trời trôi qua, đoàn người dừng chân tại thành Quý Châu, nơi nhà của Bạch Hổ, cư ngụ ở đấy thêm một thời gian nữa để viếng khắp những danh lam thắng cảnh trong miền.

Và khi đoàn người dày dạn phong sương đó dừng vó ngựa bên hồ Đan Dương thì đúng vào giữa mùa thu năm thứ ba.

Nhìn cảnh đìu hiu vắng lặng của Đan Dương hồ, Trường Ly Nhất Điểu thở dài nói :

- Năm ấy, một trận thủy chiến kinh hoàng xảy ra trên mặt hồ, thấm thoát đến nay đã ba năm chẵn, ta còn mơ màng nhớ lại dường như việc này mới xảy ra đây...

Tà Thần đưa mắt ngắm nhìn về phía xa xăm, nơi ấy có một rặng núi lờ mờ đen thoáng hiện ở chân trời : Song Phi đảo.

Ông ta thở dài nói :

- Cảnh trí miền Trung Nguyên ngắm nhiều rồi cũng chán, nhược bằng hôn lễ của thằng Giang Thanh mà được cử hành trên Trường Ly đảo thì già này được dịp mở rộng tầm con mắt.

Trường Ly Nhất Điểu trả lời :

- Chúng tôi đã an bài ổn thoả, sau khi đến Song Phi đảo rước Toàn Linh Linh, thì lên đường trở ra Đông Hải.

Câu nói vừa dứt thì Lục Hải thò tay vào trong túi móc ba viên hỏa pháo ném lên không trung thoát khỏi lòng bàn tay chừng năm trượng, hỏa pháo tức khắc nổ tung, tạo thành ba vầng lửa đỏ rực bên ven hồ.

Ông ta nói :

- Vậy là trong đảo sẽ có người bơi thuyền ra đón.

Hạ Huệ tựa vào vai của Giang Thanh thì thầm :

- Thanh ca, khi gặp chị Linh Linh, anh đừng quên em nhé...

Giang Thanh nhìn Hạ Huệ bằng một cái nhìn sâu thẳm, bàn tay của chàng nắm chặt lấy tay nàng. Hạ Huệ biết đó là một lối trả lời đầy ý nhị của chàng vậy.

* * * * *

Trong đại sảnh của Song Phi đảo, hai bên chủ khách ngồi nói chuyện ồn ào.

Tà Thần đang thao thao bất tuyệt đối thoại cùng La Thập Nương.

Giang Thanh sẽ lén níu lấy chéo áo của Sở Sở, chàng đưa mắt ra dấu, Sở Sở hội ý nên vội bước ra ngoài, thừa lúc mọi người không để ý, Giang Thanh dìu Hạ Huệ cùng ra.

Sở Sở hướng dẫn hai người này đi thẳng đến Đan Phượng lầu.

* * * * *

Trên Đan Phượng lầu, Linh Linh mặc một bộ đồ tang màu trắng, đón tiếp ba người bằng một vẻ mặt âu sầu ảo não.

Hai bàn tay của Hạ Huệ nắm chặt lấy Giang Thanh dường như buông ra là sợ mất.

Lâu lắm Giang Thanh mới nói :

- Ba năm trời trôi qua, Linh Linh sống trên đảo này chắc buồn lắm.

Linh Linh gật đầu trả lời :

- Nhưng huynh hôm nay đã đến và có Hạ cô nương nữa...

Trong lòng của Hạ Huệ dâng lên một niềm cảm kích thật là thấm mùi vị chua cay này, chỉ khi nào mình đứng trước một người khác phái cùng chung với một người cùng phái thì mới thấy.

Nhưng Hạ Huệ đã cố gắng dẹp tan được quan niệm chật hẹp lại, cúi xuống nói nhỏ vào tai của Linh Linh :

- Chúng tôi ngao du trên Song Phi đảo thêm một tháng nữa. Vào ngày mãn tang, hai ta sẽ cùng Thanh ca lên đường về Trường Ly đảo.

Đôi mắt của Linh Linh tràn đầy nước mắt, nàng run rẩy hỏi :

- Hạ cô nương không oán hận tôi ư?

Hạ Huệ cả quyết trả lời :

- Tôi biết rằng Thanh ca không thể không có Linh Linh và Linh Linh cũng không thể nào không có Thanh ca được.

Giang Thanh đứng bên lắng tai nghe, chàng chen vào nói :

- Nhị vị hiền thê... tôi...

Linh Linh thẹn thùng đỏ mặt, nhưng Hạ Huệ thì trợn mắt thình lình trổ ra một ngón điểm yêu vào huyệt Thái Dương của chàng :

- Không cho mi nghe lén chuyện của nữ nhi... Chị Linh Linh, chúng ta cần phải đề phòng tên này thật gắt...

hắn không phải tay vừa...

Giang Thanh cả thẹn khoát tay lia lịa.

Sở Sở trố mắt nhìn cảnh hạnh phúc của ba người, nàng sẽ lén lui ra khỏi gian phòng, khép chặt cửa lại, ba người ấy ở trong một thế giới êm đềm ấm áp của tuổi thanh xuân.

* * * * *

Một tháng sau.

Có sáu chiếc thuyền chở những nhân vật lẫy lừng trong làng võ lướt sóng ra khơi giã từ Song Phi đảo.

Đoàn thuyền ra khỏi hồ Đan Dương nhắm phía Đông trực chỉ, không mấy hôm đã ra đến Đông Hải.

Sóng êm biển lặng, đoàn thuyền cứ lướt theo hướng đông.

Ba hôm sau khi vừng đông ló dạng, đoàn thủy thủ reo lên :

- Trường Ly đảo!

- Trường Ly đảo!

Mọi người trong thuyền thảy đều đổ xô lên mui nhìn về phía trước.

Nơi ấy, tận đằng đông chỗ vầng hồng rạng rỡ có một hòn đảo xanh tươi.

Hạ Huệ và Linh Linh đứng bên cạnh Giang Thanh.

Ba người đưa mắt ngắm nhìn cảnh nghìn tía muôn hồng trên Trường Ly đảo, Hạ Huệ hỏi :

- Thanh ca, không biết Vệ lão tiền bối xếp đặt chúng ta ở nơi đâu?

Giang Thanh mỉm cười một nụ cười đầy hạnh phúc :

- Y Hồng Lâu ! Một chỗ mà cảnh trí đẹp nhất trên đảo, chúng ta sẽ ở đó cùng nhau ngâm thơ, đá đấm và đấu tửu, biết bao thú vị thâm tình...

Chàng vòng hai cánh tay sắt thép ra ghì Hạ Huệ và Linh Linh vào lòng, trên gương mặt của hai nàng thảy đều hiện ra những nét mặt tràn đầy hạnh phúc.

Sở Sở nằm gọn lỏn trong lòng của La Thập Nương, nàng giương cặp mắt thèm thuồng nhìn ba người mơ màng nghĩ tới mình đang cần phải dệt một giấc mơ êm đềm cho một người thiếu nữ đang tuổi vào xuân...