Như Là Cố Nhân

Chương 34




Rõ ràng đã tìm được người để gửi ngọc bội lại không đoán được hắn cũng không biết nhiệm vụ Diêm vương giao là gì. Quả nhiên, lão già kia ăn ở rảnh rỗi nên đi lừa nàng.

Thẩm Qua thấy Chu Tước nghiến răng nghiến lợi, nhíu mày nhăn nhó: “Có lẽ, hắn muốn nàng được sống một cuộc đời khác.”

“Chỉ là ta tin hắn như vậy, hắn lại dám gạt ta. Chắc chắn hắn phải trả giá vì hành vi lần này.”

Thẩm Qua lấy tay đặt trên môi nàng: “Tin ta đi, hắn cũng không muốn tổn thương nàng đâu.”

“Chỉ là …. chỉ là tại sao ta giống Bích Phù hoàng hậu như đúc? Hơn nữa miếng ngọc bội kia cũng giống phù dung phỉ thúy. Hắn nhất định rắp tâm sắp đặt, nhất định có mưu đồ bất chính.”

Thẩm Qua ôn nhu vuốt tóc giúp nàng bình tĩnh lại: “Ngươi nghĩ cũng đúng, hắn phái nàng tới tìm ta, mà ta đúng là đang cần đá phù dung phỉ thúy, với lại ta cũng là người có duyên với nàng, nàng không hiểu tất cả chuyện hắn làm chỉ vì muốn chúng ta gặp nhau sao?”

Chu Tước hơi sửng sốt: “Hắn thật sự nghĩ vậy sao? Không có ác ý.”

Thẩm Qua lấy tay nhéo nhéo chiếc mũi thanh tú của nàng: “Không được nghĩ xấu về người khác như vậy a.”

“Hắn không phải người, hắn là con quỷ giả dối, hơn nữa còn là vua quỷ.”

“Được rồi, không được nghĩ xấu cho ma quỷ nữa.”

Chu Tước hài lòng gật đầu: “Uhm, nghe chàng nói vậy, ta thấy yên tâm hơn.” Nàng im lặng dựa vào lòng hắn, xoay xoay đổi đổi đến khi chọn được tư thế thoải mái mới thôi: “Nhưng sao trong lòng ta vẫn cảm thấy bất an?”

“Như thế nào?”

“Cũng không biết tại sao ta lại cảm thấy bất an, ta không nhớ rõ, tóm lại nhất định là chuyện quan trọng nha.” Chu Tướcc gõ gõ đầu mình, “Ai, tại sao không nghĩ ra chứ? Ta muốn nói gì với chàng nhỉ?”

Thẩm Qua nhìn thấy bức họa trên mặt bàn, chợt nghĩ ra: “Là do bức họa của Hoàng công tử. Lúc ở trong phòng bà chủ Phan, ta thấy đám tranh bị ướt hết. :

Chu Tước lập tức nhảy dựng lên: “Đúng, đúng rồi, chính là cái này, ta đang muốn nói với chàng. Hoàng Tư Dị nhầm rồi, con hắn không phải do Châu Thuyền giết, ta nghĩ hắn tự sát đúng hơn.”

Thẩm Qua kinh ngạc nói: “Tự sát?”

Chu Tước gật đầu: “Đúng vậy. Ta xem qua đám tranh của hắn. Hoàng Tư Dị chỉ nhìn thấy một mặt không biết rõ hết sự thật.”

Thẩm Qua vội vàng hỏi: “Vậy đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Tước nhớ lại một chút mới bắt đầu kể: “Hoàng công tử thầm yêu Châu Thuyền thì chàng đã biết. Sau khi chuyện này bị phụ thân hắn phát hiện. Hoàng Tư Dị vì nghĩ cho hắn nên tìm Châu Thuyền nói chuyện, Châu Thuyền đáp ứng ko gặp lại Hoàng công tử. Hoàng công tử thương tâm thống khổ nên mới lao vào cờ bạc.”

“Chuyện đó ta cũng biết.”

“Uhm, phải không? Vậy ta nói thêm chút nữa, Hoàng công tử tương tư đau khổ nên luôn lén chạy đi tìm gặp Châu Thuyền, nhưng lại không dám để nàng ta biết, không lâu sau, hắn biết được Châu Thuyền bị bệnh nặng. Là bệnh gì thì ta không biết, tóm lại là loại bệnh dính dáng đến vu thuật không thể trị được.”

“Châu Thuyền bệnh nặng? Tại sao Hoàng Tư Dị không biết?”

“Chắc là Châu Thuyền không muốn người khác phát hiện, nàng muốn âm thầm chết đi. Bởi vậy chỉ có mình Hoàng công tử biết nàng bị bệnh thôi.”

Thẩm Qua thở dài: “Biết người yêu của mình mắc bệnh nan y chắc Hoàng công tử rất đau khổ.”

“Hắn đương nhiên là đau khổ rồi, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn người yêu chết được. Cho nên hắn đã quyết định trộm miếng đá gia bảo có khả năng chữa bệnh, cải tử hoàng sinh phù dung phỉ thúy, để cứu người yêu. Hắn lại nghe lén được phụ thân và thúc thúc nói chuyện, thúc thúc nói phù dung phỉ thúy đã theo Bích Phù hoàng hậu xuống hoàng tuyền, nhưng hắn không tin. Vì vậy hắn muốn ép thúc thúc nói ra chuyện phù dung phỉ thúy ở đâu nên đem phù chú bỏ vào trong rượu, sau đó đưa cho Hoàng Duy.”

Thẩm Qua hết sức ngạc nhiên: “Sao hắn biết được thuật bỏ bùa?”

Chu Tước thở dài: “Châu Thuyền thường lui tới Hoàng phủ, nàng lại tinh thông bùa chú. Hắn lại luôn ái mộ Châu Thuyền, đương nhiên cũng học được một ít.”

Thẩm Qua lạnh lùng nói: “Cho dù như thế cũng không nên phát điên mà giết người chứ.”

“Không, hắn không muốn giết chết Hoàng Duy, đó chính là thúc thúc nuôi lớn hắn từ nhỏ mà. Chỉ là hắn muốn biết phù dung phỉ thúy ở chỗ nào thôi. Hoàng Duy không nghi ngờ hắn, vui vẻ nhận rượu ngon, cùng uống với thuộc hạ. Hoàng công tử nghĩ sau khi thúc thúc uống rượu xong sẽ mang chuyện phù dung phỉ thúy nói ra, lại không nghĩ thúc thúc đem uống cùng thuộc hạ, cũng không ngờ sau khi bọn họ uống rượu lại lập tức rời khỏi thành nam, căn bản là không kịp hỏi vấn đề kia. Chính vì vậy mà hắn lén đi theo Hoàng Duy tới khu rừng mà chúng ta đã từng tới.”

Thẩm Qua đột nhiên hiểu được: “Vậy người Hắc y nhân chúng ta thấy ở khu rừng đó chính là thúc thúc Hoàng Duy, khi đó hắn đã trúng bùa. Hắn thấy nàng giống Bích Phù hoàng hậu nên mới nhận nhầm, còn xả thân cứu chúng ta.”

Nghĩ đến Hắc y nhân hy sinh thân mình để cứu bọn họ, trong lòng Chu Tước cảm thấy ấm áp, nàng mỉm cười gật đầu.

Thẩm Qua nghiêm nét mặt lại: “Cho dù hắn không tự tay giết chết thúc thúc nhưng khiến cho Hoàng Duy biến thành dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thì có khác gì giết thúc thúc đâu.”

“Nhưng mà, ” Chu Tước mềm giọng, “Hắn vì cứu người yêu nên mới làm vậy, huống hồ, hắn cũng không biết phù chú lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy.”

Thẩm Qua hừ lạnh một tiếng: “Nàng sao biết được, trong tranh của hắn có nói sao?”

Chu Tước ngây ngẩn cả người, không chịu phục nói: “Ta biết.”

“Được rồi, nàng nói sao cũng được, sau đó chuyện gì xảy ra ?” Thẩm Qua cũng không muốn tranh cãi với nàng nữa.

“Hắn theo sau Hoàng Duy, tiến vào khu rừng đó thì bị phát hiện. Hoàng Duy nổi giận, mắng hắn không nên đi theo. Hắn quỳ trên đất cầu xin Hoàng Duy chỉ chỗ phù dung phỉ thúy cho hắn nhưng vẫn chỉ nhận được một đáp án. Lúc này hắn mới chấp nhận thúc thúc không nói dối. hắn hối hận áy náy, rời khỏi khu rừng, lúc này lại thấy đám thuộc hạ hóa thân thành người sói. Hắn rất sợ hãi không biết làm sao nên chạy trốn theo bản năng.”

Thẩm Qua hỏi: “Những điều này, nàng đều suy luận từ mấy bức tranh của Hoàng công tử sao?”

Chu Tước nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, “Ta nghĩ, Hoàng công tử nhất định hối hận vì đã hạ bùa chú, không thể cứu vãn được, lương tâm cắn rút nên mới tự sát.”

Thẩm Qua thấp giọng: “Bây giờ ta mới biết thì ra bức tranh Tán Hồn chú trong phòng Hoàng công tử không phải vẽ nàng mà là Bích Phù hoàng hậu. Ta nhìn bức họa đó, lại nghĩ có người muốn ám hại nàng cho nên mới sai A Lai canh giữ tại Hoàng phủ để điều tra ra chân tướng. Xem ra, bức họa đó là bút tích của Châu Thuyền. Nhưng không biết tại sao bức họa lại xuất hiện tại phòng Hoàng công tử.” Chuyện rắc rối này chắc chỉ có mình Hoàng công tử đang dưới hoàng tuyền mới có thể giải đáp được. Đột nhiên nhớ tới chuyện gì, Thẩm Qua thầm nghĩ: “Không xong, đêm nay Hoàng Tư Dị muốn tìm Châu Thuyền báo thù, vạn nhất Hoàng công tử thật sự tự sát, hắn chẳng phải gây tội ác sao?” Vì thế nói với Chu Tước: “Nàng ngoan ngoãn ở lại đây, ta ra ngoài một chút,;

Mới vừa cất bước lại phát hiện ống tay áo bị kéo, hắn quay đầu lại chỉ thấy Chu Tước đang nhìn hắn tỏ vẻ đáng thương: “Ta đi với chàng.”

Thẩm Qua khuyên nhủ: “Ta đi tìm Hoàng Tư Dị, nói với hắn suy đoán của chúng ta. Nếu hắn đã qua Châu phủ, nàng đi theo, chỉ sợ nơi đó đầy bùa chú sẽ hại tới nàng.”

Chu Tước nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta cảm thấy mọi chuyện trên nhân gian biến hóa vô thường, mới xoay người đi một cái có thể đã mất mạng. Ta sợ có một ngày sẽ gặp chuyện như vậy, vô duyên vô cớ lại phạm sai lầm, ta cũng sợ hãi một lần tạm biệt lại cách xa cả đời. Cho nên, công tử, bất luận thế nào chàng cũng phải cho ta theo.”

Thanh âm của nàng vô lực đáng thương làm hắn không nhẫn tâm.

Không nhẫn tâm thì chỉ có cách mang nàng theo, tiểu nha đầu này thật thông minh, bỗng nhiên nói một câu làm hắn rất cảm động.

Hai mắt nàng sáng lên nhìn hắn: “Sống, ta cùng chàng. Chết, ta theo chàng.”

Lúc ở kinh thành, La đại công chúa cũng từng nói không biết bao nhiêu lời tương tự với hắn, khi ấy hắn chỉ thấy buồn cười không thèm để ý. Nhưng hôm nay Chu Tước nói với hắn như vậy làm trái tim hắn đập loạn lên, cảm động vô bờ không sao kể xiết. Chỉ cảm thấy trên đời này không còn chuyện gì có thể làm khó hắn, hắn tin tưởng, thật sự tin tưởng.

Chỉ cần, sống, được ở chung với nàng, chết, được cùng nàng an táng.

Trên bầu trời dưới mặt đất, chỉ cần có nàng bên cạnh chẳng còn gì đáng sợ nữa?

Thế gian lớn như vậy, dục vọng con người cũng nhiều như vậy nhưng đến hôm nay hắn mới hiểu được tất cả không thể so sánh với nàng.

Miệng hắn bất tri bất giác nở một nụ cười.

Bóng đêm phủ xuống, trong Phủ Hoàn viên, các nha hoàn đã đi thắp đèn, khắp nơi tràn ngập ánh nến.

“Nếu nàng nhất định theo ta, ta cũng phải lấy thêm một vật.”

Thẩm Qua dắt nàng về phòng hắn, tháo bảo kiếm treo ở đầu giường xuống.

Chu Tước nghiêng mặt nhìn thanh kiếm trong tay công tử, giật mình nhớ đến hắn từng kêu nó là Tình túy. Cái tên Tình túy giống như là được tình nhân tặng, hơn nữa công tử cũng rất coi trọng thanh kiếm này.

“Chàng định cầm nó đi giết người à?”

Thẩm Qua nhẹ nhàng vuốt đuôi kiếm được khảm bảo thạch, khẽ liếc nhìn nàng: “Sao nàng lại nghĩ vậy?”

“Chúng ta chỉ là thông tri cho Hoàng Tư Dị, không cần màng theo đao kiếm đâu.”

Thẩm Qua im lặng rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm phát quang chiếu sáng khắp căn phòng – ánh nến dường như mờ nhạt trước lục quang.

Môi hắn khẽ mở: “Tình túy trong truyền thuyết không chỉ có thể chém sắt đoạn ngọc mà còn có thể trảm yêu ma quỷ quái. Mặc kệ thế nào, Châu phủ cũng rất cổ quá, gây hại cho nàng. Vu thuật bùa chú ta lại không hiểu nhiều, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Đến lúc xảy ra chuyện gì mang nó theo cũng để đề phòng.”

Chu Tước chần chừ hỏi: “Kiếm này có phải tình nhân ở kinh thành tặng chàng không?”

Khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Qua cứng lại một chút, bên miệng lộ ra ý cười: “Nàng đoán xem?”

“Ta đoán nhất đinh là vậy.” Nói mau có phải không!

Thẩm Qua mỉm cười, bước ra khỏi phòng, Chu Tước theo sau: “Chàng không nói cho ta biết, ta đoán đúng rồi phải không?”

“Nàng hy vọng mình đoán đúng hay đoán sai?”

“Đương nhiên ta không muốn chàng có tình nhân.”

Hắn bỗng nhiên cầm lấy tay nàng: “Tước nhi, nàng ghen sao?”

Dám cười như vậy, Chu Tước oán giận đùng đùng hất tay hắn. Công tử siết chặt tay một chút kéo nàng lại, môi kề sát tai nàng thủ thỉ, hơi thở nhẹ nhàng: “Nói đi, nàng ghen hay không?”

Chu Tước giật tay ra: “Ta, ta không có.”

“Thật sự không có?” Hai mắt hắn tỏa sáng chăm chú nhìn nàng: “Nàng nói dối.”

“Hừm! Làm như ta thích nói dối lắm.”

“Ai” Thẩm Qua lấy tay vuốt cằm: “Nếu thanh kiếm này thật sự do tình nhân tặng thì sao?”

Ánh mắt Chu Tước lóe lên tia nguy hiểm bắn ra bốn phía: “Vậy chàng nên cẩn thận một chút, ta chưa bao giờ làm tiểu tam. Nếu chàng thật sự có tình nhân mà còn tán tỉnh ta, ta nhất định không để chàng sống tốt đâu.”

“Nha?” chân mày Thẩm Qua nhướng lên, “Nàng tính làm sao để ta sống không tốt?”

Lúc này nàng còn chưa nghĩ ra hành động thật sự nào. Vấn đề hắn hỏi làm nàng líu lưỡi không trà lời được, cúi đầu trầm tư, đầu óc nhanh hoạt động tìm kiếm phương pháp trả thù.

Bộ dạng cúi đầu tính toan của nàng làm hắn bật cười, nâng mặt nàng lên, vén mái tóc ra đằng sau, “Nàng ngốc, ta nói đùa thôi.”

Nàng ngẩng đầu, môi lộ nụ cười động lòng người: “Ta biết chàng không có tình nhân mà.”

Hắn cúi đầu cười: “Tình nhân thì không có nhưng người tặng ta thanh kiếm này là một nữ nhân.”

Nàng cũng không buông tha hắn: “Tại sao nàng ta muốn tặng thanh kiếm? Nhìn qua rất quý nha, nàng chắc chắn có tiền?”

“Nàng ta là hoàng tộc, xem như có tiền đi.”

“Hoàng tộc? Không phải có quan hệ với vua chứ?”

“Nàng ta là muội muội của đương kim hoàng thượng.”

Chu Tước hoài nghe nhìn hắn, do dự hỏi: “Nàng tặng chàng bảo kiếm quý như vậy chắc là rất coi trọng chàng.”

Hắn nắm tay tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau: “Vì như vậy nên ta mới muốn đưa nàng về giới thiệu cho đại công chúa. Có thế mới khiến công chúa hiểu rõ lòng ta, mới có thể chặt đứt dây tơ tình kia.”

Lại một lần nữa nghe công tử tỏ rõ chân tình, trong lòng Chu Tước vui vẻ nhưng còn cứng miệng: ” Ngươi ta là công chúa cao quý, lại có tình ý sâu đậm với chàng, thật sự trong lòng chàng không có chút rung động nào sao?”

Thẩm Qua ngẩng đầu nhìn trời, hít thở thật sâu, sau đó mới cúi đầu nói: “Nếu nàng muốn ta có ý với công chúa, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Chu Tước cười mắng: “Chàng dám!”