Như Khói Như Cát

Chương 82: Trong phim ngoài phim




Có kiểu fans cp thích ăn cơm lạnh, rõ ràng là ăn được cơm xịn nhưng lại ngây ngô chẳng biết gì, khiến cho người khác có ảo giác tiêu điều, thậm chí khiến người trong cuộc cũng cảm thấy là như vậy. Mà loại ảo giác này, qua đến năm sau sẽ giữ vị trí đầu bảng trong bảng xếp hạng những từ ngữ hot nhất trên mạng, gọi là “Ảo giác Thi Nhân”.

Weibo, super topic Thi Nhân.

@Hôm nay Thi Nhân công khai chưa: Năm XXXX rồi, tôi vẫn đang theo Thi Nhân cp.

@Thi Từ quật cường: Chỉ có mình tôi mỗi ngày vẫn chăm chỉ check-in sao?

@Giương cao ngọn cờ Thi Nhân: Mỗi lần lên super topic đều có cảm giác như được về nhà vậy. Cho dù có thế nào cũng cảm ơn sự kiên trì của mọi người, hy vọng mọi người đều sẽ luôn ở đây[Tym][Tym].

@Gấu con mỗi ngày đều muốn ăn đường: Đường cũ hôm nay đã ăn lần thứ năm mươi ba rồi, mọi người còn nhớ đoạn video lần đầu tiên hai người gặp nhau không? Theo thống kê đây là lão Khúc lần đầu tiên tặng hoa hồng cho người khác ở trên màn ảnh nha [Ảnh][Ảnh][Ảnh]

@Một bài Tiểu Thi Từ: Aaaa mị muốn hét lên, tạp chí nước ngoài chụp lão Khúc mặc nữ trang, uầy có thể nói là nữ nhân Trung Quốc đẹp trai nhất mà mị từng thấy đó [Ảnh][Ảnh]

@Hôm nay Thi Nhân cũng rất ngọt: Tôi đọc được rumor ở đâu nói Gia Tộc Lâm Khách có khả năng sẽ quay tiếp, tuy rằng tin này đợt trước cũng đã có rồi nhưng lần này hình như là thật đấy, gửi ở đây mọi người xem này [Ảnh][Ảnh][Ảnh]

@Khúc Khúc Như Bình Lục Điểm Yên Đinh: Huhuhu đã lâu không thấy hai người đó có ảnh chụp chung rồi, tôi sắp không kiên trì nổi nữa rồi, thật muốn biết hai người giờ có còn liên lạc nữa không quá, mấy bức ảnh ghép mọi người làm tôi sắp xem nát hết cả rồi, thương tôi đi các cô ơi, tôi không thể tiếp tục xem Gia Tộc Lâm khách được nữa, tôi sắp thuộc hết đến nơi rồi…

@Cp tôi yêu szd: Fan mới mỗi lần lên super topic đều ăn nói nhẹ nhàng run run, mọi người xem có vẻ đều thê thảm quá đấy.

@ Toàn thế giới chỉ yêu Lục Yên Đinh: Đúng là không chọc được vào only đâu các ông ạ, lúc nãy tôi mới qua super topic của Nhu Nhu, bên đấy đang nói đến phim của đạo diễn Quách Khải, sau đó tôi mới nói một câu, Quách Khải là đồ đệ của đạo diễn Nguyễn Tuấn Huy liền bị mấy người đó mắng có phải là fans cp không… Còn nhạy cảm đến như vậy sao??? Fans cp thì làm sao, tôi có nhắc đến lão Khúc đâu mà xông vào nói tôi??

@Hai người họ bao giờ ở bên nhau: Chị em trong super topic còn ai giữ ảnh kết hôn mà không có tag không? Mị vẫn dùng ảnh đấy làm ảnh nền điện thoại nhưng hai ngày trước dở hơi thế nào lại xóa nhầm mất, tức quá chặt mie nó tay luôn bây giờ đang dùng chân viết bài này cầu chị em gửi lại cho mị bức ảnh đó với, quỳ xuống tạ ơn dập đầu.

@Tư liệu trước ngụy Thi Nhân: Ôi đệch!! Mọi người mau đi xem hot search đi!! Xem ai vào đoàn phim kìa!!





“Theo lý mà nói dựa vào nhiệt độ cp của cậu giỏi lắm cũng duy trì được một đoạn thời gian thôi, không nghĩ tới là còn có thể tạo nên bọt nước như thế.” Vương Bàn Bàn vạn phần cảm khái tắt điện thoại đi, “Bộ phim này nhận quay quả là quá đúng, nhìn xem nhìn xem, Thi Tiêm Hồng vào đoàn là chúng ta lại có thể cọ nhiệt rồi. Không ngờ người xoay mấy bên nick doanh tiêu như chong chóng lại chính là Quách Tiểu Khải.”

Lục Yên Đinh vẫn chọc chọc cái đũa vào hộp cơm của mình như cũ, buồn bực nói: “Anh ta nhất định phải thật sự hợp vai, đạo diễn Quách mới chọn anh ta.”

Vương Bàn Bàn liếc mắt sang nhìn một cái, cau mày lại vỗ cậu hai cái nói: “Ăn đi ăn đi, ăn nhiều một chút gầy như con khỉ khô rồi đấy, chũng chỉ có người như Khúc Như Bình mới để ý đến cậu.”

Lục Yên Đinh: “…”

Vương Bàn Bàn dặn dò: “Cậu không được hốt, đừng tự tạo áp lực cho mình, chúng ta ấy hơn người ta là nhờ vào tuổi trẻ…”

“Khi tôi đang hết sức nỗ lực thì anh ta cũng vậy, nhưng khởi điểm lại là hai đường thẳng song song không giống nhau, anh ta ở phía trước của tôi, anh cảm thấy thế nào?” Lục Yên Đinh nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cau mày nói: “Còn có, tôi có thể không cần phải so sánh với anh ta có được không?”

Cậu vừa hỏi đã cảm thấy không ổn, quả nhiên Vương Bàn Bàn bên kia trước tiên là kiểm tra xem cửa xe đã đóng chặt chưa, sau đó lập tức nghiêng người qua vỗ tét lên đùi lớn một cái nói: “Cậu không muốn so sánh với anh ta? Cậu cho rằng tôi muốn để cậu so sánh với anh ta sao!! Bây giờ cậu và ai đó kia cũng còn chưa công khai đâu đấy, mà trên mạng đã suốt ngày lấy hai người ra so tới so lui rồi, cậu sau này mà thừa nhận có quan hệ với Khúc Như Bình, cậu tự nghĩ đi xem nó thành thế nào, hử?”

“Biết ngay anh sẽ nói những lời như thế.” Lục Yên Đinh buồn bực không yên nắm lấy tóc mình, híp mắt lại nhìn ra bên ngoài cửa xe, “Tôi không khống chế được suy nghĩ của mọi người, nhưng bản thân tôi—— tôi thật sự không muốn phải bị so sánh với anh ta, nếu như tôi cứ mải nghĩ đến việc này, thì căn bản sẽ không quay tiếp bộ phim này được nữa, mà đừng nói là quay phim ngay cả những ngày tháng sau này của tôi đều sẽ phải trải qua trong ấm ức, anh có biết hay không?”

Vương Bàn Bàn thấy Lục Yên Đinh nổi nóng, liền ho khan hai tiếng, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn: “Cậu cũng không cần lúc nào cũng nghĩ tới chuyện này, tôi chỉ là muốn trong lòng cậu có nhớ đến vấn đề này mà thôi.”

Lục Yên Đinh lập tức hỏi ngược lại: “Cho nên mục tiêu cuộc sống của tôi là phải vượt qua anh ta có đúng không? Tín ngưỡng của tôi chính là so với anh ta phải ưu tú hơn, anh ta là người cả đời này tôi không bước qua được, mỗi sự cố gắng sau này trong cuộc đời tôi đều có liên quan đến anh ta, người khác nghĩ như thế, tôi cũng nghĩ như vậy, có đúng không?”

Vương Bàn Bàn bị cậu hỏi đến bối rối, Lục Yên Đinh ngừng một lát, cố gắng nuốt cơn tức giận ngược trở vào, hất tóc một cái bĩu môi thầm thì: “Tôi không thể cố gắng chỉ vì bản thân mình thôi sao? Không phải vì thầy Khúc, cũng không phải vì Thi tiền bối… quả thật, tôi cũng thừa nhận, cũng có một phần nguyên nhân là do bọn họ, nhưng nhiều hơn cả là vì bản thân tôi, để tôi ích kỷ một chút, không được sao?”

“Được được được, tôi không quan tâm là vì cái gì, làm tốt là được rồi.” Giọng điệu an ủi người khác của Vương Bàn Bàn thô không chịu nổi, anh ta đấm hai cái vào sau lưng Lục Yên Đinh, thiếu chút nữa đấm lòi cả mật ra nói: “Hê, có cái gì đâu mà, trừ sự nghiệp ra thì tôi thấy cậu có chỗ nào kém anh ta đâu, không phải ai cũng thích mấy bông hoa cao lãnh như thế cả đâu. Mấy lời trên mạng kia cậu cũng đừng để ý đến nữa, ít xem thôi, qua rồi thì thôi!”

“Vâng,” Lục Yên Đinh tránh né bàn tay của anh ta, “Tôi đã lâu không xem rồi.”

Đang nói chuyện như thế, thì Tiểu Triệu lại gõ cửa xe, nói với Lục Yên Đinh: “Anh Lục, anh Dương gọi anh đến cùng anh ấy đối diễn đó.”

Lục Yên Đinh bưng hộp cơm còn chưa động được mấy miếng xuống xe, Vương Bàn Bàn mặt đầy lo lắng ở đằng sau gào lên: “Ăn thêm mấy miếng nữa đi, nghe thấy chưa!”

Lục Yên Đinh đáp ứng, Tiểu Triệu vội vội vàng vàng đuổi theo: “Không cần chạy đâu, anh Lục, không cần vội đâu.”

“Đợi lát nữa cô đưa điện thoại cho tôi nhé.”

“Không phải anh nói mấy ngày này không được để anh xem điện thoại sao?”

“Tôi muốn xem.”

“Không được, anh nói rồi, bất luận anh nói cái gì tôi cũng không được để cho anh xem.” Tiểu Triệu ôm túi nói, “Trước đây không phải đều không xem sao, có phải ngày hôm nay anh Vương nói gì với anh không?”

Lục Yên Đinh không cướp lời cô, chỉ là tốc độ nói nhanh hơn một chút: “Trên mạng đã nói những gì?”

“Anh đoán cũng đoán ra được mà, đừng để ý đến bọn họ.” Tiểu Triệu đang nhắc đến cư dân mạng, cô giơ tay lên che đi ánh nắng trên đỉnh đầu: “Anh Lục không phải anh nói…”

“Được rồi, quên mấy lời vớ vẩn đó đi, mẹ nó ai mà có thể không quan tâm chứ!” Lục Yên Đinh chặn ở phía trước Tiểu Triệu, vươn tay ra: “Đưa tôi, ngay bây giờ!”

Tiểu Triệu không nghĩ tới cậu sẽ nói mấy lời thô tục như vậy, cô khiếp sợ lùi về phía sau hai bước, còn không quên nhìn chung quanh một chút, thấy không có ai chú ý đến bọn họ lúc này mới lắc đầu: “Không được đâu.”

Lục Yên Đinh hiện tại không giống Omega một chút nào, Tiểu Triệu nghĩ như thế, cô liên tục lùi về phía sau, Lục Yên Đinh lần thứ hai nói: “Cô có đưa hay không? Cô không đưa cho tôi thì tôi sẽ…”

“Sẽ” cả nửa ngày, nhưng cuối cùng cậu cũng không nghĩ ra được những lời uy hiếp nào khác, chỉ cứng họng nói: “Đưa tôi nhanh lên!”

—— “Đưa cái gì vậy?”

Du Cảnh Dương từ phía sau vòng lên, cầm kịch bản vỗ xuống đầu Lục Yên Đinh, “Làm gì vậy chứ, đợi cậu nửa ngày cũng chưa thấy qua, cậu muốn đánh nhau với cô ấy đấy à?”

“Không phải.” Lục Yên Đinh phủ nhận rất nhanh, cậu phiền muộn liếc nhìn Tiểu Triệu, cũng không tính nói chuyện này cho Du Cảnh Dương, vì vậy đành lạc đề nói, “Tôi đến ngay đây.”

Ai mà ngờ mới đi cùng cậu được mấy bước, Du Cảnh Dương đã hỏi thẳng: “Cậu đang tò mò bọn họ nói cậu thế nào hả?”

Hóa ra cậu ta đã nghe thấy tất cả! Lục Yên Đinh lúc này cũng không biết nói gì, cậu quanh co một hồi rồi lại hào sảng thừa nhận: “Phải.”

Cũng tại đang lúc tức tối, đầu óc cậu nóng lên, liền hỏi Du Cảnh Dương: “Nếu là cậu, cậu sẽ không để ý đến sao?”

“Để ý chứ, tôi còn lập nick clone chửi nhau với bọn họ nữa kìa.” Du Cảnh Dương khoa tay nói: “Chỉ chuyên tâm chửi thôi có biết không, chính là cả nửa ngày không làm gì chỉ cầm điện thoại chiến nhau với bọn họ, chửi tôi tôi chửi lại, mấy cái bình luận không có não đó nói vớ vẩn thế nào tôi chiến lại hết.”

Lục Yên Đinh: “…Thật sao?” Du Cảnh Dương cười lên, hình ảnh lúc này rất giống như trong sách miêu tả về Thị Nam, mỗi lần cậu ta cười rộ lên đều mang đền cảm giác như được chữa trị một cách kỳ lạ.

“Được rồi.” Lục Yên Đinh sờ sờ đầu.

“Có phải cậu chỉ định xem xem thôi không?”

“Phải.”

“Sau đó một mình yên lặng đau buồn?”

“Cũng không tính là đau buồn, chỉ là sẽ thu mình lại trong phút chốc.”

“Vậy cậu còn hiền chán đấy, cậu phải kiêu ngạo hơn mới đúng.”

Lục Yên Đinh còn nói vài câu không rõ ràng, cậu không muốn nói tiếp đến đề tài này, liền hỏi Du Cảnh Dương: “Có phải sắp đến giờ quay không? Chúng ta luyện một chút đi.”

Bọn họ đi vào trong phòng, mấy nhân viên đang bố trí phông nền nên họ liền lui vào trong góc. Lục Yên Đinh nói với Du Cảnh Dương: “Tôi cảm thấy cảnh này trạng thái của mình luôn có vấn đề, nên có chỗ nào không tốt, cậu cứ nói thẳng với tôi nhé.”

Du Cảnh Dương nhìn lúc nào cũng có vẻ rất thoải mái, cậu ta dựa vào tường, rũ vai xuống, hơi nâng nửa cái chân lên, áo khoác lông vũ rơi xuống khuỷu tay: “Tôi cảm thấy đã rất tốt rồi.”

Lục Yên Đinh nghiêm túc nói: “Cậu có thể nói lời thật lòng.”

“Lời thật lòng chính là, nhân vật này rất thích hợp với cậu, cậu có thể chẳng cần làm gì cả, đã thấy giỏi hơn rất nhiều người khác rồi.” Du Cảnh Dương thẳng thắn nói cho Lục Yên Đinh biết, “Giống như diễn mà không phải diễn ấy cậu nghe qua chưa? Cái hôm casting đó, tôi đã biết đạo diễn Quách sẽ chọn cậu, cậu là người đi casting giống với Tống Khanh Nhiêu nhất mà tôi thấy.”

Là giống nhất, chứ không phải diễn tốt nhất, Lục Yên Đinh nhạy bén bắt được điểm này.

“Nói như vậy cũng không phải là phủ định khả năng diễn xuất của cậu.” Du Cảnh Dương biết Lục Yên Đinh đang nghĩ gì, “Tôi muốn cậu thoải mái hơn thôi, trạng thái của cậu bây giờ vấn đề lớn nhất chính là quá gấp gáp, cậu mà cứ cố như thế người cũng sụp mất đấy.”

Cậu ta cứ nói mãi, còn đánh giá Lục Yên Đinh, mãi rồi cậu mới gật đầu ngồi xổm xuống giơ kịch bản lên nói: “Đoạn này là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, khác với đoạn sau này, lúc này hai người còn đang học Đại học, chỉ là mới xác định quan hệ, thế nên chắc vẫn tính là quãng thời gian tươi đẹp nhỉ… Cậu có lý giải thế nào?”

Du Cảnh Dương cũng không trách Lục Yên Đinh không trả lời câu hỏi vừa rồi, suy nghĩ một lúc câu hỏi của Lục Yên Đinh rồi mới nói: “Từ góc độ của Thị Nam, khi cậu ta mới từ chỗ mẹ mình biết tin Tống Khanh Nhiêu sinh ra và lớn lên trong một gia đình đồng thê, đó có thể tính là lần cậu ta ở gần chân tướng nhất. Chỉ là lúc đó cậu ta cho rằng Tống Khanh Nhiêu sẽ gặp áp lực, cách giáo dục của mẹ cậu có chút không bình thường nhưng Thị Nam còn chưa rõ ràng. Tống Khanh Nhiêu đối với những điều này rất nhạy cảm, cho nên lần thứ nhất bọn họ cãi nhau chính là do đôi bên không có cách nào nói chuyện được với nhau, cũng là lần đầu tiên hai người cãi nhau kịch liệt như vậy, tuy thế vẫn còn rất ngây ngô so với sau này, xem như là mấm mống của bi kịch đi, dù sao chẳng ai nghĩ đến những khúc mắc đó sẽ mãi luôn không được cải thiện.”

Nói đến cái này, Du Cảnh Dương hỏi cậu: “Đạo diễn Quách đã sửa lại cái kết, cậu xem chưa?”

“Đương nhiên xem rồi.” Giọng nói của Lục Yên Đinh cao lên, cổ hơi co lại,

Hai người yên lặng một hồi.

Du Cảnh Dương đề nghị: “Thử một lần nhé?”

Lục Yên Đinh: “Được.”

Bọn họ vừa trao đổi vừa diễn thử một lần, Du Cảnh Dương kéo cánh tay của Lục Yên Đinh, dẫn dắt cậu đẩy chính mình: “Cậu phải tàn nhẫn, dứt khoát một chút. Con người Tống Khanh Nhiêu vốn là kiểu không biết nặng nhẹ, không ý thức được đau đớn của người khác, nên cậu phải kịch liệt hơn.”

Đa phần lời thoại của Lục Yên Đinh đều phải hét lên, nên khuôn mặt của cậu lúc này đã đỏ bừng, xoa xoa cổ mình gật đầu nói.

Cậu cũng rất muốn cho Du Cảnh Dương một ít kiến nghị, đã hơi há miếng ra cuối cùng chỉ tẻ nhạt nói: “Cậu, cậu rất tốt.”

Vi câu nói này, mà Du Cảnh Dương đã chê cười cậu nửa ngày.





Tống Khanh Nhiêu thường xuyên đến căn phòng thuê cạnh trường Đại học tìm Thị Nam.

Ngày đó khi Tống Khanh Nhiêu vừa mở cửa ra, Thị Nam đã ôm chầm lấy cậu.

“Anh biết rồi, anh biết hết cả rồi.” Thị Nam không muốn cậu nhúc nhích, chỉ gắt gao ôm lấy Tống Khanh Nhiêu nỉ non nói, “Hôm qua anh đã nhớ lại một vài lời mà em từng nói, trong lòng rất khó chịu.”

Tống Khanh Nhiêu có suy đoán không tốt: “Anh biết cái gì.”

Thị Nam nói cho cậu: “Chuyện trong nhà em.”

Tống Khanh Nhiêu run lên, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, cậu đẩy Thị Nam ra, đi thẳng vào trong nhà.

Thị Nam đi theo, kéo cậu một chút: “Có thể nói chuyện không?”

“Chẳng có gì để nói cả, ” Tống Khanh Nhiêu lạnh giọng quát, cậu dừng lại, chỉ vào Thị Nam lớn tiếng nói, “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi.”

Cậu giống như con quái vật cuồng loạn, sắc bén là vũ khí duy nhất của mình, cậu nắm chặt vũ khí đâm vào người cậu yêu thương nhất, tay Tống Khanh Nhiêu run lên, cậu muốn bảo vệ bản thân mình.

“Anh không có ý gì khác.” Thị Nam giơ tay lên, ra hiệu mình sẽ không làm bất cứ cái gì, chậm rãi tiến đến bên cạnh Tống Khanh Nhiêu, “Anh chỉ muốn tâm sự cùng em, Khanh Nhiêu, đó cũng đâu phải là lỗi của em.”

Tống Khanh Nhiêu gào lên: “Tôi không muốn nói về chuyện này!”

Cậu đỏ cả mắt, thanh âm cao vống lên không thể cứu chữa được: “Đừng tưởng anh có thể cứu tôi, ai cũng không thể cứu tôi được!”

“Em không cần ai cứu cả!” Thanh âm của Thị Nam vang lên át đi tiếng Tống Khanh Nhiêu, chỉ là rất nhanh cậu ta đã tỉnh táo lại, thấp giọng nói, “Đừng như vậy, là anh đã cuống lên, cách của anh có vấn đề. Trước tiên em đừng…”

“Anh rốt cuộc là muốn nói cái gì,” Tống Khanh Nhiêu cắt ngang, lớn tiếng hỏi, “Có phải là anh nghĩ tôi bị bệnh? Anh không muốn tiếp tục như thế này nữa?”

Cậu chính là như vậy, tất cả mọi vấn đề đều nghĩ theo hướng xấu nhất. Người như vậy rất khó để có thể giúp đỡ, trong lòng cậu định nghĩa đối với tình yêu chính là hoang đường, cậu cho rằng sự tồn tại của mình chính là tội ác, trong ý thức của Tống Khanh Nhiêu, cậu chính là sinh vật đáng chết nhất trên thế giới này.

“Anh chưa từng nghĩ tới sẽ rời khỏi em, sao em lại…” Thị Nam đến gần một chút, có ý muốn ôm lấy cậu, “Sao anh có thể vì điều này mà rời khỏi em? Sao em lại nghĩ như vậy chứ?”

Tống Khanh Nhiêu lại lui ra sau một chút, vẻ mặt của cậu đã trở nên bi ai, “Anh chính là đã nghĩ như thế, anh sẽ như thế, anh sẽ không chịu nổi sau đó sẽ rời đi, tất cả mọi người đều sẽ như thế cả, anh cũng không phải ngoại lệ, từ trước đến này anh đều không phải là ngoại lệ…”

“Anh trước đây đã không biết những điều đó!” Thị Nam nắm chặt lấy tay cậu, “Anh vẫn luôn cho rằng chỉ là đột nhiên em không thích anh nữa, em cảm thấy chán ngấy rồi, phiền rồi, cho nên em mới đi mất. Anh nói rồi, anh không quan tâm đến tự tôn của bản thân, là do anh trước đây quá ngốc anh không biết giữ chặt lấy em. Anh căn bản đã không biết em đã phải trải qua những chuyện gì, là anh không đúng, nếu như có thể quay trở lại, anh nhất định sẽ không để em đi đâu!”

“Hơn nữa đó là sai lầm của người khác! Sao em lại lấy những điều đó ra để trừng phạt bản thân mình?” Thị Nam nói tiếp, cậu ta nắm lấy tay Tống Khanh Nhiêu đặt vào trong lòng bàn tay mình, “Em đã lớn rồi, em là của chính em, những chuyện kia không có liên quan gì đến em cả, em không cần…”

“Làm sao có thể không có liên quan gì đến tôi?” Tâm tình của Tống Khanh Nhiêu rất kích động, cậu lùi về phía sau, “Chỉ cần tôi còn sống, tôi mãi mãi đều có bệnh!”

Cậu tuyệt vọng hét lớn: “Anh sẽ không hiểu đâu, đây là chuyện của tôi.”

Bạn xem, một câu nói của cậu ấy, liền phán chết cho tất cả rồi.