Như Hoa Như Sương Lại Như Gió

Quyển 2 - Chương 47: Liễu mờ hoa tỏ




Type-er: chiminhemmathoi

Tối hôm qua, Hoài Bích cứ chập chờn không yên giấc, Tiểu Huệ vừa báo lại thấy Phó quan Vương không về Bộ Tư lệnh mà rẽ sang phố Đông Đại. Cô thầm thắc mắc, ở đó ngoài Bộ Thương mại ra thì đâu còn cơ quan chính phủ nào khác, sao Khang Thiếu Đình lại ở đó? Cô không dám nghĩ xa hơn. Đúng lúc ấy, Khang Thiếu Đình sai người đến thông báo, đêm nay anh bận việc không về được. Cảm giác lạ lùng không thể cắt nghĩa khiến trong đầu cô lập tức hiện lên vô số khả năng, và cô bất giác hoảng sợ.

Hôm nay, lẽ ra cô đinh về nhà mẹ đẻ thăm mọi người nhưng vì tối hôm qua mất ngủ nên giờ chẳng muốn dậy. Khang phu nhân thấy cô có vẻ mệt mỏi, muốn mời bác sĩ đến khám bệnh, chợt nhớ ra La Tuyết Quyên là bạn thân từ thời con gái với Hoài Bích, hơn nữa lại đang làm ở bệnh viện, bà ta liền nhờ cô ta đến phủ một chuyến. Mấy hôm trước, La Tuyết Quyên đã đến thăm cô, chỉ có điều gần đây bệnh nhân nhiều quá nên không có thời gian rảnh rỗi. Hiếm hoi lắm hôm nay mới được nghỉ một ngày nên cô ta vội vàng đến phủ họ Khang. Vừa bước vào cửa đã thấy sắc mặt Hoài Bích khác lạ, mắt sưng húp, La Tuyết Quyên biết từ trước đến giờ cô luôn là người tinh tế, nhạy cảm, nếu không có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn sẽ không thẫn thờ như người mất hồn thế kia. Cô ta liền hỏi han: “Mới mấy hôm không gặp , sao trông cậu đã ra nông nỗi này? Như thể mấy đêm liền không ngủ vậy.”

“Gần đây cứ thấy tinh thần bất ổn, nên đêm không ngon giấc.” Hoài bích ngồi dậy, đập tay vào cạnh giường ý bảo La Tuyết Quyên ngồi xuống. “Cậu cũng bận, nếu không đã rủ cậu đi dạo rồi. Giờ tớ là người vô công rồi nghề, suốt ngày nhàn rỗi.”

“Cậu ở nhà nhiều quá, ỉu người ra đấy. Đơn thuốc mấy hôm trước tớ kê cho đã uống chưa? Đáng lẽ phải khỏi cảm cúm rồi chứ nhỉ? Đừng lo, hôm nay tớ lại mang một ít thuốc Tây đến, uống hai, ba hôm là khỏi thôi. Cậu ấy à, chuyện gì cũng nghĩ chu đáo quá, việc gì phải tự làm khổ mình thế? Ốm ra đấy rồi ai thương? Chi bằng nghĩ cho mình, đừng ôm lắm việc vào người nữa!” La Tuyết Quyên luôn dõi theo cuộc sống của Hoài Bích nên hiểu rõ ngôi vị mợ Cả nhà họ Khang khó làm đến mức nào.

Sống mũi Hoài Bích bỗng cay cay, chẳng ngờ sự quan tâm rất đỗi bình thường này thốt ra từ miệng người bạn thân. Ngay cả việc cô đổ bệnh, Khang Thiếu Đình cũng chẳng hề hay biết, khiến cô cảm thấy rất tủi thân, nước mắt bất giác rơi lã chã. La Tuyết Quyên thấy dáng vẻ đáng thương của bạn, nhất thời lóng ngóng chẳng biết làm gì, vội vàng lau mước mắt cho cô, hỏi: “Đang yên đang lành cậu lại làm sao thế? Thấy khó chịu chỗ nào à?”

“Tuyết Quyên! Cậu nói thật cho tớ nghe đi!” Hoài Bích đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay bạn, nói. “Cậu hãy nói cho tớ biết vì sao lại bảo tớ phải để ý đến Thiếu Đình? Có phải anh ấy đã làm chuyện gì sai trái không? Cậu nói cho tớ biết đi! Tuyết Quyên!”

“Hoài Bích, cậu…” La Tuyết Quyên chợt thấy khó xử, lòng thầm nghĩ hẳn Hoài Bích đã phát hiện chuyện gì đó, nhưng lúc này nói ra sự thật liệu cô có chịu đựng nổi không? Nghĩ đi nghĩ lại, cô đành thở dài, bảo: “Hoài Bích, cậu đã ốm đến độ này rồi mà còn nghĩ mấy chuyện đó làm gì! Nghe lời tớ, trước tiên phải chăm sóc bản thân cho mau khỏi bệnh đã.”

“Nhưng làm sao tớ yêm tâm tĩnh dưỡng được, ngay cả chuyện tớ bị bệnh anh ấy cũng không hề hay biết. Trước đây anh ấy đâu như vậy! Chẳng lẽ sau khi lấy vợ thì người đàn ông nào cũng thay đổi thế này sao?” Hoài Bích nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, sau đó khóc nấc lên.

La Tuyết Quyên nhẹ nhàng ôm bạn, nghĩ sau này có thể mình cũng rơi vào cảnh ngộ này mà lòng không khỏi buồn bã. Tuy phụ nữ có nghị lực kiên cường không thể tưởng tượng nổi, nhưng đồng thời họ cũng có sự yếu đuối không thể ngờ tới. Tất cả cũng chỉ bởi họ không sống vì bản thân, người có thể khiến họ đau lòng đến rứt ruột thường lại là người mà họ yêu thương và hết lòng bảo vệ nhất.

“Khóc đi! Nhưng sau này đừng vậy nữa!” La Tuyết Quyên vỗ vai, gượng cười, nói. “Tất cả cũng chỉ tại tớ lắm mồm, vô tâm nói ra câu rỗi hơi. Thực ra chẳng có gì đâu, chả là mấy hôm trước có một cô gái bị thương được đưa vào bệnh viện của tớ, cô gái ấy bị thương vì Thiếu Đình lỡ tay bắn phải, thế nên anh ấy buộc phải ở lại chăm sóc người ta. Sở dĩ tớ báo cảnh báo cậu vì muốn cậu phải để ý, kéo người ta lại cố ý bịa đặt chuyện này thành kiểu khác. Thấy chưa? Tất cả là tại tớ!”

“Thật vậy không?” Hoài Bích ngừng thút thít, nhưng vẫn thấy hoài nghi. Có điều, lời giảu thích của bạn khiến cô yên tâm hơn rất nhiều.

La Tuyết Quyên gật đầu, theo đà nói dối tiếp: “Thật chứ sao! Anh ấy không nói cho cậu chắc vì sợ cậu lo lắng. Thế nên cậu đừng tự chuốc muộn phiền vào thân nữa, cố gắng dưỡng bệnh mới là điều quan trọng. Nếu quả thực anh ta dám léng phéng với cô nào thì tớ nhất định sẽ không tha đâu!”

“Không tha cho ai?” Đúng lúc ấy, Khang Thiếu Đình đột nhiên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Hoài Bích vẫn còn ngân ngấn nước mắt, còn La Tuyết Quyên trừng mắt nhìn mình, anh hơi chột dạ, cứ ngỡ đã xảy ra chuyện gì. Trong tích tắc, chẳng biết nên tiến hay lùi, anh cứ đứng như trời trồng ngoài cửa suốt hồi lâu.

La Tuyết Quyên lạnh lùng “hừ” một tiếng, mỉa mai: “Bây giờ, Khang công tử đúng là quan lớn rồi, suốt ngày bận rộn, đến vợ mình ốm lăn ốm lóc cũng chẳng có thì giờ chăm sóc. Đừng nói Hoài Bích, đến tôi nhìn còn thấy bực mình! Bận thế nào thì bận, cũng phải quan tâm đến vợ một chút chứ!”

Nghe La Tuyết Quyên nói, Khang Thiếu Đình thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoài Bích, nghĩ lại cũng thấy mấy ngày nay đúng là anh rất lạnh nhật và thờ ơ với cô. La Tuyết Quyên thấy Khang Thiếu Đình đã về liền đứng dậy cáo từ, trước khi đi còn dặn dò Hoài Bích phải chú ý nghỉ ngơi. Cô ta vừa đi khỏi, Khang Thiếu Đình vội vã ngồi xuống cạnh Hoài Bích, lấy mu bàn tay sờ lên trán cô, quả nhiên nóng như rang. Anh lo lắng nói: “Em ốm sao không nói cho anh biết? Mau nằm xuống đi, đẻ anh gọi bác sĩ đến khám cho em.”

“Không cần đâu. Tuyết Quyên vừa mang thuốc đến cho em rồi. Anh lấy cho em chậu nước để rửa mặt.” Hoài Bích uể oải tựa người vào thành giường, miễn cưỡng nhổm dậy rửa mặt, sau đó lại nhờ anh rót nước uống thuốc rồi nằm xuống giường. Nắm tay anh, thấy giá lạnh, cô vội đút nó vào trong chăn. “Anh nhớ mặt them áo len, giờ trời chuyển lạnh rồi, buổi tối càng phải chú ý giữ ấm cơ thể. Chút nữa bảo Phó quan Vương mang theo ít áo lên đến Bộ Tư lệnh để anh thay cho tiện. Ngày mai, em sẽ sắp đồ cho anh.”

Khang Thiếu Đình lặng lẽ không đáp lời, chỉ gật đầu, mãi mới nói: “Em ốm thế này, anh ở lại với em, dù sao hôm nay cũng không có việc gì quan trọng lắm.”

Nghe vậy, Hoài Bích vui mừng nói: “Chiều mai anh nhớ về sớm nhé! Em đợi anh ở nhà đấy.”

“Ừm! Anh làm xong việc sẽ về ngay. Em ngủ đi cho đỡ mệt.” Khang Thiếu Đình dỗ dành, bàn tay vẫn bị cô giữ khư khư, như thể sợ hễ nới lỏng thì anh sẽ đi mất. Nhưng nếu tình yêu cũng có thể nắm chắc được trong tay như vậy thì dù là miễn cưỡng cũng tốt biết bao.

Đem đến, Khang Thiếu Đình lẳng lặng rời khỏi nhà, lái xe thẳng đến căn nhà nhỏ ở phố Đông Đại. Nghĩ ngày mai không có thời gian đến chỗ nàng, anh muốn đến thông báo, nhân tiện mang ít thuốc quý hiếm không mua được ngoài chợ để vú Tứ sắc cho nàng uống. Thấy ngoài vườn có đống củi chưa bổ, anh liền xắn tay áo làm mặc nàng khuyên ngăn. “Mấy công việc nặng nhọc này để đàn ông làm, đàn bà con gái như em đừng xen vào. Ngoài trời gió lớn, em mau vào trong phòng nghỉ ngơi đi.” Nói xong, anh bắt đầu bổ củi nhanh thoăn thoắt, vừa bổ vừa nói: “Ngày mai anh bận, không đến được, em đừng phần cơm cho anh.”

“Vâng! Mấy hôm nay anh vất vả vì em suốt. Hôm nay em khỏe rồi, anh cũng nên thường xuyên về nhà hơn, đừng để người nhà không vui.” Nhan Khai Thần chỉ buột miệng khuyên nhủ, nhưng lại làm Khang Thiếu Đình chẳng biết giấu mặt vào đâu, đông tác bổ củi vo thức dừng lại. Chợt nghĩ đến Hoài Bích đang ốm nằm trên giường mà mình lại lén lút đến chỗ tình nhân, Khang Thiếu Đình thật sự thấy cắn rứt lương tâm. Anh hạ quyết tâm, động tác bổ củi bất giác trở nên nhanh hơn.

Phó quan Vương ra ngoài giải quyết công chuyện,lúc về phủ mới hay tin Quân đoàn trưởng vừ rời phủ, ông ta liền đoán chắc anh lại đến phố Đông Đại. Lúc tới ngôi nhà nhỏ, thấy anh đang bổ củi, ông ta vội vàng lại giúp đỡ, đồng thời lẳng lặng giao cho anh một bức mật thư. Nếu không cần anh quyết định gấp thì Phó quan Vương cũng không muốn đến đây bàn chuyện công. Khang Thiếu Đình vừa lướt qua nội dung mật thư, lập tức sai Phó quan về trả lời trưởng phòng tuần bổ, còn anh vẫn ở lại tiếp tục bổ nốt đống củi. Ngay từ đầu, Nhan Khai Thần đã đứng nghe lén nội dung cuộc trao đổi của hai người họ. Nàng đoán bức mật thư đó vô cùng quan trọng, ngặt nỗi giờ nó lại đang nằm trong túi áo của Khang Thiếu Đình. Đắn đo một hồi, nàng quyết định mạo hiểm một phen. Thế là nàng bưng bát nước đến chỗ Khang Thiếu Đình, nói: “Thiếu Đình, nghỉ tay uống ít nước đã.” Thấy anh nhồm dậy khỏi chiếc ghế dài để đỡ lấy bát nước, Nhan Khai Tuấn vờ trượt chân đổ cả bát nước lên người anh. Nàng cuống cuồng hỏi: “Anh có sao không? Em hậu đạu quá!”, sau đó cuống quýt lấy khăn tay lau nước trên áo anh.

Khang Thiếu Đình chỉ cười, nói: “Em không sao là tốt rồi! Chỉ ướt áo ngoài thôi mà. Em chú ý kẻo vấp chân vào củi lại ngã ra đấy.” Nói rồi, anh vào bếp lấy chổi, vú Tứ cũng đến giúp quét mảnh củi vụn. Nhan Khai Thần vội lẻn về phòng đọc lướt qua bức mật thư. Sau khi xem xong, nàng còn giả vờ lấy khăn mặt khô lau sạch áo khoác để tiện nhét trả bức thư vào chỗ cũ.

May mà nàng nhanh tay xem trước được bức mật thư, thì ra phòng tuần bổ vừa nhận được tin báo nội bộ, Tiểu Thuận Hỉ lấy danh nghĩa quán rượu nhưng thực chất là quán thuốc ohieejn trá hình của Tiểu Kim Đường. Viên trưởn phòng tuần bổ này vừa mới nhậm chức nên nôn nóng muốn thể hiện bản thân. Ông ta biết một bộ phận tuần bổ ở đây có dây dưa với Tiểu Kim Đường, nên không dám để lộ thông tin này ra ngoài, liền mượn tay Khang Thiếu Đình tiêu diệt thế lực xã hội đen. Theo tính khí luôn muốn trừ gian diệt ác thường thấy của Khang Thiếu Đình, nhận được thông tin này, anh nhất định sẽ đồng ý trợ giúp. Nghĩ đến điểm này, nàng liền đuổi khéo vú Tứ về nhà rồi lập tức đánh một bức điện báo cho Tiêu Vân Thành: Tạm dừng việc buôn bán ở quán rượu, mấy ngày tới chim ưng sẽ vây bắt. Ngoài ra, e rằng mục sư của nhà thờ Joseph chính là kẻ phản bội.

Sau khi nhận được điện báo, Tiêu Vân Thành tức tốc đi tìm vị mục sư nọ.

Mấy tháng sau nạn lũ lụt, Hán Khẩu bắt đầu phục hồi lại nguyên khí, chỉ có điều, trên đường phố vẫn lố nhố người dân gặp nạn. Mục sư Vương của nhà thờ Joseph rất hay hành thiện bố thí, cứ cách một thời gian, ông ta lại cho phát lương thực. Mỗi lần lũ trẻ con quanh hà thờ nhìn thấy ông ta đều bám lấy xin kẹo, trong túi ông ta luôn có những viên kẹo được gói rất đẹp. Bất luận bọn trể vô phép trêu đùa thế nào, mục sư Vương chỉ nheo mắt cười, nét hiền từ rất hợp với khuôn mặt phúc hậu của ông ta. Tiêu Vân Thành tựa vào lan can trên phố đối diện, quan sát hồi lâu rồi mới đứng thẳng người dậy, đi một mạch về phía nhà thờ. Trong nhà thờ vắng hoe, chỉ có mình mục sư Vương đúng đó, lưng quay về phía cửa. Tiêu Vân Thành khóa cửa lại, ngẩng đầu ngước nhìn cây thập tự treo cao, không khí uy nghiêm và trầm mặc không thể cảm hóa nổi anh ta, thậm chí anh ta còn ngậm điếu thuốc trong miệng, không hề biết cúi đầu khiêm tốn trước mặt thần linh.

Mục sư Vương ngửi thấy mùi thuốc lá, liền quay người lại, nụ cười vẫn nguyên vẹn trên môi, thân thiện khuyên giải: “Tiên sinh, ở đây không được phép hút thuốc. Phiền ngài dập thuốc được không?”

“Nếu không thì sao?” Tiêu Vân Thành nháy mắt, dường như đang giận dỗi với Thượng Đế trên cao. “Nếu bây giờ tôi giết sứ giả của Thượng Đế, liệu Thượng Đế có nhìn thấy không nhỉ?”

“Thượng Đế ở khắp mọi nơi, không chuyện gì Người không biết! Xin Người hãy tha thứ cho lời lẽ vô tri của kẻ phàm trần.” Dứt lời, mục sư Vuong làm dấu chữ thập trước ngực, cúi đầu sám hối vì lời lẽ thô lỗ của anh ta.

Nhưng Tiêu Vân Thành chẳng vì thế mà thành tâm hối cải, phá lên cười ha hả, điếu thuốc ngậm trong miệng rơi xuống đất bị anh ta lấy chân di nát bét. Anh ta ngẩng dầu nhìn cây thập tự làm bằng kim loại với ánh mắt khinh miệt rồi nói: “Thế thì ông không được may mắn rồi. Lẽ ra mấy năm trước, ông đã phải chết trước mặt Thượng Đế của ông!”

Dứt lời, Tiêu Vân Thành đột ngột thụi một quả thật mạnh vào thái dương của mục sư Vương. Theo phản xạ tự nhiên, mục sư Vương lập tức nghiêng người né, đồng thời giơ tay đánh trả. Nhưng vì bao năm không giao đấu nên động tác không thể nhanh nhẹn như xưa. Trong chớp mắt, ông ta đã bị Tiêu Vân Thành ngáng chân, ngã lăn ra đất. Vì đầu đập mạnh vào sàn nhà nên máu chảy ra như suối, nhuộm đỏ cả mắt ông ta. Tiêu Vân Thành rút một con dao găm ra, rạch một đường trên mặt mục sư Vương, từ tốn nói: “Chắc bây giờ, ông muốn tôi mau chóng cho ông một phát đạn kết liễu cuộc đời phải không? Thế thì ông nhầm to rồi! Tôi muốn Thượng Đế của ông phải mở to mắt ra mà nhìn cho rõ sứ giả của ngài từng bước, từng bước sa chân vào địa ngục như thế nào! Mà tôi cũng muốn biết khuôn mặt của ông còn có thể biến hóa thành bộ dạng quỷ quái gì nữa.”

Mục sư Vương tự biết mình khó thoát khỏi kiếp nạn này, trốn chạy bao nhiêu năm, đào tẩu khắp bao nhiêu tỉnh thành, cuối cùng vẫn bị tìm thấy. Nhưng dù chết cũng phải chết một cách rõ ràng, minh bạch. Ông ta thở hổn hển, cố gắng chống tay nhấc người dậy, thanh minh: “Tôi biết hôm nay mình không còn đường sống! Nhưng năm đó, quả thực tôi không cầm thư liên minh. Tôi bị người ta hãm hại!”

Tiêu Vân Thành nhổ một bãi nước bọt vào mặt ông ta rồi túm lấy cổ áo, tát một cái nảy lửa vào mặt ông ta, quát: “Khốn kiếp ! Đừng hòng qua mặt ông nhé! Không mày thì còn thằng đếch nào? Hôm đó, cấp trên lệnh cho hai anh em mày đi nhận thư liên minh, cuối cùng thằng em mày sợ tội tự sát, nhưng trước khi tự sát, nó đã khai rằng giao thư cho mày rồi. Mày không bán thư liên minh thì lấy đâu ra tiền mà chạy trốn khắp tứ xứ như thế? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả?”

“Thực sự tôi không hề cầm thư liên minh. Hôm ấy, tôi đột nhiên nhận được một bức mật thư, kêu tôi đi tiếp ứng, nhưng chưa kịp lộ mặt thì đã thấy có người đuổi theo ám sát, hắn đổ cho tôi cầm thư liên minh. Tôi biết chắc chắn có kẻ có tình đổ vạ lên đầu mình nên mới chạy trốn!”

“Nhảm nhí! Lúc ấy tứ bề đều vây bắt mày, mày có mà chạy đằng trời! Lẽ nào có kẻ cố tình thả mày chạy sao?! Mày cũng bản lĩnh thật đấy! Hại bọn tao mất bao nhiêu công mới tìm thấy.” Tiêu Vân Thành cười khẩy rồi bồi thêm một cú đấm.

Mục sư Vương ôm mặt, cao giọng quát: “Không tin thì giết phéng tôi đi cho xong! Chỉ sợ các anh mãi mãi không bao giờ tìm được kẻ nội gián thực sự!”

“Khốn kiếp!” Tiêu Vân Thành vận hết sức lực vào cú đấm cuối cùng khiến mục sư Vương ngất lịm. Đang chuẩn bị tặng một dao kết thúc cuộc đời kẻ phản đồ thì bên ngoài giáo đường vang lên tiếng gõ cửa, tiếp sau đó là một giọng nói khe khẽ nghe rất dịu dàng: “Mục sư Vương ơi! Cha có trong đó không? Con nghe người ta bảo Cha đang ở trong giáo đường, sao Cha lại đóng cửa vậy? Mục sư Vương!”

Tiêu Vân Thành bất đắc dĩ tạm thời tha cho cái mạng chó của ông ta. Thực ra, anh ta hoàn toàn không cần đáp lời, nhưng nghĩ lại thấy thêm một nhân chứng thời gian cũng tốt. Thế là anh ta đứng dạy, kéo lê mục sư Vương đang hôn mê vào phòng sám hối, đồng thời mặc bộ áo cha xứ của ông ta vào rồi ra mở cửa. Không để đối phuong kịp rõ mặt, Tiêu Vân Thành đã nhanh chóng quay người lại, bước thẳng vào tế đài nhỏ.

“Mục sư Vương, con mang cho Cha thứ Cha cần đây. Hi vọng Cha thích nó.”

“Cứ để ở trên ghế. Chút nữa ta sẽ đến lấy.” Tiêu Vân Thành bắt chước giọng của mục sư Vương. Đây là tuyệt kĩ sống còn sở trường của anh ta. Khổ nỗi, đối phương dường như không để có ý định bỏ đi, ngược lại còn tiến về phía trước, cất giọng nghi hoặc, hỏi: “Cha, Cha không cần xem qua một chút sao? Lỡ không vừa ý thì con mang về vẽ lại tặng Cha.”

“Không cần đâu!”

“Mục sư Vương, con xin mạo muội hỏi một câu, Cha có biết con là ai không ạ?”

“Con nói vậy là ý gì?”

“Bởi từ đầu đến giờ, Cha đều không quay đầu lại thì làm sao biết được ạ?” Cô gái có vè giận dỗi, nói.

Đột nhiên Tiêu Vân Thành rất muốn quay lại nhìn xem cô gái đó trông như thế nào. Sự tò mò trỗi dậy khiến anh ta nảy sinh ý định kéo dài thời gian của trò chơi. “Ý ta là chắc chắn đồ con mang đến không thể tệ được.” Dù không quay lại nhìn mặt đối phương nhưng anh ta vẫn có thể biết được đại khái dung nhân của cô gái thông qua mấy dụng cụ bằng bạc để trên tế đài. Đó là một khuôn mặt đỗi thanh thoát, xinh đẹp và quý phái, mang đậm khí chất của tiểu thư khuê các điển hình. Tuy nhiên, thứ anh thích nhất lại là đôi mắt hạnh sáng ngời của cô, đôi mắt ánh lên vẻ đài các lạ thường. Cũng bởi vậy, anh ta sẵn lòng tiếp tục thảo luận vấn đề nhìn hay không nhìn với cô. “Thôi được rồi, cô gái! Ta đang sám hối với Chúa trời vì ta đã phạm phải một tội. Xin Người tha thứ cho việc tạm thời ta không thể quay lại nhìn con.”

“Xin hỏi là tội gì, thưa Cha?”

“Tội kết thúc mạng sống của người khác một cách phi pháp. Bởi vậy ta cần sám hối.” Ngay cả Tiêu Vân Thành cũng không ngờ mình có thể thốt ra một câu văn vẻ đến như vậy.

Cô gái khẽ cười rồi nói: “Thưa Cha! Thực sự con không ngờ Cha lại là người có khiếu hài hước thế. Đã vậy thì con không làm phiền Cha sám hối nữa. Tạm biệt Cha.”

Tiêu Vân thành khẽ gật đầu, đợi cô gái đi khuất, anh ta mới quay lại, đi thẳng đến chỗ chiếc ghế, cầm bức họa lên, trên đó vẽ một người phụ nữ nước ngoài. Anh ta vô thức bĩu môi, không hiểu bức tranh này có gì đặc sắc. Sau đó, anh ta tiến đến chỗ mục sư Vương, đạp mạnh mấy cái vào người ông ta. Đợi ông ta dần dần tỉnh lại, anh ta chỉ vào bức tranh và hỏi: “Bức tranh này vẽ gì thế? Biết ai vẽ không?”

“Đây… đây là Đức Thánh mẫu Maria.” Đầu mục sư Vương đau muốn vỡ đôi, nhưng ông ta vẫn cố gắng giải thích: “Phía dưới có đề tên người vẽ. Đó là cô Beatrice.”

Tiêu Vân Thành nhăn mặt. “Bê a trít? Tên khỉ gì thế? Ông đinh giỡn mặt tôi chắc?” Anh ta chẳng nói chẳng rằng, co cẳng đạp luôn một cú.

Mục sư Vương liên tục xua tay, nói: “Không phải… các tiểu thư đi du học ở Tây về đều thích lấy tên tiếng Anh. Tên thật của cô ấy là Đỗ Hoài Bích, mợ Cả của phủ họ Khang.”

“Là cô ta sao?” Tiêu Vân Thành có ấn tượng sâu sắc với cái tên này, kẻ phá đám lần trước chẳng phải chính là cô gái đó ư? Chỉ có điều, anh ta không ngờ hôm nay lại gặp cô.