Như Chưa Từng Quen Biết

Chương 37: Đầu voi bé nhỏ lắc lư




Chuyện tình dục giữa nam và nữ là một chuyện vô cùng kì lạ, một khi đã nếm trải qua rồi, thì chẳng khác nào nhiễm nha phiến, cảm giác sung sướng, sảng khoái như đang trên chín tầng mây sau mỗi lần quan hệ thực sự khiến người ta đắm say lạ thường.

So với khoái cảm mà tình dục đem lại, Tăng Tử Kiều lại càng yêu thích, quý trọng tình cảm mặn nồng, cái ôm tình cảm giữa hai người. Cô cảm thấy chỉ có như vậy, trái tim hai người mới thực sự gần gũi. Cô thích cảm giác tiếp xúc với da thịt anh, lại càng yêu thích cắn yêu lên người anh, để lại vết tích chỉ thuộc về riêng mình. Tuy nhiên, mỗi lần cô làm như cậy, anh đều phản kích lại, phần da thịt trắng trẻo của cô cũng in đầy dấu vết của anh, khiến cô chẳng dám mặc những bộ quần áo khéo khoe phần ngực gợi cảm, trắng trẻo của mình nữa. Có điều, chuyện này cũng hoàn toàn phù hợp với mong muốn của Tăng Tử Ngạo.

Chuyện thần thánh nhất, mong chờ nhất, ngọt ngào nhất cũng đã hoàn thành rồi, Tử Kiều không quên vẽ một kí hiệu mặt cười say đắm trong cuốn sổ tay của mình. Thế nhưng mỗi lần sau khi thấy mẫy chữ "đầu voi bé nhỏ lắc lư", cô lại ảo não. Mấy lần trước, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, mỗi lần định lên tiếng nói ra đề nghị này, sau cùng đều bị anh hôn đến mức trời đất sầm sì, tiến thẳng vào chủ đề, nên đã quên hết cả "đầu voi" từ lúc nào không biết.

Đóng cuốn sổ tay lại, Tử Kiều quyết ta tối nay nhất định phải thực hiện được tâm nguyện này. Thế là cô liền lấy chiếc quần sịp đầu voi ra giấu dưới gối ngủ, chờ đến tối sẽ dễ dàng hành động.

Váy ngủ bị kéo xuống dưới eo, Tăng Tử Kiều cuối cùng đã tìm được chút thời gian dư thừa giữa nụ hôn nồng nàn như lửa của Tăng Tử Ngạo, hổn hển lên tiếng: "Em có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ."

"Không được!" Tăng Tử Ngạo từ chối thẳng thừng.

"Em còn chưa nói là có yêu cầu gì mà." Tử Kiều cảm thấy ảo não.

"Anh không bao giờ làm đầu voi bé nhỏ lắc lư đó, em dẹp ngay suy nghĩ đó đi." Anh trực tiếp dập tắt suy nghĩ của cô.

"Tại sao anh lại biết?" Tăng Tử Kiều đưa tay quờ xuống dưới gối, phát hiện chiếc quần sịp đầu coi đã biến mất, liền ngước mắt nhìn anh, đôi mắt đen láy đó bắt đầu phát sáng.

"Anh đã vứt chiếc quần sịp của em?"

"Em không thể mặc được thứ đồ biến thái đó."

"Cái đó em mua cho anh mặc, em muốn nhìn xem đầu voi quay như thế nào."

"Vậy được thôi!" Anh liền xoay người, bế cô ngồi lên cơ thể mình, sau đó ôm chặt chiếc eo thon, kéo mạnh cô về phía mình mà không hề báo trước. Lúc này toàn thân hai người ép sát không còn chút khoảng cách nào nữa.

Tử Kiều khẽ rên một tiếng.

"Bây giờ em đã có thể lắc đầu voi rồi!"

"Anh là đồ lưu manh."

"Anh chờ đợi em giở trò lưu manh với anh, nào làm đi."

"Anh là đồ lưu manh." Tử Kiều nũng nịu lặp lại câu trước đó.

"Được thôi, vậy thì anh sẽ lưu manh tới cùng." Nói xong, Tử Ngạo liền ngồi dậy, ôm eo cô rồi bắt đầu rung lắc.

Cô bất giác lên tiếng rên rỉ, miệng vẫn cố gắng nói thêm: "Anh đã xem trộm sổ tay của em"

Anh cắn yêu vành tai của cô, men xuống cổ rồi bật cười nói: "Là tự em để trên bàn, anh chỉ tiện tay lật vài trang thôi, đó là hành động quang minh chính đại."

Khoảng thời gian trước, đưa Tử Kiều đi mua thức ăn xong, khi quay về, Tử Ngạo phát hiện ra cô lén lút viết thứ gì đó, hơn nữa, mỗi lần viết xong thường cất rất kĩ cuốn sổ. Anh hoàn toàn tôn trọng riêng tư của cô, không hề tìm đọc cuốn sổ đó. Mãi đến một hôm, cô để quên cuốn sổ trên bàn, thế là anh liền mở ra xem. Thì ra mỗi trang đều ghi những tâm nguyện của cô, cái nào đã hoàn thành, cô đều vẽ một kí hiệu mặt cười bên cạnh. Thứ chưa hoàn thành, thì sẽ viết câu "cách mạng chưa thành công". Khi thấy cụm từ "đầu voi bé nhỏ lắc lư", anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Sau đó anh lại phát hiện ra chiếc quần sịp đầu voi dưới gối cô, sắc mặt đột nhiên sầm đen lại, không ngờ cô biết cả những thứ như thế này. Anh tuyệt đối không bao giờ mặc thứ biến thái này rồi làm mấy động tác thiếu não kia, như vậy thanh danh cả một đời của anh sẽ hủy hoại chỉ trong một đêm.

"Anh biết hết tâm nguyện của em, sau đó thực hiện theo đó, chẳng thú vị gì cả."

"Nếu là tâm nguyện muốn thực hiện, thì sớm muộn gì cũng sẽ hoàn thành thôi."

"Nhưng vẫn khác nhau, em muốn anh phải làm điều đó một cách thành tâm cơ."

"Anh làm việc gì cũng xuất phát từ thành tâm, ví dụ như lúc này."

Tử Kiều đỏ bừng mặt xấu hổ, khẽ kêu: "Tóm lại, anh đã phá hoại mong muốn thực hiện tâm nguyện của em rồi!"

"Em yêu, bây giờ người phá hỏng sự tốt đẹp chính là em đó. Vào lúc tình cảm dâng trào nhất, anh không cho phép em phân tâm nghĩ đến chuyện khác được." Anh hôn lên môi cô, nuốt hết tất cả mọi lời tranh biện của cô. Hết lần này đến lần khác công kích, cuối cùng cô cũng không còn suy nghĩ đến cuốn sổ tay đó nữa, mà toàn tâm toàn ý hồi đáp lại anh.

Tình yêu khiến cô cảm thấy mỗi ngày đều ngọt ngào như mật ngọt, trong lòng lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc.

Ngoài sự dịu dàng và tận tâm, Tăng Tử Kiều phát hiện sự bá đạo và chuyên chế của Tăng Tử Ngạo càng lúc càng tăng lên. Nếu trước kia anh thích dùng thân phận anh trai để cấm đoán, đè nén thì hiện nay, anh lại dùng thân phận ông xã để ép buộc cô phải làm theo yêu cầu của mình bằng cả biện pháp cứng rắn lẫn mềm mỏng.

Trước mắt, tiêu đề tranh luận lớn nhất giữa hai người chính là vẫn đề công việc của cô. Tăng Tử Ngạo hi vọng cô bỏ công việc trình diễn dương cầm ở K.O, quay lại MK làm việc. Cô kiên quyết không đồng ý. Nếu là trước kia, cô chỉ hận không thể bám lấy anh một ngày hai mươi tư tiếng, có điều hiện nay, cô không còn cố chấp như vậy nữa. Cô muốn làm một nghệ sĩ dương cầm đem tiếng đàn cùng tâm trạng vui vẻ đến mỗi vị khách.

Tuy nhiên, Tăng Tử Ngạo lại không nghĩ như vậy, anh cảm thấy cho dù quán bar đó có trong sáng đến mức nào thì cũng có khả năng gặp phải một vài vị khách làm loạn, gây chuyện. Cho dù có Lạc Thiên chăm sóc cô nhưng anh vẫn cảm thấy không an tâm. Ngoại trừ lo lắng đến sự an toàn của bản thân cô, anh còn phòng bị trước Lạc Thiên nữa. Lạc Thiên là một người đàn ông có sức hút rất lớn, cũng là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm.

Khi Tăng Tử Kiều biết được tâm tư này của anh, cô cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười: "Em coi Lạc Thiên như anh trai thôi!"

"Vậy thì càng đáng sợ, anh chính là ví dụ sinh động đó."

"Nhưng hai người hoàn toàn khác nhau, anh hiểu không? Từ trước đến nay em chưa từng coi anh là anh trai, lần đầu tiên gặp mặt không hề, lần thứ hai cũng vậy, bao năm nay, chưa từng như vậy." Cô đáp lại.

"Những chuyện khác anh có thể đồng ý với em, riêng chuyện này không được."

"Đàn ông đúng là những người ích kỉ nhất." Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, thế nhưng trong lòng Tăng Tử Kiều lại vô cùng vui vẻ. Tăng Tử Ngạo ngoài miệng bá đạo, không nói lí lẽ, thế nhưng suy nghĩ lại, đây chính là một dạng biểu hiện khác cho thấy anh để tâm, yêu thương cô.

Cuối cùng, Tăng Tử Ngạo đành phải thỏa hiệp, cho phép Tử Kiều được đến K.O biểu diễn dương cầm vào tối thứ hai, tư, sáu hàng tuần, nhưng thời gian biểu diễn khong được kéo dài quá một tiếng đồng hồ.

Tăng Tử Kiều sau này mới phát hiện ra, gần như lần nào cô đến K.O biểu diễn, cho dù tối có tiệc tùng, phải đi tiếp khách hàng, anh cũng nghĩ mọi cách để từ chối, đến K.O ngồi cho tới khi nào cô tan làm mới thôi.

Tăng Tử Kiều thích cảm giác như vậy, bởi vì anh đang yêu cô với thân phận của một người đàn ông. Đương nhiên, điều kiện trao đổi là cô phải đến MK làm việc, có điều, lần này tới không phải để làm trợ lý cho anh, cũng không ngồi cùng văn phòng nữa.

Người trong MK vô cùng kinh ngạc trước việc công chúa điện hạ quay lại làm việc. Đồng thời cũng cảm thấy vui vẻ vì cuối cùng, sau cơn mưa trời lại sáng, không cần phải nhìn sắc mặt sầm sì của ông chủ để sống qua ngày nữa. Các nhân viên nữ đều học được rất nhiều kiến thức về thời trang, chăm sóc da mặt từ Tử Kiều, các nhân viên nam thì có thể hưởng nhãn phúc hàng ngày.

Một lần nữa quay về bộ phận thiết kế ý tưởng, Tử Kiều lại được đi theo học hỏi kinh nghiệm từ Nick, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ. Tâm trạng đó xuất phát từ nội tâm khiến cô càng hân hoan, yêu đời. Thế nhưng Tăng Tử Ngạo lại thấy có chút ghen tức vì biểu hiện này của cô. Còn Nick mỗi khi đối diện với Tăng Tử Kiều lại vô cùng "lo lắng" và "căng thẳng", anh nghĩ ông chủ nhất định đang chờ cơ hội để báo thù lại.

Cho dù là sự nghiệp hay tình yêu, chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi thứ đều trở nên vô cùng tươi đẹp. Điều khiến Tăng Tử Kiều lo lắng lúc này chỉ duy mỗi Vệ Tần. Chỉ cần nhớ lại đêm hôm ấy, so sánh với cuộc sống hiện tại, cô lại cảm thấy vô cùng áy náy. Cô thực sự quá đỗi ích kỉ, thậm chí có chút bỉ ổi.

Cô đã gọi điện cho Vệ Tân mấy lần rồi, thế nhưng anh không hề nhấc máy. Vệ Tần không nhận điện thoại của cô là chuyện bình thường, cô quá đáng như vậy mà còn mong nhận được sự tha thứ từ anh sao?

Tăng Tử Kiều quay người đi đến phòng trà nước pha một cốc cà phê, trong đầu vẫn lo lắng về chuyện này, bỗng nhiên di động vang lên. Cô đặt ly xuống, lấy di động ra, màn hình hiển thị là Vệ Tần. Cô kích động ấn nút nghe, điện thoại đầu kia truyền lại giọng nói lười nhác, bất cần đời của Vệ Tần như mọi khi: "Tìm tôi có việc gì sao?"

"Đúng... à không" Tăng Tử Kiều căng thẳng tới mức lắp ba lắp bắp.

Đầu kia điện thoại bỗng im lặng, một lúc sau, Vệ Tần liền nói: "Khoảng thời gian trước tôi đi chụp ngoại cảnh ở Tứ Xuyên, đánh mất di động, lúc quay về đây mới mua cái khác được."

"Ồ" May quá, không phải anh từ chối nhận điện thoại của cô, cuối cùng cô cũng có thể an tâm hơn đôi chút. "Đi chụp ngoại cảnh nhất định anh phải chú ý an toàn bản thân."

"Được rồi!"

Tử Kiều im lặng, không biết phải nói thêm gì nữa, điều cô muốn nói nhất chính là lời xin lỗi, thế nhưng sau khi nghe giọng nói của Vệ Tần, cô cảm thấy câu xin lỗi của mình chẳng khác nào sự sỉ nhục dành cho anh.