Như Châu Tựa Ngọc

Chương 97: 97: Phiên Ngoại – Tấn Ưởng 2





Điều tối kỵ nhất của bậc đế vương là do dự thiếu quyết đoán, nhẹ dạ, hay thay đổi, Tấn Ưởng có rất nhiều điểm khác biệt so với tiên đế, cho nên kể từ khi hắn tự chấp chính uy vọng trong triều ngày càng cao, cộng thêm các vùng đất phiên vương đều được thu hồi, thế gia càng ngày càng thất thế, toàn bộ Đại Phong cuối cùng đều trở thành thiên hạ của hoàng quyền.

“Thỉnh an Phụ hoàng!” – Thái tử năm nay mười hai tuổi đi vào ngự thư phòng, thấy phụ thân đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, phía dưới còn có đại cữu và Trương tướng hỗ trợ, hắn tiến lên hành lễ với Tấn Ưởng.

Trương Trọng Hãn và Cố Chi Vũ đồng loạt thi lễ với thái tử.

“Ninh Ân đến đấy à?” – Tấn Ưởng nhìn thấy trưởng tử, buông ngự bút, vẫy vẫy tay với Tấn Ninh Ân.

Tấn Ninh Ân đi đến bên cạnh Tấn Ưởng, thấy phụ hoàng nhét một bản tấu chương vào tay hắn.

“Phụ hoàng?” – Tấn Ninh Ân không hiểu nhìn Tấn Ưởng, sau đó cúi đầu nhìn tấu chương trong tay.

“Thái thú Biện Châu biết luật mà phạm luật, nhưng lại có người đưa ra lý do rằng trước kia hắn từng làm việc thiện giúp đời, thỉnh cầu trẫm nương tay xử nhẹ, Ninh Ân cảm thấy chuyện này nên làm thế nào?” – Tấn Ưởng mỉm cười nhìn Tấn Ninh Ân.

“Hài nhi cho rằng, có công thì thưởng, có lỗi tất phạt, hắn làm việc thiện nên được phụ hoàng thăng chức nhưng sau đó vì gây tội ác mà bị xử phạt, hai việc này không liên quan đến nhau.

” – Tấn Ninh Ân suy nghĩ một chút – “Hài nhi cho rằng không nên nương tay xử nhẹ.


“Ừ.

” – Tấn Ưởng gật đầu, sau đó cầm lại tấu chương, phê lên đó vài chữ.

Tấn Ninh Ân lén nhìn, thấy quả nhiên phụ hoàng bác bỏ lời thỉnh cầu của đối phương.

“Hôm nay con đã đi thỉnh an mẫu hậu chưa?” – Tấn Ưởng phê xong bản tấu chương, liền hỏi sang chuyện nhà.


“Phụ hoàng anh minh, hài nhi đang chuẩn bị đi vấn an mẫu hậu.

” – Tấn Ninh Ân cười hì hì thi lễ, hắn nào biết nửa đường lại bị Hà Minh mời qua đây.


“Vậy con mau đi đi, nếu để mẫu hậu biết ta giữa đường kéo con đến đây, chắc chắn sẽ càu nhàu ta cả ngày.

” – Tấn Ưởng quay sang cười ôn hòa với hắn nhưng hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo của một bậc đế vương hoặc trưởng bối khiến cho con trẻ cảm thấy câu nệ khó xử.

“Vâng!” – Tấn Ninh Ân hành lễ lui ra, trước khi rời đi còn quay sang thi lễ với Cố Chi Vũ cùng Trương Trọng Hãn.

Trương Trọng Hãn nhìn bóng lưng của Tấn Ninh Ân, nhịn không được xúc động trong lòng, một thái tử điện hạ ngoan ngoãn hiểu lễ nghĩa, phảng phất bóng dáng bệ bạ thuở thiếu thời.

Lão nghiêng đầu nhìn Cố Chi Vũ, thấy trên mặt đối phương vẻ hài lòng, liền nói: “Bệ hạ, thái tử điện hạ tuy tuổi nhỏ nhưng lại toát ra phong thái của Bệ hạ năm xưa.


Lão biết Bệ hạ rất chú tâm giáo dục hai vị hoàng tử, những bậc cha mẹ bình thường yêu thương con cái cũng chẳng được như vậy, phần ân tình này trong gia đình đế vương càng thêm hiếm quý.

“Trương tướng chớ khen nó, đứa bé này đã bị trẫm và mẫu hậu nó chiều hư rồi.

” – Tấn Ưởng cười cười, tuy lời nói có vẻ ghét bỏ nhưng nét mặt lại ngập tràn yêu thương.

Điều này làm Trương Trọng Hãn bất giác nghĩ đến cuộc sống khó khăn của Bệ hạ ở Thành vương phủ ngày xưa, có thể chính vì khi đó Thành vương đối xử với Bệ hạ quá mức nhạt nhẽo và rẻ rúng cho nên người mới chú tâm đến Hoàng hậu và hoàng tử như vậy.

Cố Chi Vũ cũng rất coi trọng đứa cháu này, nghe thấy Hoàng thượng nói vậy, trên mặt toát ra ý cười.

Tấn Ninh Ân bước ra khỏi ngự thư phòng liền đi tới Tử Thần điện, vừa bước vào đã thấy mẫu hậu đang say sưa nhìn vũ cơ nhảy múa, ngón tay thỉnh thoảng còn gõ theo nhịp phách, chứng tỏ người đang thả hồn theo nhịp điệu.

Hắn liếc nhìn mấy vũ cơ, trong đầu cũng có chút ấn tượng, hình như lần đến sơn trang nghỉ hè năm ngoái, quan viên có dâng nên mấy vũ cơ, kết quả

phụ hoàng chẳng thèm liếc mắt nhưng lại vừa mắt mẫu hậu, từ đó trở đi lại mở một phường vũ nhạc trong cung, rất được mẫu hậu sủng ái.

Lúc đó, chuyện này làm cho hắn luôn không yên lòng thế nhưng lại chẳng còn lời nào để chống đỡ, luôn cảm thấy có chỗ không đúng.

Nhìn thấy hắn đến, Cố Như Cửu ngoắc hắn lại cùng xem vũ cơ nhảy múa bên trên.

Sau đó hai mẹ con vừa ăn trái cây vừa thảo luận xem vùng đất nào thích hợp trồng cây gì, khí hậu có ảnh hưởng thế nào với sản lượng cây nông nghiệp…

Ăn hết hai đĩa trái cây, ngắm vũ cơ múa no mắt, Cố Như Cửu phất tay bảo đám vũ cơ lui ra, sau đó đưa hoàng nhi đi tìm nhị hoàng tử và công chúa rồi cùng ra hồ sen ngồi câu cá.

Từ khi Cố Như Cửu có sở thích câu cá, trong hồ sen đã chẳng còn nuôi cá thay vào đó thả luôn mấy loại cá có thể nấu ăn được, để sau khi Cố Như Cửu câu lên cũng có thể ăn.

“Mẫu hậu, sao cá còn chưa cắn câu?” – Tiểu công chúa năm tuổi ngồi bên cạnh Cố Như Cửu, thấy lưỡi câu vẫn im lìm chẳng chút động tĩnh liền sốt ruột lên tiếng.

“Hoàng nhi ngốc, biết vì sao cá không chịu mắc câu không?” – Cố Như Cửu nhét một miếng trái cây vào miệng tiểu công chúa, tiểu công chúa chẳng nói được lời nào, chỉ có thể mở to đôi mắt mờ mịt nhìn nàng.

“Bởi vì người nóng ruột sẽ không câu được cá.

” - Cố Như Cưu tự tiếu phi tiếu nói: “Một gã ngư nhân xuất sắc cần phải giữ lòng luôn bình ổn, tâm tĩnh và chịu khó quan sát, chỉ cần làm được ba điểm này, sợ gì cá không cắn câu.


Tiểu công chúa và nhị hoàng tử gật đầu lia lịa, tuy hai đứa nghe chẳng hiểu mô tê gì.

Nhưng Tấn Ninh Ân lớn nhất lại hiểu, lòng càng thêm sùng bái mẫu hậu hơn.

Lúc ngự thiện, Tấn Ưởng thấy có vài món được nấu từ cá, không hỏi cũng biết Cửu Cửu lại dẫn các con đi câu cá, hắn nở nụ cười ôn hòa gắp phần thịt lưng và bụng cá chia cho Cửu Cửu cùng ba hài tử.

Tuy là đế vương, lại có được cuộc sống mỹ mãn như vậy, hắn chẳng còn gì để tiếc nuối.


Tuổi nhỏ hắn đã chịu hết khốn khổ, khi trưởng thành lại nhận được tất cả những thứ mình từng mơ ước, ông trời đã ưu ái cho hắn rất nhiều.

Sau bữa trưa, ba đứa bé rời khỏi, Cố Như Cửu cùng Tấn Ưởng nằm trên giường nghỉ trưa, phần lớn thời gian Tấn Ưởng đều ngủ cùng Cố Như Cửu.

Nhìn Cửu Cửu ngủ yên bên cạnh, Tấn Ưởng không nhịn được nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ Cửu Cửu mười bảy năm trước, cô bé béo tròn năm đó, hôm nay đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành thành thục, thời gian dường như rất ưu ái nàng, hai bảy hai tám tuổi nhưng trông chẳng khác gì hai mươi, da thịt trắng nõn mềm mại, tóc đen bóng mượt mà.

Hắn cầm lòng không đặng hôn nhẹ lên khóe môi nàng, được sống bên cạnh người con gái mình yêu, nắm tay nhau đi hết con đường đời.

Trên đường Tấn Ninh Ân quay về tẩm cung thì gặp Tiền Thái phi.


Hắn ít khi gặp mặt vị Tiền Thái phi này ở trong cung, chỉ thỉnh thoảng chạm mặt bà chỗ Thái hậu, nên giữa hai người chẳng có gì để nói.

“Thái tử điện hạ!” – Tiền Thái phi hành lễ với hắn.

Tấn Ninh Ân trở về bán lễ, tuy thái tử bán quân, thế nhưng Tiền Thái phi dẫu sao cũng là phi tần của hoàng gia gia, hắn không thể cứ đứng nhận lễ của bà.

Tiền Thái phi đánh giá thái tử, nhận ra vị thái tử điện hạ này có dung mạo tuấn tú, phụ mẫu hắn đã được ví như đất thiên sinh hiền tài, thế nhưng hắn lại tập hợp tất cả mọi ưu điểm của hai người ấy, tuổi còn nhỏ, dung mạo, dáng dâó đều toát ra khi thế xuất chúng không ai sánh bằng.

Là Thái phi trong chốn thâm cung, tuy bà chẳng mấy khi gặp gỡ vị thái tử này, sau khi hành lễ chào hỏi nhau xong cũng vội vã rời khỏi, bà cất bước đi được một đoạn, lại không cầm lòng được quay đầu lại nhìn về phía Tấn Ninh Ân.

Đương kim Hoàng thượng đã là bậc minh quân, nếu vị thái tử điện hạ này kế vị, có thể đảm đương được tấm lòng và tài cán của phụ thân hắn, ngẫm lại nguồn lực của Đại Phong sẽ ngày một cường thịnh.

Hy vọng sau này Đại Phong sẽ không xuất hiện hoàng đế giống tiên đế, lầm người lầm mình, thậm chí còn lầm lỡ bách tính khắp thiên hạ.


Mùa xuân năm Đức Long thứ ba mươi tám, năm ấy Đức Long đế năm mươi hai tuổi đã hạ một chiếu thư làm toàn bộ triều thần ngây người, Đức Long đế hạ chiếu truyền ngôi cho Hoàng thái tử.

Cả triều kinh ngạc, nhưng thấy thái độ kiên quyết của Hoàng thượng, họ chẳng thể khuyên can được đành phải cử hành đại điển kế vị cho thái tử.

Ngay khi triều thần cho rằng dù Tấn Ưởng trở thành thái thượng hoàng sẽ vẫn can dự chuyện triều chính, nào ngờ thái thượng hoàng truyền ngôi rất dứt khoát, khi thái tử kế vị được nửa năm, người liền dẫn Thái hậu vào ở trong biệt cung Thái Hòa, không màn chuyện triều chính.

“Hoàng hậu nương nương, Thái hậu cùng thái thượng hoàng đang câu cá bên hồ, xin mời ngài theo nô tỳ.

” – Đa Phúc là đồ đệ của Hà Minh, từ khi Hà Minh dưỡng lão quy điền, hắn liền được cử đến hầu hạ bên cạnh thái thượng hoàng.

Hoàng hậu biết Đa Phúc cho nên hết sức khách khí với hắn.

Đi được một đoạn quả nhiên nhìn thấy thái thượng hoàng và Thái hậu ở bên hồ.

Nàng được gả cho Hoàng thượng hơn mười năm, thế nhưng tình cảm giữa hai người từ trước đến nay vẫn tương kính như tân, nhưng nàng không có chút oán hận, cũng không dám so sánh với tình cảm giữa thái thượng hoàng cùng Thái hậu.

Đi đến bên hồ, nàng nhìn thấy thái thượng hoàng và Thái hậu tay trong tay thong dong bước đi bên bờ hồ, khi ngang qua một bụi hoa, thái thượng hoàng còn ngắt một đóa trao cho Thái hậu.

Nhìn nụ cười trên mặt Thái hậu, Hoàng hậu dừng bước, nói với Đa Phúc: “Phụ hoàng cùng mẫu hậu đang dạo chơi, chúng ta không nên quấy rầy thì hơn.



Đa Phúc khẽ mỉm cười nói: “Vâng.


Trước khi Hoàng hậu xoay người, không cầm lòng được lại liếc nhìn thái thượng hoàng cùng Thái hậu.

Thái thượng hoàng đang cúi đầu hôn lên trán Thái hậu.

Nàng hơi ngượng ngùng, không dám tiến lên quấy rầy, xoay người cùng cung thị rời khỏi.


Người hữu tình trên thế gian đã hiếm, thế nhưng có bao nhiêu người được như Thái thượng hoàng và Thái hậu, sau bốn mươi năm tình cảm vẫn như ngày đầu không chút suy giảm?
“Hình như vừa có người đến?” – Cố Như Cửu quay đầu nhìn một chút, ngoại trừ mấy Long cấm vệ đang ẩn thân ở nơi bí mật gần đó ra thì không còn thấy ai nữa.

“Làm gì có ai?” – Tấn Ưởng cười cười, cầm tay nàng, nhìn mặt trời chiều in bóng trên mặt hồ - “Cho có người đến thì đã sao?”
“Già mà không kính.

” – Cố Như Cửu chọt chọt vào ngực Tấn Ưởng, tuy rằng tướng mạo Tấn Ưởng lúc này chẳng thể dùng chữ “lão” để hình dung.

Tấn Ưởng cầm ngón tay trỏ của nàng, cười cười nói: “Ta già rồi nhưng nàng vẫn còn rất trẻ.


Cố Như Cửu hừ một tiếng, thu tay về nói: “Chớ có nói nịnh, chẳng thành thật chút nào.


“Không, trong mắt ta, nàng vẫn luôn đẹp như thuở ban đầu.

” – Tấn Ưởng cầm thật chặt tay nàng – “Nàng như ánh sáng soi rọi con đường ta đi, không ai có thể thay thế được.


Cố Như Cửu nhắm mắt ngã vào ngực hắn, lặng lẽ nở nụ cười.

Chắc chàng không biết rằng, đối với thiếp, chàng giống như mưa phùn trong tiết xuân, xoa dịu cõi lòng thiếp.

Điều may mắn nhất trong cuộc đời này là được cùng chàng bước đi đến hết con đường.