Như Châu Tựa Ngọc

Chương 76: Chương 76





Không phải năm nào lễ vạn thọ của Hoàng đế cũng được tổ chức rầm rộ, mỗi lần tổ chức lớn đều mang ý nghĩa riêng, nói thí dụ như mãn thọ, là ngày sinh nhật đầu tiên sau đám cưới, đều mang ý nghĩa rất khác thường.
Đàn ông cưới thê, mang ý nghĩa đã trưởng thành, thọ yến này chính là chiêu cáo thế nhân, hắn ta đã là trượng phu, có thể trở thành phụ thân, có thể giáo dục thế hệ tiếp theo.
Lần này Tư Mã gia được mời vào dự yến, vừa là chuyện nằm trong dự liệu của mọi người, cũng vừa ngoài dự liệu, trong dự liệu là dòng chính chịu thu mình, ngoài dự liệu là không ngờ chi thứ hai lại được mời góp mặt ở đây.

Chuyện xảy ra trong chi thứ hai Tư Mã gia không tính là phúc hậu, tất cả mọi người đều thấy rõ, sau mấy năm Hoàng thượng đăng cơ vẫn không chú ý đến chi thứ hai này, mọi người cũng thấy rất rõ ràng.

Hiện tại buổi thọ yến lại đột nhiên có mặt của chi thứ hai, mọi người trái lại có chút không thích ứng.
Tuy rằng trên mặt mọi người đều rất hoan hỷ nồng nhiệt, thế nhưng trong nội tâm Tư Mã Bác lại hết sức bất an, ngủ chập chờn đến nửa đêm liền đánh thức Tôn thị đang nằm bên cạnh, lo lắng hỏi: “Bà nói có khi nào Bệ hạ sẽ đột nhiên nổi giận với tôi trong buổi tiệc này, rồi trị tội tôi không?”
Tôn thị còn buồn ngủ nói: “Yên tâm đi, coi như Bệ hạ muốn trị tội ông, cũng không làm mấy chuyện như thế trong buổi thọ yến, nếu chuyện đó bị truyền ra ngoài thì chẳng hay ho chút nào, yên tâm đi, không có việc gì.”
Nghe thấy Tôn thị nói như vậy, Tư Mã Bác cảm giác mình càng thêm lo lắng: “Vậy bà nói xem khi nào Bệ hạ sẽ đối phó đến tôi?”
Tôn thị từ từ tỉnh táo lại, thờ dài nói: “Phu quân, theo ta thấy, chưa chắc Bệ hạ đã có tâm tư muốn đối phó chúng ta, đương nhiên cũng không thích thú gì khi nhìn thấy chúng ta.

Thế nhân đều nói, đương kim Hoàng thượng nhân hậu yêu dân, khoan dung độ lượng, là đức thánh quân anh minh hiếm có.

Người như vậy, sao lại vì chuyện đã qua mà hao tâm tổn trí tính toán chúng ta, bởi vì những thứ họ thấy chính là quang cảnh ở tương lai chứ không phải hiện tại.”

“Nói cũng phải, Hoàng thượng sẽ không đối phó chúng ta?” Tư Mã Bác thầm vui vẻ, ánh mắt sáng rực nhìn Tôn thị.
“Chỉ cần chúng ta đừng làm ra chuyện chướng mắt, cũng không gặp phải chuyện gì khó khăn.” Tôn thị gả cho Tư Mã Bác nhiều năm, biết bản tính ông hay lo trước lo sau, hở chút là hoảng loạn, cho nên liền thấp giọng khuyên lơn: “Hôm nay nhà của chúng ta không quyền thế, không có lợi lộc, còn có thể gây ra chuyện gì khiến cho Bệ hạ chán ghét?”
“Bà nói đúng.” Tư Mã Bác liên tục gật đầu, nỗi lo trong lòng cũng vơi đi rất nhiều: “Ngày sau khi ra ngoài cần phải cẩn thận nhiều hơn mới được.”
Mấy chuyện xã giao, gái gú, nhậu nhẹt, cứ tránh được thì phải tránh thật xa, bị người xa lánh cũng chẳng sao, điều quan trọng nhất chính là gia tộc được bảo toàn.
“Được rồi, ngủ đi.” Tôn thị ngáp một cái, kéo chăn đắp kín người, xoay người định ngủ tiếp, ai biết Tư Mã Bác lại đột nhiên nói: “Bà cảm thấy bộ ngoại sam tôi định mặc có hợp không? Sẽ không làm mất mặt Tư Mã gia chúng ta chứ? Có làm Bệ hạ bất mãn chúng ta không?”
Tôn thị liếc mắt nhìn khuôn mặt tối mờ của trượng phu, mím môi nói: “Yên tâm đi, ông mặc gì cũng hợp.” Dù sao mặc cái gì cũng chẳng có ai dòm đến.
Tư Mã Bác thấy vẻ mặt tối sầm của Tôn thị, dù trong bụng vẫn còn nhiều điều muốn nói cũng không thể thốt ra lời, sau đó mệt mỏi vùi đầu vào trong chăn, chờ trời sáng.
Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng leo lên mã xa đi tới ngoài cổng chu tước thì phía bên ngoài cổng đã xếp một hàng mã xa thật dài.
“Cấm vệ quân hôm nay kiểm tra nghiêm ngặt hơn bình thường.” Tôn thị vén rèm lên nhìn thoáng qua, quay đầu nói với Tư Mã Bác: “Chỉ sợ hôm nay trong cung ngay cả muỗi cũng không bay lọt.”
“Chuyện liên quan đến an nguy của Bệ hạ, cẩn thận một chút cũng nên.” Tư Mã Bác xoa xoa tay, lo lắng đến mức đứng ngồi không yên: “Chỉ không biết còn bao lâu mới đến phiên chúng ta tiến cung.” Ông vén rèm lên nhìn thoáng qua phía sau, thấy ngay phía sau mình là mã xa màu xám không thể nhìn rõ ràng, cũng nhìn không ra phẩm cấp và gia huy.

“Chiếc mã xa tiếp sau mã xa chúng ta là nhà ai, thế nào lại khó nhìn đến thế?” Tư Mã Bác càng nghĩ, cũng không nghĩ ra có nhà ai thân phận thấp như vậy mà vẫn được tiến cung.
Tôn thị liếc mắt nhìn theo, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như tôi đoán không sai, thì người ngồi trong chiếc xe ngựa phía sau chính là thiên kim thái bộc tự khanh.”
“Thái bộc tự khanh?” Tư mã Bác suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Thái bộc tự khanh ở đâu ra nữ nhi?”
Ông nhớ rất rõ Thái bộc tự khanh là người của phe Lý gia, trong nhà ngoại trừ ba cậu con trai ra thì chẳng có lấy cô con gái nào.
“Có thể thấy được bình thường ông đến công bộ điểm mão mà chẳng chú ý xung quanh gì cả.” Tôn thị bất đắc dĩ thở dài nói: “Trước đó vài ngày chức vị thái bộc tự khanh đã được thay đổi người khác rồi, người vừa nhậm chức thái bộc tự khanh là thứ sử Cẩm Châu.”
“Cẩm Châu...” Bởi vì trong lòng rối rắm, Tư Mã Bác cũng không thích nhắc đến Cẩm Châu, hiện khi biết Thái bộc tự khanh đổi thành thứ sử Cẩm Châu, hứng thú cũng tản đi mất.

Thấy ông như vậy, Tôn thị cũng không nhắc lại người này là vì sao lên chức, tránh để sau khi phu quân nghe xong càng thêm khó chịu.
Đợi hai ba khắc, rốt cục đến phiên nhà Tư Mã Bác.

Thái độ của thủ vệ đối với bọn họ rất cung kính, thế nhưng việc kiểm tra vẫn cặn kẽ không chút sơ sót nào.
Buồng xe ngựa, gầm xe, bánh xe, thậm chí ngay cả chuông đồng gắn trên xe, cũng được cẩn thận kiểm tra một lượt.
“Tình huống đặc thù, xin Tư Mã đại nhân hãy lượng thứ.” Sau khi kiểm tra hoàn tất, thủ vệ đứng đầu ôm quyền nói với Tư Mã Bác: “Đại nhân mời vào.”
“Chuyện nên làm ấy mà, chớ khách khí.” Tư Mã Bác đáp lễ lại, sau đó buông mành, mã xa từ từ đi qua cổng chu tước.
“Thủ lĩnh, vị này chính là...” Một thủ vệ trong đó nhíu mày, ý tứ ngầm trong đó là gì thì không cần nói cũng biết.

Thủ vệ đứng đầu mặt lạnh liếc hắn một cái, sau đó nói: “Vị kế tiếp.”
Chiếc mã xa màu xám tro dừng lại ở trước mặt họ, hai tay phu xe run run dâng thư mời ra, dáng vẻ trông rất khúm núm: “Con gái Thái bộc tự khanh đến chúc mừng vạn thọ của Bệ hạ.”
Thủ vệ cẩn thận xem xét thư mời, sau vẫn vẫy tay với mấy ma ma phía sau, mấy ma ma nhanh chóng đi tới.
Khi mành mã xa được vén lên, các thủ vệ nhìn thấy người ngồi bên trong mã xa thì đồng loạt ngây ngẩn cả người, quả là một mỹ nhân.
Vóc người của vị tiểu thư này mảnh mai, tóc đen như mực, đôi mắt ẩn tình, rõ ràng không nhìn bất luận người nào nhưng mọi người tại đây đều cảm giác như đối phương đang ngước nhìn mình.
Hơn nữa mấy ma ma phục vụ trong cung, trong mắt cũng lộ ra vài phần tán thưởng, bất quá các bà đã gặp qua không ít mỹ nhân, cho nên bước chân cũng không dừng lại, tiến lên phía trước nói: “Tiểu thư, lão thân đắc tội.”
“Ma ma cũng làm theo khuôn phép, nói gì đắc tội.” Điền Bích Nguyệt bình thản cười, sau đó đi xuống xe ngựa, để cho ma ma kiểm tra người.
Mấy ma ma cũng không cố làm khó dễ, sau khi lục soát xong lại lui sang một bên.
Đúng lúc này, tiếp sau truyền đến chút huyên náo, Điền Bích Nguyệt quay đầu nhìn lại, thấy một vị nam nhân mặc cẩm bào màu xanh da trời, cưỡi trên con ngựa cao to tiến đến.

Người này còn chưa đến gần, các thủ vệ vốn còn đang lục soát mã xa của nàng đều ngừng lại, tiến lên chào đối phương một cái, nói dăm ba câu liền để đối phương tự ý đi vào trong cung.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của nàng, một vị ma ma lên tiếng giải thích: “Điền tiểu thư chớ để bụng, bởi vì ngài lần đầu tiên tiến cung, chúng ta mới phải như vậy, những quý nhân thường xuyên ra vào cung thì không dựa theo quy củ thế này.”
Nam nhân cưỡi trên con ngựa cao to kia tuổi chừng hai mươi sáu hai mươi bảy, tướng mạo xuất chúng, cả người toát ra quý khí, cho dù Điền Bích Nguyện tâm như chỉ thủy cũng không nhịn được liếc mắt nhìn nhiều hơn: “Vị đại nhân này rất xuất chúng.”

Ma ma cười cười, vừa vặn ngay lúc này vị nam tử ấy đi ngang qua bên cạnh họ, các nàng đồng loạt lui về phía sau một bước, phúc phúc thân.
Ngay cả ma ma thân mang phẩm cấp trong cung cũng hành lễ cẩn thận như vậy, chẳng lẽ là vị này là người trong hoàng thất?
“Điền tiểu thư, mời lên xe ngựa.” Mã xa đã kiểm tra hoàn tất, ma ma quay sang Điền Bích Nguyệt làm một tư thế mời.
Điền Bích Nguyệt thu hồi ánh mắt, quay lại gật đầu với ma ma và các thủ vệ, xoay người bước vào trong xe ngựa.
Mã xa đi qua cổng Chu Tước, tiến thẳng vào bên trong được một đoạn đường.

Điền Bích Nguyệt liền nghe bên ngoài truyền đến giọng báo của thái giám, nàng mới giật mình hiểu ra, ngẫm lại phải xuống xe ngựa ở chỗ này.
Quả nhiên, ngay sau đó mã xa liền ngừng lại, bên ngoài loáng thoáng truyền đến vài tiếng chuyện trò, nàng vén rèm lên, thấy xung quanh có không ít nữ quyến đang tụ tập.

Những nữ quyến này đều nghiêm chỉnh đoan trang, toàn thân quý khí.

Bọn họ đang hàn huyên với nhau, nhìn thấy một cô nương xuất hiện, tuy rằng nét mặt bất động thanh sắc, trong lòng đều hơi ngạc nhiên, đây là cô nương nhà ai, sao trước nay chưa từng thấy qua.
Mọi người nhìn thấy cô nương này mặc dù tuổi chừng mười chín hai mươi, thế nhưng lại búi tóc không giống với cô nương chưa lấy chồng, ăn mặc cũng rất giản dị, lập tức hiểu được, đây đại khái một quả phụ hoặc là một nữ tử vừa hòa ly trở về nhà.
“Vị này chính là con gái của Thái bộc tự khanh vừa hòa ly về nhà.” Hồ thái thái thấy tướng mạo Điền Bích Nguyệt xuất chúng, liền nhỏ giọng nói với Dương thị: “Nghe nói cô ta có ân với Bệ hạ, cho nên mới được ân chuẩn lớn thế này.” Bằng không, lấy thân phận của Điền gia, nào có cơ hội xuất hiện trong những trường hợp thế này.
Người thông minh từ trước đến nay đều im lặng lắng nghe, ánh mắt Dương thị nhìn quét một lượt khắp người Điền Bích Nguyệt, cười nhẹ: “Mặc dù xuất thân không tốt, nhưng là một người có chí khí.”

Có ân với Bệ hạ, lại vừa hòa ly về nhà, giữa mấy cái này phải có chút gút mắc.
Hồ thái thái cười nói: “Thứ Đại Phong chúng ta không thiếu chính là những người có chí khí như vậy.” Cho dù thần tử đối tốt với Bệ hạ, chính là trung thành chứ không nói đến ân đức.
Dương thị biết ý tứ của Hồ thái thái, cũng cười theo: “Bà nói phải.”
Điền Bích Nguyệt đứng dưới ánh mặt trời, cảm giác toàn thân mình sắp bị nướng chín, nhưng không phải bị ánh nắng nướng chín mà bị ánh mắt của những quý tộc này.

Nàng ngẩng đầu nhìn lại, tư thái của những nữ nhân này vẫn lạnh nhạt bình thản, ưu nhã quý khí, không có ai đưa mắt nhìn chằm chằm vào nàng, thế nhưng nàng cảm nhận được tuy không nhìn nàng chằm chằm, bọn họ đã sớm nhìn thấu nàng từ đầu đến chân ở trong đầu rồi, sợ rằng ngay cả quá khứ của nàng thế nào cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Khi nàng còn chưa hòa ly về nhà, nhà chồng có thông gia phương xa là thế gia nhánh bên(*), nàng từng cùng nữ quyến người nhà này tán chuyện với nhau, những nữ quyến này trông nơi chốn đều hoàn mỹ, không thể xoi mói, thế nhưng đối với sự tích của người khác đều rõ mười mươi.
(*) nhánh bên: cùng họ nhưng khác chi.
Những quý nữ thế gia này làm sao làm được điều này, nàng hầu như không dám nghĩ đến, cũng không thể nghĩ ra được.
Chốc lát sau đó có nữ quan qua đây an bài chỗ đứng cho bọn họ, địa vị của nàng thấp, chỗỗ đứng được an trí gần cuối.

Cả một quảng trường rộng lớn, chính giữa được ngăn cách bằng một thảm đỏ dài rộng, nam trái nữ phải, cứ phân theo cấp mà đứng, nàng liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy những cái bóng lưng hoặc là nửa người, những người này chính là một bộ phận người có địa vị tôn quý nhất hiển hách nhất của vương triều Đại Phong.
Thời tiết mùa hè oi bức, thế nhưng khí trời hôm nay rất tốt, gió thổi hiu hiu êm dịu, cho dù phải đứng dưới nắng cũng không quá khó chịu.

Có lẽ Hoàng đế cũng không muốn để cho mọi người phải khó chịu đứng dưới nắng, ngay khi mọi người vừa tới đông đủ, liền nghe phía trước vang lên tiếng trống, tiếng trống nặng nề vang lên, từng tiếng tùng tùng như gõ vào lòng nàng.

Ở sâu trong nội tâm, không tự chủ được nảy sinh lòng cung kính, Điền Bích Nguyệt học theo những người khác, cúi thấp đầu.
Tiếng trống vang liên tục chín tiếng, một thanh âm bén nhọn lại vang lên.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu đến.”
Nàng không tự chủ được ngẩng đầu, tiếc là đứng quá xa, chỉ thấy trên đài cao đang đứng hai bóng người mặc áo đỏ.
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Nàng gập đầu gối, cúi đầu, nghe thấy tiếng hô bên cạnh vọng lên tận trời, nàng há mồm theo, nhưng không nghe thấy âm thanh của chính mình.
“Miễn!” Thanh âm của sắc bén lại lần nữa truyền vào trong tai, Điền Bích Nguyệt nhíu nhíu mày.
“Hôm nay là...” Điền Bích Nguyệt vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức ngẩn cao đầu nhìn lên phía đài cao, kinh ngạc nhìn thân ảnh màu đỏ kia, ngay cả đối phương đang nói gì cũng không lọt vào tai dù chỉ một chữ.
“Hôm nay ngày đẹp trời...” Thiếu niên của năm đó dường như đã cao hơn nhiều, khỏe mạnh hơn, ngay cả thanh âm cũng thay đổi.
“Thời tiết nóng bức khó chịu, mời chư vị đi vào điện an tọa.”

Nàng bừng tỉnh đi theo phía sau các vị nữ quyến, hơi run sợ nghĩ, người thiếu niên trong trí nhớ kia và người nam nhân uy nghi bất phàm mà nàng vừa nhìn thấy trên đài cao kia, thực sự là cùng một người sao?
Trong điện Chiêu Dương rất rộng rãi, là một nơi rất tốt để tổ chức yến hội.

Sau khi đi vào bên trong, liền thấy mát rượi, cảm thấy vô cùng thư thích.

Nàng thấy xung quanh điện được đặt nhiều tản băng làm mát, những khối băng này trong suốt, thảo nào trong điện mát mẻ như vậy.
Nàng nhìn trà cụ bày biện ở trước mặt mình, tinh xảo đẹp đẽ, yêu thích không muốn buông tay.
Thế nhưng mặc dù đây là chén trà ngon nhất từ trước đến nay, nàng lại không có tâm tư thưởng thức, chỉ cảm giác lòng mình trống rỗng, rơi xuống vực sâu.

Từ khi Tấn Ưởng khăng khăng để cho phượng tọa của Cố Như Cửu song song với chỗ ngồi của mình, người của lễ bộ liền thức thời không tái phạm, cho nên trên lễ vạn thọ hôm nay, chỗ ngồi của Cố Như Cửu cũng song song với long ỷ của Tấn Ưởng như cũ, đồng thời chiếc bàn trước mặt hai người cũng được ghép lại thành một cái bàn long phượng.
“Lần này xem ra người của lễ bộ cũng tiến bộ hơn rồi.” Tấn Ưởng kéo tay của Cố Như Cửu ngồi xuống, sau đó đem trái vải ướp lạnh đẩy về phía Cố Như Cửu, rồi phất tay ý bảo các tiết mục có thể biểu diễn.
Trong điện Chiêu Dương có dựng một sân khấu cao, sân khấu này vừa đẹp lại rộng rãi, các nghệ nhân dân gian đều xem được bước lên sân khấu điện Chiêu Dương biểu diễn chính là niềm vinh quang trong đời mình.
Những loại trái cây như vải, nho, nhãn...!này, Cố Như Cửu cũng không thích mượn tay nguời khác, đều đích thân lột vỏ.

Nàng gỡ vỏ ra, lại dùng con dao nhỏ bằng bạc tách lấy cơm, sau đó bỏ cơm vải này vào trong chén thủy tinh.
Lột xong năm trái như vậy, nàng rửa tay, đẩy chén thủy tinh này tới trước mặt Tấn Ưởng, sau đó nhỏ giọng nói: “Ngày hôm nay Bệ hạ dùng nhiêu đây là đủ rồi.”
Cơ thể Tấn Ưởng không tốt, mấy loại trái tính ôn như vải này ăn nhiều sẽ nóng, xét về sức khỏe Tấn Ưởng mà nói, từ trước đến nay Cố Như Cửu luôn đưa ra nhiều yêu cầu nghiêm khắc.
Liếc nhìn mấy trái vải ít ỏi trong chén, Tấn Ưởng nghiêm chỉnh gật đầu, dùng nĩa bạc xuyên lấy một trái bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai.
Ít như vậy, hắn phải từ từ nhai mới được.
Hà Minh cùng Bạch Hiền một trái một phải đứng ở hai bên đế hậu, nhìn thấy rõ ràng cử chỉ của Hoàng thượng và Hoàng hậu, bất quá sớm đã thành thói quen chuyện Hoàng thượng bị “chèn ép” trong phương diện này rồi, bọn họ chỉ có thể xem như không thấy mà thôi.
Trên bàn có có nho, lê...!thế nhưng mấy loại trái cây này thì Cố Như Cửu lại không quy định giới hạn bắt hắn ăn, Hà Minh vốn định bước lên cắt trái cây cho hai người họ, nào ngờ Bệ hạ chẳng những không cho còn không vui, tự tay cầm dao nhỏ từ từ lột vỏ ra, thấy động tác thành thục như vậy, chắc chắn đây chẳng phải lần đầu tiên làm việc này.

“Người của nhạc phù(*) hàng năm đều có mấy thứ này, căn bản không có ý tưởng gì mới mẻ.” Trên mặt Tấn Ưởng mang nụ cười tán thưởng, cắt lê thành từng miếng nhỏ đưa tới trước mặt Cố Như Cửu, trong miệng lại nói lời chê bai: “Toàn những lời ca tụng công đức, cứ thế nhai qua nhai lại, chẳng thú vị gì.”
(*) nhạc phù: tên gọi một cơ quan nhạc đời Hán (Trung Quốc)
Cố Như Cửu cười quay đầu đi, sau đó nhỏ giọng nói: “Lẽ nào chàng thích người khác chửi?”
Tấn Ưởng nghe vậy gật đầu nói: “Cửu Cửu nói phải, trong trường hợp này chỉ có thể xem mấy thứ này thôi.”
Cố Như Cửu ghim một miếng lê bỏ vào trong miệng, vẫn chưa kịp nuốt xuống, chợt nghe thấy giai điệu bài nhạc du dương đầy phong tình, mấy vũ cơ mặc áo đỏ mang khăn che mặt từng bước tiến lên vũ đài, dáng người xinh đẹp uyển chuyển trong làn điệu chan chứa phong tình, càng tăng thêm vẻ mê hoặc.
Da thịt trắng nõn, hồng sa diễm lệ, còn có mị nhãn lưu luyến, Cố Như Cửu cũng không đoái hoài tới miếng lê trong miệng, mắt không chớp nhìn mỹ nhân trước mặt.
Nhìn thấy miếng lê do đích thân mình cắt bị lạnh nhạt, Tấn Ưởng liếc nhìn vũ cơ đang uyển chuyển trên vũ đài, ánh mắt lạnh nhạt.
Có thể tới tham gia thọ yến đều là những người quen mặt nhau, mặc dù vũ đạo uyển chuyển lại gợi tình như làn gió tươi mát thổi vào bầu không khí yến tiệc, nhưng cũng không làm cho bọn họ đánh mất phong thái.

Nhất là trong trường hợp này, bọn họ càng biểu hiện rụt rè thận trọng, phải truyền ra danh tiếng tốt, trên mặt của ai cũng đăm chiêu.
Người có mắt đã phát hiện nụ cười trên mặt Bệ hạ phai nhạt đi nhiều, lẽ nào Bệ hạ không thích khẩu vị này? Vậy bọn họ càng phải cẩn thận, coi như trong lòng thích, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra chán ghét mới được.
Các vũ cơ đều cố gắng thể hiện, thế nhưng làm cho các nàng thất vọng là các quý nhân đang ngồi ở đây hoàn toàn không giống như những vị khách nhân mà bọn họ thường thấy ở trong vũ phường.

Các quý khách trong vũ phường đều là những người nhiều tiền nhiều bạc, rất háo hức khi thấy các

nàng khiêu vũ, chỉ cần các nàng lên đài, những quý khách ấy không những vỗ tay ném tiền ném bạc lên thì cũng hò hét đến điên cuồng.

Mà sắc mặt các chư vị ngồi ở đây đều đạm mạc, thờ ơ, giống như chẳng phải các nàng đang nhảy vũ điệu tuyệt diệu mà là con rối đang loay hoay đứng ở trên võ đài.
Nhảy xong một bản, các vũ cơ bóc cái khăn che mặt trên mặt, dáng vẻ yểu điệu hành lễ, miệng hô to những lời chúc thọ.
Phù Diêu đầy mong đợi ngẩng đầu, nhìn sang phương hướng Đế vương đang ngồi, ai biết Đế vương cao cao tại thượng kia hoàn toàn không thèm liếc nhìn nàng dù chỉ một cái, cứ như nàng chỉ là người qua đường hoặc chẳng hề tồn tại.
Xảy ra chuyện gì vậy chứ? Nàng không dám tin mở to mắt, mỹ danh của nàng truyền khắp toàn bộ kinh thành, lẽ nào Bệ hạ hoàn toàn không thấy hiếu kỳ sao?
“Quả đúng với cái tên ‘Mạn Hoa Sa Vũ’, bổn cung rất thích.” Cố Như Cửu vỗ tay hoan nghênh nói: “Người đâu, ban thưởng.”
“Thần phụ cũng thấy vũ khúc này rất hay.” Bình vương thế tử phi hiện giờ đã đứng luôn về phái Hoàng hậu, cho nên thấy Hoàng hậu lên tiếng muốn phần thưởng, nàng cũng vung tay thưởng vàng bạc theo.
Các nữ quyến khác cũng học theo, vung tay tặng thưởng cho các vũ cơ.

Khoan hãy nói, cảm giác của các thiên kim tiểu thư này thế nào với mỹ nhân kia, có lẽ thật sự tốt.
Vì vậy mấy vũ cơ này đã nhận được một quang cảnh tuyệt sắc nhất cuộc đời đó chính là nam nhân đang ngồi đều bình tĩnh như nước, mà nữ nhân ngồi dưới kia đều háo hức liên tục vung tiền thưởng.
Ngay cả Phù Diêu có mỹ danh vang dội cũng bị ảnh tượng trước mắt làm bối rối, thế nhưng cho dù nàng có suy nghĩ nhiều hơn nữa thì Bệ hạ cũng không liếc nhìn nàng một cái, nàng đành phải đồng loạt hành lễ lui xuống như những người khác.
Khi vào trong hậu trường, nàng mới tháo cái khăn che mặt đang còn dính ở bên tai xuống, thở phì phò ngồi trước bàn trang điểm.

“Sao ngươi lại buồn bực, thu nhiều tiền thưởng như vậy, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng lên tiếng khen chúng ta nữa kìa?” Một vũ cơ khác mặt mày hớn hở nói: “Tiền thưởng nhận được hôm nay đủ để cho chúng ta không lo cơm áo cả đời.”
“Ai hiếm lạ...” Phù Diêu còn chưa nói hết câu đã thấy hai vị thái giám đi đến, trong tay họ bưng một khay to, trên đó đều là trâm cài bằng vàng bạc quý giá, nhiều đến mức lóa cả mắt.
“Đây là các quý nhân ban cho mọi người, nhớ cảm tạ tấm lòng của các quý nhân.” Hai thái giám bỏ khay xuống, xoay người liền đi, có vũ cơ lấy vài thứ trong khay đưa cho bọn họ, thế nhưng họ đều từ chối không nhận, vội vã liền rời đi.
Bọn họ đều là thái giám có máu mặt, sao lại thèm thuồng mấy thứ này, cũng không đến mức lấy thứ gì đó của mấy ca cơ trong lúc này.

Trong và ngoài phòng đều chật nít người, bọn họ sao dám đưa tay ra nhận.
“Giàu to rồi, giàu to rồi.” Mấy vũ cơ cầm lấy mỗi người một món, vừa cười lại nhảy, vui mừng hớn hở.
Phù Diêu mím chặt môi, nhỏ giọng nói: “Chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy, chỉ vì mấy món đồ mà vui mừng đến độ này sao?”
“Nói cứ như ngươi đã từng nhìn thấy nhiều đồ quí giá như thế này rồi vậy.” Một vũ cơ đứng gần nàng nhất lên tiếng hỏi lại, đang định nói nữa, nhưng đã bị đồng nghiệp ngăn lại.
“Ta sớm muộn gì cũng sẽ có.” Phù Diêu không cam lòng nghĩ, sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở thành quý nhân ban đồ cho người khác chứ không phải là người đáng thương nhận được đồ người khác ban cho liền vui mừng hớn hở.
“Vừa rồi nhảy nhót loạn xạ, có gì hay đâu mà nhìn.” Tấn Ưởng ghim một miếng lê khác đưa tới tay Cố Như Cửu: “Chỉ vẫy tay mấy cái ngoắc đuôi mấy cái mà thôi.”
“Mỹ nhân múa đấy.” Cố Như Cửu giơ nĩa bạc lên, cắn một miếng lê: “Hơn nữa, người ta là mỹ nhân, làm gì có đuôi mà ngoắc.”
Không có đuôi, có thể để cho nàng xuất ra nhiều đồ thưởng như vậy sao?

Tấn Ưởng nhíu mày: “Nào có đẹp, bất quá chỉ là hạng dong chi tục phấn mà thôi?” Hoàng hậu nhà mình nhìn chằm chằm những nữ nhân khác không chớp mắt, hai mắt sáng như sao, tâm tình của hắn cũng thấy khó chịu.
“Ai lại đi ghen với cả người đẹp?” Cố Như Cửu lấy tay che miệng, không cho mọi người phía dưới thấy rõ bản thân đang chu miệng: “Bụng dạ chàng thật hẹp hòi.”
“Ta đối với nàng, lòng có bao giờ lớn đâu.” Tấn Ưởng không cho là nhục, quang minh chính đại thừa nhận.
“Ngoan.” Cố Như Cửu men theo tay áo che chắn, nhéo nhéo tay hắn, nhỏ giọng nói: “Ta thích xem, luôn tốt hơn chàng thích xem mà.”
Tấn Ưởng nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Còn không biết xấu hổ nói ta bụng dạ hẹp hòi, chúa hay ghen.”
“Chàng mới là trùm ghen.” Cố Như Cửu lắc lắc ngón trỏ, híp mắt cười nói: “Trùm ghen, hửm?”
“Còn nàng là đại ca của trùm ghen, ta là trùm ghen, chúng ta quả thực trời sinh một đôi.” Tấn Ưởng cười thầm với nàng: “Nàng nói có đúng không?”
Cố Như Cửu hừ một tiếng, thế nhưng không lên tiếng tranh cãi.
Điền Bích Nguyệt lẳng lặng ngồi ở chỗ ngồi, mà ánh mắt của nàng luôn theo dõi sang mọi cử động của đế hậu.
Có thể...!chàng thiếu niên trong lòng của nàng chỉ là giả tạo, Đế vương tình ý mật ý với Hoàng hậu kia mới là chân thật, ký ức của nàng đã đánh lừa nàng rồi.