Như Châu Tựa Ngọc

Chương 66: Chương 66





“Làm càn!” Tấn Ưởng mắt lạnh nhìn vị quan can gián đang tỏ vẻ chính trực này, lạnh lùng nói: “Điều trẫm cần chính là tấm lòng vì dân, hậu cung lại không có phi tần nào khác, chẳng qua trẫm chỉ muốn sống cùng với Hoàng hậu của mình liền bị ngươi nói trẫm trầm mê trong tửu sắc, trẫm thấy ngươi đang rắp tâm muốn chia rẽ tình cảm giữa trẫm và Hoàng hậu, dẫn tới tình cảm giữa đế hậu sức mẻ, kỳ tâm như chết.”
Tấn Ưởng hoàn toàn không muốn cùng vị quan viên A tiếp tục đôi co về chuyện Tử Thần điện, hắn đứng lên, mặt không chút thay đổi nói: “Trẫm thấy không phải các khanh muốn tốt cho trẫm, mà đang muốn trẫm làm mọi chuyện theo ý của các khanh.”
“Vi thần sợ hãi.” Vị quan viên kia không ngờ Hoàng thượng lại có phản ứng lớn như vậy, đầu gối mềm nhũn, vội vã quỳ xuống.

Sớm biết Hoàng thượng có phản ứng gay gắt thế này, ngày hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không đứng ra nói chuyện này.
Mấy ngày trước đây hắn nghe người ta nói, Hoàng thượng đối xử tốt với Hoàng hậu chỉ là biểu hiện bề ngoài, giống như thâm tình, trên thực tế chẳng qua chỉ muốn mượn hành động này để mê hoặc TháiThái hậu và Cố gia, củng cố ngai vàng mà thôi.

Lúc này hắn đứng ra can gián là muốn chui vào chỗ trống này, nào biết tình huống thật lại hoàn toàn trái ngược với những gì trong dự đoán của hắn.
Muốn mượn cơ hội này lấy lòng Hoàng thượng, đồng thời danh lưu sử sách, nào biết mình đi một nước cờ dở, đừng nói danh lưu sử sách, chỉ sợ ngay cả chức quan cũng khó giữ được, nếu muốn khởi phục sợ rằng đã khó càng thêm khó.
“Trẫm cần chính là quan tốt luôn suy nghĩ cho dân cho nước chứ không phải người suốt ngày nhìn chằm chằm vào hậu cung của trẫm.” Tấn Ưởng liếc mắt nhìn vị quan viên kia rồi nói: “Cách đi chức vị, vĩnh viễn không khởi phục.”
Vị quan viên kia nghe nói như thế, nghiến răng nghiến lợi, liều mạng thốt lên: “Bệ hạ, vi thần làm điều này cũng là vì vạn dân trong thiên hạ, xin

BệBệ hạ minh giám, lẽ nào ngài đã quên loạn thế tại Đông Ninh rồi sao?!”
Thời kì triều Đại Vệ, Đông Ninh đế vô cùng sủng ái Hoàng hậu, để cho mẫu tộc Hoàng hậu quyền khuynh triều dã.

Sau khi Đông Ninh đế băng hà Hoàng hậu đột nhiên nổi dậy, không chỉ phái binh bắt nhốt tất cả các hoàng tử lại, đồng thời còn đứng ra đội mão vua, ngồi lên ngự tọa, để cho tất cả văn võ quan viên trong triều tung hô vạn tuế.
Hoàng hậu đăng cơ làm đế, sửa danh hiệu Huyền An đế, chấp chính hơn hai mươi năm, chăm lo việc nước, để cho triều Đại Vệ tứ hải thái bình, bát phương phồn vinh, từ góc độ bách tính mà nói, tốt đến mức không có gì để xoi mói.
Thế nhưng văn nhân hậu thế lại có những lời khen chê trái ngược nhau, điều quan trọng nhất chính là, bà chỉ là một người phụ nữ nhưng lại leo lên ngôi vị hoàng đế, còn là vị Hoàng đế dám nạp trai tơ, rất nhiều người cho rằng hành vi này của bà là bất trung với Đông Ninh đế, là sỉ nhục của giới phụ nữ.

Nhưng cũng có bộ phận văn nhân cho rằng, bà là nữ trung hào kiệt, cũng được tôn xưnG là anh minh sáng suốt nhất trong số các hoàng đế của các triều đại.
Nhưng bất kể người đời sau cảm nhận thế nào về bà thì Huyền An đế vẫn làm cho rất nhiều Hoàng đế đời sau phải sinh lòng phòng bị với Hoàng hậu của mình, là bài học nhắc nhở họ tránh đạp lên con đường cũ của Đông Ninh đế, lưu danh sử sách với vô số chiếc sừng được gánh trên lưng.
Huyền An đế từng nói qua một câu rằng: “Ai xưng đế, đều có tam cung lục viện, trẫm tuy là phụ nữ, thế nhưng cũng là đế quân, sao có thể khác với các bậc vương đời trước?”
Cũng chính những lời này, khiến cho Huyền An đế bị không ít văn nhân hậu thế mắng suốt mấy trăm năm, nhưng mặc kệ đám văn nhân có mắng chửi nhiều cỡ nào đi nữa thì vẫn phải thừa nhận rằng: trong suốt khoảng thời gian Huyền An đế tại vị, các văn nhân tự cho là thanH cao này đều phải ngoan ngoãn quỳ gối dưới chân Huyền An đế, cũng kính hô to vạn tuế.
Hiện tại, lời nói của vị quan can gián kia đang chỉ rõ ràng rằng Hoàng hậu hiện nay sẽ trở thành Huyền An đế thứ hai.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng khiến mọi người nghe phải giật mình hoảng sợ, cả triều đều biến sắc, mà sắc mặt của TẦn Ưởng cũng hoàn toàn trầm

xuống.
“Bệ hạ, vi thần trung thành và tận tâm với ngài, tuyệt không hai lòng.” Lúc này Cố Chi Vũ bước lên, liếc nhìn vị quan kia: “Tưởng đại nhân tùy tiện vu hãm Hoàng hậu nương nương, vu hãm cả nhà vi thần, vi thần quyết không dám gánh lấy tội danh này, xin BệBệ hạ minh xét.”
Nói xong, hắn gỡ mũ ô sa trên đỉnh đầu ra, quỳ phục xuống đất: “Vi thần và mọi người trong nhà luôn một lòng vì Hoàng thượng có trời đất chứng giám, nhưng nếu bởi vì xá muội trở thành Hoàng hậu, mà phải chịu hàm oan, vi thần nguyện ý từ quan về nhà, chứng minh thuần khiết.”
“Cố khanh không cần như vậy.” Tấn Ưởng bước xuống chín bậc ngọc đài, đi tới trước mặt Cố Chi Vũ, tự tay cầm mũ ô sa đội lên đầu lại cho hắn: “Lòng trung thành của Cố gia, trẫm hiểu rõ trong lòng, khanh không cần để ý đến những lời nói của bọn tiểu nhân gian tà.”
“Vi thần tạ ơn Bệ hạ tín nhiệm.” Cố Chi Vũ đỏ ửng vành mắt, nghẹn ngào khom lưng thi lễ với Tấn Ưởng: “Vi thần có tội, không nên làm ra hành vi này gây khó dễ cho BệBệ hạ, chỉ là vì cả nhà vi thần không thể gánh chịu tội lớn ngập trời như thế, không những không thể gánh chịu, mà tuyệt đối không được phép phạm phải.”
“Hoàng hậu đã nhiều lần bàn với trẫm chuyện muốn chuyển sang cung Loan Hòa, là trẫm ngăn nàng lại.


Cho nên chuyện Hoàng hậu ở lại Tử Thần điện chính là ý của trẫm, không liên can đến Hoàng hậu.” Tấn Ưởng liếc nhìn viên quan can gián đang xụi lơ trên mặt đất kia, lạnh lùng nói: “Người này vu hãm Hoàng hậu ngay tại triều, vu hãm mệnh quan triều đình, thực sự đáng trách.

Không chỉ có cuộc đời này của hắn không thể làm quan, mà con cháu ba đời của hắn cũng không được tuyển dụng.”
Viên quan can gián kia như bị sét đánh, ngơ ngác quỳ trên mặt đất, run rẩy khóe môi nói không nên lời.
Gã ngày sau không thể làm quan, như vậy cũng bỏ đi, thế nhưng ba đời con cháu cũng không được tuyển dụng, việc này nên làm thế nào cho phải?
Vừa định nói lời cầu xin tha thứ, nào biết đã có cấm vệ quân tiến lên bịt kín miệng, lôi gã ra khỏi triều.

Gã không biết mình ra khỏi đại môn triều đình như thế nào, chỉ biết khi mình tỉnh táo lại thì đã bị người ta ném xuống

dưới thềm đá, xung quanh ngoại trừ cấm vệ quân mặt nghiêm nghị không chút biểu cảm thì không còn ai khác.
Nhìn bậc thang cẩm thạch thật cao,và cả đại môn triều đình, gã dùng tay bò lên trên bậc thang ngọc đài, thế nhưng tay vừa mới chạm vào bậc thềm ngọc thạch thì một thanh đao ngăn trước mặt gã.
“Triều đình là nơi trọng yếu, không được tự tiện xông vào.” Ánh mắt cấm vệ quân mặc áo giáp lạnh lùng nhìn gã, giống như là đang nhìn một kẻ ngốc.
Gã ngây ngô sững sờ rụt tay về, ngay lập tức có người đi lại đuổi gã rời đi, không cho gã lưu lại thêm một phút giây nào nữa.
Gã đành phải đứng lên, mờ mịt đi ra khỏi triều cung, khi đi được nửa đường, đột nhiên mấy người mặc đồng phục Long cấm vệ xuất hiện ngay trước mặt.
Một Long cấm vệ vóc dáng khôi ngô quay sang cười nhạo: “Còn tưởng rằng trung thần liệt sĩ gì, hóa ra cũng chỉ là một tên hèn nhát.”
Gã trợn mắt nhìn, phát hiện người dẫn đầu là một thanh niên tuấn tú tuổi còn trẻ, mặt đối phương mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng chỉ cần một ánh mắt của hắn thôi cũng khiến người phát lạnh.
“Cố thống lĩnh, đây chính là người muốn hãm hại Hoàng hậu nương nương cùng Quốc công phủ, cũng may Hoàng thượng thánh minh chuyên quyền, cũng không bị mê hoặc bởi những tà thuyết của hắn cũng như không bị lung lay bởi số đông.” Long cấm vệ nói đến đây, còn quay sang chậc chậc vào tiếng: “Chẳng qua chỉ là kẻ vì chức vị mà vứt bỏ cả thể diện của chính mình.”
Nguyên lai người thanh niên nhìn khí độ bất phàm kia chính là nhị huynh của Hoàng hậu nương nương, gã nghĩ đến chuyện bản thân mất đi chức quan, lại đắc tội Cố gia, ngay cả con cháu đều mất đi cơ hội bước vào triều, cả người ủ rủ lảo đảo lung lay, thiếu chút nữa té ngã trước mặt các Long cấm vệ.
Nhìn thấy dáng vẻ uất ức của vị quan văn này, Cố Tồn Cảnh lạnh lùng nói: “Có trời cao chứng giám, người Cố gia hoàn toàn không hề có chút dị tâm nào với BệBệ hạ, bằng không sẽ không có kết cục tốt.

Người làm, trời

nhìn, nếu có kẻ nịnh thần giết hại người trung lương, nhất định phải báo ứng.”
Vị quan văn nghe nói như vậy dưới chân loạng choạng, hốt hoảng lê bước ra khỏi hoàng cung.
Nhắc tới cũng vừa khéo, không biết có phải ý trời hay không, buổi tối hôm đó kinh thành đã nổi lên một cơn mưa rào kèm sấm chớp, trong lúc toàn bộ kinh thành đang chìm trong giông tố kinh hoàng, thì sáng ngày hôm sau mọi người phát hiện, ngoại trừ bảng hiệu trước cửa của vị quan văn đã buông lời hãm hại Cố gia kia bị sét đánh nát, cây bách gần trăm năm vắt ngang giữa sân viện, trông rất kinh hoảng.
Sau khi chuyện này được truyền ra ngoài, không ít bách tính đều nói, hành vi của Tưởng đại nhân, ngay cả ông trời cũng không vừa mắt, mới lấy sét đánh cảnh báo đấy.
Cố quốc công tốt bao nhiêu, năm đó kinh thành xảy ra động đất, ông ấy đã vượt qua bao nhiêu mạo hiểm để bẩm báo chuyện này lên Hoàng thượng? Nếu không phải nhờ ông ấy, Hoàng thượng cũng không xem giấc mộng tổ tiên báo kia là thật, đương nhiên cũng không báo cho dân chúng biết để tránh né, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu dân chúng phải chết?
Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương được Xuất Vân chân nhân khen ngợi là quý nhân có phúc khí, quý nhân như vậy chắc chắn là phúc khí của dân chúng, sao rơi vào trong miệng Tưởng đại nhân lại trở thành tai họa?
Tình cảm Đế hậu thâm hậu thì không tốt sao? Lẽ nào Hoàng thượng tam cung lục viện, trầm mê trong nữ sắc mới tốt?
Tâm tư của vị Tưởng đại nhân này thực sự quá hiểm ác đáng sợ, nhất định là cố ý gây chia rẽ cảm tình đế hậu, lung lạc triều chính.

Thảo nào ông trời cũng phạt, phạt rất hay.
Vị Tưởng đại nhân chẳng phải muốn danh lưu sử sách sao? Chỉ vì muốn lưu danh sử sách mà dèm pha vu hãm trung lương, nên bị ông trời giáng sét xuống cảnh cáo, bây giờ ông không muốn lưu danh sử sách cũng không được nữa, chẳng qua không phải lưu danh lương tướng trung thần mà là kẻ gian nịnh.

Nói không chừng trăm ngàn năm sau, sẽ có vô số người lên tiếng tranh luận, chuyện này có thật đã xảy ra hay chỉ là quan viên này không được

lòng dân, mới có người đưa ra lời bịa đặt như thế?
Lời đồn truyền đi như gió lốc, vị quan viên vu hãm Hoàng hậu cuối cùng cũng không còn mặt mũi ở lại kinh thành nữa, cùng vợ con chuyển nhà xuống vùng nông thôn, không còn mặt mũi nào quay trở lại kinh thành.
“Tiếng sấm tối hôm qua thật kinh khủng.” Thu La đấm bả vai mình, dọn dẹp gian phòng, nói với Bảo Lục đang ngồi bên cạnh: “Hôm nay ngươi không phải làm việc, sáng sớm đã chạy đến đây làm gì?”
“Ta…” Bảo Lục nhìn thấy vòng tai trên vành tai Thu La, sắc mặt hơi rũ xuống, đây là vòng tai hôm qua Hoàng hậu nương nương thưởng cho Thu La, không chỉ có Thu La được phần thưởng, ngay cả mấy cung nữ thiếp thân phục vị nương nương đều được ban thưởng, chỉ có nàng không được gì cả.
“Hai chúng ta có chuyện gì không thể nói, ngươi ấp a ấp úng cái gì?” Thu La gấp xong chăn mền, thấy vẻ mặt Bảo Lục ủ rủ, nhân tiện nói: “Còn nửa canh giờ nữa nương nương sẽ thức dậy, nếu ngươi không nói thì ta đi.”
“Ngươi đừng đi.” Bảo Lục cắn môi nói: “Ta chỉ thấy hơi sợ.”
Thu La đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, thở dài nói: “May là hôm nay người nghe những lời ngươi vừa nói là ta, chứ để người khác nghe thấy, chỉ sợ…”
“Ta cũng biết lời này không nên nói, thế nhưng ta thực sự không biết nên giải bày với ai.” Bảo Lục nắm khăn tay, vẻ mặt mệt mỏi rã rời: “Ngày ấy nhìn thấy nương nương tùy ý để cho Bạch Hiền đem Dương Liễu xuống dụng tư hình, lòng ta đã dấy lên nỗi sợ hãi.”
Thu La nhíu mày, không nói gì.
“Nương nương nàng thay đổi rồi.” Khăn trong tay Bảo Lục bị vò thành một cây xoắn thẳng: “Khi nàng còn chưa xuất giá, không phải như vậy.”
“Ngươi cảm thấy Hoàng hậu nương nương nên thế nào?” Thu La tức giận nói: “Đoan trang hiền thục, không giận không làm khó, tùy ý để người khác mưu hại?”
Bảo Lục nhìn vẻ mặt đầy tức giận của Thu La, kinh ngạc nói: “Ngay cả ngươi cũng thay đổi.”

“Chẳng phải ta thay đổi, mà là ta thấy rõ hiện trạng.” Thu La đứng lên, biểu tình có chút xa cách: “Ở Quốc công phủ, nương nương là quý nữ thế gia được mọi người che chở nâng niu, trên có phụ mẫu cưng chìu, dưới có huynh tỷ bảo bọc, đương nhiên nàng có thể vạn sự không lo, vô ưu vô lự.

Thế nhưng bây giờ nàng đã là Hoàng hậu, là một quốc gia chi mẫu, là vợ chính của BệBệ hạ, nếu vẫn giống như ngày xưa, chẳng phải để người khác hại chết nàng sao?”
Bảo Lục cau mày nói: “Nhưng này cũng không có nghĩa là có thể xem thường sinh mạng người khác.”
“Người kính ta một thước, ta nhượng hắn một trượng.

Nếu người phạm ta, ta cũng sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết.” Thu La sửa sang lại bím tóc của mình: “Đây là nguyên tắc hành sự trong cung, nếu ngươi không tiếp thụ nổi, để Hoàng hậu nương nương thả ngươi ra cung nhé.

Với tình nghĩa những năm qua giữa ngươi và Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của ngươi.”
“Ta…”
“Hoàng hậu nương nương sắp tỉnh rồi, ta đi đây.” Thu La cắt đứt lời của nàng, không quay đầu lại rời đi.
Lúc còn rất nhỏ nàng chỉ biết, Hoàng hậu nương nương là chủ, mà nàng làm người ở, thân là tôi tớ, nàng chỉ cần trung với Hoàng hậu nương nương là tốt rồi, cái khác không phải chuyện nàng lo nghĩ đến, không nên phán xét chuyện nàng nên làm hoặc không nên làm.
Mấy năm nay nếu không nhờ Hoàng hậu nương nương, mẫu thân nàng bệnh nặng, người đệ đệ yếu ớt đã sớm không còn tính mệnh, chứ đâu còn khỏe mạnh sống đến bây giờ, thân thể cường tráng, cuộc sống giàu có, đệ đệ còn có thể đọc sách tập viết?
Bọn họ là thiếp thân đại nha hoàn, có mấy ai không nhận được ân huệ của nương nương? Nếu ngay cả điều cơ bản nhất là lòng trung thành cũng làm không được, sao dám nhận những đối đãi tốt đẹp mà Hoàng hậu nương nương ưu ái dành cho các nàng?
Đi tới Tử Thần điện, Thu La liền thấy BệBệ hạ dẫn theo Bạch Hiền và đám thái giám đang rón rén đi ra, cử chỉ thận trọng, khiến nàng không cầm được xúc động, BệBệ hạ đối với nương nương thật tốt.

Nhìn thấy nàng qua đay, Tấn Ưởng lại đưa tay ra hiệu giữ im lặng: “Đêm qua Hoàng hậu ngủ không được ngon giấc, các ngươi nhỏ giọng một chút, đừng làm ồn đến Hoàng hậu nghỉ ngơi.”

Thu La khẽ phúc thân với Tấn Ưởng, lui về phía sau một bước, các cung nữ sau lưng nàng cũng lui theo mấy bước, khom người đứng yên cung tiễn Hoàng thượng rời đi.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng BệBệ hạ rời khỏi, Thu La thầm cầu nguyện trong bụng, hy vọng BệBệ hạ luôn đối xử tốt với nương nương, vĩnh viễn không thay đổi.
Bởi vì tiếng sấm tối hôm qua quá lớn, Cố Như Cửu ngủ không được an ổn, sáng thức dậy muộn một chút.

Rửa mặt xong, nhìn đồ ăn sáng được bày trên bàn, thế nhưng nàng cũng lại không muốn ăn, miễn cưỡng húp hết một chén cháo, nhân tiện nói: “Mưa đã tạnh chưa?”
“Vẫn chưa tạnh!” Thu La bước lại lau khô tay của nàng, nhỏ giọng nói: “Sáng hôm nay, nô tỳ nghe thấy một chuyện rất thú vị.”
“Chuyện gì thú vị?” cố như cửu cầm lấy khăn tay trong tay Thu La, tự lau lấy.
“Nghe nói ngày hôm qua vị quan viên vu hãm ngài, đã bị sét đánh, ngay cả bảng hiệu cũng bị sét đánh hỏng.” Nói đến đây, trong giọng nói Thu la còn toát ra giận dữ: “Người nói xằng xiên như vậy, bị đánh chết cũng đáng đời.”
Cố Như Cửu sửng sốt một chút, sau đó mới cười nói: “Chỉ là trùng hợp mà thôi, sau này ngươi chớ nói ra những lời như vậy.”
“Rõ.” Thu La gật đầu ứng lời, phân phó các cung nữ khác dọn tất cả thức ăn đang bày trên bàn xuống: “Nương nương, sáng nay lúc BệBệ hạ rời đi có nói, nếu ngài buồn bực, cứ đi ra ngoài dạo một vòng.”
“Ta đã biết.” Cố Như Cửu liếc nhìn bầu trời âm u bên ngoài, ngáp một cái, chẳng chút hứng thú nào đi ra ngoài.
Sau nửa canh giờ, Bạch Hiền vội vã đi đến, nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, bên ngoài mưa đã tạnh, BệBệ hạ chuẩn bị xuất cung, sai nô tài tới hỏi ngài, có muốn cùng ra ngoài hay không?”

“Xuất cung?” Cố Như Cửu phấn chấn hẳn lên, bỏ xuống quyển sách mình đã xem cả nửa ngày vẫn chưa lật sang trang mới: “Ngươi đi nói BệBệ hạ chờ một lát, ta đổi bộ quần áo sẽ qua ngay.”
“Rõ.” Thấy Hoàng hậu nương nương tỏ ra vui mừng hớn hở, Bạch Hiền cảm khái, vẫn là BệBệ hạ hiểu rõ tâm tư của Hoàng hậu nương nương.
Trong ngự thư phòng, Tấn Ưởng gọi đám người Cố Tồn Cảnh, Hồ Vân Kỳ tới, nói tự hắn muốn dẫn Hoàng hậu nương nương cải trang vi hành.
Từ cổ chí kim, hoàng đế các triều đại cải trang vi hành cũng không là chuyện hiếm lạ gì, thế nhưng dẫn theo Hoàng hậu cùng nhau cải trang vi hành thì chưa từng thấy qua.
Làm Nhị Quốc cữu, Cố Tồn Cảnh phải đứng ra can gián: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương là người đứng đầu hậu cung, không được tùy tiện ra khỏi cung, điều này sợ rằng…”
“Quy củ là chết, người là sống, Cố khanh sao lại câu nệ như vậy?” Tấn Ưởng nói: “Lúc trước, khi Hoàng hậu chưa tiến cung còn thường xuyên cùng những người bạn khuê phòng khác tụ hội thưởng xuân đua ngựa, nay nàng gả cho trẫm, đã mất đi rất nhiều tự do, cũng không thể để nàng ngay cả cửa cung cũng không được phép bước ra.”
Cố Tồn Cảnh liền im lặng không lên tiếng nữa, ngườii là hoàng đế đương nhiên ngườii có lý.

Muốn dẫn thì dẫn đi, ta cũng yêu thương muội tử nhà mình cả ngày bị nhốt trong cung không có được tự do nữa đấy.
Nhưng thật ra những Long cấm vệ khác nghe thấy Hoàng thượng nói lời này lại lộ vẻ xúc động, Hoàng thượng yêu thương Hoàng hậu nương nương có thể nói là tình thâm tựa như biển, thảo nào vị quan văn hôm qua buông lời vu hãm, Hoàng thượng liền tức giận như vậy.
Đợi đến lúc Hoàng hậu đi qua, Long cấm vệ thấy cả hai vợ chồng họ đều thay trang phục phu thê quý tộc bình thường, lại lần nữa dấy lên cảm khái, thảo nào BệBệ hạ ngưỡng mộ Hoàng hậu như vậy, phong cách hành sự có vài phần tương tự với Hoàng thượng.
Cố Tồn Cảnh quan sát muội muội nhà mình một lượt từ trên xuống dưới, thấy nàng không những không gầy đi, trái lại còn mập mạp thêm, vì vậy yên lòng.

Xem ra muội muội sống trong cung cũng rất thư thái, bằng không cũng không béo tròn ra thế này.

Nhóm người ra cung, Tấn Ưởng đột nhiên hăng hái hẳn lên, để Cố Như Cửu ngồi trên lưng ngựa, hắn lại giống như trượng phu bình thường vậy, nắm dây cương đi ở phía trước, thường mua cho Cố Như Cửu một ít quà lặt vặt xinh xinh.

Những cử chỉ thân mật tự nhiên này làm cho Long cấm vệ đi theo phía sau hai người có chút ngượng ngùng không dám nhìn thẳng.

Có hai vị Long cấm vệ chưa thành gia đỏ ửng mặt khi nhìn thấy, trong lòng cũng bắt đầu tràn ngập ước mơ đối với người vợ tương lai của mình.
Bởi vậy có thể thấy được, lực sát thương của tình cảm ái ân có bao nhiêu lớn.
“Huynh có cảm thấy…” Hồ Vân Kỳ tiến đến bên cạnh Cố Tồn Cảnh, nói nhỏ vào tai của hắn: “Hoàng thương thế này là… hay không?”
Người ta đồn rằng vùng đất Thục Châu có rất nhiều nam nhân sợ vợ, vì vậy luôn bị người đời cười chê rằng “tai mềm”, hành động này của Hồ Vân Kỳ quả thực đang nói BệBệ hạ sợ vợ.
Cố Tồn Cảnh cắn chặt răng, nói rành rọt từng chữ một: “Lại nói nhảm, cẩn thận kẻo Hoàng hậu nương nương nghe thấy, huynh đừng quên mấy ngày nữa, nhạc mẫu muốn dẫn tiểu muội đi vào cung gặp Hoàng hậu đấy.”
Hồ Vân Kỳ khẽ ho một tiếng, cách Cố Tồn Cảnh xa một chút, dùng hành động thực tế chứng minh, hắn tuyệt đối không nói thêm nữa.

Cố Như Cửu cưỡi trên một con ngựa cao to nhìn Tấn Ưởng nắm dây cương, khóe miệng nở nụ cười thật tươi… Đúng lúc này, nàng nghe thấy tửu lâu bên cạnh đột nhiên truyền ra tiếng ồn ào huyên náo, tựa hồ có người đang cãi cọ đôi co.
Nàng tò mò nhìn sang, nhịn không được cười nói: “Phu quân, chàng nhìn xem.”
Tấn Ưởng nghe vậy quay đầu, nhìn thấy trên bảng hiệu tửu lâu bên cạnh đề ba chữ “Tiên Ngư lâu.” Vì vậy hắn cũng không nhịn được nở nụ cười: “Không ngờ lại lạc đến đây.”
Mấy năm trước lần đầu tiên hắn cùng với Cửu Cửu đến chỗ này thì hai người vẫn còn mơ hồ không rõ, hắn vẫn coi Cửu Cửu là một cô muội muội dễ thương ngọt ngào, Cửu Cửu coi hắn là đế vương ôn hòa nhân hậu, giữa hai người lúc đó hoàn toàn không hiểu cái gì là tình yêu nam nữ.

Chớp mắt mấy năm trôi qua, Tiên Ngư lâu vẫn là Tiên Ngư lâu của ngày đó, còn hắn cùng với Cửu Cửu đã thành phu thê.
“Chúng ta đi vào ngồi một lát nhé.” Tấn Ưởng đưa dây cương đưa cho Bạch Hiền, sau đó đi tới con ngựa bên cạnh, duỗi tay đỡ Cố Như Cửu xuống ngựa.

“Thế này cũng được xem là thăm thú chốn cũ, muốn tìm lại chút không khí ngày xưa không?”
“Thăm thú chốn cũ chính là thế này sao?” Cố Như Cửu cười ngắt lỗ tai của hắn, ngắt một hồi mới nhận ra không đúng cho lắm, quay đầu nhìn đám Long cấm vệ đang đứng sau lưng bọn họ.
Các Long cấm vệ đồng loạt dời tầm mắt, kẻ nhìn trời người nhìn đất, nhìn bảng hiệu Tiên Ngư lâu, nhưng tuyệt đối không dám đưa mắt nhìn Cố Như Cửu cùng Tấn Ưởng.
Tấn Ưởng cũng cười không để ý đến, dắt tay nàng: “Đi.”
Mấy người Long cấm vệ thấy thế, bước lên phía trước nhanh chân đi đặt một phòng đặc biệt, sau đó dọn đường tránh những người khác, dẫn hai người đi vào phòng đặc biệt.
Sau khi nhóm người bọn họ bước chân vào phòng đặc biệt, đại sảnh lầu dưới vẫn còn vang lên tiếng tranh cãi ầm ĩ, tựa hồ là đám học sinh đang tranh luận tình hình chính sự đương thời, chỉ là hai bên không ai phục ai, cho nên giọng điệu tranh cãi càng ngày càng lớn.
Cố Như Cửu chăm chú lắng nghe lời tranh cãi của họ, nghe thấy những người này nhắc tới những chữ Hoàng hậu phiên vương, thì rũ mắt không muốn nghe thêm nữa, nâng chung trà lên nhấp một ngụm.
Trà ở ngoài cung không có hương vị tốt như trong cung, nàng uống một hớp lại buông xuống, ngẩng đầu thấy Tấn Ưởng, phát hiện sắc mặt hắn tựa hồ khó coi, thế nhưng khi nhận ra nàng đang nhìn thì hắn liền khôi phục nụ cười trên môi.
Chốc lát sau, món ăn bọn họ gọi đã được bưng lên, nàng nghe thấy thanh âm người tuổi trẻ từ dưới lầu truyền lên.
“Ngay cả hầu bàn cũng biết cách bắt nạt kẻ yếu, quý khách ở bao sương trên lầu mới vừa đến, rượu và thức ăn đã vội vã mang lên, chúng ta chờ cả

nửa ngày, đồ ăn chỉ mơi mang lên phân nửa.” Giọng nói của người này chết choáng men say, tựa hồ đối với hiện trạng xã hội cực kỳ bất mãn.
“Thương cảm những kẻ cơ hàn gian khổ học hành suốt mười năm cũng không bằng một phần nhỏ của các quý nhân từ khi sinh ra đã được khoác chiếc áo cao quý, thực sự buồn cười!”
“Lương huynh, ngươi say!”
“Lương huynh…”
Những người ngồi cùng bàn sợ hắn mang phiền toái đến, vội vàng tiến lên trấn an, lập tức đại sảnh lại vang lên tiếng ồn ào, tựa hồ cũng sợ đắc tội người trong bao sương trên lầu.
Mọi người đều biết, Tiên Ngư lâu sinh ý vô cùng tốt, phòng đặc biệt trên lầu đều là phòng chuyên dụng của các quý nhân nào đó trong kinh thành.

Nếu bọn họ không đến, những phòng đặc biệt này thà rằng bỏ trống không cũng không dùng đãi khách, có thể thấy được thân phận của những người này cao quý vô cỡ nào.
Người đọc sách như bọn họ, khổ cực đọc sách nhiều năm, không phải muốn có quý nhân trên cao để mắt đến, cá vượt vũ môn bước chân vào triều sao? Nếu như cứ lỗ mãng đắc tội với những người này, tương lai sao có được tiền đồ sáng lạng gì nữa?
Cũng may quý khách trong bao sương khoan dung độ lượng, tựa hồ cũng không bởi vì những lời của Lương Sinh truy cứu bọn họ, điều này làm cho các học sinh đang ngồi ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng hắn vẫn chưa chịu thôi, tiếp tục buông lời phàn nàn, Lương Sinh chết choáng men say tiếp tục càu nhàu.
“Các huynh khuyên ta như thế chẳng qua là sợ quý nhân trên lầu mà thôi.” Lương Sinh hận đời nói: “Thân là người đọc sách, thế mà hôm nay lại kính sợ quyền quý, còn nói nào là làm quan vì dân?”
Ẩn ý đứng sau lời này tựa hồ muốn nói… người quyền quý đều là những kẻ không tốt?
Thanh âm của đối phương thực sự quá lớn, Cố Như Cửu muốn làm bộ không nghe thấy cũng không được.

“Còn có các ngươi hôm nay luôn miệng thổi phồng Cố gia, chẳng phải nhà bọn họ chỉ sinh ra một Hoàng hậu thôi sao? Bọn ngươi vì tiền đồ, khom lưng nịnh nọt như thế, thực sự chẳng xứng danh người đọc sách!”
Cố Như Cửu cảm giác dạo này dường như mình đã đụng chạm đến bọn tiểu nhân, phía trước mới vừa tiễn một quan văn, giờ lại nhày ra một kẻ đọc sách chẳng biết từ đâu đến.
Cố gia trêu ghẹo ai, nằm im cũng bị xướng danh.