Như Châu Tựa Ngọc

Chương 65: Chương 65





“Nương nương, cẩn thận bậc thang.” Hà Minh cầm đèn lồng soi rõ con đơng phía trước, Cố Như Cửu ngửi thấy mùi chua thúi từ bên trong tỏa ra xông vào mũi, liền đưa khăn tay lên che kín mũi.
Có điều, bên trong sạch sẽ hơn rất nhiều so với nàng dự đoán, không có nước bẩn lênh láng, cũng không có ruồi muỗi bay loạn.

Đi vào trong thêm mấy bước, nàng nhìn thấy Tư Mã Hương mặt mũi nhơ nhuốc, quần áo cũ nát.
Trong trí nhớ của nàng, Tư Mã Hương là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, đột nhiên nhìn thấy nàng ta nhếch nhác thảm hại đến tột cùng, hầu như nhìn không ra hình dáng của ngày xưa, nàng sửng sốt trong chốc lát.
Bầu không khí trong phòng giam rất oi bức, mùi cũng chẳng dễ ngửi, không cần suy nghĩ cũng biết nơi này luôn chìm trong tối tăm không có ánh mặt trời, đối với một tiểu thư thế gia quanh năm sống trong an nhàn, hưởng thụ cuộc sống xa hoa mà nói, đây là chuyện thống khổ cỡ nào.
Nàng không mang theo cung nữ thiếp thân qua đây cũng là không muốn để các nàng phải nhìn thấy những thứ này.

Bạch Hiền đi vào trong cùng nàng đang cầm cây quạt quạt cho nàng, nhỏ giọng nói: “Nương nương, trong nhà giam oi bức, ngài chớ ở lâu.”
“Thảo nào sáng sớm hôm nay đã có người tiến hành thu thập cái nhà tù này, nguyên lai là vị quý nhân này muốn tới đây.” Khi Tư Mã Hương nhìn thấy Cố Như Cửu đến, trong lòng khó chịu đến mức không thở nổi.

Nhưng khi nàng nhìn thấy đối phương hoa phục mỹ sức, ngồi ở bên chiếc bàn nhỏ được mọi người vây quanh, có người quạt, có người xoa bóp, có người bưng lư hương lại, thì nỗi khó chịu trong lòng nhanh chóng biến thành căm thù: “Nhà ta rơi xuống tình cảnh này, ngươi hài lòng rồi chứ?”
“Nhà các ngươi biến thành như vậy, không quan hệ gì với ta.” Cố Như Cửu đột nhiên cảm thấy mình đến đây chẳng chút ý nghĩa gì, có lẽ tận sâu trong nội tâm nàng còn mang theo tâm tư khác, hoặc có lẽ nói trên thực tế nàng vẫn không đồng tình với kết cục của Tư Mã Hương.

Khi biết đối phương đã từng có ý muốn lấy tánh mạng của mình, suy nghĩ xấu xa trong nàng cuối cùng cũng trôi theo ra ngoài, khiến nàng nổi lên ý nghĩ ‘muốn trông thấy kết cục của nàng ta như thế nào’.
Nhưng khi nàng thật sự nhìn thấy người ấy, nhìn thấy một cô gái mười bảy mười tám tuổi nhưng điên cuồng chẳng có chút lý trí nào, nàng mới phát giác ra việc mình đến đây thật nhàm chán và không có ý nghĩa gì.
Một người đã định sẵn sẽ không đạt được kết quả tốt đẹp gì, cho dù đến xem hay không cũng như nhau cả thôi, thậm chí dù nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thù hận trong lòng nàng vẫn không vơi đi bao nhiêu.
Nhìn thấy đôi mắt bình thản của Cố Như Cửu, Tư Mã Hương bỗng bình tĩnh trở lại, ôm đầu gối ngồi ngơ ngác trong góc tường, một lát sau mới nói: “Ngươi tới đây để xem ta thảm hại đến mức nào sao?”
“Vốn là như vậy.” Cố Như Cửu rũ xuống mí mắt, nhìn tay của mình: “Thế nhưng sau khi nhìn thấy ngươi, ta cảm giác mình không nên tới.”
“Sao ngươi có thể không đến chứ?” Tư Mã Hương cười lạnh một tiếng: “Hoàng đế giam giữ ta chỗ này, chẳng phải muốn dùng ta để lấy lòng ngươi sao? Nếu ngươi không đến, chẳng phải uổng phí tâm tư của hắn rồi sao?”
Cố Như Cửu không lên tiếng phản bác lời của nàng ta, chỉ nói: “Đúng, ta không muốn lãng phí chút tâm ý của chàng dành cho ta, cho nên ta đến đây.

Có một người chăm lo cho ta như thế, ta luyến tiếc cô phụ chàng.”
“Mặc dù người đàn ông này thủ đoạn độc ác, máu tươi đầy tay, dã tâm bừng bừng?” Tư Mã Hương giễu cợt nhìn mỹ nhân như hoa phục ở bên cạnh bàn.

“Ngươi không nghĩ tới một ngày nào đó trong tương lai hắn cũng sẽ đối với ngươi như vậy?”
Ngoài điện, Tấn Ưởng đang đưa chân đặt lên thềm đá bỗng khựng lại, hắn đứng nép nơi góc khuất, nhìn cô gái ngồi ngay ngắn bên cạnh ánh nến, mắt đi dũng khí lại gần.
Có thể, trong nội tâm của hắn, vẫn luôn lo lắng cẩn thận với phần tình cảm này.
Cố Như Cửu nhìn Tư Mã Hương, cười lắc đầu, trầm mặc không nói.
“Ngươi cười cái gì?” Tư Mã Hương nhìn thấy nàng cười như vậy, cơn tức tràn ngập trong bụng, bởi vì điều này làm cho nàng có cảm giác đối

phương đang chê cười nàng.
“Ta đang cười ngươi không hiểu cảm tình.” Nụ cười trên mặt của Cố Như Cửu từ từ dừng lại: “Một người đối với ngươi là thật tình hay là giả ý, chỉ cần dùng tâm cảm thụ, ngươi nhất định sẽ hiểu được.


Trừ phi, chưa từng có ai đối xử thật tình với ngươi.”
“Cái gì thật tình giả ý, bất quá chỉ là những thứ hư ảo mà thôi.” Tư Mã Hương cười nhạo nói: “Đứng trước lợi ích, thứ gọi là tình cảm thường là thứ vô dụng nhất.”
Cố Như Cửu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Có thể ngươi đúng, thế nhưng trong cuộc sống này, ta vẫn muốn để bản thân mình thử tin tưởng một người.

Cuộc đời ngắn ngủi chỉ mấy mươi năm, nếu luôn sống trong nghi kỵ, như vậy quá mệt mỏi.”
“Ngươi tin tưởng sai thì sao?”
“Vậy cũng chỉ có thể trách ta mắt mù.” Cố Như Cửu cong môi cười: “Nếu thật sự có ngày nào đó, chỉ mong được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, được thế thì còn gì bằng.”
Tư Mã Hương ngây người trong chốc lát, lập tức cười to nói: “Bọn họ đều nói ta là người điên, trên thực tế ngươi mới thật sự là người điên.”
Cố Như Cửu yên lặng ngồi, mặc kệ nàng ta cất tiếng cười nhạo, chờ nàng ta cười thỏa chí rồi mới nói: “Năm đó, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ngươi ngồi cạnh chậu hoa, đẹp tựa một bức họa, khi đó ta nghĩ, cô nương Tư Mã gia này thật xinh đẹp, nếu ta là nam nhi, chắc chắn sẽ động tâm với một cô nương như vậy.” Nàng đứng lên, thở dài nói: “Ta thật không ngờ, ta và ngươi hầu như chưa từng cùng xuất hiện thế nhưng ngươi lại muốn lấy tính mạng của ta.

Coi như ta vong mạng trong mưu tính của ngươi, thế nhưng thiên hạ còn có rất nhiều cô nương khác, các nàng có thể tài hoa hơn ngươi, có thể xinh đẹp hơn so với ngươi, chẳng nhẽ ngươi có thể tiêu diệt hết tất cả sao?”
“Thế nhưng, ai bảo khi đó người xuất hiện ở trước mặt ta chính là ngươi chứ?” Tư Mã Hương hoảng hốt hồi tưởng lại, ngày nàng mới gặp gỡ Cố Như Cửu là khi các cô nương công tử Lý gia mở yến tiệc mời mọi người đến tụ hội, khi đó Lý Sở Nhu còn sống, Tư Mã Lệ còn sống, mà trên tay của nàng, cũng chưa nhiễm vào máu tanh.

Khi đó nàng thận trọng ngồi ở bên cạnh đại đường tỷ, nhìn thấy cô nương thế gia vây xung quanh Cố Như Cửu, trong lòng tràn đầy ước ao.
Lúc ấy nàng đã nghĩ như thế nào?
Hình như là… Nếu ta là nàng thì hay biết mấy?
Tư Mã Hương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nữ nhân đứng trong ánh nến, mắt ngọc mày ngài thanh cao thoát tục, nàng chẳng phải nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, thế nhưng chỉ cần đôi mắt biết nói kia cũng đủ để cho rất nhiều nam nhân động tâm với nàng.
Nàng kinh ngạc che khuôn mặt, sớm biết có hôm nay, nàng không nên nghe theo lời của mẫu thân, để cho tay mình dính vào biển máu.
Đêm hôm đó, nàng đi vào trong viện của mẫu thân, nhìn thấy mẫu thân đã hôn mê, trên đất đầy máu, đáy lòng từng trỗi lên một tia sảng khoái.

Nếu không phải có một mẫu thân như vậy, một phụ thân hèn nhát vô năng như vậy, biết đâu nàng cũng có thể như Cố Như Cửu, ,như đại đường tỷ, sống thoải mái ung dung, sống giống một con người.
Nàng muốn bản thân giành được thân phận cao quý, nắm trong tay quyền lực, muốn thoát ly khỏi gia đình này, muốn được sống với chính mình như đại đường tỷ thế nhưng nàng không bao giờ có được những thứ này, cái gì cũng không có.
Bỏ bàn tay che mặt của mình xuống, ánh mắt Tư Mã Hương bình tĩnh nhìn sang Cố Như Cửu: “Đã nhiều ngày qua, ta không ngừng nguyền rủa ngươi, hận không thể đem tất cả những chuyện thê thảm nhất trên đời này đổ lên người ngươi.” Nói đến đây, nàng tự giễu cười: “Có thể ta sai rồi.”
Cố Như Cửu khóe môi giật giật, nhìn Tư Mã Hương tiều tụy héo hon, quay đầu nói với thái giám phía sau: “Cho người hầu hạ Tư Mã cô nương rửa mặt.”
Sau khi Tư Mã gia truyền tin Tư Mã Hương chết bệnh, nàng biết, thần quân sẽ không để cho Tư Mã Hương được sống tiếp.

Đối phương có thể sống đến bây giờ là bởi vì thần quân chờ đợi mình tới đây gặp Tư Mã Hương mà thôi.
Mặc kệ ngày xưa ân oán thế nào, chí ít cũng để đối phương ra đi trong sạch sẽ.

Tư Mã Hương đứng lên, đi tới trước cửa lao, chậm rãi hành lễ với Cố Như Cửu: “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương ân chuẩn.”
“Ngươi…” Cố Như Cửu trầm mặc một lát, thở dài một hơi, xoay người đi ra ngoài.
“Hoàng hậu nương nương!” Tư Mã Hương đột nhiên gọi nàng lại.
Cố Như Cửu quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đối phương sáng rực, giống như cất giấu một đám lửa cháy hừng hực ở bên trong.
“Chúc Hoàng hậu nương nương phượng tường cửu thiên, cùng BệBệ hạ long phượng trình tường.” Nàng lại chậm rãi quỳ xuống trước Cố Như Cửu: “Gia phụ nhu nhược vô năng, cầu Hoàng hậu nương nương lưu lại cho ông một mạng.”
Cố Như Cửu dừng bước lại, sau một lúc lâu mới gật đầu: “Nếu ông ta chưa làm chuyện phạm pháp gì, Bệ hạ sẽ không lạm sát kẻ vô tội.”

“Tạ nương nương.” Nàng đập đầu một cái với Cố Như Cửu, sau đó quỳ phục dưới đất không dậy nổi.
Cố Như Cửu quay đầu, đi thẳng ra bên ngoài, phía sau truyền đến thanh âm của Tư Mã Hương.
“Chỉ mong kiếp sau, ta không phải sinh ra trong thế gia chi tộc.”
Nàng khẽ dừng bước chân, cõi lòng khẽ run lên, nhưng không quay đầu lại.

Đi tới giữa đường thì nàng quay đầu liếc nhìn trong một góc khác, nơi đó mơ hồ có một bóng người, chỉ là người kia nằm rạp xuống đất, đưa lưng về phía cửa, không nhìn ra là ai.
“Hoàng hậu nương nương?” Hà Minh thấy Cố Như Cửu bỗng nhiên dừng bước, liền đưa đèn lồng soi gần hơn.

“Ngài không nhìn rõ đường sao?”
“Đi thôi.” Cố Như Cửu lắc đầu, đi ra khỏi cái nơi vừa buồn vừa chán vừa nóng bức này, nàng thở ra một hơi, quay đầu nhìn sang bảng hiệu của tòa cung điện, bên trên viết ba chữ ‘cung Cẩn Hành’, cả ba chữ vốn được viết sống động, nhưng nước sơn bong tróc, thoạt nhìn tàn tạ đổ nát, rất thê lương.

Trở lại Tử ThầnTử Thần điện, nàng liền đi tắm rửa, sau khi trở lại chính điện, thấy Tấn Ưởng chỉ mặc áo đơn đang ngồi bên cạnh đèn xem sách, nhân tiện nói: “Ban đêm đọc sách không tốt cho mắt, hay là thần quân sớm đi nghỉ nhé.”
Tấn Ưởng nghe vậy trái lại để sách xuống, cười nói với Cố Như Cửu: “Hoa sen mới nở, chính là một bức tranh tươi đẹp.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Cố Như Cửu đi tới trước mặt hắn, đưa ngón tay ra dí vào trán hắn một cái: “Đêm đã khuya, ngủ đi.” Nói xong nàng đưa tay kéo Tấn Ưởng, tùy ý quét mắt nhìn cuốn sách vừa bị Tấn Ưởng vứt sang một bên.
Mấy ngày trước đây chẳng phải hắn còn nói quyển sách này hoang đường nhảm nhí sao? Thế nào lúc này lại ngồi đọc?
Thấy ánh mắt Cố Như Cửu nhìn cuốn sách, Tấn Ưởng chặn ngang ôm lấy nàng: “Đi thôi, Cửu Cửu phải vào nghỉ cùng với ta.”
Sáng hôm sau, Cố Như Cửu đang ở trong thư phòng luyện thư pháp thì Hà Minh tiến đến nói: “Nương nương, cô nương hôm qua ngài đi gặp đã đi rồi.”
Bút trong tay nàng khẽ run lên, mực văng vẩy khắp trang giấy: “Ta đã biết, an táng cho nàng ta.”
“Rõ.” Hà Minh liếc nhìn lên trên bàn, trên giấy viết hai chữ ‘YÊN LẶNG’, chữ sau còn chưa viết xong đã bị mực vung loạn làm hỏng.
Thật đáng tiếc.
“Thật đáng tiếc…” Cố Như Cửu để bút xuống, xoay người rửa sạch tay: “Bổn cung ra vườn đi dạo một chút.”
“Rõ.” Hà Minh liếc nhìn trang giấy bị ném sang một bên kia, khom người đi theo.

Thu La đứng ở bên cạnh thấy thế cũng đi theo ra ngoài.
Bảo Lục muốn đuổi theo thì bỗng Cố Như Cửu quay sang nói: “Ngươi không cần đi theo, lưu lại thu dọn thư phòng nhé.”
“Rõ.” Sắc mặt Bảo Lục lập tức trắng bệch, khom người lui ra phía sau.
Ánh nắng buổi sáng đầu hạ chiếu xuống chói mắt, Thu La che dù cho Cố Như Cửu, che ánh mặt trời, giọng nói: “Nương nương, Bảo Lục…” Nàng

còn chưa nói dứt, nhìn thấy vẻ mặt nương nương bình thản, vội vàng dừng câu chuyện lại: “Nô tỳ quá phận.”
Cố Như Cửu phe phẩy cây quạt trong tay, thản nhiên nói: “Bảo Lục tốt, chỉ là không thích hợp sống ở trong cung.” Trước đây dẫn Bảo Lục tiến cung, là bởi vì tính tình Bảo Lục ổn trọng, bây giờ nhìn lại, Bảo Lục tựa hồ chẳng thích ứng với cuộc sống trong cung.

Ngược lại Thu La nhỏ tuổi hơn nàng, lại thấu hiểu hơn hẳn nàng.
Đi được một đoạn, mồ hôi đã đầy người, Cố Như Cửu cảm giác tâm tình mình cũng đã khá nhiều, đang chuẩn bị hồi cung, thì nhìn thấy Ngụy Thái phi đã lâu rồi không gặp.
“Gặp qua Hoàng hậu nương nương.” Ngụy Thái phi sợ hãi rụt rè đi tới trước mặt Cố Như Cửu, hành lễ với nàng.

“Ngụy Thái phi.” Cố Như Cửu hoàn lại nửa lễ, nàng thấy vẻ mặt Ngụy Thái phi muốn nói lại thôi, cũng biết hôm nay chẳng phải vô tình gặp gỡ, mà là Ngụy Thái phi có ý muốn tìm nàng.
Quả nhiên, hai người đi vào trong lương đình vẫn chưa nói được mấy câu, Ngụy Thái phi lại đột nhiên làm một đại lễ với nàng.
“Hoàng hậu nương nương, cầu ngài cứu ta.”
Cố Như Cửu đột nhiên nhớ tới, mấy năm trước nàng ở cung Khang Tuyền nhìn thấy Ngụy Thái phi, nàng cũng từng nói qua những lời này với Thái hậu.

Chỉ là khi đó nàng là vì mình, mà lần này chỉ sợ là vì người khác.
“Thái phi nương nương, ngài làm vậy là có ý gì?” Cố Như Cửu ra hiệu bảo cung nữ đỡ Ngụy Thái phi lên, nàng phe phẩy cây quạt trong tay nói: “Vẫn có người trong cung chậm trễ ngài sao?”
“Không phải như vậy.” Ngụy Thái phi cười khổ nói: “Vốn dĩ không nên làm phiền ngài vì mấy chuyện này, thế nhưng, ta không biết nên cầu người nào.”
Cố Như Cửu cúi đầu vuốt chén trà không nói lời nào, bởi vì yêu cầu của Ngụy Thái phi, nàng cũng không đáp ứng được.
Ngụy Thái phi tựa hồ cũng biết chẳng mấy hy vọng được Cố Như Cửu đáp ứng lời thỉnh cầu của nàng, thế nhưng vẫn phải nói giúp thúc phụ của mình vài ba câu trước mặt hoàng đế.

Hôm nay người của Tư Mã gia đột nhiên điêu tàn, ngược lại cũng là an ủi, đáng thương cho thúc phụ của nàng luôn xem Tư Mã gia như trụ cột, thế nhưng khi sự việc xảy ra, những người này đều chạy tứ tán khắp nơi, chẳng ai để ý đến thúc phụ nàng như thế nào.
“Thái phi nương nương, bổn cung từ trước đến nay đều không để ý đến chuyện trên triều, ngày hôm nay e rằng phải để ngài thất vọng rồi.” Cố Như Cửu áy náy nói: “Chuyện này ta không thể giúp.”
“Nương nương.” Ngụy Thái phi nói: “Chỉ cần thúc phụ có thể lưu được một mạng, ta nguyện làm chó làm ngựa cho ngài sai bảo.” Thúc phụ luôn đối xử với nàng rất tốt, khi còn bé nếu không được thúc phụ giúp đỡ, cả nhà nàng chắc chắn khó chống đỡ được, cho nên hiện tại vô luận ra sao, nàng đều phải nghĩ biện pháp giữ lại cái mạng cho thúc phụ.
Cố Như Cửu thở dài nói: “Thái phi nương nương, ngài hà tất phải khổ như vậy, ta thực sự bất lực.”
“Nương nương.” Ngụy Thái phi vội la lên, lúc này thốt ra một bí mật kinh thiên: “Tôn Thái phi đã sớm có tư tình với Ngụy vương!”
“Bốp.” Cố Như Cửu đánh đổ chén trà trong tay, mặt nàng hơi biến sắc, liếc nhìn cung nhân phục vụ xung quanh, may là hôm nay mình không dẫn theo nhiều người, hơn nữa tất cả đều là những người chuyên dụng trong Tử ThầnTử Thần điện, bằng không những lời này bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Đám người Hà Minh, Thu La từ lâu đã hận bản thân không thể coi như mình chưa từng nghe qua những lời này, nếu bị truyền ra ngoài dù nửa lời, thì chính là bôi nhọ thanh danh của toàn bộ hoàng thất.
“Ngụy Thái phi, nói cẩn thận.” Cố Như Cửu miễn cưỡng để cho vẻ mặt của mình khôi phục lại bình tĩnh: “Chuyện kinh thiên thế này, không thể tùy tiện nói như vậy được.” Nàng nhớ rõ chân Thụy vương bị tật, năm đó sau khi tiên đế đăng cơ, bị điều đến đất phong, Tôn Thái phi tiến cung sau khi ông ấy đã dời ra đất phong, nếu hai người họ sớm đã nảy sinh tình cảm, cớ sao Tôn Thái phi còn tiến cung.
“Nương nương, những lời ta nói hôm nay đều là sự thật.” Ngụy Thái phi nói: “Năm đó Thụy vương cùng Tôn Thái phi sớm đã nảy sinh tình cảm, nào ngờ Tôn gia chẳng có ý định gả Tôn Thái phi cho Thụy vương, cộng

thêm sau khi tiên đế đăng cơ thì con nối dõi vẫn trống, người của khâm thiên giám tính ra bát tự của Tôn Thái phi tốt về đường con cái, tiên đế liền nạp nàng vào cung.”
Đoạt cô gái huynh đệ mình thích tiến cung, lý do chỉ vì đối phương có thể sanh con, sau đó người ta không sanh được con, liền vứt bỏ người ta sang một bên, tác phong hành sự của tiên đế thực sự khiến người ta thấy ghê tởm.
“Những chuyện cũ năm xưa, làm sao ngài biết được?” Cố Như Cửu nhìn Ngụy Thái phi, lấy tuổi tác cùng xuất thân của Ngụy Thái phi cũng không thể biết được những chuyện này.
“Sau khi ta tiến cung, tiên đế luôn sủng ái ta, có một hôm tiên đế say rượu, đã nói với ta những chuyện này.” Ngụy Thái phi cười khổ, nhớ tới tiên đế dùng giọng điệu khoe khoang kể với nàng bản thân y lợi hại thế nào, làm sao để cho đệ đệ mình thống khổ, nhịn không được giễu cợt nói: “Khi đó ta tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, ỷ Hoàng thượng không coi trọng các nàng, thường khi dễ các nàng.

Các nàng xuất thân thế gia thì như thế nào, không được Hoàng thượng sủng hạnh, cũng bị một sủng phi xuất thân hàn môn như ta đây giày vò.”
Nghe nói như thế, Cố Như Cửu nhíu nhíu mày.
Nhìn thấy nàng cau mày, Ngụy Thái phi vội vàng dừng lại những lời này: “Cái gì nguyên nhân, cái gì kết quả, nếu như ta rơi vào kết cục này, cũng chẳng trách người khác.

Thế nhưng thúc phụ ta cũng không phải người mang tội ác tày trời, cầu Hoàng hậu nương nương có thể cầu tình vài lời giúp ông với Hoàng thượng, để ông giữ được một mạng.”
“Thái phi nương nương.” Cố Như Cửu đứng lên, nói rành rọt từng chữ: “Chuyện hôm nay, ngài hãy rủ bỏ tất cả, quên sạch đi, được không?”
“Hoàng hậu nương nương, ta hiểu rõ.” Ngụy Thái phi đứng dậy hành lễ với nàng: “Ta còn biết một ít bí văn, những bí văn đối với ngài cùng Hoàng thượng nhất định hữu dụng.

Chỉ cần Hoàng thượng nguyện ý tha cho thúc phụ ta một mạng, ta nhất định có biết cũng không nói, giữ bí mật đến chết.”
“Được rồi.” Cố Như Cửu giơ tay lên, hít sâu một hơi: “Ta sẽ chuyển những lời này với BệBệ hạ, ngài về tẩm cung trước đi.”

Cái chết của Hoàng tử, án oan của Lâm phi, phi tần hậu cung đấu đá lẫn nhau, mỗi một chuyện, mỗi một tình tiết đều xoay quanh một cái cọc, mà khởi nguồn của tất cả lại từ tiên đế.

Thân là đế vương, lại xem chuyện cướp cô gái huynh đệ yêu thích là quang vinh, con người này có bao nhiêu ác tâm, mới có thể làm ra chuyện như vậy?

Hai ngày sau, vụ án Triệu Tiến thông đồng với địch bán nước được đều tra rõ, Triệu Tiến bị Ngụy Đình vu cáo, Tấn Ưởng nể tình Ngụy Đình ngày xưa vất vả lập được công lao, nên chỉ đoạt đi mũ ô sa của hắn, thu hồi toàn nhà tiên đế ban thưởng cho hắn cũng không lấy tính mạng của hắn.
Những quan viên vốn dựa vào Tư Mã gia nhìn thấy tình huống này, đầu tiên là thở dài một hơi, lại cảm thấy toàn thân vô cùng sạch sẽ.

Xem ra Hoàng thượng cũng không tính đến chuyện thanh trừ quan viên phe Tư Mã, xem ra ngày sau chỉ cần trung quân yêu dân, vẫn có cơ hội lên chức.
Tảng đá lớn đè trong lòng được dời đi, bầu không khí trong triều cũng theo đó thư thái hơn nhiều, chí ít miệng lưỡi của cá quan viên bắt đầu trở nên sắc bén, tiếp tục buông lời khích bác lẫn nhau.
Các quan viên từ trước đến nay thích được mang danh tiếng tốt, cái gì trung quân ái quốc, cái gì không sợ cường quyền, chỉ cần có thể được khoát lên mình chiếc áo thanh danh tốt, bọn họ đều cố chen một chân vào.

Đương nhiên, trong này cũng không thiếu người thật lòng vì nước vì dân.

Nhưng bất kể là loại nào, đối với hành vi trực dám đứng ra thẳng thắn khuyên can, đều là hành vi thử thách tính nhẫn nại của hoàng đế.
Khi tiên đế tại vị, bởi vì không thích xử lý triều chính, cho nên không ít quan lại vừa thẳng thắn can gián vừa cướp đầu đoạt đất, chỉ tiếc rằng những hành vi thế này hoàn toàn vô dụng với tiên đế, ông ấy thích chơi thế này thì cứ chơi thế ấy, vì vậy danh hào THỤY và miếu hiệu (tên hào được khắc tren bài vị ở miếu thờ khi hoàng đế băng hà) sau khi ông chết, nghe có vẻ xề xòa, tùy tiện chứ không được trau chuốt, cân nhắc.
Các quan viên vốn tưởng rằng sau khi tân đế đăng cơ, tất nhiên không giống tiên đế như vậy.

Kết quả bọn họ chỉ đoán trúng mới đầu, lại không đoán đúng giai đoạn tiếp theo.

Sau khi Tân đế đăng cơ quả thực không ngu ngốc giống tiên đế, kể từ lúc tự mình chấp chính càng cần mẫn yêu dân, rất chăm chỉ tiếp nhận ý kiến.

Thế nhưng vị này lại không thích đi đường thẳng, các quan viên có giơ tay giơ chân, lấy cái chết ra ép buộc, vị này cũng không nổi giận, trái lại bình tĩnh đứng xem.

Đợi vào lần triều tiếp theo, quan viên còn muốn nói thêm nữa, sẽ lôi ra một đống hệ lụy trong sách sử ra phản bác lời của mấy vị quan viên này, quét tất cả thanh danh của hắn vào trong bãi rác, ngay cả cặn bã cũng không chừa.
Hoàng đế hiện nay không hẳn luôn thích nghe lời hay ý đẹp, có đôi khi hắn rất chăm chú tiếp nhận ý kiến đóng góp của các trung thần, điều này làm cho các quan viên vui sướng như được cưỡi trên mây, thế nhưng trong lòng vẫn luôn nơm nớp lo lắng bất an.
Ngày hôm nay có quan viên thẳng thắn lên tiếng can gián về chuyện Hoàng hậu ở tại Tử ThầnTử Thần điện, tuy rằng đây là việc tư của Hoàng thượng, thế nhưng trong mắt các quan viên, chuyện nhà của Hoàng đế cũng là chuyện nước, bọn họ nói lên vài câu cũng không sao cả.
“Bệ hạ, Hoàng hậu tiến cung ba tháng có thừa, đến nay vẫn còn ở trong Tử ThầnTử Thần điện, vi thần cho rằng, hành vi này không hợp quy củ tổ tông.” Quan viên A vô cùng đau đớn nói: “Xin Hoàng thượng không nên trầm mê với chuyện nam nữ, để Hoàng hậu dọn ra khỏi Tử ThầnTử Thần điện.”
Quan viên đứng ở bên cạnh hắn ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hoàng thượng, yên lặng không tiếng động dời ra nửa bước, đứng cách xa vị quan này một chút.
Ngươi xem, đang yên lành thì lôi chuyện này ra nói làm gì? Không thấy Lý tướng và Trương tướng cũng không lên tiếng sao? Ngươi chỉ là một viên quan nho nhỏ, có hết chuyện để làm rồi hay sao mà lôi chuyện tư của BệBệ hạ ra khoa tay múa chân?
Coi như ngươi muốn lưu danh sử xanh cũng không nên chọn chuyện này để khuyên can chứ?
Lẽ nào trên sách sử sẽ ghi chép vào một câu, Đức Long năm nào đó tháng nào đó, một vị quan viên nào đó vì muốn Hoàng đế và Hoàng hậu sống riêng mà làm cho Hoàng thượng giận dữ, bị Hoàng thượng đoạt đi mũ ô sa… vẻ vang lắm sao?

Để cho hậu thế nhìn, cũng chỉ thấy vị quan viên này chắc bị bệnh, hoặc ăn no rửng mở rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm mới xí vào ba cái chuyện tầm phảo thế này.
Nếu như Hoàng thượng trầm mê nữ sắc, hậu cung phi tần như mây, ngươi đi can gián còn coi được, trên sách sử coi như được lưu một mỹ danh, thế nhưng tình huống ngày hôm nay hoàn toàn khác biệt với câu trầm mê mỹ sắc.
Hơn nữa, lúc này còn ở trên triều ngươi cứ việc nói cho thật đã đi, khi bước chân ra ngoài cũng không sợ bị huynh đệ Cố gia giày vò hả?
“Hoàng hậu là một quốc gia chi mẫu, thiên cung chẳng phải việc nhỏ, làm sao só thể nói chuyển là chuyển?” Tấn Ưởng nhàn nhạt mở miệng nói: “Việc này trẫm tự có chủ ý, các khanh không cần nhiều lời nữa.”
“Hoàng thượng…” Quan viên A vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Đại Phong chưa từng có tiền lệ Hoàng hậu ở Tử ThầnTử Thần điện, vi thần lo lắng điều này sẽ gây tai họa cho triều đình!”
Lời này rõ ràng đang nói: Ta lo lắng cho Hoàng hậu dã tâm bừng bừng, sẽ buông lời dèm pha với ngôi vị hoàng đế của ngươi.
Toàn bộ văn võ bá quan trong triều đều đồng loạt lặng im đưa ánh mắt sang nhìn vị quan viên này như đang nhìn một kẻ ngốc.
Hoàng hậu ở tại Tử ThầnTử Thần điện đúng là không hợp quy củ, nhưng lời này không thể nói như vậy được.
Lời nói này thốt ra, đây là coi thường Hoàng thượng hoặc coi thường tất cả văn võ bá quan trong triều, Hoàng hậu ở tại Tử ThầnTử Thần điện sẽ dao động nền tảng lập quốc, Hoàng đế không có bản lĩnh, mới để đánh mất cả ngôi vị hoàng đế?
Mọi người lần nữa liếc mắt nhìn sắc mặt của Hoàng thượng, quả nhiên đã âm trầm như nước, tựa hồ vị quan viên này nói thêm một câu, hắn sẽ nổi giận.
Vì vậy các quan viên, lặng lẽ cúi thật thấp đầu xuống.