“Không sai, tôi là học sinh Slytherin!” Draco kiêu ngạo nhấn mạnh một lần, đồng thời nhìn thoáng qua Harry, chiếm được đầy đủ thỏa mãn từ trên mẻ mặt ngơ ngác của Harry.
“… Ta thu một Malfoy làm đồ đệ?” Salazar thoạt nhìn rất khổ não.
“Tổ tiên nhà Malfoy – Molin Malfoy chính là đệ tử của ngài.” Nhãn tình của Draco sáng lên. Hắn nghe xong lời nói của Salazar đã kích động đến đỏ cả mặt, căn bản không chú ý đến biểu tình của Salazar.
“Molin là ai?” Harry xen mồm.
Draco nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sông, đang muốn phổ cập cho cậu nghe Molin là một vu sư may mắn đến nhường nào thì nghe thấy Salazar mở miệng: “Là một tên khóc nhè, cả ngày đòi muốn bái ta làm thầy, ta cự tuyệt hắn thì lăn lộn đầy đất, khóc đến nỗi cả tòa thành đều có thể nghe thấy.”
Draco: “…”
Draco: “…”
Draco: “…”
Draco đầy mặt hoảng hốt bay đi, Harry không khỏi đồng tình với hắn. Loại tâm tình này đại khái vừa đau khổ vừa cay đắng giống như khi tắm lại phát hiện ra cái dây chuyền vàng của mình bị trôi mất lớp sơn màu vàng bên ngoài vậy, Harry đều có thể nghe thấy thanh âm thế giới quan đổ nát của hắn.
Salazar nhìn theo Draco ly khai, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Ta còn tưởng rằng hắn cũng muốn nằm trên mặt đất một bên lăn một bên khóc đây…”
Harry tưởng tượng hình ảnh kia một chút: “… Phốc.”
Nhóm tiểu vu sư bụng đói kêu vang từ từ trở về lễ đường, sự tồn tại của Salazar đương nhiên lại thu hoạch một số lớn âm thanh hít không khí. Mấy chỗ ngồi hai bên trái phải của Harry và Salazar đều không có người ngồi, thẳng đến hai huynh đệ không sợ chết nhà Weasley cứng rắn mang theo đệ đệ của mình ngồi xuống đối diện.
“Xin chào, người vĩ đại nhất trong tứ đầu sỏ!” Một người trong số song bào thai vui sướng chào: “Tôi là Fred Weasley!”
“George Weasley!”
“Đây là tiểu đệ của chúng ta, Ron Weasley!”
“Hắn có chút hơi xấu hổ, thế nhưng rất dễ nói chuyện!”
Song bào thai đồng thời nhìn Salazar, ánh mắt sáng quắc.
Salazar tựa hồ không quá quen bị nhìn như vậy. Giữa lông mày của hắn hơi nhíu lại, thanh âm vẫn là bình tĩnh: “Các cậu khỏe… Tiểu đệ đệ của các cậu thoạt nhìn không tốt lắm.”
Ron thoạt nhìn sắp bất tỉnh, đúng là không tốt lắm. George và Fred vội vã buông hắn ra, để hắn đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, lúc này mới mặt mày rạng rỡ nói chuyện cùng Salazar. Harry ngồi ở một bên không theo kịp được tư duy và tốc độ nói như súng bắn liên thanh của bọn họ, cậu dùng dao nhỏ đâm Ron đang cứng như đá, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có khỏe không?”
“Ồ không, bọn họ ở nói chuyện với Slytherin… Bọn họ làm sao dám, phải biết là ông cố tổ của tớ là hỗn huyết.” Ron nói bằng một giọng hoảng hốt: “Còn có ba ba tớ, hắn thích nhất Muggle…”
Harry không rõ lời của hắn lắm. Ngược lại là đang bị song bào thai luân phiên oanh tạc Salazar lại quay sang nhìn cậu một cái.
George (đại khái) lập tức cười ha hả: “Đừng nghe tiểu đệ của bọn tôi nói linh tinh, hắn có một tật bệnh hiếm thấy!”
“Không sai, hắn chỉ cần đỏ mặt lên là sẽ nói mê sảng!” Fred bổ sung.
Salazar kinh ngạc một chút: “Đây là trớ chú?”
“… Tôi nghĩ chỉ là bởi vì hắn quá xấu hổ!” George lập tức nói.
“Không sai không sai!” Fred dùng lực ôm Ron, đem hắn lay động trông giống hệt như đồng hồ quả lắc.
Harry: “…” Mau dừng tay, Ron muốn hôn mê!
Vừa vặn lúc này thức ăn đã xuất hiện ở trên bàn dài. Nguyên liệu nấu ăn càng thêm phong phú so với bữa sáng làm Salazar dời đường nhìn đi chỗ khác, Fred nhân cơ hội đẩy Ron sang một bên, miễn cho hắn mở miệng chọc giận vị hắc vu sư không thích Muggle này. Hắn thập phần nhiệt tình giới thiệu thịt heo quay cho Salazar, cũng nhiều lần bảo chứng nó vô cùng mỹ vị.
Salazar nhìn đĩa thịt lợn trước mặt được giới thiệu rất nhiều lần: “… Heo ở chỗ các cậu ăn cái gì?”
Heo ăn cái gì… Ai quan tâm cái này? George cố sức suy nghĩ một chút, không xác định đáp: “Ngũ cốc, hoa quả?”
“… Ngũ cốc và hoa quả?” Tâm tình Salazar phức tạp hơn. Ngàn năm sau heo lại có thể ăn ngon hơn hắn, lại còn có hoa quả để ăn! Phải biết bọn họ rất ít khi được ăn hoa quả mới mẻ.
“Tại sao lại cần quan tâm heo ăn cái gì?” Harry kỳ quái hỏi.
“Bởi vì nhóm Muggle cho heo ăn đồ bỏ đi.” Salazar mặt không thay đổi nói: “Chúng nó cái gì đều ăn, cỏ khô, thi thể hư thối, phân và nước tiểu, ngay cả bùn đều ăn.”
Fred – người đang tự thử nghiệm rằng món thịt lợn quay này ăn ngon lắm: “…”
Bàng thính George và Harry: “…”
“Cho nên ta không ăn thịt heo, trừ khi xác định rõ nguồn gốc.” Salazar nói xong, nhìn đĩa rau xanh trên bàn, chỉ chỉ mấy lá xà lách: “Cái này là cái gì?”
“Lá rau xà lách.” Harry chật vật nói. Vừa nghĩ tới hình ảnh heo ăn thi thể hư thối, cậu đã cảm giác khẩu vị của mình hoàn toàn biến mất.
“Là rau dưa có thể ăn sao?” Nhãn tình Salazar sáng lên
Harry gật đầu.
Sau đó cậu nhìn thấy Salazar phi thường thỏa mãn ăn hết đống xà lách dùng làm trang trí trên đĩa, cùng với hoa Zeeland.
“Vị đạo tốt, không đắng chút nào.” Đây là Salazar đánh giá.
Harry đột nhiên nhớ tới tiết mục trong tivi mà cậu xem lén, cái quảng cáo kêu gọi mọi người ủng hộ khu dân nghèo. Quảng cáo nói như thế nào nhỉ? ( Bọn họ ngay cả một một miếng thịt gà còn chưa từng được nhìn thấy, chỉ có thể lấy lá xà lách làm thức ăn)… Nga, vừa nghĩ như thế ngay cả lá xà lách còn chưa được ăn – Salazar càng thêm đáng thương một chút.
Sau khi ăn hết xà lách và hoa Zeeland, Salazar lại nhìn về phía bồn salad. Bên trong có rất nhiều loại rau dưa trông rất đẹp, bánh mì giòn và pho mát được cắt thành lát tỏa ra mùi vị rất mê người, thế nhưng tương cà chua phía trên làm cho hắn rất do dự. Màu nâu nhạt và màu trắng ngà làm cho hắn không thể phán đoán được nó được tạo thành từ cái gì.
Harry thấy ánh mắt của hắn nhìn về phía salad, mũi không khỏi chua xót. Ngay cả dì thường thường ngược đãi cậu, không để cơm ăn cho cậu thì cậu cũng có thể ăn được thịt—— bởi vì một nhà Dursley đều không thích ăn rau dưa, trên bàn bọn họ tràn đầy thịt cá, bố thí cho Harry cũng đều là thịt.
“Thịt gà bên trong tòa thành đều rất khỏe mạnh!” Harry thề son sắt bảo đảm nói: “Ngài có thể nếm thử chân gà nướng, chúng nó ăn ngon hơn salad nhiều!”
Weasley huynh đệ đồng thời gật đầu, sau đó lấy một cái chân gà cho vào trong đĩa của hắn. Giờ khắc này bọn họ đều đã quên Salazar thật ra là một hắc vu sư tiếng tăm lừng lẫy, trong mắt bọn họ chỉ có một thiếu niên trường kỳ phải chịu ngược đãi.
“Cảm ơn, thế nhưng… Những thứ trên thịt gà này là cái gì?” Salazar dùng dao nhỏ đâm một khối đùi gà. Nó tản ra mùi của những loại hương liệu mà hắn chưa từng thấy bao giờ, mê người không gì sánh được, nhưng cũng đại biểu cho nguy hiểm không biết.
“Muối, hạt tiêu đen, còn có nước chanh?” Harry nói. Cậu từng thấy dì ướp gà như thế nào trước khi bỏ vào lò nướng.
Salazar buông xuống gà nướng. Hắn chả biết muối, hạt tiêu đen và nước chanh là vật gì, hắn hoàn toàn không hiểu nổi. Hắn nghĩ trước khi Godric mang theo tư liệu trở về, hắn tốt nhất không nên nếm thử những thứ mà mình chưa từng nhìn thấy.
Vì vậy toàn bộ cơm trưa, Salazar chỉ ăn một chút rau xà lách và hoa Zeeland, còn có bánh bao trắng bình thường nhất. Xem vẻ mặt của hắn vô cùng hài lòng với bữa cơm này, tâm tình Harry và huynh đệ Weasley đều trở nên suy sụp.
Nga!
Slytherin vĩ đại nhất!
Hắn chỉ ăn mấy cái lá rau và vài miếng bánh mì là xong cơm trưa!
Khiến lòng người đau cỡ nào a!
Fred và George ôm nhau, giúp đối phương lau nước mắt.
Salazar bị người đồng tình thật sâu cũng không biết ý thức an toàn của cậu sẽ làm cho người khác nảy sinh những lý giải sai lầm. Trên thực tế hắn rất nguyện ý nếm thử những thứ mới mẻ, tỷ như rau xà lách và hoa Zeeland. Thế nhưng mũi của hắn chỉ có thể phân biệt ra thực vật và động vật đơn thuần, đối với món thịt quay đầy hương liệu, hắn vẫn vẫn duy trì cẩn thận cơ bản nhất. Sau khi lấp đầy bao tử, hắn lại bắt đầu quá trình thâm nhập thăm dò tòa thành này, thế nên lại một lần nữa lỡ mất Dumbledore nghe thấy hành tung của hắn mà cố ý đi ra ngoài lễ đường.
Dumbledore lòng buồn bực cực kỳ. Cụ vốn đã dậy từ sớm, chuẩn bị gặp mặt hai vị sáng lập ngoài ý muốn xuyên qua thời không một chút, thế nhưng khi cụ kiềm chế xong nội tâm kích động để gõ cửa thì lại phát hiện hai người đã tự mình ra lễ đường ăn cơm. Cả một buổi sáng sau đó, các bức họa trong thành bảo lại không thấy tung tích của hai người bọn họ, buổi trưa khi Salazar xuất hiện thì cụ lại đang lật xem lịch sử được các tiền nhân lưu lại, chờ đến khi cụ nhận được tin tức chạy ra lễ đường thi Salazar cũng đã ăn xong ly khai!
Đây là thế nào a! Phải biết ta suốt đêm đi mua bánh bích quy ngọt yêu thích cho nhóm tổ tông ăn để tăng độ thiện cảm a!!!
Bên kia, dưới sự đề cử của Hermione, Godric lấy được mấy quyển sách thường thức đang tựa lưng vào cột cờ trên đỉnh tháp thiên văn, nhờ ánh sáng mặt trời để xem những văn tự hoặc hoang đường hoặc kinh hỉ hoặc bất khả tư nghị này.
Thảo nào những bức họa trong tòa thành đều không thể tìm được hắn, dù sao không ai có thể nghĩ tòa thành to như vậy mà Godric lại lựa chọn đi đến tòa tháp cao nhất trong thành để đọc sách, lại còn có lá cờ mang giáo huy của Hogwarts bay phấp phới trên đỉnh đầu hắn. Bên cạnh hắn là một đống sách đã được xem xong, sau khi nhìn xong một quyển, hắn lười biếng xoay xoay lưng, lẩm bẩm văn tự chỉnh tề trong sách: “Không biết người viết sách là ai, vì cái gì tất cả mọi người đều muốn tìm hắn viết sách…”
Godric Gryffindor còn không biết trên thế giới này còn có một thứ gọi là in ấn, ở trong sự nhận thức của hắn, sách vẫn phải dựa vào tay người để viết. Mà những văn tự giống nhau như đúc trong các quyển sách này làm cho hắn sinh ra ảo giác, nghĩ lầm những quyển sách không cùng loại này là do cùng một người viết.
Cửa sổ của tòa tháp cao nhất đột nhiên lộ ra một cái đầu màu đen. Hắn hai ba bước lật ra cửa sổ, thuần thục đạp lên mái ngói, cũng không ngoài suy đoán mà thấy Godric ngồi ở chỗ kia.
“Tớ mang đồ ăn cho cậu.” Salazar nói.
Godric tiếp nhận bánh mỳ cùng với lá rau mà hắn đưa tới, ăn thập phần vui, vừa ăn vừa đánh giá lá rau xà lách: “Đây là thực vật gì vậy? Vị đạo rất tuyệt!”
“Rau xà lách.” Salazar đáp: “Còn có một loại rau có thể ăn nữa là hoa Zeeland, mùi vị cũng tốt.”
Ánh mắt của Godric sáng lên.
Hoa Zeeland a, nghe là đã biết ăn ngon!