Nhóm Tổ Tông Xuyên Việt Của Ta

Chương 16




Sáng hôm sau, giống như một buổi sáng bình thường của Hogwarts, nhóm tiểu phù thủy ngáp liên tục đi vào lễ đường, xếp hàng ở trước mặt Salazar để đặt bánh bích quy, sau đó ngồi trên bàn dài của mình để hưởng thụ bữa sáng phong phú, đồng thời dành thời gian chuẩn bị bài cho môn học sắp tới của mình.

“Tớ không biết bắt đầu từ khi nào mà đưa bánh bích quy cho cậu đã trở thành một truyền thống trước bữa sáng của Hogwarts…” Godric nhìn đống hộp bánh bích quy càng ngày càng cao trước mặt Salazar.

“Có thể là lễ nghi ngàn năm sau đi.” Salazar nói.

“Cho dù có qua một ngàn năm nữa thì cũng sẽ không có loại lễ nghi này.” Harry mặt không thay đổi di chuyển cái đĩa của mình sang bên trái một chút, một hộp bánh bích quy đã lung lay đổ khỏi chồng bánh, chính xác đập vào chỗ lúc trước để đĩa ăn của cậu.

Salazar không thèm để ý mở ra hộp bánh, bên trong dùng các loại bánh khác nhau xếp thành mô hình của tòa thành. Godric nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát sinh một tiếng than sợ hãi, cũng cắn một cái đỉnh tháp dính đầy bơ. Buổi sáng hôm nay không có gì khác với các buổi sáng khác, ngoại trừ…

Loảng xoảng!

Cửa lớn trên lễ đường của Hogwarts đột nhiên bị một người dùng lực đẩy ra, một nam nhân cao lớn đi đến. Tướng mạo của hắn thập phần hung hãn, hơn nữa còn là đầu trọc, rất giống phạm nhân mới được thả ra từ ngục giam. Nhóm tiểu phù thủy hoảng sợ nhìn hắn xông vào lễ đường, dùng một đôi mắt màu vàng mà nhân loại tuyệt đối không có, lợi hại liếc qua mặt của tất cả mọi người, sau đó đi về phía bàn dài của Gryffindor.

Dumbledore đã đứng lên, thế nhưng nhanh hơn hắn chính là Salazar và Godric, hai người hầu như đồng thời nhảy dựng lên, nhanh chóng phủi cặn thức ăn trên người mình, chỉnh lý quần áo, Godric rất nhanh dùng một ma chú làm cho mái tóc vàng của mình chiếu sáng lấp lánh, mà Salazar thì đầy mặt sinh không thể yêu đứng nguyên tại chỗ.

Harry lăng lăng nhìn bọn họ, sau đó quay đầu nhìn về phía nam nhân đầu trọc đang đi về phía họ. Trong số những người mà Harry đã gặp, đại khái chỉ có hình thể của Hagrid có thể sánh ngang với hắn. Trên người hắn một bộ giáp nặng màu vàng kim, mỗi đi một bước đều sẽ phát ra âm thanh kèn kẹt. Một tấm khiên cực lớn đặt ở phía sau hắn, quả thực to như một mặt bàn, Harry rất nghi ngờ chuyện hắn chen vào cửa lớn của lễ đường như thế nào. Khi hắn đến gần, khuôn mặt to lớn có thể dọa khóc trẻ con kia của hắn nứt ra một nụ cười dữ tợn. Harry theo bản năng lui một bước, nhưng người này căn bản không để ý đến cậu, thẳng tắp đi đến trước mặt Salazar, vươn cánh tay to như quạt hương bồ, ôm lấy Salazar tha từ bên kia bàn sang bên này để ôm như đang nắm một con gà. Salazar mặt không thay đổi mặc cho hắn lắc lư cao thấp, đầu ngón sượt qua chồng bánh bích quy làm rơi xuống mấy hộp.

“Sasa!” Tráng hán hô to, phát ra tiếng cười ha ha có thể làm rung động cả lễ đường: “Bảo bối của ta! Bảo bối độc nhất vô nhị của ta!”

Salazar dùng một loại giọng vô lực mà Harry chưa từng nghe qua mà nói: “Là Salazar, không phải là Sasa.”

Tráng hán đầu trọc buộc chặt cánh tay, dùng mặt hung hăng cà cà trên mặt Salazar, biểu tình si mê… Si mê giống như tên biến thái. So với thân thể cường tráng của hắn, Salazar thoạt nhìn vốn nhỏ gầy hơn người bình thường giờ đây lại càng trông giống như trẻ con.

“Tớ cảm thấy chúng ta nên báo nguy…” Hermione nhỏ giọng nói.

“Tại sao lại mềm mềm như thế, con bị đau bụng sao?” Tráng hán bất mãn nhìn hắn: “Còn có, tại sao con lại càng lớn càng nhỏ, bây giờ còn không dài bằng cánh tay của ta!”

“Con vốn chưa dài bằng cánh tay của thầy a…” Salazar giãy dụa trong tay hắn: “Lão sư, ngài sắp vặn gãy xương sườn của con.”

“Xương sườn, con mọc ra cái đồ chơi kia sao?” Đầu trọc, có lẽ nói Cự Long lão sư Ade Ryan của tứ đầu sỏ, hai tay nặn nặn trên dưới nách hắn, lúc này mới buông hắn ra, lại cúi đầu như là đang tìm cái gì: “Ried đâu?”

“Con ở chỗ này, lão sư.” Godric nhấc tay: “Còn có tên của con thật ra là Godric…”

Ade Ryan nhìn hắn mấy giây, cuối cùng ánh mắt rơi vào mái tóc lấp lánh do chú ngữ của hắn: “Há, Ried, hình như con cũng ngắn lại? Hay là con vốn ngắn như vậy?”

“Là Godric…” Godric cũng đầy mặt sinh không thể yêu: “Đúng vậy lão sư, con vốn ngắn như vậy, tóc luôn luôn luôn không dài đến ba thước.”

Ade Ryan có chút đáng tiếc sờ sờ mái tóc vàng của hắn: “Tại sao con lại không để tóc dài?”

“Lão sư, ngoại trừ tóc thì ngài không quan tâm đến thứ khác của con sao? Con là cái nhọt mọc ra dưới tóc sao…” Godric oán giận. Mỗi lần đối mặt Ade Ryan hắn đều nghĩ giá trị của mình chỉ có tóc.

“Lão sư, sao ngài lại tới đây?” Salazar kịp thời cắt đứt hắn, miễn cho Ade Ryan trợn mắt liền trực tiếp nhấn chết tên tiểu tử có can đảm tranh luận với hắn này.

“Tới tham ra hôn lễ của con!” Ade Ryan cao hứng nói: “Nghe nói con tìm một tên tiểu bánh bao không thể sinh con làm bầu bạn, ta tới giúp con ép chết nó!”

Harry: “…”

Đây là tới tham gia hôn lễ hay là đến chế tạo lễ tang?

“Trên thực tế, cái người vừa ngắn lại không thể sinh con mà ngài nói là một đệ tử khác của ngài, còn có hôn lễ thật ra là chuyện của một ngàn năm trước…” Một thanh âm hữu khí vô lực nhưng dị thường êm tai vang lên phía sau lưng. Nhóm tiểu phù thủy bị Ade Ryan làm sợ đến ngây người lúc này mới phát hiện trên tấm khiên của hắn vậy mà có thể buộc một người. Người nọ có mái tóc cùng con ngươi màu bạc như ánh trăng, hai vành tai nhọn nhọn lộ ra ngoài mái tóc, làm hiện rõ thân phận của hắn — — — tinh linh còn quý hơn cá Đa Sắc và Nguyệt si thú gấp vạn lần.

(Cái ví dụ này không phải có ý là tinh linh có thể ăn.)

“Ihani!” Godric thất kinh: “Cậu đây là…”

“Như các cậu nhìn thấy, tớ bị lão sư của các cậu bắt được.” Tinh linh oán niệm theo dõi hắn. Y thoạt nhìn thập phần chật vật, mũ che màu đen phân nửa đều bị cháy rụi, lộ ra áo giáp nhẹ xanh đậm phía trong, hơn nữa bị một sợi dây rất to lung tung cột vào trên tấm khiên. Ade Ryan xoay người một cái, tinh linh đầy mặt bất đắc dĩ bị xoay đi nơi khác.

“Lão sư, hay là ngài trước tiên buông hắn ra đi, một tinh linh lớn như vậy cõng nặng đến mức nào a.” Salazar nói.

Ihani: “…” Hoàn toàn không muốn cảm kích a.

Ade Ryan cởi tấm khiên xuống, loảng xoảng một tiếng thật lớn, toàn bộ lễ đường đều run một cái. Tay hắn xé đứt dây thừng trói buộc tinh linh, bao gồm cả vài sợi tóc của tinh linh. Ihani giận mà không dám nói gì bưng đầu, liền nghe thấy hắn nói: “Không có khả năng, bánh bích quy và Na Na đều có thể sinh bảo bảo!”

“Là Helga và Rowena… Được rồi, ” Godric tựa hồ cũng hiểu được sửa đúng cách gọi của hắn là một chuyện không có ý nghĩa: “Lão sư, đệ tử của ngài còn có con a, con không thể sinh bảo bảo!”

Ade Ryan trợn to mắt nhìn hắn, hình như bây giờ mới ý thức được đối tượng kết hôn của Salazar cũng có thể là hắn. Hắn khiếp sợ không gì sánh nổi: “Ade Ryan trên cao, Sasa tại sao lại có thể coi trọng con? Một nhọt?!”

Godric: “…”

Tại sao con không có một chút ngoài ý muốn nào khi biết trong mắt ngài con chính là cái nhọt mọc ra dưới tóc…

“Không không không, ta tuyệt không cho phép chuyện này phát sinh!” Ade Ryan táo bạo quát: “Bảo bối của ta hẳn là phải sinh hạ một đống bảo bảo! Chí ít phải để cho ta ngủ luân phiên bảy ngày mới được!”

“Hermione tớ nghĩ lời của cậu rất có đạo lý, chúng ta vẫn là báo nguy đi.” Harry nói.

“So với việc cái này, tớ càng thêm hiếu kỳ làm thế nào bọn họ đi tới bước kết hôn này, ” Hermione nói: “Ái tình vượt qua chủng tộc và tam quan, quá hấp dẫn người đúng không?”

“Cậu hoàn toàn có thể không thêm cái từ ‘Tam quan’ này…”

“Nghe Sasa, con tuyệt đối không thể cưới một cái nhọt không thể sinh bảo bảo!” Ade Ryan nghiêm túc nhìn Salazar.

“Kỳ thực không cần cường điệu nhọt… Vẫn là lão sư tiếp tục gọi con là Ried đi…” Godric vô lực nói.

“Con không lấy hắn.” Salazar nhặt lên hộp bánh bích quy bị rơi xuống đất, mở ra lấy cái bánh có vị gừng hình một người đang nhảy điệu samba đưa cho hắn: “Lão sư muốn ăn bích quy không?”

Ade Ryan tiếp nhận hộp bánh, tiện tay nặn cái bánh hình người khiêu vũ có vị gừng vứt sang một bên, ném hộp giấy vào trong ngực. Hắn nhai vài cái, cho ra một đánh giá đúng trọng tâm: “Khá dai, không tệ, chỉ là có chút nhạt… Cái thứ trang sức rơi lung tung kia là gì?”

Harry: “…”

Tỉnh lại đi, thứ mà ngài ăn là hộp đựng bánh có được hay không? Thứ mà ngài vừa văng ra mới là bánh bích quy!!!

“…” Salazar yên lặng nhìn thoáng qua cái bánh có hình người bị vứt qua một bên: “Còn có vị khác nữa, thầy có muốn thử không?”

Harry mắt mở trừng trừng nhìn hai người ngồi trên ghế, Salazar bắt đầu mở ra từng hộp bánh bích quy một, lấy ra bánh bích quy cho vào trong miệng, sau đó đưa hộp bánh bích quy cho Ade Ryan, động tác tự nhiên như thế, hoàn toàn nhìn không ra có cái gì không đúng.

Nhóm tiểu phù thủy bàng quan: “…”

Slytherin các hạ, ngài đối xử với như vậy có được hay không?

“Đừng luôn ăn những đồ vật kỳ kỳ quái quái, những thứ xanh xanh đỏ đỏ đó nhìn là biết có độc.” Ade Ryan vừa ăn hộp bánh vừa dặn dò.

Salazar ném một khối bánh màu đỏ có vị ô mai cùng một khối bánh màu xanh có vị táo vào trong miệng, đưa hộp bánh cho hắn, biểu tình không thay đổi: “Con thích ăn đồ có độc.”

Ade Ryan vứt vỏ hộp bánh vào trong miệng như đang rắc muối, rắc xong còn ăn rồm rộp như đang nhai bánh bích quy: “Tại sao con lại có sở thích giống như người cha thứ hai của con… Cái mùi này không tệ, giòn!”

Harry: “…”

Ta thật muốn biết cái thói quen ăn bậy đồ ăn của Salazar học được từ đâu.

Godric tranh thủ thời gian thừa dịp hai người hưởng dụng bánh bích quy đưa Ihani vừa bị thụ ngược xong vào chỗ ngồi: “Tại sao hai người lại gặp nhau vậy?”

“Không phải tớ đã nói với các cậu là lão đã tỉnh…” Ihani vô lực nói: “Sau khi đưa các cậu trở về tớ muốn quay trở lại xác nhận xem lão thực sự đã thanh tỉnh chưa, kết quả bị lão phát hiện… Lão vừa mới tỉnh, ký ức không có triệt để sống lại, chỉ nhớ rõ chuyện ngàn năm trước, phải mấy ngày nữa mới có thể triệt để khôi phục ký ức.”

“Cho nên ngàn năm trước lão sư vẫn coi tôi là nhọt như vậy sao…”

“Tớ nghĩ ngàn năm sau cũng giống như vậy.” Ihani ‘uyển chuyển’ nói.

Biểu tình của Godric nói cho mọi người biết hắn vô cùng bị đả kích.

Dumbledore đứng ở một bên nghe một lúc lâu rồi nhắm ngay thời điểm Ade Ryan vừa ăn xong hộp bánh bích quy tâm tinh tốt cười ha ha mà tiến lại gần: “Vị tiên sinh này, ngài nhất định là Ade Ryan tiên sinh.”

Ade Ryan nhìn cụ một cái, kinh hãi: “Đây là nhân loại có lông dài nhất mà ta thấy!”

Dumbledore: “…”

“Tôi xin nhận lời ca ngợi của ngài đối với râu mép của tôi.” Cụ hài hước nói.

“Râu mép? Không phải là tóc sao? … Thật không hiểu nổi những sinh vật lông dài như này tại sao lại có nhiều cách để gọi lông trên người mình như vậy?” Ade Ryan quay đầu nhìn Salazar.

Salazar sờ cằm: “Kỳ thực vấn đề này con cũng tự hỏi rất lâu rồi. Con nghĩ bộ lông của loài người có thể là một loại ma thú ký sinh, sẽ theo sự tăng trưởng của tuổi mà chuyển từ trên đầu đến cằm, lúc này sẽ có một loại tên gọi mới…”

“Cho nên râu mép chính là cách gọi tóc của người lão niên?” Ade Ryan xác nhận.

“Nhất định là như vậy!” Salazar gật đầu.

Những người khác: “…”

Khi còn sống có thể gặp được một người có tam quan phù hợp với mình như thế, cảm giác xúc động muốn khóc kia là cái gì?

“Sasa, kỳ thực ta đã muốn hỏi từ lâu rồi… Tại sao con chỉ có một cọng lông thế nhưng sau khi biến thành người thì lông lại đột nhiên biến nhiều? Đây là điều làm cho người khác rất khó hiểu.” Ade Ryan vuốt cái đầu trọc của mình. Làm một con cự long không có lông, hắn biến thành hình người tự nhiên là đầu trọc.

“Hoàn toàn không khó hiểu bằng việc ngài bóc ra răng cửa của mình làm tấm khiên.” Salazar nói.

Những người khác lại một lần nữa: “…”

Làm sao được, cảm giác tam quan bị trùng kích gấp đôi.

“Ta có thể hỏi vị tiên sinh này một chút không, trước khi ngài làm như vậy thì ngài có đánh răng không?” Tinh linh từng có kinh nghiệm bị trói trên đó, hơi có chút khiết phích hỏi.

“Câm miệng lông bạc, mỗi ngày ta đều dùng dung nham đánh răng.” Ade Ryan khinh bỉ lườm y một cái, tiếp nhìn về phía Dumbledore: “Ây… Ông là?”

“Tôi là hiệu trưởng đương nhiệm của Hogwarts, Albus  Dumbledore.” Dumbledore với duy trì nụ cười thân thiện.

“Tên của ông tại sao lại kỳ quái như thế…” Ade Ryan phiền toái gãi đầu một cái: “Đây là tên mà mẹ của ông lấy cho ông sao, Ada?”

Dumbledore: “…”

Không nên tùy tiện lấy cho ta một cái tên kỳ cục a!!!

“Ngài có thể gọi Albus.”

“Được rồi, A Phốc.” Ade Ryan nhíu: “Tên này càng quái.”

Ta biết cái bệnh thích loạn lấy tên cho người khác của hai vị tổ tông này là có từ đâu rồi … Dumbledore yên lặng thầm ăn mấy viên thuốc chống buồn bực trong lòng.

“Lão sư của các cậu vẫn luôn có bệnh không nhớ được tên của người khác hay sao?” Harry lén lút hỏi.

“Vẫn có.” Salazar nói khẳng định: “Hắn cùng lắm chỉ có thể nhớ kỹ hai âm tiết, ví dụ như Merlin, Arthur gì gì đó. Tôi và Godric… Có lẽ nói tên mấy người chúng tôi hắn đều không nhớ được.”

Harry và Ron tự hào ưỡn ngực —— tên của bọn họ hết thảy chỉ có hai âm tiết.

“Sasa, con nói gì với nhóm bánh bao nhỏ thế?” Ade Ryan nghiêng đầu qua chỗ khác.

Nhóm bánh bao nhỏ: “…”

Hai người có tên hai âm tiết cũng chẳng có tác dụng gì, dù sao Cự Long tiên sinh căn bản không có ý định đi nhớ a…

Hết chương 16.