Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 335: Đối Thoại






Tần Minh Hồi cảm thấy thú vị, tò mò hỏi:[Anh có hiểu không? Anh có hiểu lời giải thích của tôi sao? Vậy nên anh sẽ lưu trữ câu trả lời của tôi, sau đó phân tích những gì tôi nói và tạo ra một hình thức đối thoại mới sao? ]"Đúng vậy, tiểu tiểu thư, tôi vừa làm như vậy.

]Tần Minh Hồi cười rộ lên, bởi vì câu trả lời ngớ ngẩn của anh ta mà cảm thấy thả lỏng.[01, chúng ta trao đổi một chút, anh tới giải thích cho tôi, anh hiểu cái gì? ][Tiểu tiểu thư, 01 hiểu được, lúc tiểu thư làm việc, 01 ở chế độ chờ hẳn là cảm thấy nhàm chán.

]Tần Minh Hồi nháy mắt mấy cái, che mặt cười, miễn cho cười quá càn rỡ, quản lý biểu tình chẳng may có xuất hiện vấn đề.[Ha ha...!Ha...!Khụ, anh nói rất đúng, còn nữa không? Anh còn hiểu gì nữa? ][Tiểu tiểu thư, 01 còn hiểu được, tiểu tiểu thư không thích ánh đèn màu đỏ trong mắt 01.

][Không có nha , tôi không có không thích, chỉ là nó không thích hợp để chiếu sáng.] Tần Minh thì thầm.[Vâng, tiểu tiểu thư, vấn đề này tôi đã cập nhật.


Tiếp tục trả lời câu hỏi trước đó, 01 cũng hiểu, bắt thỏ phải bằng tay, không thể sử dụng pháo.

]Tần Minh Hồi thật sự không nhịn được, đỡ vách tường trắng tinh khiết cười đến không dừng lại được.[01, anh thực sự chưa mở ra chương trình học tập sao? Tôi cảm thấy thành quả học tập hôm nay của anh quả thực tốt.

”[Đinh – rà quét lại, rà quét kết quả, chương trình học tập bị vô hiệu hóa.][Được rồi.

Và, Còn không, 01 anh còn hiểu cái gì nữa?] Tần Minh Hồi truy vấn.01 bị mắc kẹt một lúc nữa, vận hành đặc biệt chậm mà trả lời:[Tiểu tiểu thư, 01 còn hiểu, thỏ nướng, dùng lửa 200 độ.

]Tần Minh Hồi lại che miệng cười buồn cười ba phút đồng hồ.[01, tại sao mỗi lần anh nói chuyện, đều phải gọi một tiếng “ tiểu tiểu thư”? ][Đúng vậy, tiểu tiểu thư, đó là lễ phép.

][Bởi vì chương trình của anh được viết như vậy? Nghe có vẻ như "cha mẹ" cũng chính là người chế tạo ra anh đã gây ảnh hưởng cho anh.

Giống như con người, cha mẹ từ nhỏ đã nói cho con cái phải có lễ phép, anh cũng được dạy dỗ rất tốt.

]Tần Minh Hồi thích loại tương tự này, cô từ nhỏ đã là một đứa trẻ lãng mạn, bản tính thích tất cả những thứ lãng mạn, cũng không bủn xỉn dùng vẻ đẹp để tưởng tượng tất cả mọi thứ.

Đây có lẽ là những tính chất đặc biệt mà một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu có được.Nói chuyện phiếm không có mục đích như vậy đã diễn ra thật lâu, ngoài ý muốn, Tần Minh Hồi vẫn không cảm thấy nhàm chán, cô cảm thấy mình thường xuyên có thể nghe được câu trả lời ngoài ý muốn từ 01, loại cảm giác này rất mới lạ.


Cô hiểu rằng cô không nói chuyện với một con người khác, nhưng dường như cô đang đối thoại với một sinh mệnh bất đồng.Tần Minh Hồi nằm ở ngực 01, nơi này không bị gió lạnh thổi.

01 đi bộ trong bóng đêm dày đặc ở cánh đồng bát ngát, không ngừng thăm dò về phía trước."Cám ơn anh, 01, nếu như không có anh, tôi một mình tới nơi này, nhất định sẽ rất sợ hãi." Trước khi ngủ, Tần Minh Hồi nói.[Không cần cảm ơn, tiểu tiểu thư.

]Người máy 01 đi lên sườn núi, bước chân vững vàng, không để Tần Minh Hồi đang ngủ cảm nhận được bất kỳ xóc nảy nào.Hắn sẽ không "cảm thấy lạnh", sẽ không "sợ" bóng tối, hắn chỉ nhớ lời chỉ thị của Tần Minh Hồi trước khi đi ngủ.Cô muốn tìm một ngôi làng hoặc thành phố nơi con người sống.Đi bộ qua đêm, nhìn thấy một số ngôi nhà ở phía xa, người máy số 01 dừng lại, lặng lẽ chờ đợi.Tần Minh Hồi mở mắt ra, nhìn thấy bên ngoài sương trắng dày đặc.[01, chúng ta đang ở đâu? ][Tiểu thư, chúng ta ở gần một ngôi làng.

]Tần Minh Hồi dụi mắt đứng lên, đỡ vách tường nhìn ra ngoài.

Quả nhiên, sau khi sương trắng bên người phiêu tán, có thể nhìn thấy mấy căn phòng trong sơn cốc xa xa.

Ngôi nhà được xây dựng bằng đá bùn trông rất đơn giản, nhưng tốt xấu gì cũng có người, có người là có thức ăn.Ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu vào những ngôi nhà đó, tất cả mọi thứ trông tươi mới và sạch sẽ, đầy hương vị nông thôn.01 tay đã giơ tay xuống dưới chân cô, Tần Minh Hồi giẫm lên bàn tay hắn, đi xuống mặt đất.[01, tôi muốn đi qua đó để xem.

][Được rồi, tiểu tiểu thư.

][Nhưng mà, nếu như dẫn anh đi cùng, bọn họ sẽ sợ hãi, nói không chừng sẽ bị dọa chạy đi, như vậy sẽ không có cách nào giao lưu.

Vì vậy, anh có thể tránh ở chỗ này không? ][Được rồi, tiểu tiểu thư, tôi sẽ ở chỗ này bảo vệ tiểu tiểu thư.


]Tầm bắn của pháo laser và các loại pháo khác nhau trong cơ thể của hắn có thể bao phủ hoàn toàn đến thung lũng bên kia.01 Nói như vậy, Tần Minh Hồi cảm thấy mình rất an toàn, nội tâm càng thêm an ổn.Cô kéo quần áo hơi ngắn trên người, "Vậy tôi sẽ đi, tôi sẽ nhanh chóng trở lại, anh ở đây chờ tôi một chút.

”Tuy rằng 01 là một người máy, nhưng Tần Minh Hồi luôn cảm thấy mình để hắn một mình ở chỗ này rất ngại.[Được rồi, tiểu tiểu thư, 01 chờ người.

]01 vẫn là giọng nói và câu trả lời đó, nghe có vẻ không giải thích được làm cho người ta cảm thấy ngoan ngoãn.Tần Minh Hồi đi về phía những ngôi nhà dưới sườn đồi.

Nửa đường, cô quay đầu lại nhìn, 01 nghe lời cô ngồi xổm sau sườn núi, thân thể to lớn như vậy chỉ lộ ra một cái đầu, giống như đang trốn tránh.Tần Minh Hồi hướng bên kia lộ ra một nụ cười.Cô đi đến sân gần nhất.

Trong phòng yên tĩnh, cửa đóng lại, đại khái là không có người.

Lại nhìn về phía ngôi nhà thứ hai, sân nhà thứ hai không có cửa viện, cửa phòng cũng mở ra một nửa.Tần Minh Hồi đi qua, đứng ở trong sân hỏi: "Có ai không? ”Cánh cửa di chuyển, và một bàn tay vươn ra từ một nửa cánh cửa mở.

Tần Minh Hồi nhìn thấy da thịt trên tay mưng mủ, lộ ra gân guốc màu đỏ, giòi trắng bò ở trên.Chỉ trong chớp mắt như vậy, một cơ thể mưng mủ đẫm máu, dùng một loại tư thế vặn vẹo từ trong cửa bò ra.Là trùng hútt máu! Người bị nhiễm trùng hút máu sẽ công kích nhân loại, trạng thái này rõ ràng là đã chết, hoàn toàn biến thành trùng hút máu.Tần Minh Hồi thiếu chút nữa thét chói tai thành tiếng, che miệng xoay người lui về phía sau.Nhưng mà, có một trùng hút máu, đại biểu cho tất cả những người xung quanh đều bị nhiễm bệnh, cô mới chạy ra khỏi viện này, liền phát hiện từ mấy tòa nhà khác lục tục bò ra mấy người bị biến thành trùng hút máu.Những thân thể thối rữa này đã hầu như không còn bộ dáng nhân loại, vặn vẹo trên mặt đất bò về phía nàng."Tư——"Một trận cường quang, Tần Minh Hồi theo bản năng nhắm mắt lại dừng tại chỗ.Hai con trùng hút máu ngăn trước người cô tính cả mảnh cỏ trên mặt đất cùng nhau hóa thành tro tàn trong ánh sáng.Lại một đạo cường quang từ xa bắn tới, mấy con trùng hút máu đuổi theo phía sau cô đồng dạng bị thiêu thành tro bụi.Tần Minh Hồi cảm giác được xung quanh nóng rực, hơi nóng bốc lên hất tung cả vạt áo cô.Khi cô mở to mắt lần nữa, bốn phía bị thiêu đốt, trùng hút máu một con cũng không dư thừa..