Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 329: Leo Núi






..... Trước mắt Tần Minh Hồi tối sầm, lần thứ hai mở mắt ra, cô cảm thấy bản thân bị bao vây bởi một khối chất lỏng.

Phun hai ngụm khí từ trong miệng ra, cô mơ hồ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vang rất lớn.“ Rầm—uỳnh uỳnh—““ Hoắc tiên sinh, cửa đã mở!” “ Tất cả cẩn thận một chút, đi vào tìm phòng điều khiển.”Lông mi run lên, Tần Minh Hồi ý thức được không thích hợp.

Lời nói này, cảm giác quen thuộc này, giống y như bộ phim điện ảnh vừa rồi mà!Cô trừng lớn đôi mắt, trên lông mi lại hiện lên hai cái bọt nước.Ngâm ở trong trung tâm dịch dinh dưỡng Tần Minh Hồi, thắng tắp đối diện với gương mặt một người đàn ông trung niên soái khí ở bên ngoài thiết bị dịch dinh dưỡng hỗ trợ sự sống.--- Là Hoắc Lan.Còn chưa kịp phản ứng gì, Tần Minh Hồi nghe thấy trong đầu truyền đến một thanh âm máy móc lạnh như băng.[ Tiểu tiểu thư, ngài khỏe, tôi là người máy số 01 của ngài.] Tần Minh Hồi:” ...” Cô nhớ rõ cái thước “phim nhựa”(phim đen trắng) kia, khi thiếu nữ mới tỉnh lại cũng là nghe thấy cái thanh âm thuộc về người máy, sau đó cô ấy bị Hoắc Lan dỗ dành, liền đem cái này nói cho Hoắc Lan, Hoắc Lan hưng phấn mà nảy ra ý đồ để cô ấy bỏ quyền hạn chỉ huy đối với người máy, sau đó tiếc nuối phát hiện quyền hạn duy nhất của người máy lại khóa chết ở trên người thiếu nữ.Nhưng Tần Minh Hoàng không phải là thiếu nữ cái gì cũng không hiểu kia, nàng rất nhanh phản ứng lại nói ở trong đầu:[ Ngươi khỏe, số 01.][ Ngài khỏe, tiểu tiểu thư, số 01 vì ngài cống hiến sức lực, xin hỏi ngài có gì phân phó]Người máy này có thể xưng là người máy phát ra hỏa lực mạnh nhất, ngữ khí cùng trình tự nhìn qua đều thập phần cứng nhắc cứng đờ, nhưng nó gọi cô là “ Tiểu tiểu thư”, điểm này làm Tần Minh Hồi cảm thấy có chút thú vị.Trong phim nhựa, người máy này xưng hô với người bắt đầu chế tác nó Tần Bá Dị là tiên sinh, xưng hô với con gái Tần Bá Dị là Tần Nhạc Đan là tiểu thư, cho nên xưng hô với con gái Tần Nhạc Đan là tiểu tiểu thư.Thời điểm xem “ điện ảnh” Tần Minh Hồi cứ có cảm giác, cái người máy này, hẳn là sẽ rất thông minh mới đúng, nó không phải giống một chiếc xe tăng, cũng không giống như một pháo đài hỏa tiễn— nó dù sao cũng là kiệt tác tối cao của hai đời thiên tài.Ngâm mình ở dịch dinh dưỡng, Tần Minh Hoàng tiến hành giao lưu đơn giản cùng với người máy, ở trong mắt Hoắc Lan, chính là vẻ ngây thơ mờ mịt.Ông ta cũng không nghĩ tới, dựa vào tin tức trong lúc Tần Nhạc Đan ngẫu nhiên nói chuyện năm đó đề cập đến tìm được căn cứ, không nhìn thấy máy móc giết chóc mạnh nhất trong truyền thuyết, ngược lại lại thấy một tiểu nữ hài.Trong lòng Hoắc Lan rõ ràng, tiểu nữ hài rất có khả năng chính là con gái của mình.


Năm đó ông ta lừa gạt Tần Nhạc Đan, muốn bà đem nghiên cứu máy móc giết chóc giao cho ông ta, không tiếc kết hôn với bà.

Ông ta vốn tưởng rằng làm bà có thai sinh hạ hài tử xong, là có thể hoàn toàn khống chế bà, ai biết được nữ nhân kia sau khi biết được tính toán của ông ta, vậy mà trực tiếp mang theo con gái chạy trốn, vội vàng chỉ để lại một ít tư liệu nghiên cứu phát minh đơn giản.Nhiều năm như vậy ông ta tìm người điều chế thử vô số lần vẫn không ra cái máy móc uy lực giết chóc cường đại, hiện tại thực vất vả mới tìm được đến nơi này, đừng nói là người máy, ngay cả phòng điều khiển máy móc cũng không thấy một cái.Lúc này nhìn thấy thiếu nữ vẻ mặt ngây thơ, trong lòng Hoắc Lan vừa động.

Nơi này chỉ còn lại đứa nhỏ này, làm con gái của Tần Nhạc Đan, đứa nhỏ này có lẽ sẽ biết cái gì đó, lấy hiểu biết của ông ta đối với Tần Nhạc Đan, bà ấy khẳng định sẽ để lại cho đứa nhỏ này đồ vật có thể bảo vệ nó.Nghĩ vậy, trên mặt Hoắc Lan tức khắc hiện lên một nụ cười tươi hiền từ ôn nhu, ông ta đi đến một bên, trực tiếp tắt trang bị duy sinh, làm dịch dinh dưỡng nổi lơ lửng từ không rơi xuống, cũng đem thiếu nữ từ trong dịch dinh dưỡng ôm lên.“ Hài tử, rốt cuộc cũng tìm được con.” Hoắc Lan ôn nhu mà nói,: Ta là ba ba của con.”Tần Minh Hồi;” ...” Cái này lại xấu hổ.

Tôi chính là nhớ rất rõ ba thân sinh của tôi bộ dáng rụng tóc như Địa Trung Hải [cái này mình không rõ lắm].

Hiện tại lão nhân gia đại khái đã sửa lại bộ dáng nghiêm túc bức người ngày xưa, nguyên nhân chính là vì biết tin cô chết mà khóc rống với ca ca tỷ tỷ đi.


[ Vui lòng đọc tại .com, những trang khác là web re-up không xin phép]Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Minh Hồi rất là khó chịu.

Cô biết mình chết bởi vì phi cơ gặp sự cố, càng rõ ràng trạng thái hiện tại của bản thân đại khái gọi là xuyên qua.Cô biến thành thiếu nữ xui xẻo trong phim điện ảnh kia, có một lão cha tra[ khốn nạn] như vậy, còn không bằng làm cô nhi, so ông ta với thân cha, quả thực chính là thánh phụ nhân gian.Tần Minh Hồi không mở miệng, Hoắc Lan cũng không để bụng, thậm chí càng thêm dịu dàng hơn:” Con ngoan, con không nhớ rõ gì sao? Không vấn đề, không phải sợ, ba ba ở chỗ này, sau này ba ba sẽ bảo hộ con.”Bị đôi tay kia của ông ta vuốt đầu, Tần Minh Hoàng cảm thấy da đầu một trận tê dại, vốn dĩ vừa mới tỉnh dậy, thân thể này đang khó chịu, còn phải thừa nhận bạo kích như vậy.

Cô làm bộ cúi đầu tránh đi tay của Hoắc Lan, thanh âm ngập ngừng:” Người là ba, ba ba con?”“ Đúng vậy, ta là ba ba của con, là thân nhân duy nhất trên đời này của con.” Hoắc Lan nói, hốc mắt liền đỏ.Ồ, là một diễn viên.

Trong đầu Tần Minh Hồi chiếu lên hình ảnh Hoắc Lan ngầm mắng mẹ con Tần Nhạc Đan, khó xử mả nhíu mày.Này, cô đối với kỹ thuật diễn của mình không có chút tin tưởng nào a, làm sao bây giờ, có thể bị phát hiện không đúng hay không? Người đàn ông này tàn nhẫn độc ác như vậy, chẳng may phát hiện ra cô có vấn đề, có thể nghĩ cách hành hạ cô đến chết hay không?Tần Minh hồi suy nghĩ một chút, quyết định giải quyết vấn đề này.Cô thấp giọng gọi một tiếng ba ba, tạm thời lá mặt lá trái [ chung một thuyền] với tặc tử này.

Hai người nói một hồi phụ tử từ hiếu, đám người còn lại xem đến ngây người.Những người đó đi theo Hoắc Lan tiến đến, đều không rõ lắm đây là tình huống như thế nào, nhưng con gái của ông chủ, bọn họ cũng chỉ có thể mỉm cười vỗ tay.Bởi vì cái ngoài ý muốn là Tần Minh Hồi này, Hoắc Lan quyết định để đám người còn lại yên lặng tìm kiếm người máy trên mặt đất, còn mình thì mang cô đi ra bên ngoài, tìm một chỗ ánh mặt trời xán lạn, cỏ xanh tươi tốt xinh đẹp, tâm sự cùng cô, dụ cô nói ra bí mật.“ Con gái ngoan, con còn nhớ rõ chuyện trước đây sao?”Tần Minh Hồi lắc đầu.Trong mắt Hoắc Lan hiện lên hai chữ vừa lòng, nhưng trên mặt lại giả vờ thương tiếc:” Không sao, chuyện trước kia ba ba đều chậm rãi nói cho con...con còn nhớ rõ mụ mụ con sao?”Tần Minh Hồi gật đầu.Hoắc Lan:” Mụ mụ con tên Tần Nhạc Đan, là thê tử ta yêu thương nhất, con còn nhớ hay không, mẹ con trước kia thích nhất là làm người máy, còn thường thường ôm con đến phòng làm việc?”...Cứ vòng tới vòng lui như vậy, Hoắc L:an xác nhận bộ dáng đứa nhỏ này không quá thông minh, còn rất tự ti, cũng không kiên nhân đi loanh quanh với cô, trực tiếp hỏi:” Con có từng nhìn thấy mụ mụ con làm người máy?”Trong phim nhựa thiếu nữ dăm ba câu đã bị Hoắc Lan thu phục, nói cho hắn sự tồn tại của người máy, nhưng Tần Minh hồi ngậm miệng tới hiện tại, từ trong lời hắn nói cơ bản xác nhận đây là thế giới điện ảnh kia, mới ở trong ánh mắt mong chờ của Hoắc Lan, gật gật đầu.Hoắc Lan mừng như điên, miễn cưỡng duy trì ôn hòa:” Vậy con mang ba ba đi xem được không?”Tần Minh Hồi nhỏ giọng:” Hai người chúng ta đi.”Hoắc Lan:” Được, vậy đây là bí mật nhỏ của cha con chúng ta, không nói cho người khác.”Tần Minh Hồi chỉ một phương hướng, Hoắc Lan bế cô lên, đi nhanh về phía trước.


Ông ta bò lên gần vách núi, mắt thấy sắp đến vách núi, Tần Minh Hồi còn chỉ phía trước, Hoắc Lan lại hỏi:” Tại đây?”Tần Minh Hồi:” Ở dưới.”Hoắc Lan không chút nghi ngờ một hài tử như vậy sẽ gạt người, rốt cuộc xung quanh lô cốt đều cho thấy, đứa nhỏ này nằm ở dịch dinh dưỡng đã mười mấy năm, đầu óc đã choáng váng, thì còn biết cái gì.Ông ta hoài nghi người máy thực sự bị Tần Nhạc Đan giấu ở trên vách đá, đi đến bên vách núi thăm dò.

Bỗng nhiên, một đôi tay từ sau lưng đem ông ta đẩy đến phía trước--Hoắc Lan hoàn toàn không phản ứng kịp, mang theo biểu tình không thể tin nổi rơi xuống vách núi cao vạn trượng.

Đại khái cái đời này là không có toàn thây.Tần Minh Hồi vuốt ve bàn tay của mình, trái tim kinh hoàng.Cô giết người! Cô lần đầu tiên giết người!Cả đời này, đến đánh nhau Tần Minh Hồi cũng chưa từng, làm Thị Nữ của Tần thị, một văn một võ, “võ “bị Tần Minh Hoàng chiếm mất, cô trước nay chỉ phụ trách “văn”.Văn tĩnh, văn minh, hào hoa phong nhã.Đè lại bàn tay đang run rẩy của mình, Tần Minh Hồi vừa mới cảm nhận được một đợt tâm tình không tốt, bỗng nhiên thấy một đôi tay bám ở trên vách núi, truyền đến thanh âm Hoắc Lan nghiến răng nghiến lợi:” Mày cái đồ đáng chết...”Sắc mặt Tần Minh Hồi biến đổi, không chút nghĩ ngợi, nhặt một cục đá bên cạnh hung hăng đập mạng xuống đôi tay kia.Tiếng kêu thảm thiết của Hoắc Lan càng ngày càng xa, quanh quẩn trong gió.Tần Minh Hồi thò mắt ra thăm dò, ngay sau đó yên tâm mà thở phào một hơi.

Vừa rồi thật là dọa chết người..