“Một người phụ nữ như vậy, nên từ một người đàn ông biết trân trọng cô đến yêu”
( Vinh Cảnh Dương __ Nhóm nữ phụ)
Vinh Cảnh Dương vẫn luôn nghĩ đến việc Bạch Hiếu Thanh không có nơi để về, nhà cậu vừa lúc kinh doanh bất động sản, nếu cậu muốn đưa một bộ phòng cho Bạch Hiểu Thanh ở, chỉ là việc cỏn con. Nhưng cậu cũng biết rằng điều này không quá khả năng, hiện tại nghe cô nói như vậy, trong lòng cậu đột nhiên nảy ra một ý tưởng.”Cô giáo Bạch, nếu cô không ngại, em có thể giúp cô tham khảo.”
Bạch Hiếu Thanh khó hiểu nhìn phía Vinh Cảnh Dương.
Vinh Cảnh Dương ra lời giải thích:”Là như vậy, Cô Bạch, gia đình em kinh doanh nhà đất, gần đây có chung cư đang giao dịch, em cũng ở đấy, nếu cô cần, em có thể mang cô đi xem, môi trường khá tốt, hệ số an toàn cũng rất cao.”
“Vậy làm phiền cậu.” Bạch Hiếu Thanh lo lắng trong chốc lát, cô đồng ý.
Vinh Cảnh Dương vốn hơi lo rằng Bạch Hiểu Thanh sẽ không đồng ý, nghe cô nói vậy mới thở dài nhẹ nhõm. Sau đó hai người liền đi đến khu chung cư giao dịch, dọc theo đường đi Vinh Cảnh Dương rất hưng trí giới thiệu về toàn thể căn hộ trong chung cư, Bạch Hiếu Thanh không khỏi động lòng, rất muốn mua ngay một căn hộ. Đến nơi, chung cư yên tĩnh như lời Vinh Cảnh Dương nói đâu rồi? Bởi phiên giao dịch mới bắt đầu và căn hộ đã đầy đủ tiện nghi, không quá nhiều người sống nhưng cũng không ít. ( Đoạn này chịu, dịch hơi sượng!)
Căn hộ đầu tiên Vinh Cảnh Dương mang Bạch Hiểu Thanh đi xem khoảng 200m2 gồm 4 phòng ngủ và 2 phòng khách, Bạch Hiếu Thanh chỉ nhìn một cái liền không hứng thú, cô ở một mình, không cần lớn như vậy. Lại sau Vinh Cảnh Dương hỏi Bạch Hiểu Thanh ngôi nhà lý tưởng trong lòng cô, liền mang cô đến một căn hộ tầng 15. Đây là một căn hộ tầm 60- 70 m2 gồm 1 phòng ngủ 1 phòng khách, vừa nhìn, Bạch Hiếu Thanh liền thích nó. Đối với căn hộ này, Bạch Hiếu Thanh nhìn nội thất trong phòng, cô rất hài lòng.
“Cô thích căn hộ này sao? Cô Bạch.” Vinh Cảnh Dương thấy được Bạch Hiếu Thanh thích nó.
Bạch Hiếu Thanh tâm tình tốt gật gật đầu, nói:”Đúng vậy, căn hộ này là ổn.” Căn hộ này chỉ cần mua bổ sung một ít gia cụ*, là có thể chuyển vào ở luôn, Hiếu Thanh cảm thấy có chút khẩn cấp, khách sạn mặc dù tốt, lại vĩnh viễn không so được với mái ấm riêng của mình. Từ nay về sau, nơi này chính là ngôi nhà nhỏ của cô.
- gia cụ: chắc mọi người đều hiểu nhỉ?? là đồ dùng, vật dụng linh tinh trong nhà, nội thất ấy…. Để nguyên cho nó hay.
“Tôi muốn chuyển đến càng sớm càng tốt, cho nên ghi ra căn hộ còn cần đồ dùng gì. Đúng rồi, cậu Vinh này, buổi chiều cậu có lớp không? Nếu không có, chẳng hay phiền cậu đưa tôi đi cửa hàng nội thất. Tôi không quen đường thành phố này cho lắm.” Bạch Hiếu Thanh vừa lập kế hoạch, vừa hỏi Vinh Cảnh Dương.
Vinh Cảnh Dương đương nhiên sẽ không chối từ, nói:”Dĩ nhiên là có thể.” Đối với lời nhờ cậy của cô giáo, cậu há có thể từ chối? Huống chi đây lại còn là một cô giáo vô cùng xinh đẹp lễ độ, điều này càng khó làm cho người khác từ chối, đây có lẽ không chỉ là tiếng lòng mình cậu, đổi lại bất kỳ người đàn ông nào, đều sẽ như vậy.
Sau đó hai người liền đi làm thủ tục chuyển giao nhà đất cùng với đi mua nội thất, cũng chính buổi chiều này, khiến Vinh Cảnh Dương phải nhìn Bạch Hiếu Thanh với cặp mắt khác xưa.
Vài ngày tiếp theo chỉ cần Bạch Hiếu Thanh làm cái gì, Vinh Cảnh Dương liền tự động xuất hiện trước cửa nhà cô, nói là để giúp cô dọn dẹp. Năm ngày sau, mọi chuyện đều đã hoàn tất, cô chỉ cần xách vali vào ở, sau khi sửa sang sạch sẽ tất cả, Bạch Hiếu Thanh liền hạnh phúc nằm trên sô pha, vẻ mặt tràn ngập niềm sung sướng. Nhìn Hiếu Thanh như vậy, Vinh Cảnh Dương nhịn không được hỏi:”Vui như vậy sao cô Bạch?” Điểm ấy cậu có chút không hiểu, chẳng qua là mua một căn hộ sau đó trang trí nó, có cần vui đến vậy sao?
“Cuối cùng có gia đình nhỏ của riêng mình, tôi sao không vui cho được.” Vinh Cảnh Dương sinh ra trong gia đình giàu có, có thể nói là quần áo để lên tay, cơm đến mồm thì há miệng ăn, có rất nhiều chuyện mà cậu ta chẳng cần tự làm, chỉ cần ra lệnh một tiếng là có rất nhiều người giải quyết giúp cậu ta, đối với niềm hạnh phúc bình dân giản dị như vậy cậu ta không hiểu được.
Nghe Hiếu Thanh nói như vậy, Vinh Cảnh Dương đột nhiên hiểu rất nhiều.
“Mấy ngày nay đã làm phiền cậu, cậu Vinh, nếu không có của sự hỗ trợ của cậu, chỉ năm ngày khẳng định làm không xong, vì cảm ơn cậu, buổi tối tôi sẽ tự mình xuống bếp nếu ăn!” Nghỉ ngơi một chút, Bạch Hiếu Thanh quyết định báo đáp sự giúp đỡ mấy ngày qua của Vinh Cảnh Dương.
Vinh Cảnh Dương có hơi kỳ vọng nhưng lại cảm thấy không quá ổn, nói:”Cô, em cũng không có làm gì to tát, cô quá khách khí rồi.”
“Cứ như vậy đi, tôi đi khách sạn lấy đồ thuận tiện đi siêu thị mua đồ ăn.” Bạch Hiếu Thanh vỗ vỗ hai bàn tay, giải quyết dứt khoát.
Không khéo tại siêu thị, bọn họ gặp phải Tuấn Thiên cùng Đổng Thiện Thiện. Bạch Hiếu Thanh ngây người một lúc, liền thực tự nhiên chào hỏi đối phương. Cuối cùng, Bạch Hiếu Thanh mời bọn họ cùng nhau dùng cơm, coi như là chúc mừng cô chuyển nhà. Hàn Tuấn Thiên không có từ chối, cứ như vậy mà đi theo.
Bởi vì đột nhiên thêm hai người, Hiếu Thanh tự nhiên cần kế hoạch lại thực đơn tối.
Trở lại nhà, Hiếu Thanh nhờ Vinh Cảnh Dương hỗ trợ tiếp đón bọn họ, còn cô đi phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
“Hiếu Thanh, em cùng Vinh Cảnh Dương sao lại ở cùng nhau?” Hàn Tuấn Thiên lặng yên không một tiếng động đi vào phòng bếp, đột nhiên ra tiếng làm Hiếu Thanh giật cả mình. Lúc thấy hai người đi cùng nhau, anh cảm thấy thật khiếp sợ, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, anh tin tưởng Hiếu Thanh hẳn là biết cô đang làm cái gì.
Hiếu Thanh vừa rửa nguyên liệu, vừa quay đầu nhìn anh, nói:”Mấy ngày nay cậu ấy đều bận giúp em làm việc, em thỉnh cậu ta ăn một chút cơm thì có gì quá đáng! Tuấn Thiên, chao ôi, anh lại đi hiểu lầm quan hệ giữa em và cậu ta? Yên tâm đi, em sẽ không, một người phụ nữ có thể kết hôn với một người đàn ông lớn hơn nhiều so với cô ấy, nhưng rất khó hạ quyết tâm kết hôn với một người đàn ông trẻ tuổi hơn cô ta, huống chi Vinh Cảnh Dương trong mắt em chỉ là một đứa trẻ mà thôi.” ( Sau này xem chị còn nói thế không?!! ><><><><)
“Thực xin lỗi, là anh nghĩ nhiều.” Tuấn Thiên xin lỗi, cứ việc anh vẫn không thấy Hiếu Thanh và Vinh Cảnh Dương có gì thân mật quá, nhưng anh như trước lo lắng cho cô. Dù sao Vinh Cảnh Dương cũng không vô hại như mặt ngoài, anh có thể dễ dàng tha thứ cậu ta thương tổn anh, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cậu ta thương tổn người nhà của anh, nhất là người con gái mà anh vô cùng có lỗi này.
Hiếu Thanh cười cười, nói:”Không quan hệ, em có thể lý giải, anh cũng chỉ là quan tâm em mà thôi.”
“Nói đến quan tâm, anh nghĩ có một việc anh hẳn phải nói cho em, nhưng nhớ là đừng nói với mẹ là anh nói đấy, bằng không mẹ sẽ không tha cho anh.” Hiếu Thanh và anh lớn lên cùng nhau, tính cách cô thế nào, anh sao lại không biết, sở dĩ nói lời này cũng không phải muốn quấy rối, chỉ là giúp cô có thêm thời gian chuẩn bị mà thôi.
Hiếu Thanh dừng tay lại:”Cái gì?”
“Mẹ đang thay em chọn lựa đối tượng thân cận*.” Thực ra Hàn Tuấn Thiên đáy lòng cũng tán thành việc này, Hiếu Thanh cũng không nhỏ, cũng nên lập gia đình.
- đối tượng thân cận: đối tượng để hẹn hò qua việc giới thiệu, chủ yếu là lần đầu tiên gặp nhau.
“Thiên chân vạn xác*.” Tuấn Thiên lại khẳng định.
- Thiên chân vạn xác: đúng không thể lại đúng hơn, là lời khẳng định mang sắc thái rất mạnh…..~~~~~
” Cô Bạch, cô cần hỗ trợ không?” Hàn Tuấn Thiên mới vừa đi không đến một phút đồng hồ, Vinh Cảnh Dương liền đi vào.
Vinh Cảnh Dương cũng không biết cậu bị làm sao, đáng lẽ thấy Hàn Tuấn Thiên vào bếp cậu nên tranh thủ nói chuyện với Thiện Thiện. Nhưng lúc ấy cậu lại tò mò rằng Hàn Tuấn Thiên sẽ nói gì với Bạch Hiếu Thanh, thật không bình thường, nhưng điều này cậu cũng không ý thức được.
Hiếu Thanh đã ổn định lại cảm xúc bản thân, chỉ cần cô nghiêm túc làm nhiệm vụ, làm xong nhiệm vụ, là có thể về nhà.”Không cần, cậu đi ra ngoài nói chuyện phiếm với bọn họ đi!” Sở dĩ nói như vậy bởi vì Hiếu Thanh rất xác định rằng Vinh Cảnh Dương sẽ không đi ra ngoài, nếu chỉ có một mình Thiện Thiện, có lẽ Vinh Cảnh Dương sẽ đồng ý. Nhưng hiện tại có cả Hàn Tuấn Thiên, cậu ta tự nhiên không thể trơ mắt nhìn Hàn Tuấn Thiên và Thiện Thiện quan hệ ngọt ngào.
“Em vẫn là ở đây nói chuyện với cô đi!” Nhìn thấy Hiếu Thanh nấu ăn một cách thuần thục, Vinh Cảnh Dương hiểu được cậu chẳng thể giúp được cái gì. Cậu đã nhìn kĩ sắc mặt Bạch Hiếu Thanh, lại chẳng nhìn ra cái gì, nhưng Vinh Cảnh Dương cũng không dám khẳng định rằng sau khi nói chuyện với Hàn Tuấn Thiên Bạch Hiếu Thanh lại không có việc gì? Một người phụ nữ tốt đẹp như vậy, Vinh Cảnh Dương nghĩ không rõ sao cô lại không thể giữ lấy thầy giáo Hàn. Thiện Thiện tốt, nhưng nói thật, đối lập với Bạch Hiếu Thanh, thật sự kém không chỉ một phần.
Hơn nữa khi Bạch Hiếu Thanh cùng Thiện Thiện đứng chung một chỗ, mặc cho ai cũng nhìn không ra hai cô thực tế hơn kém nhau sáu tuổi, không thể không thừa nhận, Bạch Hiếu Thanh thật sự bảo dưỡng rất khá, mà Thiện Thiện, có lẽ là bởi vì hoàn cảnh sống, quả thật không biết cách ăn mặc bằng Bạch Hiếu Thanh. Thậm chí Vinh Cảnh Dương còn suy nghĩ, cùng một loại quần áo mặc ở trên người hai cô, tất nhiên Bạch Hiếu Thanh sẽ toàn thắng. Do nhớ rõ mấy ngày hôm trước có đứa bạn hỏi thăm cậu về thân phận cô giáo Bạch, sau khi nghe xong đều kinh ngạc cùng tiếc nuối. Nếu cô Bạch không phải cô giáo, mà chỉ là một sinh viên thông thường, tất nhiên sẽ nhận được sự truy đuổi của nam sinh toàn giáo. Một người phụ nữ như vậy, nên từ một người đàn ông biết trân trọng cô đến yêu.
Cứ việc chỉ có bốn người, Hiếu Thanh làm chút cơm cũng mất cả giờ đồng hồ, nhìn cả bàn cơm màu sắc hương vị đầy đủ, Đổng Thiện Thiện mở to hai mắt nhìn, lòng tràn đầy bội phục. Bốn người rất nhanh ngồi xuống dùng cơm, Hàn Tuấn Thiên là người đầu tiên mở lời khen:”Hiếu Thanh, tay nghề em vẫn tốt như vậy, Thiện Thiện, có cơ hội có thể học tập Hiếu Thanh, tay nghề con bé là do mẹ ta chân truyền* đấy.”
- Chân truyền: Cách nói mang sắc thái tôn trọng của việc người thầy đem hết tâm huyết dạy cho học trò của mình…~~~~
Hiếu Thanh không có từ chối, nói:”Nếu có thời gian, đương nhiên có thể.” Hiếu Thanh vẫn đều là Hàn mẹ tay nắm tay dạy, dù là lễ nghi hay là khả năng nấu ăn, nên học cô đều học, liền vì có thể là một cô dâu hoàn mỹ, Hàn mẹ có thể nói là đã dốc hết công sức, tâm huyết a.
Sau khi ăn xong, Thiện Thiện cùng Hiếu Thanh cùng nhau rửa bát, hai người bởi vì không quen, cũng không nói nhiều.
“Vinh Cảnh Dương, về muộn thế này, ba mẹ cậu không lo lắng sao?” Lúc chuẩn bị về Tuấn Thiên thấy Vinh Cảnh Dương vẫn ngồi ở chỗ chưa động, giả bộ thân thiết hỏi. Nói thật, anh không quá thích Vinh Cảnh Dương, thứ nhất cậu ta từng thích Thiện Thiện, thứ hai anh lo lắng cậu ta không có ý tốt gì.
“Thầy Hàn, thầy quá lo, em cũng ở trong chung cư này, trở về chỉ cần không đến năm phút đồng hồ.” Vinh Cảnh Dương biết hàn Tuấn Thiên phòng bị cậu, nhưng cậu lại không có làm chuyện gì xấu, không có gì phải xấu hổ. Hàn Tuấn Thiên nhìn thoáng qua Hiếu Thanh, sau đó sâu sắc nhìn Vinh Cảnh Dương, không hề nói cái gì, rời đi.
Vinh Cảnh Dương đợi bọn họ đi rồi, nói:”Cô Bạch, em nhìn giống người xấu sao?”
“Tự nhiên không giống, cậu Vinh, hôm nay mệt mỏi một ngày, cậu cũng sớm một chút trở về đi!” Hiếu Thanh hạ lệnh trục khách.
Rõ ràng vừa rồi còn tốt, người vừa đi cái gì đều thay đổi, nguyên nhân trong đó Vinh Cảnh Dương từ khuôn mặt u sầu của Bạch Hiếu Thanh mà hiểu được. Cậu muốn nói cái gì đó để an ủi Bạch Hiếu Thanh, cuối cùng lại lặng im, nghe lời về nhà. Quay đầu nhìn cánh cửa đóng kín sau khi cậu đi ra, Vinh Cảnh Dương trong lòng hoài bao tâm tình. Cậu thật lo lắng cho Bạch Hiếu Thanh, lo lắng cho người phụ nữ khiến bao người động tâm trong lòng lại mang theo vết thương sâu đậm, không biết khi nào mới có thể chữa lành ấy.