Nhóm Nữ Phụ

Chương 13: Nhiệm Vụ 1 (Hết)




“Để cuộc chơi thân thiện, mời người chấp hành chú ý cách dùng từ.”

Má ơi, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói làm cho Tiêu Tiêu giật mình. Vài giây sau nàng mới bình ổn được cảm xúc, nói:“Hệ thống, ngươi xuất hiện thật sự rất đúng lúc, khi nào thì ta có thể rời khỏi chuyện xưa này?” Trong lòng Tiêu Tiêu có rất nhiều điều muốn hỏi, trạng thái của nàng hiện tại giống như những con ruồi bay tán loạn vậy.

“Điều này không nằm trong phạm vi quản lý của hệ thống, mời người chấp hành tiếp tục cố gắng.”

Nói xong câu đó liền không nói gì nữa, Tiêu Tiêu hỏi đi hỏi lại cũng không nhận được câu trả lời từ hệ thống, nàng bắt đầu nghĩ đến những khả năng để rời đi.

Trên đường đi đến sân bay, Tiêu Tiêu ngáp ngắn ngáp dài, An Tú Hiền thấy vậy thì thân thiết hỏi:“Tiêu Tiêu, không ngủ được sao? Cứ tạm thời chợp mắt một chút đi! Đến nơi ta sẽ gọi ngươi.” Hắn đâu biết rằng Tiêu Tiêu hôm qua không ngủ được là do gặp phải ác mộng! Hắn còn tự kỷ cho rằng nàng mất ngủ vì lời thổ lộ của hắn ngày hôm qua.

“Tú Hiền, kính nhờ ngươi không cần như vậy, chẳng lẽ ngươi định để quan hệ giữa chúng ta ngay cả là bạn cũng không làm được sao?” Quan hệ bạn bè cùng người yêu tự nhiên là khác nhau, ngay từ ánh mắt cũng thể hiện rõ ràng điều này. Tiêu Tiêu cảm thấy nàng không thể chịu nổi ánh mắt đầy nhu tình như vậy, nàng sợ hãi chẳng may nàng sẽ trầm luân trong vẻ nhu tình đó.

An Tú Hiền quyết tâm biến Tiêu Tiêu thành bạn gái của hắn thì làm sao có thể vì vài câu nói liền lui bước.

Sau khi về nước, An Tú Hiền bắt đầu triển khai hành động, hoa tươi và tình ý, đều khiến cho nàng bị mọi người trong công ty hâm mộ. Tiêu Tiêu cũng không vì nguyên nhân này mà dễ dàng đồng ý, như trước coi hắn như một người bạn, khoảng cách không xa không gần, vừa đủ. Mà tất cả những điều này đều không ảnh hưởng đến An Tú Hiền, hắn không vội cũng không nóng nảy trong việc theo đuổi, cho Tiêu Tiêu một không gian tự do nhất định đồng thời cũng để cho nàng khắc ghi trong tâm khảm rằng có một người đàn ông vẫn si tình chờ đợi câu trả lời thuyết phục từ nàng.

Tiêu Tiêu hôm nay vẫn như cũ đem văn bản đã phiên dịch tốt lên cho An Tú Hiền, rõ ràng việc này nàng không cần phải làm, An Tú Hiền lại kiên trì để cho nàng đưa lên. Khi đến văn phòng, lại bị thư ký báo rằng tổng giám đốc đang họp, Tiêu Tiêu liền chuyển giao văn bản tài liệu cho thư ký rồi đi ra phía thang máy. Cửa thang máy mở, Tiêu Tiêu đang định đi vào thì bị hắt nước lên người. Tiêu Tiêu cũng không định tạo xung đột bất hoà gì, dù sao đây cũng là công ty, nhưng rõ ràng là người kia không muốn để yên.

“Ninh Tiêu Tiêu, cách xa An Tú Hiền ra một chút, bằng không lần sau thứ hắt vào người ngươi sẽ không là nước nữa mà sẽ là axit sunfuric.” Dương Lộ Lộ đến đây vốn là vì Ninh Tiêu Tiêu, nhìn thấy Ninh Tiêu Tiêu mất đi gia thế vẫn còn toả sáng như vậy, hỏi nàng làm sao mà chịu được đây? Nghĩ như vậy liền mang nước hắt lên người Ninh Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu không vồn vã sửa lại tóc, mà là vô cùng bình tĩnh mượn lấy chén nước trên bàn thư ký, ăn miếng trả miếng. Dương Lộ Lộ lúc này liền giơ chân lên nói:“Ninh Tiêu Tiêu, ngươi dám hắt lại ta, ngươi có biết ta là ai hay không! Ngươi không muốn sống nữa sao?”

“Muốn chết vẫn đều là Dương nhị tiểu thư đây.” Tiêu Tiêu lạnh lùng nói.

Triệu Thiến Nhu cũng có mặt ở đó, thấy vậy nàng ta không nói hai lời liền chạy lên đánh Ninh Tiêu Tiêu, Ninh Tiêu Tiêu cũng không để bị đánh, bắt đầu đánh đòn hiểm vào người nàng, Dương Lộ Lộ cũng bắt đầu gia nhập chiến đấu. Lấy một chọi hai, Tiêu Tiêu tất nhiên không phải đối thủ. Dù các nàng là tiểu thư nhà giàu nhưng sức cũng không yếu. Đánh vào trên người cũng không nhẹ như hạt mưa rơi.

Thư ký thấy tình huống không thích hợp liền đi phòng họp báo tin gió, cho nên lúc An Tú Hiền chạy tới hiện trường, ba người đang đánh túi bụi. Hắn tiến lên nhanh chóng liền tách Dương Lộ Lộ cùng Triệu Thiên Nhu ra khỏi người Tiêu Tiêu, sau đó cởi áo khoác khóac lên trên người Tiêu Tiêu. Dương Lộ Lộ nhanh chóng cáo trạng:“Tú Hiền ca, ngươi đã tới, ngươi nếu không đến, ta sẽ bị người đàn bà ác độc này đánh cho phải vào bệnh viện.”

“Đúng vậy, Tú Hiền ca, Ninh Tiêu Tiêu rất không coi ai ra gì, ngang nhiên đánh nhau tại công ty ngươi, thật đúng là xem thường ngươi mà.” Triệu Thiến Nhu phụ họa thêm.

“Là các ngươi xem thường ta đi! Dương nhị tiểu thư, Triệu đại tiểu thư, đây là công ty của ta, ở công ty của ta đánh của người của ta, ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào bây giờ.” Dám bắt nạt cô gái của hắn, Tú Hiền nhất định sẽ bắt các nàng phải trả giá.

Dương Lộ Lộ cùng Triệu Thiến Nhu hôm nay đến đây là do nhận được tình báo về quan hệ giữa An Tú Hiền và Ninh Tiêu Tiêu, các nàng liền muốn lại đây xem thử thái độ của AnTú Hiền. Dương Lộ Lộ lần đầu tiên nhìn đến bộ dáng hung dữ như muốn ăn thịt người của An Tú Hiền, trong lòng nàng bỗng có chút bất an, nói:“Tú Hiền ca, là nàng đánh ta trước.”

“Đúng, là Ninh Tiêu Tiêu đánh trước, chúng ta chỉ là tự vệ mà thôi.” Triệu Thiến Nhu cũng hơi sợ.

“Hiện tại lập tức cút ra khỏi nơi này, không cần để cho ta lại nhìn thấy các ngươi.” An Tú Hiền thực phẫn nộ, ở công ty mình hắn cũng không thể bảo vệ cho nàng, hắn thực tẫn trách, tuy nhiên việc này còn chưa kết thúc đâu. Công ty của hắn có vài hạng mục hợp tác cùng nhà họ Dương cùng nhà họ Triệu, hắn sẽ làm cho hai người kia từ nay về sau nếu không dám trêu chọc Tiêu Tiêu. Nếu có gan làm thì phải có gan nhận lấy hậu quả.

Dương Lộ Lộ, Triệu Thiến Nhu đã rất sợ hãi, đâu còn dám nói gì nữa, nghe vậy liền mất mật chạy đi.

An Tú Hiền thật cẩn thận dìu Tiêu Tiêu vào trong văn phòng, sợ nặng tay làm đau nàng. Từ lúc dựa vào lòng An Tú Hiên, Tiêu Tiêu vẫn cúi đầu không nói gì, điều này làm cho trong lòng An Tú Hiền rất khó chịu.

“Có bị thương ở đâu không? Để taa xem xem.” Bộ dạng Tiêu Tiêu lúc này rất thảm. Tóc thì rối xù lên như con gà, quần áo cũng bị xô xệch đi.

Rả rích đương nhiên biết bề ngoài của mình lúc này thực sự rất thảm thương, nhưng nàng biết điều thảm thương hơn là cái mặt của nàng, hai người kia có ưu thế về móng tay, móng tay các nàng chủ yếu đều vạch lên mặt nàng, đây cũng là nguyên nhân mà nàng không muốn ngẩng đầu.

“Ta muốn về nhà.” Rả rích thấp giọng nói.

An Tú Hiền làm sao mà từ chối cho được, lập tức liền gọi vài cuộc điện thoại, sau đó tự mình đưa rả rích trở về, dọc theo đường đi Tiêu Tiêu vẫn im lặng làm cho tâm Tú Hiền nhịn không được nhói đau. Một cô gái như vậy, hắn làm sao có thể buông tay?

Cảm xúc của Tiêu Tiêu rất bất ổn, thậm chí là khi về đến nhà ngay cả Maya cũng bị Tiêu Tiêu đẩy ra. An Tú Hiền đem Tiêu Tiêu kéo đến ngồi trên sô pha, lại hỏi:“Hộp thuốc ở đâu? Ta bôi thuốc cho ngươi.” Tiêu Tiêu nắm lấy tay hắn, vài giây sau mới gian nan mở miệng nói:“Cho ta mượn cái ôm của ngươi một chút, chỉ một chút thôi.” Nói xong liền dựa vào trong lòng An Tú Hiền, đôi tay cầm lấy áo An Tú Hiền siết chặt lại.

“Thực xin lỗi, là do ta không bảo vệ tốt ngươi.” An Tú Hiền trong lòng cũng khó chịu.

Tiêu Tiêu không đáp lời mà chỉ lẳng lặng tựa vào trong ngực hắn, không khóc cũng không có trả lời và cũng không có nước mắt. Cứ như vậy qua thật lâu, Tiêu Tiêu mới đứng lên từ trong lòng An Tú Hiền, Tú Hiền nhìn về phía Tiêu Tiêu mới ý thức được mọi chuyện không đúng, Tiêu Tiêu không bao giờ cúi đầu trong thời gian dài như vậy.

Tú Hiền không nói hai lời dùng hai tay nâng lên khuôn mặt đang cúi của nàng, lúc nhìn đến vết thương trên mặt nàng, mặt hắn liền đen lại. Đáng chết, hắn sớm nên phát hiện, khuôn mặt nàng bị cấu đầy máu. Tiêu Tiêu giãy khỏi tay An Tú Hiên, trốn vào phòng ngủ, mặc cho Tú Hiền nói cái gì cũng không đi ra. Bất đắc dĩ, Tú Hiền chỉ phải xin sự giúp đỡ từ Dương Dung Na, dù sao hắn không dám cam đoan trên người Tiêu Tiêu có bị thương hay không.

Sau nửa tháng Tiêu Tiêu đều không đến đi làm, An Tú Hiền cũng kệ nàng, dù sao hắn hiện tại mỗi ngày đều sẽ đến nhà nàng, cho dù đến công ty cũng không gặp được mặt nàng. Nửa tháng này hắn nhưng là làm rất nhiều chuyện. Tất cả những sai lầm của Dương Lộ Lộ cùng Triệu Thiến Nhu hắn đều quy trên gia tộc của bọn họ, hai nhà này đều đang phải nơi nơi vay mượn tài chính, xoay quanh như kiến bò trên chảo nóng.

“Tiêu Tiêu, ngươi còn không tính ra khỏi cửa sao? Ta chờ đã lâu lắm rồi.”

Tiêu Tiêu đang thay quần áo. Nghe khoá học mỗi ngày của Tú Hiền – kể ra tâm sự, những điều xấu hổ này nọ. Trải qua hơn nửa tháng hồi phục, vết thương trên mặt nàng đã tốt lên, trang điểm một chút là không nhìn ra.

Tiếng cửa mở vang lên, Tú Hiền giương nụ cười lên, nói:“Tiêu Tiêu, ngươi rốt cục đi ra.”

Tiêu Tiêu giận dỗi liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói:“Nếu còn không ra khỏi cửa, ta sợ sẽ bị ngươi nói đến chết.” Tú Hiền nhìn ra được thái độ của Tiêu Tiêu với hắn khác đi, có lẽ hôm nay lại thông báo có thể thành công a. Hắn đang muốn mở miệng nói về tình cảm của chính mình, thật xui xẻo, tiếng di động vang lên. Hắn mở ra nhìn, là Ninh Hoa Trinh, cười lạnh một tiếng, đi ban công tiếp điện thoại.

Ước chừng một phút đồng hồ sau, Tú Hiền trở lại ngồi vào trên ghế sô pha bên người Tiêu Tiêu, nói:“Ta mang ngươi đi ra ngoài ăn cơm đi! Thuận tiện đi gặp Ninh Hoa Trinh, có một số việc cũng nên có lời kết, ta nghĩ muốn cho ngươi hạnh phúc, được không?” Tú Hiền vẫn sợ Tiêu Tiêu chưa chuẩn bị xong, hắn có chút lo lắng rằng sẽ lại bị từ chối.

“Được.” Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ một chút liền đồng ý.

Nếu có thể, Tú Hiền thật muốn nhảy dựng lên, Tiêu Tiêu đồng ý rồi, có nghĩa là bước đường tới thành công của hắn ngày càng gần hơn.

Dọc theo đường đi hai người vẫn im lặng, tuy vậy Tú Hiền vẫn cảm thấy rất vui vẻ, ngẫu nhiên nhìn về phía Tiêu Tiêu đưa tình ý.

Tới nhà ăn đã hẹn trước, một trước một sau xuống xe, Tú Hiền không kìm được chạy tới nắm tay Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu dừng một chút, ngẩng đầu nhìn phía hắn. An Tú Hiền tưởng rằng nàng muốn nói buông tay, cũng chuẩn bị tốt việc đấu tranh cho quyền lợi, kết quả lại đổi lấy một nụ cười nhè nhẹ của nàng.

Hai người tới gặp một mình Ninh Hoa Trinh, Trịnh Mẫn Cơ cũng không có đi theo.

Ninh Hoa Trinh xa xa liền thấy được An Tú Hiền, tâm tình tốt đứng lên, tuy nhiên khi nhìn đến Ninh Tiêu Tiêu bên cạnh, tâm tình nàng rơi mạnh xuống. Tú Hiền trước đưa Tiêu Tiêu vào chỗ ngồi sau đó mới hướng Hoa Trinh nói:“Ngượng ngùng, để cho ngươi đợi lâu.”

“Không có gì, không có gì.” Dù sao nàng là có việc muốn nhờ.

“Ta nghĩ Trữ tiểu thư hẹn ta ra không phải đơn thuần là muốn mời cơm đi!” Hoa Trinh có việc nhờ nằm bên trong dự tính của An Tú Hiền.

Khi nào thì quan hệ giữa bọn họ lại xa lạ như vậy a! Hắn thế nhưng xưng hô mình là Trữ tiểu thư, Hoa Trinh cười khổ.“Tú Hiền, ngươi biết rõ ta tìm ngươi có chuyện gì, nhất định phải để ta nói hẳn ra sao?”

“Ngươi không nói ta làm sao mà biết được.” Tú Hiền cười nhạt.

Ninh Hoa Trinh nhẹ nhàng hít một hơi, giây lát mới nói:“Ta biết Lộ Lộ cùng Thiến Nhu làm chuyện hại đến chị, ngươi tức giận cũng không có gì lạ, nhưng hiện tại chị đã không sao, trừng phạt mà ngươi dành cho hai nàng có nên dừng lại hay không?” Chân tướng sự tình Hoa Trinh đã rõ ràng, chẳng qua chỉ là hai người kia liên thủ đánh Ninh Tiêu Tiêu mà thôi, Tú Hiền lại khiến cho hai công ty phải trả giá lớn, thậm chí vì cứu lại công ty, các nàng khả năng sẽ bị đem đi đám hỏi.

Tiêu Tiêu nghe được ra Tú Hiền đã xả giận cho nàng, điều này nàng đã đoán trước được, nhưng hậu quả trừng phạt còn kinh động tới tận nữ chủ Ninh Hoa Trinh, xem ra trừng phạt không nhẹ. Hiện tại cũng không phải lúc giải thích cho Tiêu Tiêu nàng, hắn vỗ nhẹ tay Tiêu Tiêu, giả ngu nói.“Trữ tiểu thư dám cam đoan rằng các nàng chừa rồi sao? Nếu dám, xin mời ngươi lấy danh nghĩa của Trịnh Mẫn Cơ ra thề đi!”

Một chuyện nhỏ như vậy, cứ nghĩ đàm phán một chút là xong, Ninh Hoa Trinh thật không ngờ và điều nàng không thể nhận nhất chính là thái độ của An Tú Hiền đối với nàng, nó làm cho nàng chạnh lòng. Nàng biết rằng không thể quay lại như trước, tựa như nàng và Ninh Tiêu Tiêu, cũng không thể quay lại đoạn thời gian chị em thắm thiết. Dương Lộ Lộ cùng Triệu Thiến Nhu là bạn tốt của nàng, nàng không thể mặc kệ các nàng, thôi thì đành theo ý của An Tú Hiền vậy.

Ninh Hoa Trinh nhìn Tú Hiền không trao đổi gì với Tiêu Tiêu trên bàn cơm, trong lòng nàng có chút bị áp bách khó chịu, nói:“Tú Hiền, ta nghĩ ra ta còn có chút việc, phải rời đi trước, chúc các ngươi dùng cơm vui vẻ.” Nói xong liền đứng dậy rời đi.

“Trữ tiểu thư, về sau còn có cơ hội gặp lại, ta hy vọng ngươi có thể xưng hô ta là An Tú Hiền tiên sinh, cám ơn.”

Hoa Trinh bị những lời này đả kích không nhẹ, nàng khó hiểu nhìn về phía Tú Hiền, sợ run lên, chua sót nói:“Ta đã biết.”

Tiêu Tiêu thấy thái độ xa cách của An Tú Hiền với Ninh Hoa Trinh, hắn định quyết tuyệt với nàng ta thật sao? Tú Hiền quay đầu hỏi:“Tiêu Tiêu, ta lấy điều kiện kết hôn làm tiên quyết thỉnh cầu ngươi kết giao với ta, hy vọng ngươi có thể đồng ý.” Tú Hiền đã tốt khổ với Dương Dung Na về vụ tỏ tình, nhờ Dương Dung Na, hắn nhất thời hiểu ra.

“ Việc này cũng không quan trọng đi!” Cũng không phải cầu hôn, người này vậy mà còn làm một chiếc nhẫn kim cương, lại còn quỳ xuống, hơn nữa nhẫn kim cương phân lượng còn rất nặng a. Lần đầu tiên trong cuộc đời được người cầm nhẫn quỳ xuống cầu, trong lòng Tiêu Tiêu vô cùng xúc động cùng kinh ngạc.

“Tình yêu không lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết thì chỉ là một trò chơi, cho nên điều này vô cùng quan trọng.”

Tú Hiền nói rất đứng đắn, Tiêu Tiêu nhìn thấy bộ dạng này của hắn liền mỉm cười, Tú Hiền vừa thấy vậy, lập tức nói:“Cho nên, Ninh Tiêu Tiêu tiểu thư, xin hỏi ngươi nguyện ý làm bạn gái của An Tú Hiền tiên sinh sao? Lựa chọn một là nguyện ý, lựa chọn hai vẫn là nguyện ý.”

“Ta còn có thể chọn được sao? Tú Hiền.” Nếu trong hiện thực có một người đàn ông vì nàng che gió che mưa như vậy, Ninh Tiêu Tiêu nàng làm sao phải lưu lạc đến độ bị gia đình bức hôn.

An Tú Hiền đeo nhẫn kim cương vào tay Tiêu Tiêu, chân thành hôn xuống trên chiếc nhẫn.

“Tiến công chiếm đóng hoàn thành, mời người chấp hành chuẩn bị tâm lý rời khỏi thế giới.” Tỏng đầu Tiêu Tiêu vang lên giọng nói này, sau đó nàng lâm vào bất tỉnh.