Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên

Chương 58




Tiểu Khê sửng sốt, vui vẻ mắt cười cong cong: “Minh Minh ơi.”

“Đêm nay Minh Minh đã tỉnh ba lần rồi đó!”

Minh Minh cười yếu ớt, trong đôi mắt lấp lánh ánh sao trời.

Nụ cười của nó khiến người khác yên tâm và dễ chịu nhưng không thể sa vào, biết đâu lát nữa nó lại chìm vào giấc ngủ thì sao? Tiểu Khê chớp lấy cơ hội, hỏi nó: “Minh Minh, sao cậu cứ ngủ hoài vậy, cậu không thoải mái ở đâu ư?”

Trong mắt Minh Minh có chút nghi hoặc, vì sao nó cứ ngủ mãi?

Tiểu Khê nhìn nó nhíu mày suy ngẫm, nghĩ mãi nghĩ mãi rồi ngủ luôn, đôi tay buông lỏng trượt từ cổ xuống, nắm lấy góc áo của Tiểu Khê.

Tiểu Khê: “…”

Cậu phải làm gì với nó đây, vấn đề của nó là luôn thấy buồn ngủ sao?

Cứ vậy mãi là không ổn rồi. Trang Khê nghĩ mình nên đi tìm viện trưởng, để ông ấy giải quyết thôi.

Tiểu Khê chăm chú quan sát nhân vật đáng yêu này, càng nhìn càng thấy Minh Minh cũng là thiên sứ nhỏ, khó mà liên tưởng nó với mấy vị giám đốc khiến người khác sợ hãi trên mạng kia.

Mỗi nhân vật đều mang đặc điểm tính tình riêng, ở trong lòng Trang Khê, Minh Minh là bé ngoan có tính cách dịu dàng, mang cảm giác an toàn bao dung đến cho mọi người.

Chẳng qua ngẫm kĩ về nguồn gốc của cảm giác đó lại khiến người ta đau lòng. Quá khó để giữ được tính cách như vậy, sau bao dông tố nó trải qua.

Ngâm mình hơn nửa tiếng, Tiểu Khê luyến tiếc rời khỏi suối nước nóng, ôm Minh Minh ra. Cả hai lau khô mình, một người ngồi, một người nằm trên bãi cỏ cạnh suối nước nóng cùng nhau ngắm sao trời.

Qua vài lần thử, Trang Khê phát hiện mình phải trò chuyện thật nhiều với Minh Minh, gợi sự hứng thú của nó với thế giới bên ngoài thì nó mới mở mắt, thời gian mở mắt sẽ dài hơn.

Đối mặt với người lợi hại như Minh Minh thì điều cậu có thể làm rất ít, cậu đành kể vài câu chuyện cổ tích nho nhỏ và mấy việc vặt vãnh cho nó nghe. May mà Minh Minh không thấy phiền, nó rất thích nghe những câu chuyện vụn vặt ấy.

Trang Khê hiểu rồi, khi còn bé ai chẳng thích nghe kể chuyện chứ? Dù là vài mẩu chuyện ngắn thôi cũng được, ngơ ngẩn trong căn nhà trống trải một mình thật sự rất cô đơn.

Nhưng ít ra cậu vẫn còn ba mẹ, Minh Minh thì bị nhốt trong căn phòng u ám nhiều năm, không tiếp xúc với ai cả. Gặp người thường chắc đã phát điên rồi.

Minh Minh là một nhân vật kiên cường.

Tiểu Khê tiếp tục kể chuyện xưa, xua đi nỗi cô đơn trong nó.

Tiểu Khê kể: “Thị trấn tụi mình có vài bạn bị thương nữa. Viễn Viễn mất một chân, đôi mắt của Trạch Trạch bị người khác móc mất, chất độc trên người Lễ Lễ đã chữa khỏi, còn Dương Dương là một bé câm nhưng hiện tại cũng nói chuyện được rồi.”

“Chứng buồn ngủ của Minh Minh sẽ được bệnh viện chữa lành thôi, viện trưởng giỏi lắm đó.”

Tiểu Khê nói tiếp: “Tôi mong các cậu đều khoẻ mạnh.”

Tiểu Khê: “Chúng ta chỉ thiếu tiền thôi, đợi gom đủ kim tệ là có thể giúp các cậu khỏe mạnh nguyên vẹn rồi, tốt biết bao.”

Giọng Tiểu Khê hòa vào trong gió đêm, truyền vào tai của Minh Minh, nó nghe thấy cậu nói thiếu tiền.

Tiểu Khê lại kể cho Minh Minh những câu chuyện trong thị trấn. Viễn Viễn đánh nhau rất giỏi, Trạch Trạch cũng thế, Lễ Lễ xinh đẹp nổi tiếng gần xa, Dương là một thây ma nhỏ có thiên phú vẽ tranh.

Tiếng nói nhẹ nhàng ấm áp như dòng suối chảy réo rắt, chứa đựng niềm vui mà ai cũng nghe được. Làm người ta muốn trở thành nhân vật được cậu nhắc tới, càng muốn trở thành nhân vật chính trong câu chuyện cùng cậu trải qua bốn mùa sớm trưa.

Tiểu Khê kể với Minh Minh những câu chuyện trong và ngoài trấn nhỏ, còn tay thì cầm nhành cây và cỏ bện thành một cái lồng. Đây là cậu học từ Dương Dương đó, vì Dương Dương sống ở thời tận thế nên biết làm khá nhiều đồ thủ công.

Cái lồng bện không kín, chừa chỗ trống giữa các cành cây, lá cây được xếp khít hơn xíu, tuy không đẹp nhưng độc đáo.

Bện xong lồng, Tiểu Khê đặt cán lồng vào tay Minh Minh rồi đứng dậy.

“Minh Minh, tôi ở ngay cạnh cậu này.”

Đôi tay ấy run nhè nhẹ theo phản xạ, nó muốn cầm tay Tiểu Khê. Nó muốn có người ở cạnh, nên cậu đừng đi mà.

Nhưng nó biết lần này sẽ không nắm được, chắc chắn lại bắt hụt, nào ngờ tay nó chạm phải nhánh cỏ mềm mại. Cán lồng làm bằng lá cây non mềm nhất, chúng được tắm mình trong nước suối và sương sớm, sức sống mãnh liệt truyền vào lòng bàn tay.

Nó không có bắt hụt.

Chăm sóc tỉ mỉ đến từng cảm xúc, chu đáo cẩn thận khiến người khác cảm thấy không cần phải lo lắng về bất cứ việc gì cả.

Trang Khê mở hết cửa chính và cửa sổ ra. Dưới sự dẫn dắt của vài chú đom đóm phía trước, càng có nhiều chú đom đóm khác mang theo những chiếc đèn lồng nhỏ bay vào.

Bọn chúng xuyên qua hơi nóng của suối nước, dừng ở đám cỏ bên người Minh Minh và Trang Khê, tỏa ra ánh sáng lập lòe hư ảo.

Tiểu Khê đi chân trần trên bãi cỏ, bắt từng chú đom đóm thả vào trong chiếc lồng vừa bện xong, ánh sáng bên trong chiếc lồng ấy ngày càng sáng tỏ, trông như chiếc đèn lồng thiên nhiên.

Càng ngắm Tiểu Khê càng thích, chiếc đèn này là dành cho Minh Minh sợ bóng tối đó.

Sau khi bắt đầy những chú đom đóm vào lồng, tóc hai người đã khô. Tiểu Khê cõng Minh Minh đặt lên xe lăn, nhét lồng cỏ vào tay nó: “Minh Minh, trời tối lắm rồi, chúng mình về nhà thôi.”

Ngâm suối nước nóng, thể lực của Tiểu Khê đã hồi phục gần đủ, cậu thoải mái đẩy Minh Minh về nhà rồi ôm nó lên giường.

Cậu đã mua mấy bộ quần áo cho nó, mua bằng tiền nạp chứ không phải kim tệ nhưng cậu chẳng thấy xót tẹo nào.

Trang Khê cảm khái, bây giờ đã khác với hồi mới bắt đầu chơi rồi. Lúc ấy cậu nghèo quá chừng, thiếu thốn tinh tệ, muốn nạp tiền xây bệnh viện cũng phải thức mấy đêm liền, còn nghĩ nếu có thể dùng kim tệ để xây bệnh viện thì tốt biết mấy.

Mà bây giờ cậu được khoảng tiền bồi thường nên nạp vào game cho mọi người sử dụng, tiêu cũng chẳng thấy xót nữa, thay vào đó lại xót những đồng kim tệ có thể chữa bệnh và tái sinh cho mọi người hơn.

Mua quần áo xong, Tiểu Khê offline.

Trò chơi có chức năng chống nghiện game, nhưng chức năng này rất thông minh. Kể từ khi Trang Khê chính thức đủ tuổi và tham gia kỳ thi đại học thì các hạn chế đã nới lỏng nhiều. Thể lực của cậu tăng gấp đôi và thời gian chơi cũng nhiều thêm, nghĩa là cậu sẽ được ở trong game thỏa thích hơn trước.

Tuy nhiên mũ 3D không thể dùng lâu, quá hai tiếng sẽ cưỡng chế logout.

Sắp đến giờ rồi!

Tiểu Khê nói: “Minh Minh, tôi phải đi rồi.”

Cậu nhìn thấy hàng mi của Minh Minh bắt đầu run nhè nhẹ, cảm nhận được sự lo lắng của nó. Mấy đêm trước cậu không nhận ra, đến hôm đọc được bản di chúc thứ ba thì mới biết, thứ nó sợ và ghét nhất là lặng mình trong căn phòng tăm tối.

Tiểu Khê thấy hơi áy náy và tự trách bản thân quá bất cẩn. Trước đây đêm nào cậu cũng đóng cửa sổ, kéo rèm giúp nó, nghĩ rằng làm vậy sẽ tạo không gian yên tĩnh giúp Minh Minh ngon giấc hơn, nhưng hoá ra điều đó lại khiến nỗi bất an trong lòng nó thêm sâu.

Đêm nay cậu mở cửa sổ để ánh trăng rọi vào, cùng với những thứ đáng yêu cậu để lại bên cạnh Minh Minh nữa.

Tiểu Khê ngồi bên giường Minh Minh, cầm tay nó, nhẹ giọng nói: “Minh Minh đừng căng thẳng, ngủ cho ngon, mai sáng tôi sẽ tới.”

“Đêm nay trăng sáng lắm, ánh trăng dịu nhẹ bao phủ lấy toàn bộ tấm chăn luôn.”

Minh Minh không biết ánh trăng trên chăn mềm mại đến đâu, nhưng nó biết giọng nói bên tai mình dịu dàng đến nhường nào.

Chắc chắn còn dịu dàng hơn cả ánh trăng ngoài kia nên mới vỗ về được nỗi lo lắng của nó. Ngón tay nó nhẹ nhàng duỗi ra, lông mi yên tĩnh rũ xuống.

“Nếu Minh Minh sợ thì hãy mở mắt ra nhé.” Giọng cậu đượm ý cười như chất chứa niềm vui nhỏ, khiến lòng người xao động.

Tiểu Khê đẩy xe lăn rời đi, phải trả xe lăn về phòng của Viễn Viễn thôi.

Viễn Viễn đang ngồi viết gì đó bên bàn, nghe tiếng cậu gõ cửa đi vào thì quay sang nhìn cậu với ánh mắt sáng rực, tầm mắt chuyển về phía xe lăn.

“Không cần đẩy về đây đâu, cho nó đi.”

Ánh trăng dịu dàng bỗng trở nên lạnh lẽo.

Tiểu Khê lắc đầu: “Đây là của Viễn Viễn mà, tôi làm cho Viễn Viễn đó.”

Viễn Viễn quay đầu nhìn cửa sổ, ánh mắt cũng rơi ngoài ấy, chẳng biết nó vui hay buồn.

Tiểu Khê lặng lẽ dòm nó, vết bỏng trên mặt Viễn Viễn gần như biến mất rồi, trí nhớ sắp xếp rõ ràng, quá khứ trong lòng khiến khí chất trên người nó trở nên khác biệt hoàn toàn.

Lần trước trên mạng có người đánh giá nó là một đoá hoa cao ngạo ăn thịt uống máu, Trang Khê nhìn chăm chăm vào nhân vật trong trò chơi mà vui mừng hết biết. Bây giờ mới thấy, câu văn miêu tả kia thật sự rất đúng.

Khó mà so sánh nó với những người không ở cùng một thế giới. Đối với Viễn Viễn, cậu càng lúc càng cảm nhận được sự khác biệt giữa nó và mọi người.

Nếu Viễn Viễn biết mình đã chết, chắc chắn nó sẽ không im lặng như này, còn nếu biết mình có thể sống lại, cũng không thể bình tĩnh đến thế.

Nó không hỏi tình hình hiện giờ của liên bang, thậm chí không hỏi người nhà của nó hiện nay thế nào, chưa từng nhắc tới một câu.

Những tin tức mà Trang Khê tra giúp nó đều xem như vô ích. Là bởi vì từng chứng kiến quá nhiều chuyện sinh tử nên nó mới bình thản vậy sao?

Rốt cuộc Viễn Viễn đang nghĩ gì? Đang mang những kế hoạch nào? Thế giới cất chứa trong lòng nó lúc này có dáng vẻ ra sao đây?

“Nhưng cậu vẫn cho người khác dùng đó thôi?”

“Ơ?” Khi Trang Khê đoán trong lòng nó chứa cả tinh hệ, nào ngờ nó lại hỏi thế khiến cậu hơi đơ.

Tiểu Khê: “Viễn Viễn không thích cho người khác dùng sao?”

Viễn Viễn: “Không chỉ không thích cho người khác dùng, mà tôi còn không thích người khác đụng vào đồ của tôi.”

Tiểu Khê: “Vậy cậu còn…”

Vậy cậu còn đặt ngay cửa làm gì?

Tiểu Khê không dám nói ra miệng, vì thấy Viễn Viễn đang cáu kỉnh và bất đắc dĩ.

Tiểu Khê đẩy xe lăn đến bên cạnh Viễn Viễn: “Sau này tôi không đưa cho người khác dùng nữa, Viễn Viễn đừng giận mà.”

Viễn Viễn dời mắt, sự lạnh lùng vẫn còn đó, nó hỏi: “Cái gì cũng không cho người khác dùng ư?”

“Chỉ để một mình Viễn Viễn dùng thôi.” Tiểu Khê giơ tay lên bảo đảm.

Lúc này Viễn Viễn mới khẽ cười.

Hiện tại rất khó thấy nụ cười của Viễn Viễn, giống như đoá phù dung sớm nở tối tàn, ngắn ngủi mà quý giá khiến Tiểu Khê nhìn đến ngơ ngác.

Mấy cái bình luận trên mạng không chuẩn gì hết, Viễn Viễn nào ăn thịt uống máu ai, càng không lạnh lùng kiêu ngạo luôn.

Ánh mắt như nhìn thấu lòng người của Viễn Viễn dòm sang: “Đang nghĩ gì thế?”

Tiểu Khê chẳng che giấu nổi suy nghĩ mà cậu cũng không tính giấu, mỉm cười nói ngây ngô: “Tôi muốn tìm một chiếc hộp kho báu, đặt từng nụ cười của Viễn Viễn vào trong đấy rồi giấu đi thôi.”

Viễn Viễn bị mấy lời trẻ con của cậu làm rung động, tất cả những cảm xúc và ngụy trang của nó đều bị quét sạch, trên khuôn mặt lạnh lùng khóe miệng hơi nhếch nhưng rồi lại mím chặt.

Chỉ có tiếng cười trầm thấp tràn đầy niềm vui truyền ra từ cổ họng của nó, tuy rằng ngắn ngủi nhưng nghe hay hơn cả tiếng ve kêu bên ngoài cửa sổ, băng tuyết lạnh lẽo trong mắt cũng tan hết.

Tiểu Khê cũng cười, một nụ cười rạng ngời bên dưới ánh trăng, đơn giản là hạnh phúc vì nụ cười của Viễn Viễn mà thôi.

Cậu muốn đến gần và sờ sờ đầu của Viễn Viễn như trước kia rồi ôm một cái. Đôi giày trắng nhỏ bên dưới chiếc quần vàng kem tiến tới một bước nhỏ, sau đó chợt dừng lại.

Bây giờ không thể sờ được nữa rồi, đây không chỉ là Viễn Viễn của cậu mà còn là thượng tướng Quý.

Sao cậu có thể sờ đầu thượng tướng Quý được chứ?

Tuy thân phận của các nhân vật khác không tầm thường, nhưng bọn nó tới từ không gian dị thế nên cậu không có cảm giác gì, còn thượng tướng Lý là liên bang thượng tướng mà cậu được nghe được nhìn vô số lần ngoài đời thực.

Thượng tướng Quý chẳng những không thích người khác sử dụng đồ của mình, mà còn không thích bị người khác chạm vào. Chuyện này cả tinh hệ đều biết, không cần cậu phải nói nhiều. Ngay cả khi liên bang duyệt binh cũng không ai dám đứng gần ngài ấy luôn.

Trong lòng Tiểu Khê có chút ủ rũ và khó chịu.

Viễn Viễn vừa định nói gì đó thì người ở trước mặt đột nhiên lên tiếng: “Viễn Viễn nghỉ ngơi sớm đi nha.”

Giống như đứa nhỏ không được chia kẹo vậy. Bạn nhỏ ủ rũ đáng thương bước ra cửa, bỏ lỡ ánh mắt của Viễn Viễn.

Viễn Viễn nuốt những lời định nói vào trong miệng, lặng lẽ nhìn cậu rời đi.

Ánh trăng trong trẻo chiếu vào bên chân Tiểu Khê, vô số câu hỏi kẹt trong họng, ngăn lại lời nói trong lòng.

Trang Khê vừa ra khỏi phòng Viễn Viễn, còn chưa kịp quay đầu nhìn đã bị cưỡng ép log out.

Cởi mũ 3D xuống, Trang Khê phải mất một lúc mới thích ứng được việc từ trò chơi 3D trở về hiện thực.

Hiện tại đêm đã khuya lắm rồi, căn phòng yên tĩnh trống trải, sự ấm áp và náo nhiệt của thị trấn đã biến mất, mùi hoa tường vi thay thế mùi hoa cỏ nồng nàn của thị trấn.

Trang Khê ôm mũ đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước đến giường mới nhớ mình vẫn chưa tắm, cảm giác thoải mái thư giãn trên cơ thể là do ngâm suối nước nóng ở trong thị trấn.

Game 3D đúng là tuyệt vời quá đi! Hèn chi cần phải hạn chế thời gian, bằng không sẽ rất khó phân rõ giữa hiện thực và trò chơi.

Tuy rằng trước nay, Trang Khê chưa bao giờ muốn phân biệt rõ ràng cả.

Tắm xong nằm vào trong chăn, trước khi ngủ Trang Khê vẫn không yên tâm lắm, mở game xác định cả năm căn phòng đều yên ắng mới tắt game và nhắm mắt.

Lần đầu tiên được trải nghiệm chế độ 3D, Trang Khê rất vui. Cậu đã gói sủi cảo cho các nhân vật ăn nè, còn làm rất rất nhiều việc cho tụi nó trong chế độ 3D này nữa.

Có thể khiến Minh Minh tỉnh giấc tận ba lần, với tần suất này thì việc giúp nó ăn uống bình thường cũng sắp làm được rồi.

Nhưng cậu không sờ được đầu của Viễn Viễn.

Trang Khê mơ màng chìm vào giấc ngủ, cảnh cuối cùng mà cậu nghĩ đến trước khi say giấc là dáng vẻ của Viễn Viễn lúc mới vào trò chơi, nó len lén bò trên bệ cửa sổ nhìn trộm cậu.

Cậu đoán chắc Viễn Viễn của lúc ấy, chính là đứa nhỏ được thượng tướng Quý khoá chặt trong lòng nhỉ?

Sau khi Trang Khê ngủ say, trong phòng của Tiểu Khê, Minh Minh vốn đã an giấc thì lông mi chợt run lên, sau đó là những cơn run dữ dội hơn, ngón tay bấu chặt lấy ga trải giường.

Hình như nó đã trở về căn nhà tối tăm kia, lần này trong nhà không chỉ riêng mình nó cô đơn mà còn thêm ba người trưởng thành khác nữa.

Người đàn ông đưa một người phụ nữ xinh đẹp về nhà, bọn họ cãi vã dữ dội, dẫn đến một trận đánh nhau không nể nang gì.

Mẹ đau lòng khóc nấc, tình yêu mà bà hằng ao ước đã chết trước khi kịp bắt đầu, chiếm đoạt xong thì bị vứt bỏ như miếng giẻ rách. Chịu đựng sự tra tấn vô tận, bà điên cuồng hỏi người đàn ông kia cớ sao đối xử với bà như thế?

Người đàn ông lạnh lùng mắng: “Con đàn bà điên này!”

Tiếng khóc của mẹ, cơn giận của người đàn ông và tiếng cười của phụ nữ hòa quyện vào nhau, ngày qua ngày, cuối cùng hoá thành một vũng máu, máu tươi đặc sệt chảy đến bên người nó, đan xen vào bóng tối vô tận, nặng nề ẩm ướt khiến người khác nghẹt thở, gầm gừ như một con thú hoang.

Nó sắp bị nuốt chửng rồi!

Giống như vô số lần khác, bóng tối cắn nuốt tinh thần nó, linh hồn bị trói buộc trong vực sâu u tối lạnh lẽo nhất.

Nó chỉ có thể đứng nhìn, bị động đối mặt với con hung thú đen tối ấy.

“Minh Minh.”

Tựa như lúc ban đầu, một giọng nói luôn văng vẳng bên tai, nhẹ nhàng kéo nó từ trong bóng đêm, lôi nó chạy khỏi từ đường u ám kia.

“Tôi muốn sống cùng cậu nơi trấn nhỏ.”

“Nếu Minh Minh sợ thì hãy mở mắt ra nhé.”

Mở mắt ra…

Lông mi và mí mắt của nó khẽ run, đôi tay bấu ga giường đến trắng bệch.

Tôi cũng muốn sống cùng cậu ở thị trấn này nữa.

Đêm dài yên tĩnh, ánh trăng soi sáng như phủ lên thị trấn một màn lụa mỏng mềm mại.

Minh Minh mở mắt.

Giây đầu tiên có tia sáng từ ánh trăng chiếu vào trong mắt rồi ánh sáng dịu dàng đó lớn dần, mí mắt ướt át nhắm chặt đã hoàn toàn mở to.

Lúc Minh Minh mở mắt nó trông thấy mảng sáng trong trẻo trước mặt, đôi mắt bỗng ướt.

Ve sầu râm ran, gió ru nhè nhẹ, màn đêm dịu dàng.

Nó ngạc nhiên nhìn lồng cỏ yên tĩnh đang phát sáng bên cạnh. Giữa những phiến lá xanh non, đom đóm toả ra ánh sáng lập lòe. Từng đốm sáng đan xen vào nhau khiến lá cây trông càng mềm mại, ánh sáng cũng ấm áp hơn.

Nó không biết bầu trời bên ngoài có đầy sao hay không, càng không nhớ nổi vẻ đẹp của những ngôi sao ấy nữa, chúng lạnh lẽo và xa vời biết mấy.

Trước mặt nó lúc này là những vì sao nhỏ trên thế gian.

Chúng rất ấm áp!

Những ngôi sao ấy thắp lên một luồng sáng yếu ớt, soi sáng một vùng trời nhỏ bé, dẫn bước cho những kẻ lạc lối trong bóng đêm trở về nhà.

Về được nhà rồi là không bao giờ lạc đường nữa, không phải lang thang trong bóng tối nữa.

Sáng tinh mơ thức giấc, Trang Khê đội mũ lên online, thấy bốn nhân vật đang chen chúc ngoài cửa sổ phòng cậu dòm vào trong.

Tiểu Khê đến trước mặt tụi nó, cả bọn mới dời mắt.

Không đợi cậu hỏi, Dương Dương đã chỉ tay vào trong nói: “Người đó dậy rồi.”

“Dậy rồi sao?” Giọng Tiểu Khê vui sướng dâng cao.

Bây giờ Minh Minh không cần cậu dỗ dành, mà tự tỉnh luôn hở?

Tiểu Khê nhanh chóng mở cửa, Dương Dương theo sau cậu kể: “Nó lại ngủ rồi!”

Không cần Dương Dương nói, Tiểu Khê cũng thấy rồi.

Minh Minh đã tự thay bộ quần áo mới, ăn mặc chỉnh tề, dựa vào bàn ngủ mất.

Tiểu Khê tò mò: “Sao lại thế nhỉ?”

Dương Dương nói: “Nó mở cửa sổ ra chào hỏi bọn tôi, bọn tôi vừa tới thì nó lăn ra ngủ mất tiêu.”

Tiểu Khê: “…”

Ngủ vậy sẽ khó chịu, Tiểu Khê muốn ôm nó đặt lên giường, vừa mới ôm còn chưa kịp đặt lên giường thì Minh Minh lại mở mắt.

Tiểu Khê vui mừng: “Minh Minh.”

Cậu lập tức thả nó xuống.

Minh Minh cười với Tiểu Khê, vội vàng đứng dậy, không chậm trễ giây phút nào.

Lẽ ra người nằm lâu đột nhiên đứng dậy chân sẽ mềm, chốc lát khó mà đi đứng một cách bình thường nhưng Minh Minh lại đi rất vững vàng.

Trang Khê nghĩ có lẽ vào những lúc bọn họ không biết, Minh Minh đã tập đi trước rồi.

Minh Minh bước tới cửa rồi đẩy cửa ra, không quan tâm đến mọi người mà đi thẳng vào phòng bếp nhỏ của bọn họ.

Thế mà còn biết phòng bếp ở đâu luôn.

Tiểu Khê căng thẳng đi theo sau lưng nó như một cái đuôi nhỏ, sợ nó bỗng nhiên ngủ mà ngã xuống, cậu chuẩn bị đỡ lấy nó bất cứ lúc nào.

Bốn đứa còn lại cũng tò mò theo vào phòng bếp.

Tối qua bọn họ ăn sủi cảo, còn dư chút rau dại và vỏ bánh, tụi nó đặt hết chúng ở đây.

Mọi người ngạc nhiên nhìn Minh Minh bắt đầu băm nhỏ nhân, gói sủi cảo. Đôi tay vốn sống trong nhung lụa trông không dính chút khói lửa phàm tục của nó, thế mà gói ra được từng viên sủi cảo tinh xảo thế này.

Có điều hơi chậm, vì trong lúc làm sủi cảo nó lại ngủ mất hai lần.

Giấc ngủ thứ hai hơi dài, nó cầm vỏ sủi cảo trên tay như muốn chìm luôn trong mộng vậy. Bốn nhân vật đợi mãi đợi mãi, sau đó mất kiên nhẫn bỏ đi, còn mình Tiểu Khê vẫn kiên nhẫn chờ nó.

Cậu cho rằng Minh Minh thích sủi cảo hôm qua, hôm nay muốn ăn nên bèn giúp Minh Minh gói.

Cậu muốn lấy phần vỏ sủi cảo ra khỏi tay Minh Minh nhưng không ngờ nó nắm rất chặt, khi Tiểu Khê đang định vặn tay Minh Minh thì nó lại mở mắt.

“Để tôi làm cho.” Nó nói.

Vẫn là câu giống hôm qua nhưng độ khàn đã giảm bớt, tăng thêm phần dịu dàng.

Nó cầm vỏ sủi cảo, nghiêm túc giống như đang bàn dự án xuyên quốc gia vậy, một viên sủi xảo tinh xảo thành hình trong tay nó, quay đầu nói: “Cậu đi chơi đi.”

Dường như không hài lòng lắm với câu ra lệnh, nó lại nói: “Để tôi làm cho, cậu cứ đi chơi đi.”

Tiểu Khê hơi do dự.

Nó mỉm cười, trong mắt có ánh sáng dịu dàng: “Yên tâm.”

Tiểu Khê gật đầu, bảo rằng đi nhưng thật ra cậu vẫn đứng bên ngoài cửa sổ ngó vào. Không biết Minh Minh sẽ ngủ lúc nào nữa, để nó một mình nấu ăn trong bếp nguy hiểm lắm.

Chẳng qua mới nhìn chút xíu, Tiểu Khê bị hấp dẫn luôn. Minh Minh nấu ăn rất nghiêm túc, còn nghiêm túc hơn cậu nữa. Mọi thứ ở trong tay nó đều trở thành các món đồ vô cùng quý giá, trông không giống gói sủi cảo mà như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Ánh mắt nghiêm túc và sâu lắng.

Qua một lúc, Minh Minh bước tới cửa bếp, Tiểu Khê vội trốn ra sau phòng bếp.

Không bao lâu, nghe thấy có người đi vào thì Tiểu Khê mới chạy về trước cửa sổ. Cậu vừa ngó vào đã đụng phải ý cười trong mắt Minh Minh, có vẻ nó đã phát hiện cậu từ lâu rồi, đang đợi cậu nhìn qua thôi.

Minh Minh vẫy tay, Tiểu Khê lập tức đi đến bên cạnh nó.

Nó mỉm cười kéo ghế cho Tiểu Khê, cậu ngơ ngác ngồi xuống, một đôi đũa nhét vào tay, trước mặt là một bát sủi cảo nóng hổi.

Bên cạnh bát sủi cảo là một bình hoa nhỏ, bên trong có một đoá hồng còn đọng sương.

Đây là nó nấu cho cậu ăn đó.

Minh Minh kiên trì như thế, hoá ra là muốn nấu bát sủi cảo làm bữa sáng cho cậu.

Trang Khê mò mẫm trong ký ức xa xăm, phát hiện đây là lần đầu tiên có người làm đồ ăn sáng nóng hổi cho mình.

Hơi nóng và mùi thơm trong bát xông lên mặt, hương hoa hồng buổi sớm vương vấn nơi chóp mũi.

Tiểu Khê hít hít mũi, hít hết tất cả mùi thơm vào trong bụng, lồng ngực cậu căng phồng, căng tràn hương thơm và thoả mãn.

Một bàn tay dịu dàng ấm áp đặt lên gáy, khiến chóp mũi cậu chua xót.

Tiểu Khê cầm đũa, hơi không nỡ ăn, cậu quay đầu muốn nói cảm ơn nhưng chợt thấy Minh Minh đang ngồi ghế bên cạnh, nó lại ngủ rồi.

Tiểu Khê mỉm cười, cầm đũa gắp một viên sủi cảo mập mạp bỏ vào miệng, ăn một miếng to.

Ngon hơn cả cậu gói, hệt như đang ăn sức sống cả mùa hè trong miệng vậy, từng mảnh xanh thẳm dưới ánh mặt trời đều được cậu ăn vào bụng hết.

Ăn xong một viên, cả người Trang Khê đều ấm áp, rồi viên thứ hai, viên thứ ba, ăn đến viên thứ tư thì chợt nhận ra có gì đó không đúng lắm, bên trong sủi cảo có thứ không giống rau rừng và trứng gà.

Chẳng lẽ Minh Minh buồn ngủ nên bỏ nhầm sao?

Tiểu Khê nghi ngờ lấy nó ra, thoáng sửng sốt. Đó là một ngôi sao nhỏ, không biết được khắc từ trái cây gì.

Tiểu Khê ăn trúng một ngôi sao nhỏ!

Minh Minh gói những ngôi sao vào trong sủi cảo, để cậu nếm được niềm vui bất ngờ. Bỏ ngôi sao ấy vào miệng, Tiểu Khê nhai thật cẩn thận.

Ngọt quá đi!

Chút niềm vui nhỏ nhỏ dâng lên trong lòng cậu, nổ tung thành pháo hoa rực rỡ.

Tiểu Khê được bao vây bởi niềm vui, ăn hết sủi cảo thì dựa vào ghế, híp mắt mãn nguyện.

Cuối cùng đã có người chuẩn bị một bữa sáng nóng hổi cho cậu rồi, hạnh phúc quá đi à!

Tiểu Khê vừa rũ mắt thì phát hiện dưới lọ cắm hoa hồng có một tờ giấy nhỏ, cậu nhìn sang Minh Minh đang say giấc, vươn tay lấy tờ giấy ấy ra.

Trên đó chỉ có hai câu, nét chữ rõ ràng đẹp đẽ. Sự ấm áp trong từng câu chữ khiến lồng ngực Tiểu Khê nóng bừng, chỉ muốn nhét nó vào túi.

[Tôi gặp được cậu ở nơi tận cùng của sự u ám.

Một chú đom đóm nhỏ cõng theo một vì sao sáng.]

____________