Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên

Chương 27




[Bạn có muốn nhận người dân này không?]

[Có]

[Không]

Nhắc nhở của trò chơi xuất hiện lần nữa, Trang Khê đang nhìn đến ngơ ngẩn lập tức nhấn vào [Có]

[Chúc mừng bạn đã thu được người dân thứ ba của thị trấn, Lễ Lễ. Hãy tiếp tục nỗ lực không ngừng nha! Cố lên!]

Sau khi Trang Khê nhấn chọn [Có] thì nhân vật lập tức rơi xuống, ngã trên mặt đất. Ba người Tiểu Khê, Viễn Viễn và Trạch Trạch cùng chạy qua, đứng ở trước mặt Lễ Lễ không biết nên làm gì.

Chủ yếu bởi đây là một cô gái.

Tiểu Khê do dự một lát, muốn đưa tay ra đỡ lấy Lễ Lễ thì phát hiện Lễ Lễ giống như Viễn Viễn lúc mới đến vậy. Tiểu Khê không chạm vào được. Có lẽ phải đợi Lễ Lễ chủ động, thì Tiểu Khê mới có thể chạm vào nó.

Trang Khê nhấn mở dữ liệu của Lễ Lễ ra xem thử. Bề ngoài nhìn không thấy nó có bao nhiêu vết thương nghiêm trọng, nhưng thực ra giá trị sức khỏe của nó chỉ có 12. Ngược lại, dù nó vẫn luôn cau mày thế nhưng giá trị tâm trạng lại cao hơn Viễn Viễn và Trạch Trạch lúc mới tới nhiều, tận 30.

Sự kinh ngạc và sợ hãi trên mặt nhân vật tên là Lễ Lễ này vẫn chưa biến mất, nó đang nhìn họ một cách đề phòng: “Đây là đâu? Các người là ai?”

Tiểu Khê: “Cô đừng sợ, bọn tôi…”

Tiểu Khê còn chưa nói xong thì Lễ Lễ đã ngất đi rồi.

Ba nhân vật đều câm nín.

Viễn Viễn: “Phiền phức.”

Dù sao cũng là con gái, không thể đánh không thể mắng. Sau này còn không biết phiền phức cỡ nào.

Trạch Trạch không nói gì mà chỉ đứng đó suy nghĩ.

Trang Khê cũng không biết phải làm sao. Cậu phải để một cô gái xinh đẹp như thế này ở đâu đây? Tuy họ đều là nhân vật ảo, nhưng cũng là người dân của cậu. Bọn họ có suy nghĩ riêng, đặt cô ấy trên giường của cậu thì không tốt lắm. Người từng nằm qua cái giường đó là hai đứa con trai…

Không còn lựa chọn nào khác, Trang Khê vẫn nhấn giữ vào nhân vật và chuyển nó đến phòng của mình. Nằm trong phòng cậu còn hơn là nằm dưới đất. Tiểu Khê thay mới tất cả mọi thứ trên giường rồi chuyển nhân vật nằm lên đó, cậu đẩy một cái ghế nhỏ đến cạnh giường, ngồi bên cạnh nhìn Lễ Lễ.

Lễ Lễ nằm trên giường, trên người mặc từng lớp từng lớp váy. Mái tóc dài rơi ở trên gối, thân hình gầy yếu, sắc mặt tái nhợt.

Cô ấy là một cô gái.

Từ nhỏ đến lớn Trang Khê chưa từng nói một câu nào với con gái, trừ khi cần thiết còn bình thường cậu cũng rất ít khi tiếp xúc với con gái. Cậu không biết nên ở chung với con gái thế nào cả. Nhưng cậu cũng biết một đạo lý, con gái là phải cưng chiều.

Lông mày của Lễ Lễ nhăn lại, vẻ mặt của nó trắng nhợt một cách kỳ lạ, trán đổ mồ hôi không ngừng.

Trang Khê không biết Lễ Lễ bị làm sao, vội vàng đặt cỏ giảm đau trong ba lô lên người nó. Không cần biết là vấn đề gì, cỏ giảm đau chắc sẽ giảm bớt đau đớn của nó.

Nhìn lông mày của Lễ Lễ buông lỏng, Trang Khê cũng thở phào một hơi.

Trong khi ngồi trên ghế nhỏ bảo vệ Lễ Lễ thì Trang Khê cũng bắt đầu mở quang não ra tìm kiếm học hỏi. Con gái thích cái gì, cách để ở chung với con gái. Trang Khê không ngờ, lần đầu tiên trong đời cậu tìm hiểu về những thứ này lại không phải vì bạn gái trong tưởng tượng của cậu, mà là vì nhân vật trong trò chơi.

Tìm hiểu trên diễn đàn lớn xong, Trang Khê có thể tóm tắt đại khái ba thứ mà con gái thích nhất:

Một, con gái thích đẹp.

Hai, con gái thích tiền.

Ba, con gái thích được yêu được cưng chiều.

Cậu không có tiền.

Điểm đặc biệt nhất trong thị trấn của cậu chính là nghèo.

Tiểu Khê cúi đầu xuống. Không có tiền thì hai cái còn lại phải làm tốt hơn. Nếu mà thích đẹp, Trang Khê nghĩ một lát. Lấy tất cả những mảnh vải ra, tạm thời cậu không thể làm bất cứ thứ gì khác, nhưng có thể làm rất nhiều váy cho Lễ Lễ. Mặc dù bây giờ không có nhiều sự lựa chọn về kiểu dáng, nhưng có chất liệu khác nhau, cũng có thể chọn màu sắc khác nhau.

Trời đã tối rồi, Tiểu Khê đốt một ngọn nến nhỏ, ngồi trên ghế vừa trông nom Lễ Lễ, vừa làm váy cho nó.

Đêm ở thị trấn vô cùng yên tĩnh. Chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi lá lay động và tiếng kêu ríu rít của nhiều loài côn trùng khác nhau. Gió đêm nhè nhẹ thổi từ bên ngoài cửa sổ vào phòng. Bóng người trên tường khẽ lay động với ánh nến, màn đêm yên tĩnh khiến lòng người thả lỏng.

Tiểu Khê nghiêm túc làm váy cho Lễ Lễ.

Lễ Lễ vừa mới tới nơi này nên không thể tránh khỏi căng thẳng và bài xích. Đó là một cô gái, thậm chí có thể Lễ Lễ còn sợ hãi nữa. Trang Khê muốn dùng chiếc váy nhỏ để truyền ấm áp cho Lễ Lễ, thể hiện sự hoan nghênh với cô ấy.

[Lễ Lễ tỉnh rồi.]

Nhìn thấy nhắc nhở của trò chơi, động tác trên tay của Tiểu Khê cũng không dừng lại. Trang Khê bên ngoài trò chơi nhìn về phía nhân vật trên giường. Nó vẫn nhắm chặt mắt, như Viễn Viễn lúc trước vậy.

Vậy làm sao giờ? Nếu là Viễn Viễn và Trạch Trạch thì cậu còn có thể đẩy đẩy, nhưng Lễ Lễ là con gái nên Trang Khê đành bó tay.

Chỉ có thể đợi. Đợi nó chuẩn bị tốt rồi, tự mình mở mắt.

Tiểu Khê tiếp tục làm váy.

Chiếc váy mà Lễ Lễ đang mặc có màu trắng, kiểu dáng và chất liệu giống nhau. Vừa rồi Trang Khê lại làm thêm một bộ váy màu xanh dương nhạt, bây giờ thì đang làm một bộ màu xanh lá.

Làm xong chiếc váy nhỏ màu xanh lá, Tiểu Khê lặng lẽ đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, cầm giá đỡ quần áo bằng gỗ, treo váy lên. Váy nhỏ được làm bằng vải lưu quang đẹp không nói nên lời, giống như có ánh trăng chuyển động trên nó vậy.

[Lễ Lễ lén mở mắt ra.]

[Ánh mắt của Lễ Lễ dừng lại cố định trên hai chiếc váy.]

[Lễ Lễ thích váy lắm.]

Trang Khê hơi vui vui, thích là tốt rồi. Tiểu Khê xoay người lại, Lễ Lễ nằm trên giường lập tức nhắm mắt.

Không còn cách nào, Tiểu Khê đành tiếp tục vừa đợi vừa làm váy. Thật ra, mang vải đến xưởng quần áo may thành quần áo đem đi bán thì có thể kiếm được không ít tiền. Nhưng thời gian Lễ Lễ đến đây vừa đúng lúc, bây giờ thị trấn cũng không còn quá bi thảm nữa. Trang Khê cảm thấy không thể tiết kiệm cả cái váy này. Mọi người đều nói con gái cần phải nuôi dưỡng một cách giàu có.

Để Viễn Viễn và Trạch Trạch đi đào quặng nhiều một chút là được. Vừa nghĩ đến Viễn Viễn và Trạch Trạch thì nhắc nhở trong trò chơi xuất hiện tên của bọn họ.

[Viễn Viễn cong eo lén lút nhảy đến dưới cửa sổ.]

[Trạch Trạch lặng lẽ sờ sờ đi đến dưới cửa sổ.]

[Viễn Viễn ngồi ở bên cạnh tường, tai dán lên tường.]

[Trạch Trạch ngồi xổm dưới góc tường, dựng lỗ tai nghe ngóng.]

Trang Khê: “…”

Cậu làm như không nhìn thấy, tiếp tục làm váy nhỏ. Vừa rồi cậu đều làm mấy cái váy bằng vải lưu quang, bây giờ là làm một cái bằng tơ tằm. Nếu nói rằng vải lưu quang là quần áo của nữ thần, thì tơ tằm uốn lượn phóng khoáng là váy của các tiên nữ nhỏ. Lễ Lễ có thể làm nữ thần, cũng có thể là tiên nữ nhỏ. Trong lòng của Trang Khê, giá trị nhan sắc nhân vật của cậu đủ để làm tiên nữ rồi.

Lại làm xong hai chiếc váy nhỏ, lúc Tiểu Khê treo váy lên, bảng lời thoại của trò chơi thay đổi một chút.

[Ánh mắt của Lễ Lễ chuyển từ trên váy nhỏ sang người bạn.]

[Lễ Lễ: Cậu ấy cho rằng làm vài cái váy là có thể lấy lòng tôi chắc?]

[Tâm trạng của Lễ Lễ +5.]

Trang Khê cười cười, lại là một đứa nói một đằng nghĩ một nẻo. Cậu quay đầu, nhân vật trên giường lại nhắm mắt.

Trang Khê bất lực, cho Tiểu Khê trở về. Lần này cậu không ngồi xuống mà đi thêm hai bước về phía cửa sổ, nhìn xuống. Viễn Viễn và Trạch Trạch, một đứa ngồi xổm, một đứa đang ngồi xuống, khi định đứng dậy bỏ chạy thì vừa lúc đối mặt với khuôn mặt nhỏ không cảm xúc của Tiểu Khê.

Bị phát hiện rồi.

Giờ có muốn chạy cũng không còn kịp nữa.

Viễn Viễn: “…”

Trạch Trạch: “…”

Viễn Viễn: “Ánh trăng đêm nay đẹp thật.”

Trạch Trạch: “Ừm.”

Trang Khê: “…”

Viễn Viễn: “Chỉ là kiến nhiều quá đi, phải xử lý.”

Trạch Trạch sửng sốt, cực kỳ hợp tác dùng tay áo chỉ mấy con kiến nhỏ vô tội trong góc tường.

Trang Khê: “…”

Cậu ở ngoài trò chơi cười đến mức ngã lên sô pha.

Hai nhân vật nói một hồi, nhìn thấy trên khuôn mặt không có cảm xúc của Tiểu Khê có chút ý cười thì đều ngậm miệng. Hai nhân vật im lặng, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Khê dưới ánh trăng vừa chân thành mà lại trong sáng.

Viễn Viễn: “Muốn nhìn thấy cậu.”

Trạch Trạch: “Ừm.”

Lòng Trang Khê mềm nhũn. Cậu biết bọn họ muốn ở bên cạnh mình cả cái ngày đặc biệt này. Cậu nhìn về phía nhân vật trên giường, sắp xếp lại một hàng váy nhỏ. Vừa muốn đi ra ngoài thì đột nhiên nhân vật trên giường ho dữ dội, ho cả ra máu tươi.

Tiểu Khê lập tức ngơ ra, sao còn dám đi nữa, cậu căng thẳng đứng ở bên giường.

Tiểu Khê: “Cậu sao vậy?”

Tiểu Khê: “Cậu không khỏe chỗ nào?”

Cậu lấy ra một nắm cỏ cầm máu rồi nhẹ nhàng đặt trên người nó. Nhưng cỏ cầm máu chỉ ngăn được máu của vết thương bên ngoài, hình như không có tác dụng đối với Lễ Lễ.

Tiểu Khê lập tức muốn đi tìm viện trưởng, nhưng rồi bị một đôi tay nhỏ kéo lại. Cuối cùng Lễ Lễ cũng mở mắt ra, có điều, trong nháy mắt nó mở mắt ra nhìn thấy Tiểu Khê thì không biết bị cái gì kích thích, máu tươi phun thẳng vào mặt của Tiểu Khê.

Tiểu Khê bàng hoàng đứng yên tại chỗ, bất động rất lâu sau đó.

Lễ Lễ cười, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó rất đẹp. Trang Khê nhìn một cách khó hiểu, sự chế giễu thấp thoáng giấu trong nét cười của Lễ Lễ. Nó cười càng lúc càng tươi hơn, kèm theo cả chật vật và tuyệt vọng rất rõ ràng. Sau khi tuyệt vọng qua đi là từ bỏ, như thể ngay cả bản thân nó cũng không thèm để ý nữa.

Lễ Lễ: “Cậu cũng cảm thấy tôi ghê tởm à?”

Sao lại ghê tởm? Lễ Lễ rõ ràng là đáng yêu như thế. Với ngũ quan của Lễ Lễ, nếu nó là người bình thường trong hiện thực thì Trang Khê cảm thấy, chỉ cần khuôn mặt này thôi cũng có thể nổi tiếng khắp tinh hệ.

Tiểu Khê lập tức lắc đầu, máu trên mặt bị lắc cho rơi xuống: “Cậu rất đẹp.”

Lễ Lễ nhìn thoáng qua máu tươi chói mắt trên làn váy trắng, trong mắt có bi thương chợt lóe qua.

Tiểu Khê: “Cậu đừng lo, ở đây vẫn còn vài chiếc váy nữa, đều cho cậu cả.”

[Tâm trạng của Lễ Lễ +5.]

[Lễ Lễ: Hóa ra cậu ấy thật sự làm cho mình…]

Trong lòng nó là như thế nhưng ngoài mặt, Lễ Lễ nhìn về phía chiếc váy đẹp đẽ vô cùng, trong mắt có chút ánh sáng lấp lánh: “Cậu đang sỉ nhục tôi à?”

Trang Khê không hiểu gì luôn, có điều theo như cậu tìm hiểu thì con gái phải dỗ dành.

Tiểu Khê: “Không phải, cậu mặc đẹp mà.”

Lễ Lễ lại ho ra một họng máu, biểu cảm trên mặt không thể nói rõ là kích động hay là tức giận.

[Tâm trạng của Lễ Lễ +3.]

[Tâm trạng của Lễ Lễ -3.]

Trang Khê không hiểu rằng nó bị làm sao, cậu không nhìn được sắc mặt của nó nên cũng đành thôi. Có bảng lời thoại của nhân vật âm thầm trợ giúp mà cậu cũng đoán không nổi.

Trên diễn đàn không lừa cậu, tâm tư con gái khó đoán thật.

Tiểu Khê: “Cậu đừng kích động, cũng đừng có tức giận.”

Tiểu Khê: “Có phải khó chịu không? Tôi đi lấy nước cho cậu, cậu tắm rửa xong thay một chiếc váy mới xinh đẹp là được rồi.”

Tiểu Khê nhìn cái tay nhỏ còn đang giữ lấy mình.

Tay của Lễ Lễ thật sự rất đẹp.

Đây là một đôi tay chân chính sống trong nhung lụa, trên tay Viễn Viễn còn có vết chai. Tay của Lễ Lễ thì không dính một hạt bụi, giống như một bàn tay được dưỡng trong rượu ngon sương sớm vậy.

Không hổ là tay của con gái, trong lòng Trang Khê thầm nhủ.

Lễ Lễ buông tay ra, nó rũ hàng lông mi thật dài xuống, nhìn có vẻ nhã nhặn xinh đẹp.

Tiểu Khê cười cười với nó rồi đi đến phòng tắm rửa mặt trước. Màu máu trên mặt cậu đậm hơn so với người bình thường. Ngón tay của Tiểu Khê quét một giọt máu đặt lên trước mặt. Cơ thể của nhân vật trông có vẻ bình thường duy nhất của cậu cũng có vấn đề.

Rửa mặt xong, Trang Khê muốn đi đến chỗ của Bảo Bảo để mua bồn tắm cho Lễ Lễ. Bồn tắm trong phòng này cả Viễn Viễn và Trạch Trạch đều dùng rồi, không thích hợp để cho Lễ Lễ dùng nữa. Cậu vừa mới đi đến cửa thì bảng lời thoại hiện lên giá trị tâm trạng của Lễ Lễ giảm mạnh đã ngăn cản bước chân của cậu. Chân Tiểu Khê vừa vươn tới cửa lại rút về.

Cậu đi đến bên cửa sổ, nói với Viễn Viễn và Trạch Trạch bên ngoài: “Các cậu có thể đi đến chỗ Bảo Bảo mua bồn tắm được không?”

Trên đầu Viễn Viễn và Trạch Trạch hiện ra một hàng dấu chấm hỏi.

Viễn Viễn: “Phiền phức.”

Sau đó hai nhân vật vẫn miễn cưỡng đi mua đồ. Họ khiêng một cái bồn tắm lớn trở về, đặt vào trong phòng tắm cho Lễ Lễ. Tiểu Khê chạy vào trong phòng tắm kéo tay của hai nhân vật. Sắc mặt bọn họ vừa tốt lên một chút, lập tức bị đóng cửa nhốt ở ngoài.

Viễn Viễn: “Vì sao lại là nữ chứ?”

Trạch Trạch: “…”

Đương nhiên là sau khi Tiểu Khê cho nước vào xong thì cũng muốn ra ngoài. Cậu chọn một cái váy nhỏ mềm mại đặt ngoài cửa phòng tắm, nói với Lễ Lễ ở trên giường: “Tôi phải ra ngoài rồi, sẽ đóng cửa giúp cậu, cậu tắm rửa trước đi.”

Lễ Lễ nhìn cậu: “Cậu muốn để tôi tự tắm à?”

Tiểu Khê: “?”

Biểu cảm của Lễ Lễ bình tĩnh, nó nói giống như một chuyện bình thường vậy, “Cậu cởi áo cho tôi, giúp tôi tắm.”

Trang Khê: “…”

Cậu đột nhiên cảm thấy trò chơi này khó lên rồi, cậu còn không gõ chữ nổi nữa này. Mặt Trang Khê đỏ tới mang tai, chân tay luống cuống, lui về sau vài bước: “Đâu có được.”

Lễ Lễ lại cười điệu cười lúc trước, nó hiểu rõ chẳng ai coi nó là bình thường cả, ai cũng đều cảm thấy nó thật ghê tởm, đều cho rằng nó có bệnh.

Nụ cười của Lễ Lễ khiến lòng Trang Khê cũng mâu thuẫn.

Lễ Lễ: “Quả nhiên cậu cảm thấy ghê tởm tôi.”

Tiểu Khê lắc đầu, kiên trì nói: “Cậu rất đẹp.”

Ai lại đi nói một nhân vật đẹp như vậy là ghê tởm chứ?

Lễ Lễ hé hé miệng, lại ho ra một búng máu. Gân xanh ẩn hiện trên khuôn mặt trắng bệch, nhìn có vẻ rất khổ sở.

Trang Khê quýnh lên, “Cậu đừng tức giận, để tôi giúp cậu!”

Nói xong câu đó, không chỉ mặt Trang Khê đỏ mà cả cổ cũng đỏ bừng.

Trang Khê cảm thấy Lễ Lễ rất giống với Viễn Viễn, đã không cho Tiểu Khê động vào, lại còn giả vờ ngủ, nhưng Lễ Lễ còn giống với Trạch Trạch hơn. Dường như nó cũng có điều gì đó cẩn thận che giấu sâu trong đáy lòng, rồi lại khát vọng có người nhận ra được.

Tuy trong lòng cậu hoảng đến mức không thể gõ chữ ra tử tế, nhưng cậu càng không muốn nhìn thấy ánh mắt ấy của Lễ Lễ.

Đôi mắt đó…

Trang Khê rất nhạy cảm, cậu chỉ cần nhìn là hiểu.

Trong lòng cậu có một vườn hoa nhỏ, ở đó mọc ra từng ngọn từng ngọn chồi non, nở ra những đóa hoa đáng yêu. Cậu vừa vui mừng lại vừa căng thẳng, cẩn thận che chở, tìm kiếm sự an ủi và bình yên ở vườn hoa nho nhỏ đó. Một ngày nọ, vườn hoa nhỏ của cậu bị người khác phát hiện ra, bọn họ giẫm đạp lên nó, nghiền nát những đóa hoa nhỏ từng khiến cậu vui vẻ, buộc cậu phải trồng một cái cây to.

Không trồng được. Cây không trồng được, cánh hoa héo tàn.

Kể từ khi ấy, nơi đó trở thành một sa mạc.