Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không - Phù An Khâm

Chương 7: Con sói đơn độc




Tạ Túc ra khỏi phòng trang điểm với tinh thần cực tốt, còn quay trơn tru được hẳn ba cảnh liền.

Từ sau ngày đó, hễ Nhan Ý có thời gian là trợ lý giao cậu nhiệm vụ thay quần áo cho Tạ Túc, nhờ vậy mà cậu có thêm cơ hội nói chuyện riêng với đối phương.

“Thầy Tạ, anh biết không, thật ra tôi là quản lý nghệ sĩ đấy.”

Tạ Túc kinh ngạc nhìn cậu, “Tôi biết cậu không phải trợ lý bình thường, nhưng không nghĩ cậu là quản lý.”

Suy nghĩ một hồi, cậu ta cụp đôi mi thưa thớt, giọng khàn đặc: “Cậu coi trọng Quý Hoành, muốn làm quản lý của cậu ta à?”

Quý Hoành là nam phụ bốn, Nhan Ý không ngờ người diễn một lần mấy bộ phim, không nhớ nổi nhân vật mình diễn là ai như Tạ Túc lại biết tên của nam phụ bốn.

Cậu nhét viên kẹo xoài vào miệng Tạ Túc, cười bảo: “Tôi muốn làm quản lý của anh cơ.”

Tạ Túc giật mình ngẩng đầu, có loại cảm giác hiện thực và ảo mộng chồng chéo vào nhau, cậu ta ngơ ngác không biết diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào, sau đó thì cười buồn.

“Nếu tôi làm quản lý của thầy Tạ, muốn thầy Tạ trở thành idol ca hát nhảy múa trên sân khấu, thầy Tạ có đồng ý không?”

Ánh mắt Tạ Túc rơi vào đầu gối của mình, thừa biết đây là chuyện hết sức xa vời, giá mà thân thể khoẻ mạnh hơn thì…

”Tôi cũng muốn nhảy lắm.”

“Quyết định thế nhé, tôi muốn đưa thầy Tạ rời khỏi đây.” Nhan Ý nghiêm túc.

Gương mặt Tạ Túc lộ vẻ bất đắc dĩ.

Nhan Ý nói tiếp: “Thầy Tạ, nếu như có thể làm lại cuộc đời một lần nữa, chúng ta trở về đoạn thời gian anh mới tiến vào giới giải trí, tôi làm quản lý của anh, vừa nhận kịch bản chất lượng để anh trổ tài diễn xuất, vừa cho anh học nhảy để có thể thoải mái tự do hát nhảy trên sân khấu, có được không?”

Thế giới mà Nhan Ý vẽ ra quá mức tốt đẹp, Tạ Túc nhịn không được mà mơ về nó.

Nếu thật sự có thể làm lại lần nữa…

Sao cậu ta không mơ ước cơ chứ?

[005: Giá trị chấp niệm đạt 85%.]

Nhan Ý thấy giá trị chấp niệm của cậu ta tăng thì nghĩ bắt đầu được rồi, bèn nói: “Thầy Tạ, có thể cho tôi xem hợp đồng mà anh đã ký với đoàn phim không? Càng nhiều càng tốt.”

Ánh sáng ấm áp trong mắt Tạ Túc dần tan, cậu ta lạnh lùng nhìn Nhan Ý giống như một con sói già đang cận kề cái chết, tuyệt vọng mà bất khuất, “Cậu nói đưa tôi đi là muốn đưa tôi vào tù sao?”

Tạ Túc tự quay xe lăn rời đi, nét mặt lạnh lẽo như băng sương, bỏ mặc Nhan Ý mờ mịt đứng im tại đó.

Mãi sau Nhan Ý mới bừng tỉnh, không ngờ Tạ Túc coi cậu là…

Đứng ở góc độ của Tạ Túc, một kẻ từ đâu xuất hiện cùng đống lời ngon tiếng ngọt, đối xử tốt với một người gần như không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào như cậu ta, sau đó đòi xem hợp đồng thì đúng là quá đáng nghi, hơn thế nữa cậu ta đã từng bị lừa bởi chiêu trò này rồi.

Nhan Ý mới bước ra thì trợ lý thông báo sau này không được tới gần Tạ Túc nữa.

“Không chỉ không được lại gần, Tạ Túc còn bắt tôi đuổi cậu ra khỏi đoàn phim. Cậu đắc tội gì với anh ta thế hả?”

Nhan Ý: “…”

“Anh ơi, anh đừng đuổi em mà! Em tìm được việc đâu dễ, em còn làm việc hết sức hết lòng.”

Trợ lý xua tay, “Tôi biết, tôi không đuổi cậu, nhưng cậu đừng ghẹo anh ta nữa, nếu anh ta kiên quyết muốn đuổi tôi cũng bó tay đó, biết không?”

Nhan Ý ‘dạ dạ’ luôn mồm.

Ngày hôm sau, Nhan Ý vẫn nấu cháo như thường lệ, mỗi ngày cậu đều thay đổi hương vị, lần này là cháo hải sản, Nhan Ý nhờ trợ lý bưng qua cho Tạ Túc.

Cậu ngó thấy Tạ Túc không chịu ăn, Nhan Ý không giận mà còn xót lòng.

Tạ Túc nuốt vài muỗng cơm hộp thì nhíu mày, nhất định lại đau bao tử rồi, Nhan Ý trông mà cũng đau theo. Cậu trộm nhét kẹo sữa vào túi áo Tạ Túc, cũng chẳng biết cậu ta có ăn không nhưng mỗi tờ giấy gói kẹo đều chứa lời giải thích của cậu.

Liên tiếp mấy ngày như vậy, Nhan Ý lo muốn trọc đầu, cậu ở đây đã được một tháng nên khó tránh nôn nóng.

Lại thấy Tạ Túc không ăn cháo, Nhan Ý quả quyết xông tới. Trợ lý nhắm mắt làm ngơ, mấy ngày không có Nhan Ý khiến anh ta mệt muốn tắc thở, thấy cậu đi qua thì bỏ lên xe bảo mẫu nghỉ ngơi.

“Cho dù anh giận tôi thì cũng đừng bỏ cháo, anh không thể dày vò cơ thể mình như thế được!” Giọng Nhan Ý không còn mềm mỏng như mọi khi mà nghiêm khắc vô cùng, có thể thấy cậu đang rất tức giận.

Tạ Túc đẩy xe lăn quay chỗ khác, cụp mắt không nói gì.

Sườn mặt gầy guộc của cậu ta càng lộ rõ góc cạnh mang mỹ cảm như núi non trập trùng, đỉnh núi cao chót vót khi nhìn từ các góc độ khác nhau, sắc bén mà cao ngạo. Chẳng qua ẩn sau vẻ đẹp này là một cơ thể đã mục nát, tràn ngập nguy cơ, chỉ còn sót chút sức tàn để duy trì.

Nhan Ý ngồi xổm trước mặt Tạ Túc, cúi đầu yên lặng không nói nhưng lòng lại chua xót không thôi.

Bỗng trước mắt cậu xuất hiện viên kẹo màu vàng. Nhan Ý chớp chớp mắt, vội nhận lấy chiếc kẹo kia, mọi đau buồn và chua xót nhờ nó mà tan biến chẳng còn tăm hơi.

Cậu đang muốn nói mấy câu với Tạ Túc thì giờ ăn trưa đã hết, Tạ Túc lại bị đưa đi đóng phim.

Nhan Ý cầm kẹo, xách cái ghế gấp nhỏ chui vô góc ngồi, vừa bóc vỏ kẹo vừa xem cậu ta đóng phim. Viên kẹo cũng có hai lớp vỏ, lớp ngoài cùng có lời nhắn dành cho cậu.

Là tài khoản của file lưu trữ và pass đăng nhập.

Nhan Ý dự cảm bên trong có thứ gì đó rất quan trọng nên vội xin nghỉ chạy về nhà. Lúc đăng nhập vào file kia, cậu đã trông thấy một thế giới âm u đáng sợ được phơi bày dưới ánh sáng mặt trời.

Nhan Ý đã đoán trúng một phần, nhưng sự thật phía sau còn khủng khiếp hơn nhiều.

Lúc nghe nam phụ bốn nói bộ phim điện ảnh chất lượng kém này có thù lao đóng phim rất cao, kết hợp với những thông tin mà cậu tìm hiểu được, Nhan Ý tự hỏi liệu Tạ Túc có trở thành công cụ rửa tiền của tổ chức nào đó không?

Cậu học chuyên ngành luật ở một trường đại học danh tiếng, hiểu rất rõ các phương thức rửa tiền, mở nhà hàng, đánh bài và đóng phim điện ảnh là ba loại thủ đoạn thường thấy nhất. Nên khi nghe người yêu của Tạ Túc dính khoản nợ cờ bạc kếch xù làm liên lụy cậu ta, Nhan Ý đã thấy khó tin rồi. Giờ xem ra, đây có lẽ là một âm mưu lớn đã được lên kế hoạch tỉ mỉ để nhằm vào Tạ Túc.

Từ người yêu thiếu nợ cờ bạc, nếu không trả tiền sẽ ra tay với Ôn Hàng trước mặt Tạ Túc để ép Tạ Túc ký hợp đồng, ép Tạ Túc liều mạng đóng phim, không ngừng tàn phá cơ thể cậu ta, lo ngại sau khi Tạ Túc phát hiện thì hủy hợp đồng bèn dùng thuốc để khống chế cậu ta, hủy hoại cậu ta, khiến cậu ta không thể không dựa vào bọn họ để kéo dài hơi tàn, đồng thời dùng các loại hợp đồng có chữ ký của Tạ Túc để buộc đối phương đứng chung thuyền với mình.

Tạ Túc thu thập được rất nhiều chứng cứ, tất cả đều nằm trong file này.

Cho dù thân thể bị ăn mòn, tự tôn bị dẫm đạp, Tạ Túc với chút hơi tàn cũng cương quyết lôi hết những kẻ đã đẩy mình vào địa ngục kia xuống theo. Cậu ta là một con sói cô độc đang hấp hối, suy yếu cuộn mình, có điều một khi cậu ta muốn vùng lên lần cuối thì đó nhất định sẽ là một cú bật hết sức hung tàn.

Chẳng cần nghĩ cũng biết để thu thập những thứ này Tạ Túc đã khó khăn biết nhường nào, vậy mà cậu ta lại đưa hết cho mình.

Lòng Nhan Ý nặng trĩu.

Đưa mấy thứ này cho cậu là bởi Tạ Túc thật lòng tin tưởng cậu, hay Tạ Túc đã có quyết định khác, hay là… cậu ta xảy ra chuyện gì rồi?

Cậu ta có khỏe không? 

Quá nhiều khả năng, Nhan Ý nghĩ mãi chẳng ra đáp án.

Buổi chiều Nhan Ý không đến đoàn phim, sáng hôm sau cũng không thấy bóng, mãi đến chiều nam phụ bốn có cảnh quay, cậu mới vội vã chạy tới.

Nhan Ý vừa vào đã thấy Tạ Túc ngồi trên xe lăn ngóng ra ngoài, mặt không vui cũng chẳng buồn, lúc nhìn thấy Nhan Ý thì nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng ngời.

Trong khi nam phụ bốn quay phim, Nhan Ý đến cạnh Tạ Túc, nhỏ giọng hỏi cậu ta: “Thầy Tạ đang đợi tôi à?”

Tạ Túc không đáp.

Nhan Ý lại hỏi: “Chẳng lẽ thầy Tạ nghĩ tôi lừa lấy đồ của anh xong rồi bỏ trốn sao?”

Tạ Túc lặng thinh.

Nhan Ý cười: “Khi tôi đi, tôi nhất định sẽ đưa thầy Tạ đi cùng mà.”

Tạ Túc vẫn không nói nhưng lại nắm tay Nhan Ý. Tay Tạ Túc gầy lắm, không thể dùng từ ‘khớp xương rõ ràng’ để miêu tả nữa rồi, bàn tay này khá to, ngón tay thon dài, nắm lấy tay Nhan Ý mang đến cảm giác lành lạnh, khớp xương nhô ra cấn vào hơi nhói.

Đôi tay Nhan Ý bao bọc lấy bàn tay Tạ Túc, chà xát thiệt lâu mới mang độ ấm trở về.

Nhan Ý chưa kịp nói thêm thì Tạ Túc đã bị đưa sang đoàn phim khác, cậu đành nhét cho Tạ Túc hai viên kẹo, một viên của hôm qua, một viên của hôm nay, một viên trong tay, còn một viên trong miệng.

Tạ Túc vừa khuất bóng thì Nhan Ý nhàm chán ngồi trong phim trường xem nam phụ bốn quay phim, Tạ Túc vắng mặt nên cậu không cần điều tra nữa, nhưng không rõ do rảnh rỗi quá hay sao mà cậu cứ bồn chồn bất an.

Mãi đến tối Tạ Túc vẫn chưa trở về, Nhan Ý càng thêm lo lắng. Cậu đi tới đi lui trong phim trường, bỗng nhớ ra trong thời gian này còn xảy ra một chuyện khiến cho Tạ Túc hoàn toàn tuyệt vọng. Cậu ta bị hóa chất có tính ăn mòn hủy hoại khuôn mặt trong lúc quay phim.

Đoàn phim bên này thuộc dòng cổ trang nên Nhan Ý không lo lắng đến sự cố đó, quên mất chuyện Tạ Túc sang phim trường khác quay phim hiện đại.

Nhan Ý móc điện thoại nhắn tin cho trợ lý, nói mình làm rất nhiều đồ ăn khuya muốn mang qua cho bọn họ nhưng ai ngờ trợ lý thường ngày ham ăn mà nay lại từ chối.

Nhan Ý đọc tin xong càng nóng ruột hơn.

Nhất định có chuyện gì rồi.

Cậu mặc kệ nam phụ bốn đang gọi mình, chạy thật nhanh sang phim trường kia.

Dọc đường Nhan Ý càng nghĩ ra nhiều manh mối, bọn họ biến Tạ Túc thành công cụ rửa tiền, ép Tạ Túc đóng phim để rửa tiền, vậy thì bọn họ phải dốc sức bảo vệ gương mặt cậu ta mới đúng, chứ sao lại hủy hoại?

Tai nạn ngoài ý muốn ư?

Không thể nào, dòng phim điện ảnh rẻ tiền này chả bao giờ xài hóa chất thật cả, toàn là phẩm màu rẻ tiền được pha với nước thôi.

Vậy chỉ còn một khả năng.

Có người cố ý sắp đặt, muốn hủy diệt Tạ Túc!

Có lẽ bọn họ đã phát hiện ra những hành động âm thầm của Tạ Túc, cảm thấy Tạ Túc không còn giá trị lợi dụng nữa nên muốn vứt bỏ cậu ta như miếng giẻ rách.

Nhan Ý chạy như điên, càng nghĩ trong lòng càng sợ hãi, nhớ đến dáng vẻ Tạ Túc nắm chặt tay mình ban chiều mà muốn bật khóc.

Tạ Túc không có sức khỏe, không có tự do, không có tôn nghiêm, gương mặt kia là thứ duy nhất cậu ta có, là nguồn sống duy nhất còn sót lại của cậu ta.

[005: Cậu đừng như vậy, không cần đi ngăn cản đâu, Tạ Túc phải nếm trải hết những chuyện này thì chúng ta mới đưa cậu ta về được.]

[005: Giá trị chấp niệm đạt 90%.]

Nhan Ý chẳng đếm xỉa 005, vì nội tâm mâu thuẫn của cậu đã có đáp án rồi.

Cậu chạy tới thì thấy mọi người đang tập trung ở nơi quay chụp, trời nhá nhem tối, Nhan Ý nhân lúc không ai để ý mà lẻn vào trong nhưng mới vào đã có người phát hiện cậu ngay.

Nhan Ý không màng đến tiếng quát tháo của họ, bị mấy người đuổi theo đến tận chỗ quay chụp, nhưng bởi vì sự cố bất ngờ bên trong mà nhóm người đuổi theo cậu bỗng đứng sựng lại, trơ ra như trời trồng.

Nhan Ý tận mắt chứng kiến Tạ Túc ngã xuống. Sắc mặt cậu ta trắng bệch, trán rịn mồ hôi, không biết Tạ Túc đã quay bao nhiêu cảnh mà chân run lẩy bẩy, chẳng cần phiền ai tới xô, đôi chân mới phẫu thuật đó đã không còn chống đỡ nữa rồi.

Khi Tạ Túc ngã, xung quanh cả đống người túm tụm nhưng đều mở to mắt nhìn, không một ai bước ra giúp đỡ.

Dụng cụ trong phòng thí nghiệm được làm từ thủy tinh mỏng dễ vỡ và sắc nhọn biết mấy, rơi nhẹ xuống đất thôi là vỡ nát rồi, biến thành những mảnh thủy tinh nhọn đâm thủng da thịt, hóa chất bên trong cũng ngấm vào da mặt.

Nhan Ý dường như nghe thấy tiếng xèo xèo khi da thịt bị hóa chất ăn mòn. Cả người cậu run bần bật, vội đẩy đám người chắn phía trước vọt vào đỡ lấy Tạ Túc đang cố gắng vùng vẫy nhưng không tài nào đứng dậy được.

“Thầy Tạ, Tạ Túc, đừng sợ, đừng sợ.” Hai tay Nhan Ý run rẩy, cậu đỏ mắt dìu đối phương ngồi dậy, không ngừng trấn an bằng câu ‘đừng sợ’.

“Thầy Tạ, tôi đưa anh đi, bây giờ tôi có thể đưa anh đi rồi.”

Đám đông xung quanh giờ cũng phản ứng, có người đàn ông trung niên đeo kính dẫn đầu quát lớn, “Mày là ai?”

“Ai cho nó vào đây? Mau đuổi ra!”

Đám người giả làm người gỗ cuối cùng cũng nhúc nhích, có mấy kẻ định xông đến, Nhan Ý kéo Tạ Túc tránh xa đống thủy tinh và hoá chất kia, lạnh lùng nói: “Các người rửa tiền phi pháp, tàng trữ dược phẩm bị kiểm soát đặc biệt, tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến ngay thôi.”

Lời này giống như một quả bom giữa mặt hồ yên ả, sắc mặt những người ở đây đều biến đổi, nhất là Ôn Hàng. Gã cũng ở trong phim trường này, nhưng chỉ đứng một bên quan sát.

Khuôn mặt gã rất đẹp, nhờ có cuộc sống sung sướng an nhàn nên hơn ba mươi tuổi vẫn giữ được dáng vẻ của tuổi thiếu niên thanh xuân xinh đẹp khờ dại.

Chính gã đã dùng gương mặt này kéo Tạ Túc xuống thần đàn, sau đó lại dùng gương mặt này dụ dỗ chủ sòng bạc, cùng nhau đẩy Tạ Túc xuống địa ngục.

Trường quay ồn ào hỗn loạn, có người muốn chạy trốn, có người xông tới tóm lấy Tạ Túc và Nhan Ý.

Nhan Ý nghe thấy tiếng còi cảnh sát càng ngày càng gần.

Lúc này cậu giống như biến thành hai người khác nhau hoàn toàn.

Một người bị cơn giận dữ làm cho đầu óc mê muội.

Một người lại cực kỳ bình tĩnh giữa khung cảnh náo loạn này.

Hai người như hoà làm một, nhanh như chớp tóm lấy Ôn Hàng đang muốn bỏ chạy.

Ôn Hàng quay đầu chửi đổng.

“Bịch!” một tiếng, Nhan Ý dúi mạnh gã xuống đất, Ôn Hàng không ngừng vùng vẫy chống cự.

Nhan Ý dùng sức ghìm đầu gã, một tay dí mặt gã vào đống thủy tinh sắc nhọn và hóa chất ăn mòn kia.

Ôn Hàng kêu khóc thảm thiết, chân tay giãy dụa kịch liệt.

Mặt Nhan Ý không chút cảm xúc, hai tay đè mạnh xuống khiến đầu Ôn Hàng bị ăn mòn giữa đống thủy tinh vỡ và hóa chất kia, khó lòng thoát được.

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Ý: Bye bye Ôn Hàng, một năm sau (mười bốn năm trước) gặp lại nhé, đến lúc ấy mà Tạ Túc còn dám thích anh, tôi nhất định sẽ đánh gãy chân cậu ta.

Tạ Túc: Ồ?