Lê Diêu mới nói xong thì hai người kia đã biến thành pho tượng.
Trong phòng yên lặng đến đáng sợ.
Lôi Đồng căng thẳng nuốt nước miếng, phát hiện đầu ngón tay mình đang run rẩy. Cả đời này ông ta chưa từng nhếch nhác đến thế, cũng chưa từng căng thẳng đến độ này, dù lúc biết Úc Yến là con trai mình, nhìn thấy hắn ông ta cũng không căng thẳng như vậy.
Kể cả Lôi Minh trải qua nhiều sóng to gió lớn cũng khó lòng bình tĩnh trước tình huống trái ngang hiện tại, nhưng ông ấy chưa từng làm chuyện khuất tất nên tỉnh táo sớm hơn Lôi Đồng.
“Lê Diêu, chúng ta lên lầu giải quyết chuyện hợp đồng đi.”
“Dạ.” Đây là mục đích cậu ta về công ty nên không từ chối.
Sau khi ba người đi, tầng mười sáu trở nên náo nhiệt.
Vương Dương và hai quản lý còn lại bước ra hưng phấn nhìn cửa phòng làm việc của Nhan Ý.
“Nhan Ý tiêu rồi đúng không?” Một quản lý cảm thán.
“Tiêu rồi, đừng mong lăn lộn ở showbiz nữa.” Vương Dương cười nói: “Thật không ngờ Nhan Ý lại to gan như thế, ngay cả giám đốc Lôi mà cũng dám đánh.”
Quản lý khác lắc đầu thở dài.
Cửa đột nhiên bị mở, Úc Yến bước ra, mí mắt khẽ nhếch lên lạnh lùng nhìn đám người.
Ba quản lý cứng đờ, vội vã quay về phòng làm việc của mình.
“Phải làm sao đây?” Nhan Ý chán nản co ro trên salon: “Chúng ta đừng mong dễ dàng rời đi nữa.”
Vốn dĩ cậu đang sợ Quan Nguyệt sẽ khích bác quan hệ của fan và quản lý, bây giờ lại thêm một cái chuôi lớn như thế được đặt trong tay Lôi Đồng.
“Đều do anh cả.” Nhan Ý càng nghĩ càng thấy áy náy, vừa rồi cậu hưng phấn quá nên đã sơ suất.
“Không thể trách anh được, ai mà biết ông ta đột nhiên chạy tới phòng làm việc của anh chứ, còn không lịch sự đến mức không gõ cửa.” Úc Yến nhéo dái tai cậu, thỏa mãn híp mắt lại.
“Chắc do ông ta tức giận, có những chuyện không dám nói ở trước mặt ông Lôi nên mới xuống đây nói với anh cho rõ.” Nhan Ý thở dài, cọ cọ bàn tay Úc Yến đặt trên cổ mình.
“Giờ không phải lúc để áy náy.” Nhan Ý ngẩng đầu: “Nhân lúc ông Lôi còn ở đây, anh viết cho xong đơn xin từ chức cái đã, kẻo lại lỡ mất cơ hội tốt này.”
“Ừ.” Úc Yến tán thành: “Không hổ là bạn trai của em, biết nặng nhẹ, không đắm chìm trong cảm xúc vô dụng.”
Nhan Ý: “…”
“Sao anh lại thấy em rất vui nhỉ?” Nhan Ý nghi ngờ hỏi.
“Em không có, đừng nói mò, quan hệ của hai ta bị phát hiện, em cũng hốt hoảng lắm đó.”
Nhan Ý: “…”
Lúc này, ở tầng cao nhất lại không thoải mái như thế.
Lê Diêu ngồi trên sô pha bị hai người kia nhìn chăm chú, cậu ta rất muốn nhích mông lùi về sau.
“Không phải nói bàn chuyện hủy hợp đồng sao ạ?” Cậu ta nhỏ giọng hỏi.
Lôi Minh cố gắng để giọng thật nhẹ nhàng: “Lê Diêu à, cậu nói sợi dây chuyền đó là của Nhan Ý đúng không? Nhan Ý đeo từ nhỏ đến lớn hả?”
Lê Diêu gật đầu.
Cậu ta phát hiện Lôi Đồng có sợi dây chuyền giống y hệt, mà bọn họ lại rất quan tâm sợi dây chuyền nên chắc sẽ có manh mối về bố mẹ ruột mà anh Tiểu Nhan mong chờ bấy lâu.
Cậu ta còn căng thẳng hơn ban nãy nữa.
“Đúng vậy, đó là của anh Tiểu Nhan, hai người biết lai lịch của sợi dây chuyền đó à?”
Lôi Đồng hỏi: “Bố cậu ta không phải Nhan Sương sao?”
Giọng ông ta rất kỳ lạ, trong tức giận còn có đau lòng.
Lê Diêu không biết có nên trả lời hay không.
Lôi Minh đã nhìn ra, ông ấy nói: “Lê Diêu, cậu nói thêm chút chuyện về Nhan Ý cho chúng tôi nghe đi, nói không chừng chúng tôi có thể giúp cậu ấy, chúng tôi biết chuyện về sợi dây chuyền.”
Lê Diêu nghe ông cụ nói vậy thì bắt đầu kể.
“Chú đó không phải là bố ruột của anh Tiểu Nhan, hồi còn nhỏ anh ấy ở trong cô nhi viện và được họ nhận về nuôi.”
Hai người kia căng thẳng.
“Sợi dây chuyền đó đã có trên người anh Tiểu Nhan từ khi anh ấy có trí nhớ rồi, anh ấy luôn bảo vệ rất cẩn thận, trước nay chưa từng rời khỏi người.” Lê Diêu nói: “Vì anh ấy cảm thấy nó có liên quan đến thân thế của mình.”
Hai người đối diện im lặng, vẻ mặt rất phức tạp như đang kích động lại như đang khó chịu, không nói chuyện cũng không nhìn cậu ta nữa.
Lê Diêu sốt ruột: “Hai người có manh mối gì không? Nếu có thì xin hai người nói cho anh ấy với, Tiểu Nhan rất muốn tìm được bố mẹ của mình.”
“Anh ấy sống ở nhà đó không tốt, từ nhỏ đã rất muốn tìm bố mẹ ruột rồi. Anh ấy không cầu mong gì khác, chỉ muốn gặp một lần thôi.”
“Anh ấy vào showbiz cũng vì mục đích này, dù thường xuyên bị mắng nhưng khi chúng tôi lên hotsearch, bảng tin đều có ảnh chụp chung của chúng tôi và anh ấy. Anh ấy nghĩ rằng bố mẹ sẽ nhìn thấy, sẽ nhận ra anh ấy.”
“Ấy…” Lôi Minh lẩm bẩm, khó chịu đến nghẹn ngào.
“Chuyện này tạm thời đừng để cậu ấy biết.” Lôi Đồng cúi đầu, giọng khàn đặc.
Lôi Minh ngạc nhiên nhìn ông ta. Lần trước ông ấy cố gắng cản bọn họ nhận nhau, Lôi Đồng thì muốn nói thẳng rồi ôm con về nhà luôn, sao lần này lại rút lui?
Ông ấy suy nghĩ và hiểu ra, thầm hừ lạnh một tiếng.
Lê Diêu bất bình: “Sao không được nói với anh ấy ạ?”
Lôi Minh trầm ngâm thật lâu: “Chúng tôi cũng không biết bố cậu ấy còn sống không.”
Lôi Đồng: “…”
“Hả?” Lê Diêu ngơ ngác.
“Đúng vậy, chúng tôi biết lai lịch của sợi dây chuyền nên mới có sợi y hệt. Chúng tôi biết bố cậu ấy nhưng người đó mất tích lâu rồi nên phải đi tìm trước đã. Nếu người đó vẫn còn sống, chúng tôi sẽ nói với Nhan Ý. Còn nếu mất rồi, chúng tôi sẽ không nói cho cậu ấy biết nữa. So với việc để cậu ấy tuyệt vọng và khó chịu, chẳng bằng để trong lòng cậu ấy còn một nỗi nhớ nhung.”
Lôi Đồng: “…”
Thật là quen tai!
Mấy ngày trước, ông ta cũng nghe câu tương tự. Nếu như tìm được đứa bé thì sẽ nói cho ông ta biết, nếu đứa trẻ mất rồi thì chỉ khiến ông ta bỗng dưng áy náy và tự trách thôi.
Vì dùng quen rồi, nên mới suông miệng tiện tay lấy ra xài nữa sao?
Lê Diêu còn chưa kịp phản ứng thì Nhan Ý đã tới.
Hai người ngồi trên sô pha thấy cậu thì xịt keo ngay lập tức, một người nhìn Nhan Ý chăm chú, một người khom lưng xuống, hai tay che mặt như là không dám nhìn cậu.
Trải qua chuyện vừa rồi, Nhan Ý cũng rất xấu hổ, cậu cầm đơn xin từ chức đứng xa xa: “Chủ tịch Lôi, tôi đã viết xong đơn xin từ chức rồi.”
“Ấy…” Lôi Minh vội vã đứng lên, bước tới cạnh cậu.
Nhan Ý cảm thấy Lôi Minh còn kỳ lạ hơn. Ông cụ nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt quá đỗi “tình cảm”, nhìn xong hai mắt còn ươn ướt nữa.
Đột nhiên, ông ấy cầm đơn xin từ chức trong tay cậu, xoay người lại đứng một hồi, mới đi đến bàn làm việc.
“Nhan Ý à…” Ông cụ cúi đầu, ngón tay đè mạnh lên tờ đơn xin từ chức: “Con thật sự muốn rời khỏi Quan Nguyệt à?”
“Vâng.” Nhan Ý nói.
“Tôi không đồng ý! Tôi không ký tên!” Lôi Đồng chợt hét ầm lên, dọa cho Nhan Ý giật bắn mình.
Ông ta đứng quay mặt về bên khác, Nhan Ý không thấy được sắc mặt của đối phương nên hơi lo lắng.
Dù tức giận nhưng cái chuôi nằm trong tay Lôi Đồng, cậu vẫn phải nhịn. Có điều bảo cậu từ bỏ cơ hội tốt thế này thì cậu không cam tâm, đành nói với Lôi Minh: “Chủ tịch Lôi, tôi đã viết xong đơn xin từ chức rồi ạ.”
Lôi Minh nói với Lôi Đồng: “Anh không đồng ý cái gì hả? Anh không có tư cách nói chuyện! Mau qua đây ký tên!”
Lôi Đồng nhúc nhích.
Nhan Ý thầm vui mừng, cho là ông ta sẽ đi qua ký tên, ai ngờ người kia lại sải bước đi về phía cửa rồi kéo cửa bỏ đi mất dạng.
Đi rồi.
Nhan Ý bối rối.
Cậu quay đầu nhìn Lôi Minh, dường như ông ấy cũng khiếp sợ. Thôi không nhìn theo Lôi Đồng nữa, ông ấy cười với Nhan Ý: “Tiểu Nhan, à không, Tiểu Ý à, con xem, bây giờ nó quản lý công ty, nó không ký tên thì ông cũng không làm gì được.”
Ông cụ cẩn thận quan sát sắc mặt Nhan Ý: “Con yên tâm, ông nhất định sẽ bắt nó ký tên, dù nó không chịu tới công ty thì ông cũng đã xem hợp đồng của con rồi, còn hai tháng nữa là hết hạn, khi đó con cứ nghỉ việc thôi.”
Nói xong, để chứng minh mình thật sự ủng hộ, ông ấy còn ấn con dấu của công ty vào đơn xin từ chức luôn, chỉ thiếu mỗi chữ ký của Lôi Đồng thôi.
Nhan Ý mím môi, như thể chỉ còn cách này. Cậu không ngờ Lôi Đồng lại dùng hành vi vô lại như chạy ra ngoài để không ký tên cho cậu. Cậu nhìn sang Lê Diêu, Lôi Đồng không có ở đây nên cậu ta cũng không thể hủy hợp đồng.
Nhan Ý thầm thở dài, quả nhiên không đơn giản mà, làm gì có chuyện tốt như thế.
Lôi Minh thấy vậy, vội nói: “Nhan Ý, nếu con thật sự rời khỏi Quan Nguyệt thì cứ mang Tạ Túc, Úc Yến và Lê Diêu đi, công ty sẽ không cản trở, cũng không cần tiền vi phạm hợp đồng đâu.”
Nhan Ý nhìn ông, không biết có nên tin hay không.
“Con cứ tin ông, ông đảm bảo với con, ông ghi âm cho con nhé!” Lôi Minh nói xong thì lấy điện thoại ra định ghi âm.
Nhan Ý ngăn cản: “Không cần đâu ạ.”
Lôi Minh: “Cần chứ, Tiểu Ý, con kết bạn Wechat với ông đi rồi ông ghi âm cho con.”
Nhan Ý: “…”
“Kết bạn đi, sau này có chuyện gì cũng tiện liên lạc, đúng không nào?”
Nhan Ý đành phải kết bạn, chán nản cúi đầu đặt biệt danh.
“Đừng gọi ông là chủ tịch Lôi nữa, ông nghỉ hưu rồi, gọi chủ tịch gì chứ.” Lôi Minh nhìn chằm chằm vào ngón tay Nhan Ý, mong đợi nói: “Gọi giống mấy đứa con cháu trong nhà đi, gọi là ông Lôi.”
Nhan Ý ngập ngừng, không thể làm gì hơn là đặt biệt danh như ông cụ muốn.
Add Wechat xong, cậu nhìn Lê Diêu: “Diêu Diêu, chúng ta…”
“À, chiều nay Diêu Diêu phải tập luyện cho buổi ghi hình nên nghỉ được ba tiếng thôi, giờ cậu ấy phải về rồi.” Lôi Minh chen ngang.
“Cảm ơn ông, vậy con đưa cậu ấy về.” Nhan Ý nói.
“Thế sao được chứ, ông cho người đi đón mà, việc chưa xong, đương nhiên phải do ông sai người đưa cậu ấy về rồi.” Lôi Minh nói: “Để người khác đưa cậu ấy về đi, chúng ta bàn tiếp chuyện hủy hợp đồng.”
Nhan Ý nhìn Lê Diêu.
Lê Diêu vội nói: “Anh Tiểu Nhan, anh ở lại công ty bàn việc đi ạ.”
Thật ra cậu ta cũng chưa biết nên nói sao với Nhan Ý nữa.
Nhan Ý gật đầu: “Về chuẩn bị cho tốt, ngày kia anh qua xem em biểu diễn.”
Lê Diêu vừa đi khỏi, Lôi Minh bàn chuyện hủy hợp đồng với Nhan Ý thật. Những vấn đề liên quan đến hủy hợp đồng, ông cụ đều nghe theo Nhan Ý cả.
“Nghe nói con học luật, vậy chắc con biết hết mà, con cứ viết là được.”
Nhan Ý ngập ngừng: “Con không chuyên, mà cũng đã tốt nghiệp mấy năm rồi.”
Tuy nhiên Lôi Minh kiên quyết muốn cậu làm, Nhan Ý đành nhắm mắt soạn cho xong thỏa thuận chấm dứt hợp đồng. Sau đó Lôi Minh trò chuyện với cậu, hỏi cậu tại sao muốn rời khỏi Quan Nguyệt, có chỗ nào không hài lòng, bình thường làm việc có mệt hay không.
Nhan Ý không quen được đối xử nhiệt tình như thế nhưng cũng không thể từ chối sự quan tâm của ông cụ, nên nói với ông ấy những gì có thể nói.
Khi Nhan Ý đi ra đã hơn 11h khuya, cậu khẽ thở phào, vội xuống lầu tìm Úc Yến. Lúc tới nơi thì phòng rửa tay của phòng làm việc đối diện có một người bước ra, ông ta sượng ngắt quay về phòng làm việc của mình.
Lôi Minh thấy Lôi Đồng đi vào thì liếc ông ta một cái, tiếp tục vui vẻ lướt xem trang cá nhân của Nhan Ý.
Lôi Đồng im lặng ngồi xuống sô pha, hai tay ôm đầu.
Trong phòng làm việc, sự hưng phấn, căng thẳng, nôn nóng, lo lắng, hối hận và áy náy đều xoắn lại thành sự im lặng nặng nề.
Lôi Minh cẩn thận xem hết phần trang cá nhân mình có thể xem, rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với Lôi Đồng. Ông cụ cũng không muốn nói chuyện với con trai, chỉ có điều ông cụ đã kìm nén những lời đó trong lòng đã lâu, rất muốn nói hết ra, nói với ai cũng được, nhưng hiển nhiên lúc này ông chỉ có thể nói với Lôi Đồng thôi.
“Nhan Ý rất giống anh.”
Lôi Đồng nhỏ giọng lẩm bẩm “muộn màng rồi”, nhưng lại mở ảnh của Nhan Ý ra xem.
Xem một hồi, trái tim người cha già mềm nhũn. Ông ta bắt đầu tin tưởng cái gọi là máu mủ mà bố mình hay nói.
Khi biết Úc Yến là con trai mình, ông ta cũng cẩn thận miêu tả gương mặt Úc Yến nhưng lại không có cảm giác bủn rủn và vui mừng tràn ra từ trong lòng như thế này.
Gương mặt Nhan Ý rất giống ông ta, nhất là mũi và mắt.
Nếu như lúc trước bố nói với mình Nhan Ý là con trai mình, chỉ nhìn tướng mạo thôi, mình cũng không nghi ngờ.
Sao trước kia mình lại không phát hiện ra cả hai giống nhau đến thế chứ?
Không, có lẽ đã phát hiện rồi.
Lôi Đồng chẹp miệng: “Bố không biết đâu, thằng bé tới công ty ba năm nhưng chưa từng bị con mắng bao giờ cả, trên dưới công ty chỉ có mình nó như thế thôi. Mỗi lần thấy nó, lửa giận trong lòng con đều tiêu tan hết.”
Nghe được sự đắc ý trong giọng của ông ta, Lôi Minh hừ lạnh: “Anh điêu vừa thôi! Gần đây anh mắng nó ít lắm à?”
Mặt Lôi Đồng cứng đờ: “Đây là năm thứ tư mà, con nói là ba năm, hôm nay không tính.”
Thấy Lôi Minh không để ý tới mình, Lôi Đồng nói tiếp: “Thằng bé rất xuất sắc, tới công ty một năm đã từ trợ lý quản lý lên làm quản lý thực tập rồi trở thành quản lý, người bình thường phải mất ba năm.”
Lôi Minh lại hừ hai tiếng, hiển nhiên là nghe rất vui vẻ.
“Thằng bé tốt nghiệp khoa Luật của Thủ Đại, cũng có nghĩa là để thi vào trường này, khi thi đại học thằng bé phải đứng trong top 100 của cả tỉnh.”
Lôi Minh nghe rất vui, nhưng lại không muốn để con mình vui: “Anh có biết do đâu mà Nhan Ý học khoa Luật không?”
“Sao ạ?” Giờ đây, Lôi Đồng có hứng thú với mọi chuyện của Nhan Ý.
Lôi Minh cười nói: “Là vì bố nó.”
Lôi Đồng sửng sốt, chợt nhận ra người bố này không phải mình, mặt ông ta thoáng sượng ngắt.
Lôi Minh: “Chắc anh biết bố nó đúng không? Chính là luật sư Nhan Sương.”
Ông cụ liếc vẻ mặt Lôi Đồng, lòng thầm mắng một tiếng đáng đời, rồi tiếp tục thọc gậy con trai không chút lưu tình: “Tôi ở đoàn phim còn nghe nói Nhan Ý vô cùng sùng bái người bố đó, vì muốn gần gũi với bố hơn nên nó mới đi học luật.”
“Anh có là cái gì đâu.” Ông cụ cười nhạo.
Lôi Đồng bất chợt đứng lên: “Ông ta là cái thá gì chứ! Ông ta chỉ là một luật sư nhỏ, còn muốn con trai con mang con trai ông ta vào showbiz! Con trai ông ta cũng xứng à?”
“Vì tiền và danh tiếng, ông ta nhận cả vụ án của con trai mình!”
“Anh còn mặt mũi mà nói hả!” Lôi Minh cũng vỗ bàn đứng lên: “Ai bảo anh ta nhận vụ án này?”
“Hai thằng bố bắt tay nhau chèn ép con mình, muốn đẩy nó xuống vực sâu, sao trên đời lại có chuyện khốn nạn vậy chứ!” Lôi Minh giận đỏ cả mặt: “Nếu nó biết còn sẽ khó chịu đến mức nào! Chắc hai ngày trước nó đau lòng lắm…”
“Anh không để Lê Diêu nói là đúng, cái loại khốn nạn như anh không xứng làm bố!”
Lôi Đồng yên lặng đứng đó, sắc mặt trắng bệch.
Trước nay ông ta chỉ biết tức giận chứ chưa từng biết sợ, lần đầu tiên trong đời ông ta đã sợ. Nỗi sợ này không phải là nỗi sợ thông thường, còn bao hàm cả sự lo lắng, áy náy và hối hận nữa. Tất cả biến thành một tảng đá nặng đè xuống khiến ngực ông ta đau đớn.
**
Sau khi quay về, Nhan Ý nói lại mọi chuyện với Úc Yến.
Úc Yến không vui: “Làm anh mất công đi một chuyến à? Chúng ta cứ vi phạm hợp đồng luôn được không?”
“Dù có chấm dứt hợp đồng thì cũng cần ông ta ký tên, ông ta không đến công ty thì biết làm sao?” Nhan Ý bất đắc dĩ.
Úc Yến cũng bất ngờ vì hành động vô sỉ này.
“Nếu không được nữa, chúng ta thuê luật sư đi.” Nhan Ý nói.
Để Úc Yến yên lòng, Nhan Ý tự mình lái xe đưa hắn về đoàn phim, ở lại đó một ngày, hôm sau mới đi xem buổi công diễn của Lê Diêu.
Tuần tới Sơ Quang mới phát sóng tập có khách mời nhưng thực tế đã quay đến buổi diễn thứ hai rồi. Sau ba buổi diễn chính là tập chung kết, thành lập nhóm nhạc.
Trước mắt trên mạng Lê Diêu là No.1, No.2 là Ân Tu.
Tốc độ đuổi theo của Ân Tu vô cùng đáng sợ, fans hai nhà đã tạo ra mấy trận thánh chiến rồi.
Tạm thời Nhan Ý không động vào, chuyện này đâu thể tránh khỏi nhưng cậu đoán Ân Tu sẽ không đuổi kịp Lê Diêu nhanh vậy đâu.
Trong tập “Sơ Quang” phát sóng tuần sau, Ân Tu và Lê Diêu ở chung một đội, khách mời là Bạch Thời Cảnh, tất nhiên sức nặng của ca hát cao hơn vũ đạo. Ca khúc được chọn là Sa Tuyết, Lê Diêu là một diễn viên trong phim, kỹ năng ca hát của cậu ta chẳng hề kém Ân Tu.
Lê Diêu trông thấy Nhan Ý thì hớn hở chạy tới.
Ân Tu chỉ đứng nhìn từ xa, ra chiều u oán.
Nhan Ý vẫy tay với Ân Tu, cậu ta lập tức thay đổi sắc mặt, chạy lon ton tới ngay.
“Không cần tránh nữa à?” Cậu ta nhìn Nhan Ý.
Nhan Ý cười nói: “Không cần nữa.”
“Hu hu hu, anh có biết thời gian gần đây tôi thiệt thòi thế nào không?” Ân Tu giả khóc.
Nhan Ý: “…”
“Tôi thấy cậu sung sướng lắm mà, hai giám khảo nữ và một khách mời nữ cứ kè kè bên cậu, thích quá còn gì.”
Ân Tu: “…”
Cậu ta hung hăng lườm Lê Diêu.
Lê Diêu bụm miệng cười.
Cái vẻ lo lắng muốn nói lại thôi ban nãy đã biến mất theo nụ cười.
Cậu ta nhìn Nhan Ý, cảm thấy ông Lôi nói rất đúng. Bây giờ anh Tiểu Nhan đang sống rất tốt, nếu bố ruột anh ấy mất rồi thì không cần phải nói ra, chỉ khiến anh ấy thêm khó chịu thôi, cứ để anh ấy ôm nỗi nhớ nhung tốt đẹp mà sống tiếp đi.
“Tôi mang chút đồ ăn đến, hai cậu ăn đi.”
“Á!”
Hai thiếu niên không quan tâm nữa, ngồi xuống vây quanh đống đồ ăn ngon.
“Ăn ít thôi, đừng ăn đồ quá cay quá ngọt, đợi công diễn xong rồi ăn tiếp.” Nhan Ý cười dặn dò họ. Hai người nhét đầy cả miệng, hoàn toàn không rảnh trả lời cậu.
Nhan Ý bật cười.
Các thực tập sinh khác thấy cảnh này thì sợ hú vía. Bọn họ cũng giống fans của Ân Tu và Lê Diêu cho rằng hai người bất hòa, đây rốt cuộc là sao chứ? Lê Diêu và Ân Tu đang ngồi chung với nhau ở nơi không có máy quay, ăn cơm với quản lý ư?
Ban đầu ai cũng khiếp sợ, sau đó thì đói bụng.
Có mấy thiếu niên tới xin ăn, bị đuổi đi lại tới, cãi nhau ầm ĩ, cười vang cả một góc.
Nhan Ý cười, có câu “giới giải trí phức tạp”, nhưng tình bạn đơn thuần khi mới gia nhập giới này cũng không phải không có. Để lại không gian cho các bạn trẻ, cậu rời khỏi hậu trường chờ xem biểu diễn.
Ra khỏi hậu đài, Nhan Ý gặp một người kỳ lạ, cậu còn chưa thấy rõ mặt ông ta thì người nọ đã xoay lưng bỏ đi rồi.
Ông ta đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang, bên cạnh là một đạo diễn của Sơ Quang đi cùng. Nhìn bóng lưng kia hơi quen quen, nhưng nhất thời cậu không nhớ ra là ai.
Khi Nhan Ý ra tới chỗ quay, vừa suy nghĩ vừa quay đầu thì thấy người kia cũng đang nhìn cậu, thấy cậu nhìn mình thì vội quay di.
Nhan Ý quay đầu là vì cậu cảm giác bóng lưng đó rất giống Lôi Đồng.
Nhan Ý tiếp tục đi về phía trước, nhưng được mấy bước thì chợt gọi to: “Chủ tịch Lôi!”
Người kia vô thức quay đầu lại.
Nhan Ý: “…”
Lôi Đồng: “…”
Bầu không khí trở nên lúng túng.
Đạo diễn kia vui vẻ nói: “Ui chao, Nhan Ý cũng biết chủ tịch Lôi tới à!”
Nhan Ý: “…Thật ra tôi không biết.”
Lôi Đồng: “…”
Đạo diễn: “…”
Bầu không khí càng thêm lúng túng, Nhan Ý cũng không biết sao lại bối rối, rõ ràng người nên bối rối không phải là cậu mà.
Cậu không biết nói gì, dứt khoát cắm đầu đi tiếp.
Đạo diễn gọi cậu lại: “Nhan Ý, cậu đến xem Lê Diêu biểu diễn đúng không? Hay đến phòng chỉ đạo cùng chúng tôi luôn nhé?”
Nhan Ý cảm thấy không ổn, vì giờ đã xấu hổ lắm rồi, nếu còn xem chung thì khác gì đứng trên sân khấu đâu?
Cậu cho rằng Lôi Đồng sẽ không muốn ngồi chung với mình, nghĩ vậy, cậu ngẩng đầu thì phát hiện đối phương đã tháo kính râm và nhìn mình chằm chằm, trong mắt toát lên sự mong chờ?
Nhan Ý: “…”
Ánh mắt mờ mịt của cậu bỗng sáng bừng: “Được, chờ một chút, tôi ra xe lấy đồ đã!”
Nhan Ý nói xong thì vội vã chạy đi.
Tờ đơn xin từ chức của cậu đã được đóng con dấu rồi, cần mỗi chữ ký của Lôi Đồng là có hiệu lực thôi.
Cậu hùng hổ cầm tờ đơn xin từ chức chạy tới cửa phòng chỉ đạo, đối diện với ánh mắt Lôi Đồng.
Ánh mắt ông ta chuyển từ mặt Nhan Ý sang tay cậu.
Ông ta giật thót đứng bật dậy, vội vã đeo kính râm lên: “Tôi, tôi có việc gấp, đi trước đây.”
Không đợi Nhan Ý nói chuyện, ông ta nghiêng người vòng qua Nhan Ý, bỏ đi một nước.
Nhan Ý: “…”
Đạo diễn lấy làm lạ: “Không phải nói là hôm nay rảnh nên tới xem thực tập sinh Quan Nguyệt biểu diễn sao?”
Đạo diễn hỏi Nhan Ý: “Giờ giao nhiệm vụ lại cho cậu hả?”
Nhan Ý: “…”
Cậu cảm thấy Lôi Đồng đang tránh mình, lại cảm thấy suy nghĩ này rất hoang đường. Mãi đến khi buổi diễn bắt đầu, cậu mới thoát khỏi được dòng suy nghĩ kỳ lạ đó.
Trong buổi diễn thứ hai, Lê Diêu và Ân Tu không chung đội nhưng cả hai đội đều thể hiện rất xuất sắc.
Lần đầu tiên nhóm của Lê Diêu biểu diễn bài hát mang phong cách Rock and Roll, phối hợp với điệu nhảy cool ngầu được biên đạo hướng dẫn, khung cảnh khá sôi động.
Nhóm của Ân Tu vẫn hát và nhảy nhiệt huyết như cũ, trọng tâm của lần này là quyến rũ, cậu ta cứ như yêu nghiệt vậy, Nhan Ý ở phía sau cũng cảm nhận được sự nóng bỏng trên sân khấu.
Cậu nhớ tới câu nói mới được lưu hành gần đây trên mạng: Không ai cưỡng lại được Ân Tu.
Meme và video ngắn quay cảnh nhảy của Ân Tu được đăng trên các trang web lớn.
Chưa tới một tháng, lượng fans trên Weibo của Ân Tu ở thế giới này đã cán mốc chín triệu. Nhan Ý nghĩ khi chương trình kết thúc, ít nhất cậu ta cũng thu về hai mươi triệu fans hâm mộ.
Trong lịch sử của chương trình Sơ Quang, mùa hút được nhiều fan nhất là vị trí center năm ngoái, mười bốn triệu fan.
Trên thực tế, cậu ta đã hoàn thành chỉ tiêu bốn mươi triệu fan ở tinh tế rồi.
Trước mắt số fan của Lê Diêu là mười sáu triệu, mục tiêu bốn mươi triệu đã giao cho cậu ta cũng không cần lo lắng nữa.
Bạch Thời Cảnh cũng vậy, qua một ca khúc, anh ta đã ghi vào app nhóm nhạc siêu thời không gần mười triệu fans, lần này phát hành một mini album năm bài, dù không thu hút được nhiều fans như khi mới ra mắt bài hát Sa Tuyết nhưng những ngày qua cũng gom được bốn, năm triệu fans hâm mộ.
Nhan Ý nhìn ra nhạc phim dễ thu hút fans hơn, tiếp theo còn có rất nhiều nhạc phim nên cậu không quá lo lắng.
Thứ Bạch Thời Cảnh không thiếu nhất chính là bài hát.
Số fans hâm mộ dư ra của Tạ Túc và Ân Tu có thể bổ sung cho Bạch Thời Cảnh, ba mươi triệu fan của Lê Diêu, Úc Yến đã bổ sung cho cậu ta lúc ở tinh tế.
Nhan Ý còn hai năm ba tháng nữa.
Nghĩ vậy hình như cậu không cần lo chuyện fans nữa thật, nếu không ngoài dự liệu thì nhiệm vụ chắc chắn có thể hoàn thành, cậu chỉ cần lo chuyện thành lập nhóm nhạc nữa là xong.
Nhan Ý nhẹ nhõm, viên đá nặng nề đè trong lòng cũng bị ném qua một góc.
Nhưng chuyện thành lập nhóm nhạc…
Nhan Ý thở dài.
Không chỉ Lôi Minh kỳ lạ, ngay cả Lôi Đồng cũng trở nên kỳ lạ.
Lúc ở ekip chương trình “Sơ Quang”, Nhan Ý cảm thấy Lôi Đồng đang tránh mình, điều này đúng mà cũng không đúng.
**
Một tháng tiếp theo, Lôi Đồng thật sự cho cậu cảm giác đang tránh né cậu nhưng số lần cậu gặp ông ta lại nhiều hơn bình thường.
Cậu gặp ông ta ở đoàn phim, ở công ty, ở cả khu biệt thự… Gần đây Lôi Đồng thường về ở trong biệt thự nhỏ ở khu Bắc Việt của Lôi Minh.
Nếu như muốn tránh cậu, sao lại xuất hiện trước mặt cậu chứ?
Gặp nhiều, nhưng đơn xin từ chức của Nhan Ý vẫn chưa được ký duyệt.
Có lần Nhan Ý thấy ông ta đi vào khu Bắc Việt, đã mang bút và đơn xin từ chức qua nhà thăm, kết quả là cậu bị Lôi Minh giữ lại ăn cơm tối nhưng không ký được.
Bởi vì Lôi Đồng bị tiêu chảy, ngồi trong nhà vệ sinh hai tiếng không ra.
Lúc ra khỏi biệt thự, Nhan Ý rất bối rối.
Cậu thật sự không nhìn thấu nước cờ này của Lôi Đồng, là nắm đằng chuôi rồi vờn cậu à?
Thôi. Nhan Ý thầm nghĩ, cậu không cần đuổi theo để ký tên nữa, dù sao thì hợp đồng cũng sắp hết hạn rồi, khi đó cậu có thể rời đi luôn, sau đấy sẽ thuê luật sư xử lý chuyện chấm dứt hợp đồng của Tạ Túc và Úc Yến.
Quyết định xong, Nhan Ý không chủ động cầm đơn xin từ chức đi tìm Lôi Đồng nữa. Có lẽ đã nhận ra mục đích của cậu, rốt cuộc một tuần sau ông ta cũng chủ động gọi điện thoại bảo cậu tới phòng làm việc.
Nhan Ý biết, Lôi Đồng chơi đã rồi nên muốn xử lý triệt để chuyện này.